K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
2 tháng 7

TK:

Chiến tranh, một vết sẹo hằn sâu trong lịch sử nhân loại, luôn là đề tài cho những suy tư và tranh luận không ngừng. Câu nói "Trong chiến tranh, lý tưởng chỉ tồn tại trên giấy, người ta giết chóc vì sống sót" đã chạm đến một sự thật trần trụi và đầy khắc nghiệt của cuộc chiến, lột tả sự đối lập nghiệt ngã giữa những giá trị cao đẹp mà con người theo đuổi và bản năng sinh tồn nguyên thủy khi đứng trước lằn ranh sinh tử.

Thật vậy, khi tiếng súng nổ, khi cái chết cận kề, những lý tưởng về tự do, hòa bình, công lý hay độc lập dân tộc dường như trở nên xa vời, phi thực tế đối với người lính nơi tiền tuyến. Thay vào đó, mục tiêu duy nhất, ám ảnh và thôi thúc họ hành động chính là sự sống sót. Mọi lý tưởng, nếu có, cũng chỉ như những nét mực trên giấy, nhạt nhòa và vô nghĩa trước họng súng đang chĩa thẳng vào mình. Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, chi phối mọi hành động và suy nghĩ. Người ta chiến đấu không phải vì những khẩu hiệu hào nhoáng, mà vì muốn được sống thêm một ngày, được nhìn thấy ánh bình minh, được trở về với gia đình.

Sự tàn khốc của chiến tranh đã phơi bày một khía cạnh tăm tối của con người: để tồn tại, người ta có thể buộc phải làm những điều tàn nhẫn, vượt ra ngoài khuôn khổ đạo đức thông thường. Giết chóc không còn là hành động mang tính biểu tượng cho một lý tưởng cao cả, mà trở thành phương tiện để bảo vệ chính mình và đồng đội. Những chuẩn mực xã hội, những giá trị đạo đức mà chúng ta đề cao trong thời bình, dường như bị bào mòn, biến dạng bởi áp lực khủng khiếp của cái chết và sự hỗn loạn. Người lính, dù mang theo lý tưởng cao đẹp đến đâu khi bước vào cuộc chiến, cũng có thể bị biến thành những cỗ máy chiến đấu vô tri, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh và tìm cách hạ gục đối phương để giành lấy cơ hội sống.

Tuy nhiên, liệu có phải lý tưởng hoàn toàn tan biến trong khói lửa chiến tranh? Hay nó vẫn âm ỉ cháy, trở thành ngọn đuốc dẫn lối cho những người lính? Thực tế cho thấy, ngay cả trong những hoàn cảnh khốc liệt nhất, vẫn có những người chiến đấu không chỉ vì sinh tồn mà còn vì một niềm tin sâu sắc vào lý tưởng. Chính lý tưởng về độc lập, tự do đã tiếp thêm sức mạnh cho những người lính, giúp họ vượt qua nỗi sợ hãi, chịu đựng gian khổ và hy sinh. Họ có thể giết chóc để sống sót, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, họ vẫn hướng về một tương lai tốt đẹp hơn, nơi những lý tưởng đó có thể được hiện thực hóa. Lý tưởng có thể không trực tiếp cầm súng, nhưng nó là động lực tinh thần to lớn, là niềm tin để người lính trụ vững trong cuộc chiến.

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
1 tháng 7

Trong thế giới muôn vàn hình thái thơ ca, bài thơ tám chữ luôn mang một vẻ đẹp riêng, một sự cân bằng hài hòa giữa độ dài vừa đủ để kể một câu chuyện, gửi gắm một thông điệp, mà vẫn giữ được sự cô đọng, tinh tế. Khi đọc một bài thơ tám chữ, tôi thường nhận thấy sự uyển chuyển trong từng dòng, như một dòng chảy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa những tầng ý nghĩa sâu xa. Không quá dài để trở nên lê thê, cũng không quá ngắn để thiếu vắng cảm xúc, mỗi câu tám chữ như một nhịp điệu đều đặn, dẫn dắt người đọc đi qua từng khung cảnh, từng trạng thái cảm xúc mà tác giả muốn thể hiện. Dù là về tình yêu, thiên nhiên, hay những suy tư về cuộc đời, sự sắp xếp khéo léo của ngôn từ trong cấu trúc tám chữ thường tạo nên một âm hưởng đặc biệt, dễ đi vào lòng người và đọng lại thật lâu.

