tả cạnh sinh hoạt
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Trong khổ thơ thứ ba bài "Mẹ vắng nhà ngày bão," tình cảm của mẹ dành cho ba bố con được miêu tả là một tình yêu sâu sắc và sự lo lắng chu đáo. Mẹ không chỉ quan tâm đến những công việc hàng ngày mà mẹ còn lo lắng cho cả sự an toàn và hạnh phúc của các con trong những ngày khó khăn. Dù mẹ vắng nhà, tình thương của mẹ vẫn luôn hiện hữu qua những hành động và suy nghĩ của mẹ đối với gia đình.

Khi giặc Ân kéo quân đến chân núi Trâu, tình thế nguy cấp, Gióng từ một đứa trẻ ba tuổi không nói không cười bỗng vươn vai biến thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt. Hình ảnh này tượng trưng cho sự trưởng thành vượt bậc, sức mạnh tiềm tàng của dân tộc khi đất nước lâm nguy.
Gióng mặc áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, tay cầm roi sắt xông thẳng ra trận tiền. Ngựa sắt của Gióng không chỉ là một con vật mà là một chiến mã phi thường, phun ra lửa, hỗ trợ đắc lực cho Gióng trong chiến đấu. Gióng dùng roi sắt đánh tan tác quân giặc, quân giặc chết như rạ. Hình ảnh roi sắt và ngựa sắt phun lửa thể hiện sức mạnh phi thường, vũ khí thần kỳ mà nhân dân ta ước mơ có được để đánh giặc.
Trong quá trình chiến đấu, roi sắt của Gióng bị gãy. Thay vì nao núng, Gióng đã nhổ những cụm tre bên đường để làm vũ khí tiếp tục chiến đấu. Chi tiết này vô cùng ý nghĩa, thể hiện tinh thần dũng cảm, kiên cường, không chịu khuất phục trước kẻ thù. Đồng thời, nó cũng cho thấy sự ứng biến linh hoạt, sáng tạo của người Việt trong chiến đấu, biết tận dụng mọi vật liệu có sẵn để chống giặc.
Cuối cùng, với sức mạnh phi thường và tinh thần chiến đấu quả cảm, Gióng đã đánh tan quân giặc Ân, bảo vệ bờ cõi đất nước. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Gióng cưỡi ngựa lên đỉnh núi Sóc Sơn, cởi áo giáp sắt bỏ lại rồi cả người lẫn ngựa bay về trời. Chi tiết Gióng bay về trời mang ý nghĩa thiêng liêng hóa người anh hùng, đồng thời thể hiện sự bất tử của Gióng trong lòng nhân dân. Gióng không màng danh lợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã trở về với cõi vĩnh hằng, sống mãi trong tâm trí người dân Việt Nam.

Giúp các học sinh tỏ lòng biết ơn với các thầy cô giáo vào ngày nhà giáo Việt Nam

Ai cũng có những người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm vui buồn. Với em, Trung là người bạn thân duy nhất và những kỷ niệm về tình bạn này đều in sâu trong tâm trí em, đặc biệt là lần hai đứa bị bố mẹ phạt vì tội rủ nhau vào quán chơi điện tử. Trung là cậu bạn tốt bụng, ngoan hiền nhưng hơi trầm tính, ít nói. Trung gần nhà, học cùng em từ những năm học mầm non và có nhiều sở thích chung giống nhau và khá hiểu nhau. Trung hay nhường nhịn em. Những lúc có chuyện gì buồn, cậu ấy đều lắng nghe em giãi bày. Tình bạn của chúng em cứ thế phát triển và có lẽ sẽ còn tiếp tục mãi mãi. Chuyện xảy ra cũng đã hai