Viết đoạn văn cảm nghĩ về bài thơ " Xin đổi kiếp này"
Giúp e với ạ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
“Bình Ngô đại cáo” của Nguyễn Trãi ra đời sau “Nam quốc sơn hà” mấy trăm năm và quả thực là sự kế thừa và phát triển hoàn thiện ý thức về độc lập chủ quyền, ý thức về quốc gia dân tộc.
“Nam quốc sơn hà” tương truyền là bài thơ thần của nhà thơ, vị tướng quân Lý Thường Kiệt. Bài thơ tứ tuyệt này có thể coi là một trong những bài thơ sớm nhất đề cao tinh thần dân tộc. Lúc ấy khái niệm quốc gia, chủ quyền độc lập còn đơn giản chứ chưa được hiểu sâu sắc và toàn diện như sau này. Tuy nhiên khi bài thơ khẳng định:
Nam quốc sơn Hà Nam đế cư
Thì ý thức dân tộc đã được tiến một bước dài rồi. Thời trung đại, phong kiến Trung Hoa lớn mạnh vô cùng. Người Trung Quốc tự cho rằng họ là tinh hoa của vũ trụ. Chỉ có vua của Trung Hoa mới được xếp vào hạng “đế”, hàng “Thiên tử” có thể thay trời hành đạo. Còn tất cả các nước khác xung quanh chỉ là hàng “man di, mọi rợ” và cùng lắm phong cho vua các nước chư hầu một chữ “vương” thôi. Trong con mắt của phong kiến Trung Hoa, nước ta lúc ấy cũng được coi là một nước chư hầu. Thế nhưng câu thơ trong Nam quốc sơn hờ lại khẳng định vô cùng đanh thép. Nước Nam ta cũng có “hoàng đế” cũng xứng danh “Thiên tử” bởi:
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
(Rành rành định phận ở sách trời)
Chúng ta có lãnh thổ riêng. Ranh giới Bắc – Nam phân định rõ ràng “tại thiên thư”. Và như vậy người Đại Việt có quyền tự hào và quyết tâm bảo vệ nền độc lập của dân tộc ngàn đời.
Từ “Nam quốc sơn hà” đến “Bình Ngô đại cáo” (đoạn trích Nước Đại Việt ta) là một sự phát triển hoàn thiện khái niệm quốc gia dân tộc. Nhà văn Nguyễn Trãi viết:
Như nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Ý thức dân tộc của Nguyễn Trãi lúc này không phải là tranh luận về hai chữ đế, vương, không phải là cái khái niệm mơ hồ về ranh giới lãnh thổ mà là ở truyền thống văn hiến lâu đời. Văn hiến nghĩa là ca ngợi tất cả những giá trị về vật chất và tinh thần mà chúng ta đã làm được trong lịch sử.
Quốc gia, dân tộc, chủ quyển… của Nguyễn Trãi còn là:
Núi sông bờ cõi đã chia
Phong tục Bắc Nam cũng khác
Từ Triệu, Đinh, lý, Trần hao đời gây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương
Chủ quyền dân tộc với tác giả phải là có lãnh thổ rạch ròi, có truyền thống, có phong tục, có những thói quen thẩm mỹ. Nhưng điều nổi bật nhất để khẳng định chủ quyền của quốc gia chính là lịch sử. Lịch sử sẽ là bằng chứng hùng hồn không thể nào chối cãi được. Ớ trong câu văn của Nguyễn Trãi, ta thấy tác giả một lần nữa nhắc đến sự khác biệt đế, vương. So với “Nam quốc sơn hà” thì ở điểm này, “Bình Ngô đại cáo” có sự kế thừa. Dân tộc trong quan niệm của nhà văn còn phải có “anh hùng hào kiệt”. Đó mới là những con người tạo ra lịch sử, vừa là những bằng chứng hùng hồn về truyền thống của nước ta.