Môn Văn – đó không chỉ là một môn học.Đó từng là chốn để tâm hồn tìm về, nơi ta được lắng nghe chính mình giữa bộn bề thế giới. Nhưng giờ đây… Văn không còn là Văn. Nó trở thành những dòng chữ chết khô, những đoạn văn mẫu lặp đi lặp lại như một nghi lễ buồn tẻ, nơi cảm xúc bị đóng gói vào khuôn mẫu, nơi trái tim học sinh bị biến thành cỗ máy điểm số vô hồn.Người...
Đọc tiếp

Môn Văn – đó không chỉ là một môn học.

Đó từng là chốn để tâm hồn tìm về, nơi ta được lắng nghe chính mình giữa bộn bề thế giới. Nhưng giờ đây… Văn không còn là Văn. Nó trở thành những dòng chữ chết khô, những đoạn văn mẫu lặp đi lặp lại như một nghi lễ buồn tẻ, nơi cảm xúc bị đóng gói vào khuôn mẫu, nơi trái tim học sinh bị biến thành cỗ máy điểm số vô hồn.

Người ta bắt học sinh phân tích nhân vật như mổ xẻ một xác chết.
Người ta bắt em tìm "biện pháp tu từ" như thể mỗi câu thơ là một bài toán lý thuyết.
Người ta bắt em phải viết giống như "bài giảng mẫu", phải nói đúng "ý thầy cô", phải nhớ từng từ ngữ như một con vẹt lặp lại – không được sai dù chỉ một dấu chấm câu.

Nhưng… Văn chương không sinh ra để chấm điểm.
Văn chương sinh ra để cảm.
Để khóc.
Để thở cùng người viết.
Để em biết đau với Chí Phèo, xót xa với chị Dậu, biết buốt lạnh với cánh đồng "Tràng Giang" chiều mưa…

Vậy mà bây giờ, môn Văn khiến biết bao trái tim trẻ tuổi mệt mỏi. Những đứa trẻ từng thích viết lách giờ sợ cả cầm bút. Những em học sinh từng mê thơ nay chỉ biết gồng mình học thuộc để thi. Có em đã từng viết những dòng thơ ngô nghê nhưng đầy chân thành, bị trả lại bài vì "không đúng dạng đề". Có em từng kể về mẹ trong một bài văn khiến bạn bè rơi nước mắt, nhưng bị phê: "Lạc đề, điểm dưới trung bình."

Hỏi sao tụi nhỏ không còn yêu Văn nữa?
Hỏi sao mỗi giờ kiểm tra Văn, lũ trẻ lại ngồi khóc trong câm lặng, bởi những trang giấy trắng không phải vì lười biếng – mà vì chẳng còn gì để viết khi cảm xúc đã bị bóp nghẹt?

Môn Văn bây giờ là một cuộc chạy đua không hồi kết.
Chạy theo đề thi.
Chạy theo đáp án.
Chạy theo những thứ xa lạ với trái tim.

Thầy cô đau vì học trò không còn yêu Văn.
Học trò đau vì thầy cô không còn cho phép mình được viết như bản thân.
Cả hai đều mỏi mệt, nhưng chẳng ai dừng lại.
Chúng ta tiếp tục dạy – tiếp tục học – tiếp tục viết những bài văn mẫu vô cảm, chấm những bài thi vô hồn… như thể đang cắm hoa lên mộ phần của một tâm hồn đã chết.

Có ai từng hỏi:
“Nếu một bài văn khiến học trò bật khóc khi viết, và khiến người chấm rơi nước mắt khi đọc… thì dù sai chính tả, dù không đúng dạng đề – bài văn ấy có đáng điểm mười không?”

Văn không nên là vũ khí tra tấn cảm xúc.
Văn phải là đôi tay đỡ lấy những tâm hồn rách nát, là giọt nước trên sa mạc lòng người.

Nhưng hiện tại...
Có quá nhiều học sinh học Văn như học cách nuốt ngược nước mắt.