năm nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là một buổi chiều thứ 6 mùa hè, trên đường đi học về như mọi ngày, chúng em vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên em chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, em rủ Trung đi vòng qua quán điện tử sau trường Mầm Non với ý định vào đó chơi trò chơi. Đó cũng là lần đầu tiên vào quán của hai đứa. Ban đầu, khi nghe em rủ, Trung đã rất sợ hãi, không dám đi cùng. Cậu còn khuyên em không nên vào đó. Em vì tò mò, hiếu động, vẫn muốn thử một lần cho biết trò chơi ấy như thế nào mà thấy mấy anh cấp hai vẫn hay rỉ tai nhau vào đó sau mỗi chiều tan học. Em thuyết phục Trung, đồng thời hứa sẽ chỉ vào đó một lần này thôi. Trung sau một phút phân vân đã đồng ý đi cùng, vậy là mấy phút sau chúng em đã có mặt ở quán. Những màn hình máy tính với những trò chơi điện tử hấp dẫn đã nhanh chóng cuốn hút chúng em. Mải say mê với các trò chơi, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng em không hề hay biết. Đến khi báo hết tiền để chơi tiếp, nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, chúng em mới giật mình sợ hãi. Trung lo lắng lắm, chúng em chưa bao giờ đi học về muộn như thế này. Chắc chắn là bố mẹ hai đứa cũng đang lo lắng và đi tìm. Chúng em nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa bàn nhau sẽ nói thế nào với bố mẹ. Em an ủi Trung là sẽ nhận lỗi vì đã rủ cậu ấy đi cùng. Vừa về đến đầu đường, đón chúng em là ánh mắt lo lắng và giận dữ của bố Trung. Em đang định nhận lỗi thì Trung đã nhanh chóng nhận hết lỗi về mình. Em không quá bất ngờ vì tính cậu ấy vẫn vậy, luôn nhường nhịn em. Em xin lỗi bố cậu ấy, kể lại toàn bộ sự việc và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bố Trung bớt giận, căn dặn chúng em một hồi rồi đưa chúng em về. Bố mẹ hai đứa biết chuyện cũng rất buồn và thất vọng. Em thấy hối hận vô cùng, chỉ vì tò mò hiếu động, đã không làm chủ được mà rủ cả bạn cùng mắc sai lầm. Đó có lẽ là kỷ niệm buồn đáng nhớ nhất của chúng em. Chúng em đã hứa sẽ không tái diễn những hành động bồng bột như vậy nữa. Nếu một trong hai chúng em có ý định không tốt, người còn lại phải khuyên bảo, nhắc nhở hoặc ngăn cản. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và ngày càng lớn lên như vậy.
Ai cũng có những người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm vui buồn. Với em, Trung là người bạn thân duy nhất và những kỷ niệm về tình bạn này đều in sâu trong tâm trí em, đặc biệt là lần hai đứa bị bố mẹ phạt vì tội rủ nhau vào quán chơi điện tử.
Trung là cậu bạn tốt bụng, ngoan hiền nhưng hơi trầm tính, ít nói. Trung gần nhà, học cùng em từ những năm học mầm non và có nhiều sở thích chung giống nhau và khá hiểu nhau. Trung hay nhường nhịn em. Những lúc có chuyện gì buồn, cậu ấy đều lắng nghe em giãi bày. Tình bạn của chúng em cứ thế phát triển và có lẽ sẽ còn tiếp tục mãi mãi.