Có thể nói, ở đoạn trích “Nước Đại Việt ta” nói riêng và “Bình Ngô đại cáo” nói chung, có một sự chuyển biến lớn về tư tưởng. Ở đây, cái quan niệm về quốc gia dân tộc hoàn thiện hơn nhiều so với “Nam quốc sơn hà”. Trên cơ sở những gì đã có, nhà văn Nguyễn Trãi đã kế thừa trọn vẹn Nam quốc sơn hà để rồi từ đó tạo ra bản anh hùng ca bất hủ, bản “tuyên ngôn độc lập thứ hai” trong lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước của đồng bào ta.
((Tôi ko chép mạng, tôi chép tài liệu của tôii.!))
Nghệ thuật thường được coi là sự kết hợp của cá nhân và cộng đồng vì một số lý do:
1. **Sự sáng tạo cá nhân:** Nghệ sĩ thường thể hiện cái tôi, cảm xúc và quan điểm cá nhân của mình qua tác phẩm. Sự độc đáo và cá tính của từng nghệ sĩ tạo nên các tác phẩm nghệ thuật khác biệt.
2. **Ảnh hưởng cộng đồng:** Nghệ thuật không tồn tại trong chân không. Nó thường phản ánh văn hóa, xã hội và thời đại mà nó sinh ra. Những giá trị, phong tục, và niềm tin của cộng đồng có thể ảnh hưởng sâu sắc đến nội dung và hình thức của tác phẩm nghệ thuật.
3. **Tương tác và phản hồi:** Tác phẩm nghệ thuật thường được tiếp nhận và phản hồi bởi cộng đồng. Ý kiến và cảm nhận của người xem hoặc người dùng có thể làm thay đổi cách nghệ sĩ tiếp cận và phát triển nghệ thuật của mình.
4. **Chia sẻ và kết nối:** Nghệ thuật có thể tạo ra sự kết nối giữa các cá nhân và cộng đồng, giúp truyền tải thông điệp và tạo ra những trải nghiệm chung. Sự kết nối này có thể làm phong phú thêm hiểu biết về chính mình và người khác.
Tóm lại, nghệ thuật là sự giao thoa giữa cá nhân và cộng đồng, nơi mà sự sáng tạo cá nhân gặp gỡ và hòa quyện với các yếu tố văn hóa và xã hội rộng lớn hơn.
vấp ngã là điều bình thường nhé và vấp ngã đứng lên là người mạnh mẽ (nhớ tick nhé)
I. Mở bài
II. Thân bài
III. Kết bài
Cái này là ý kiến của em ạ,tham khảo ạ.
Con đường dẫn đến thành công luôn đầy rẫy những chông gai, thử thách. Chính vì vậy, ý chí và nghị lực đóng vai trò vô cùng quan trọng, là bệ phóng giúp con người vượt qua mọi khó khăn, gặt hái được những thành quả xứng đáng. Ý chí là sức mạnh nội tâm, là quyết tâm mãnh liệt giúp ta kiên định theo đuổi mục tiêu. Nghị lực là bản lĩnh, sự kiên trì, nhẫn nại để thực hiện ý chí ấy. Có ý chí, nghị lực, con người sẽ không khuất phục trước thất bại, luôn giữ cho mình niềm tin và hy vọng vào tương lai. Nhờ ý chí, nghị lực, những nhà khoa học đã miệt mài nghiên cứu, vượt qua vô số khó khăn để mang lại những phát minh vĩ đại cho nhân loại. Những nhà thám hiểm đã dũng cảm chinh phục những vùng đất mới, mở rộng hiểu biết của con người về thế giới. Hay những tấm gương vượt khó trong cuộc sống, với ý chí nghị lực phi thường, họ đã chiến thắng bệnh tật hiểm nghèo, hoàn cảnh éo le để sống một cuộc đời ý nghĩa.
Có thể khẳng định, ý chí và nghị lực là phẩm chất cần thiết cho mỗi con người trên con đường đến với thành công. Hãy rèn luyện cho mình ý chí, nghị lực để biến ước mơ thành hiện thực, góp phần xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bạn tk ạ.