Môn Văn đã từng là nơi để người ta viết ra điều không thể nói.
Giờ đây, nó lại là nơi người ta phải im lặng vì nói ra cũng chẳng ai chấm điểm cho cảm xúc.

Nếu bạn từng đau vì một bài Văn không được điểm cao, từng khóc vì một đoạn văn bị gạch chéo đỏ chót dù em viết bằng trái tim – thì hãy nhớ:
Đó không phải lỗi của em. Đó là một nền giáo dục đã quên mất rằng Văn chương sinh ra không phải để làm bài thi. Mà là để cứu rỗi con người.

1
28 tháng 6

Giữ phím trái tô xanh là đọc được nhé

Thông báo quan trọng về công tác thanh tra xét duyệt các cộng tác viên nhiệm kỳ hè năm 2025 Cô Thương Hoài thân ái chào toàn thể các thành viên của Olm. Vậy là mùa hè đã bắt đầu với bao nhiêu cảm xúc bồi hồi, phấn chấn, khắc khoải hoặc có đôi chút tiếc nuối vì những thứ mà các em chưa kịp vươn tới. Nhưng trên đường đời phải trải qua đủ cung bậc của cảm xúc mới...
Đọc tiếp

Thông báo quan trọng về công tác thanh tra xét duyệt các cộng tác viên nhiệm kỳ hè năm 2025

Cô Thương Hoài thân ái chào toàn thể các thành viên của Olm. Vậy là mùa hè đã bắt đầu với bao nhiêu cảm xúc bồi hồi, phấn chấn, khắc khoải hoặc có đôi chút tiếc nuối vì những thứ mà các em chưa kịp vươn tới. Nhưng trên đường đời phải trải qua đủ cung bậc của cảm xúc mới thực sự là cuộc sống. Hãy luôn nỗ lực và cố gắng mỗi ngày để thực hiện hoài bão, các em sẽ thành công. Hẳn rằng giờ đây rất nhiều bạn đang mong ngóng, ước mơ trở thành cộng tác viên của hệ thống giáo dục hàng đầu Việt Nam.

Thực hiện chỉ thị văn bản hồi 22h 53 phút, ngày 27 tháng 06 năm 2025 của giám đốc Olm thầy Hà Đức Thọ. Cô sẽ bắt đầu thanh tra, xét duyệt toàn bộ các ứng viên đã đăng ký ứng tuyển ctv viên hè năm 2025 vừa qua trên Olm. Mọi thành viên có các vấn đề như:

+ Thiếu trung thực khi đăng ký về số câu trả lời,

+ Gian lận điểm số gp, sp.

+ Sử dụng chat gpt để trả lời trên cộng đồng hỏi đáp.

+ Thái độ ứng xử trên cộng đồng tri thức thiếu hòa nhã, kém cởi mở, ít thân thiện và ngôn ngữ chưa được lịch sự văn minh.

+ Có lời nói, bình luận, nhắn tin, đe dọa, dụ dỗ, lôi kéo vào những hành vi thiếu lành mạnh sẽ bị loại khỏi danh sách trúng tuyển cộng tác viên.

Các bạn có đủ tố chất, năng lực, có nhiệt huyết, đam mê, trung thực.. sẽ được trúng tuyển. Chúc các em sẽ có tên trong danh sách trúng tuyển.

17
28 tháng 6

Cô ơi cho em đăng kí làm CTV OLM được không ạ?

28 tháng 6

Cô ơi cho em làm CTV OLM được không cô ạ?

Dòng sông mới điệu làm saoNắng lên mặc áo lụa đào thướt thaTrưa về trời rộng bao laÁo xanh sông mặc như là mới mayChiều trôi thơ thẩn áng mâyCài lên màu áo hây hây ráng vàngĐêm thêu trước ngực vầng trăngTrên nền nhung tím trăm ngàn sao lênKhuya rồi, sông mặc áo đenNép trong rừng bưởi lặng yên đôi bờ...Sáng ra thơm đến ngẩn ngơDòng sông đã mặc bao giờ áo hoaNgước lên bỗng gặp la...
Đọc tiếp

Dòng sông mới điệu làm sao


Nắng lên mặc áo lụa đào thướt tha


Trưa về trời rộng bao la


Áo xanh sông mặc như là mới may


Chiều trôi thơ thẩn áng mây


Cài lên màu áo hây hây ráng vàng


Đêm thêu trước ngực vầng trăng


Trên nền nhung tím trăm ngàn sao lên


Khuya rồi, sông mặc áo đen


Nép trong rừng bưởi lặng yên đôi bờ...