Chuyện xảy ra cũng đã hai năm nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là một buổi chiều thứ 6 mùa hè, trên đường đi học về như mọi ngày, chúng em vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên em chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, em rủ Trung đi vòng qua quán điện tử sau trường Mầm Non với ý định vào đó chơi trò chơi. Đó cũng là lần đầu tiên vào quán của hai đứa. Ban đầu, khi nghe em rủ, Trung đã rất sợ hãi, không dám đi cùng. Cậu còn khuyên em không nên vào đó. Em vì tò mò, hiếu động, vẫn muốn thử một lần cho biết trò chơi ấy như thế nào mà thấy mấy anh cấp hai vẫn hay rỉ tai nhau vào đó sau mỗi chiều tan học. Em thuyết phục Trung, đồng thời hứa sẽ chỉ vào đó một lần này thôi. Trung sau một phút phân vân đã đồng ý đi cùng, vậy là mấy phút sau chúng em đã có mặt ở quán. Những màn hình máy tính với những trò chơi điện tử hấp dẫn đã nhanh chóng cuốn hút chúng em. Mải say mê với các trò chơi, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng em không hề hay biết. Đến khi báo hết tiền để chơi tiếp, nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, chúng em mới giật mình sợ hãi. Trung lo lắng lắm, chúng em chưa bao giờ đi học về muộn như thế này. Chắc chắn là bố mẹ hai đứa cũng đang lo lắng và đi tìm. Chúng em nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa bàn nhau sẽ nói thế nào với bố mẹ. Em an ủi Trung là sẽ nhận lỗi vì đã rủ cậu ấy đi cùng. Vừa về đến đầu đường, đón chúng em là ánh mắt lo lắng và giận dữ của bố Trung. Em đang định nhận lỗi thì Trung đã nhanh chóng nhận hết lỗi về mình. Em không quá bất ngờ vì tính cậu ấy vẫn vậy, luôn nhường nhịn em. Em xin lỗi bố cậu ấy, kể lại toàn bộ sự việc và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bố Trung bớt giận, căn dặn chúng em một hồi rồi đưa chúng em về. Bố mẹ hai đứa biết chuyện cũng rất buồn và thất vọng. Em thấy hối hận vô cùng, chỉ vì tò mò hiếu động, đã không làm chủ được mà rủ cả bạn cùng mắc sai lầm. Đó có lẽ là kỷ niệm buồn đáng nhớ nhất của chúng em.
Chúng em đã hứa sẽ không tái diễn những hành động bồng bột như vậy nữa. Nếu một trong hai chúng em có ý định không tốt, người còn lại phải khuyên bảo, nhắc nhở hoặc ngăn cản. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và ngày càng lớn lên như vậy.
-----CHÚC BẠN HỌC TỐT-----

Trường THCS Nguyễn Hồng Lễ là một ngôi trường khang trang và hiện đại, nằm tại trung tâm thành phố. Với cơ sở vật chất đầy đủ và đội ngũ giáo viên tận tâm, trường luôn tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh phát triển cả về học tập lẫn kỹ năng sống. Mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ thiết bị học tập, từ máy chiếu, bảng tương tác đến thư viện phong phú sách và tài liệu. Các hoạt động ngoại khóa tại trường cũng rất đa dạng, từ thể thao, văn nghệ đến các câu lạc bộ học thuật, giúp học sinh rèn luyện và phát huy năng khiếu của mình. Trường THCS Nguyễn Hồng Lễ không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức mà còn là môi trường phát triển toàn diện, nơi các em học sinh được trang bị những hành trang vững chắc cho tương lai.

Tôi nhớ như in, đó là một ngày đầy nắng. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng cho cuộc thi này, từ việc ôn tập kiến thức, làm đề thi thử, đến việc rèn kỹ năng giải quyết vấn đề nhanh chóng. Tôi tự tin rằng mình sẽ giành được một kết quả tốt.
Khi bước vào phòng thi, tôi cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Tuy nhiên, khi nhìn vào đề thi, tôi hoàn toàn bị sốc. Các câu hỏi khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi cố gắng giải quyết chúng, nhưng thời gian dường như trôi qua nhanh chóng. Khi hết giờ, tôi chỉ hoàn thành được một nửa số câu hỏi.
Khi kết quả được công bố, tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi đã không đạt được điểm số mong muốn. Tôi cảm thấy thất vọng và buồn bã. Tôi đã khóc suốt đêm đó, cảm thấy mình đã thất bại.
Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng, thất bại không phải là điều gì đó xấu xa. Nó chỉ là một bước để tôi trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách đối mặt với thất bại, không để nó làm mình mất lòng tin. Tôi đã học cách kiên trì, không bỏ cuộc dù gặp khó khăn.
Và quan trọng nhất, tôi đã học được rằng, thành công không phải là điều duy nhất quan trọng trong cuộc sống. Quá trình cố gắng, sự kiên trì, lòng dũng cảm đối mặt với thất bại mới là những gì thực sự quan trọng.
Và giống như "hạt dẻ gai" trong câu chuyện, tôi đã nhận ra rằng mình cũng có thể vượt qua khó khăn, thất bại để trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.
...Xem thêm

Nhân hóa: Trăng được miêu tả như một sinh thể sống động khi sử dụng hình ảnh "Trăng hồng như quả chín, Lửng lơ lên trước nhà" và "Trăng tròn như mắt cá, Chẳng bao giờ chớp mi". Điều này khiến trăng trở nên gần gũi và có hồn.
So sánh: Hình ảnh của trăng được so sánh với "quả chín" và "mắt cá", giúp người đọc dễ dàng hình dung được sự tròn đầy và màu sắc của trăng. Những so sánh này tạo ra một liên tưởng cụ thể và đầy gợi cảm.
Hình ảnh thơ: Các hình ảnh như "cánh rừng xa" và "biển xanh diệu kỳ" tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng, hòa hợp với vẻ đẹp của trăng.
đúng thì tick akk
Hàng tuần vào chiều thứ sáu, lớp tôi sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt tổng kết thi đua. Buổi sinh hoạt này diễn ra trong tiết học cuối cùng và được cô giáo chủ nhiệm giám sát.
Cô giáo yêu cầu lớp trưởng tổng kết lại kết quả thi đua của các tổ, và bạn Hòa lớp trưởng đã đại diện cho cả lớp đề ra mục tiêu thi đua của tháng tới. Sau khi phát biểu xong, cô giáo yêu cầu Hòa lấy ý kiến của các bạn trong lớp. Một câu hỏi của Hòa đưa ra đã khiến cả lớp im lặng. Một vài phút sau, Lan Anh - tổ trưởng của tổ ba - đã đưa ra ý kiến của mình về bạn Tùng, một học sinh mới trong lớp. Lan Anh cho rằng Tùng là một cậu bạn nghịch ngợm, thường xuyên bị thầy cô nhắc nhở và ảnh hưởng đến thành tích của lớp. Lan Anh đề nghị cần có những biện pháp kiểm điểm đối với Tùng.
Sau ý kiến phát biểu thẳng thắn của Lan Anh, cả lớp bắt đầu tranh luận. Có bạn đưa ra ý kiến tán thành, có bạn lại phản đối. Trong ấn tương của riêng tôi, dù Tùng có tính cách khá nghịch ngợm, nhưng cậu bạn lại rất tốt bụng và hay giúp đỡ mọi người. Đúng lúc này, lớp trưởng đề xuất việc giải quyết vấn đề này:
- "Thưa các bạn cùng cô giáo, trước khi bàn luận tiếp về vấn đề này, tôi xin ghi nhận ý kiến của bạn Lan Anh, và đồng ý với một số quan điểm của bạn. Tùng là một học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta không lâu. Quả thật bạn Tùng có tính cách nghịch ngợm, nhưng cậu ấy lại là một người bạn rất tốt. Trong học tập, Tùng có thành tích khá nổi trội và thường xung phong trả lời những câu hỏi, bài tập khó của giáo viên. Đối với bạn bè, Tùng cũng luôn nhiệt tình giúp đỡ như giảng bài cho các bạn học kém, giúp một số bạn đến muộn trực nhật... Nên tôi nghĩ bên cạnh những khuyết điểm, Tùng cũng có rất nhiều ưu điểm cần được ghi nhận và chúng ta nên cho bạn một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm."
Nhờ những dẫn chứng vô cùng thuyết phục của lớp trưởng Hòa, cả lớp bắt đầu tranh luận sôi nổi và những ý kiến tán thành dường như ngày càng nhiều hơn. Tuy nhiên, Tùng đã tự mình đứng lên kiểm điểm và hứa sẽ cải thiện tình hình.
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cả lớp bỏ phiếu để đưa ra quyết định. Tất cả thành viên trong lớp đều đồng ý cho Tùng một cơ hội sửa chữa. Lan Anh cũng đã thay đổi quan điểm của mình.
Để kết thúc buổi sinh hoạt, Hòa đã trình bày các mục tiêu của tuần mới và buổi sinh hoạt đã kết thúc một cách tốt đẹp.
tham khảo
tick nha
**Tả cảnh sinh hoạt trong một buổi lễ chào cờ sáng thứ hai tại trường** Mỗi sáng thứ Hai, buổi lễ chào cờ là một hoạt động quan trọng không thể thiếu đối với tất cả các học sinh trong trường em. Đây không chỉ là dịp để chúng em thể hiện lòng yêu nước, mà còn là cơ hội để nhìn lại những thành tích đã đạt được trong tuần qua và tiếp thêm động lực cho tuần học mới. Em luôn cảm thấy háo hức và tự hào mỗi khi tham gia buổi lễ này. Khi tiếng trống trường vang lên, tất cả học sinh xếp hàng ngay ngắn trên sân trường. Mỗi lớp đều có một hàng đứng thẳng tắp, đồng đều và chỉnh chu. Các bạn học sinh, dù là lớp lớn hay lớp nhỏ, đều mặc đồng phục chỉnh tề. Mọi người đều đứng trang nghiêm, mắt nhìn lên lá cờ Tổ quốc đang phấp phới bay trong gió, tạo nên một không khí vô cùng trang trọng. Đặc biệt, trong giây phút đó, em cảm thấy như mình là một phần của đất nước, được hòa chung vào niềm tự hào của cả dân tộc. Khi thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu, mọi người lặng im lắng nghe. Thầy gửi đến chúng em những lời động viên đầy ý nghĩa về những thành tích mà trường đã đạt được trong tuần qua. Thầy cũng nhắc nhở chúng em về tinh thần học tập, rèn luyện và yêu thương, đoàn kết trong môi trường học đường. Những lời phát biểu ấy như những ngọn lửa thắp sáng niềm tin và nhiệt huyết trong lòng mỗi học sinh. Em cảm thấy vô cùng tự hào khi là học sinh của trường và tự nhủ sẽ cố gắng hơn nữa trong tuần học tiếp theo. Tiếp theo là phần hát Quốc ca, một khoảnh khắc mà em luôn cảm thấy rất thiêng liêng. Mọi người đồng thanh cất lên lời hát, tiếng hát của các bạn học sinh vang vọng khắp sân trường. Những lời hát vang lên mạnh mẽ, đầy niềm tự hào và kính trọng. Chúng em hát với tất cả tâm huyết, bởi mỗi lời ca như một lời nhắc nhở về lịch sử hào hùng của dân tộc, về những người đã hy sinh để chúng em có được cuộc sống tự do, hòa bình ngày hôm nay. Kết thúc buổi lễ, không khí trang nghiêm dần qua đi, nhưng cảm giác tự hào và phấn chấn vẫn đọng lại trong mỗi người. Các bạn học sinh trở lại lớp học, nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy một nguồn năng lượng mới, sẵn sàng đối mặt với những thử thách trong tuần học sắp tới. Buổi lễ chào cờ sáng thứ Hai đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống học sinh của em, mang lại cho chúng em không chỉ là niềm tự hào mà còn là sự nhắc nhở về trách nhiệm của mỗi người đối với đất nước và cộng đồng. Em luôn trân trọng những giây phút ấy, bởi đó không chỉ là một buổi sinh hoạt đơn giản mà là dịp để chúng em cùng nhau khẳng định tình yêu với Tổ quốc, với mái trường thân yêu, và với những hoài bão lớn lao trong tương lai.