Sáng ra thơm đến ngẩn ngơ


Dòng sông đã mặc bao giờ áo hoa


Ngước lên bỗng gặp la đà


Ngàn hoa bưởi trắng nở nhòa áo ai...


Thực hiện các yêu cầu sau:

Câu 1: lí giải cách hiểu nội dung câu thơ:

"Sáng ra thơm đến ngẩn ngơ

Dòng sông đã mặc bao giờ áo hoa"

Câu2 : Qua bài thơ Dòng sông mặc áo của Nguyễn Trọng Tạo, thông điệp nào có ý nghĩa nhất đối với em Hãy giải thích vì sao em chọn thông điệp đó?

4

Câu 1: Lí giải cách hiểu nội dung câu thơ: "Sáng ra thơm đến ngẩn ngơ / Dòng sông đã mặc bao giờ áo hoa"


Hai câu thơ diễn tả sự ngỡ ngàng, say đắm của tác giả trước vẻ đẹp bất ngờ của dòng sông vào buổi sáng. Hương thơm "ngẩn ngơ" là mùi hoa (sau này tiết lộ là hoa bưởi) làm người ta ngạc nhiên, còn "áo hoa" là hình ảnh những cánh hoa rơi xuống mặt nước, khiến dòng sông như khoác lên mình một tấm áo tinh khôi, thơ mộng.



Câu 2: Thông điệp có ý nghĩa nhất đối với em


Thông điệp có ý nghĩa nhất là vẻ đẹp đa dạng và sự biến hóa không ngừng của thiên nhiên.

Em chọn thông điệp này vì:

  • Sự biến hóa kì diệu: Bài thơ cho thấy dòng sông thay đổi màu "áo" (từ lụa đào, áo xanh, ráng vàng, nhung tím đến áo hoa) theo từng khoảnh khắc trong ngày, cho thấy thiên nhiên luôn sống động và đầy bất ngờ.
  • Giá trị của sự quan sát: Để nhận ra vẻ đẹp này, cần có sự tinh tế và khả năng quan sát. Điều này nhắc nhở em hãy biết dừng lại và cảm nhận những điều đẹp đẽ xung quanh mình.
  • Sự sống động của thiên nhiên: Dòng sông được nhân hóa như một nàng thơ, có cảm xúc và sự thay đổi, giúp em thêm yêu và trân trọng thế giới tự nhiên.
MT
27 tháng 6

Dùng chatgpt

MT
25 tháng 6

Truyện "Ngọc nữ về tay chân chủ" có chủ đề về sự tha hóa của những người có quyền lực, đồng thời thể hiện ước mơ về một xã hội công bằng, nơi cái thiện chiến thắng. Yếu tố kì ảo trong truyện, như khả năng biến hình của nhân vật chính, vai trò của thần linh, và thế giới tâm linh, làm tăng tính hấp dẫn, phản ánh hiện thực xã hội và thể hiện ước mơ của nhân dân.

23 tháng 6

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Câu 1 (2,0 điểm): Em hãy viết một đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) đề xuất một giải pháp khả thi nhất khi bản thân gặp tình huống bị xúc phạm danh dự.Câu 2 (4,0 điểm): Em hãy viết một bài văn nghị luận phân tích bài thơ sau: NGHE CỎ Nếu nằm xuống lặng yên nghe cỏ hát Sẽ thấy lòng thanh thoát lâng lâng Sẽ thấy mỗi ban mai nắng lên Giọt sương đêm còn treo...
Đọc tiếp

Câu 1 (2,0 điểm): Em hãy viết một đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) đề xuất một giải pháp khả thi nhất khi bản thân gặp tình huống bị xúc phạm danh dự.

Câu 2 (4,0 điểm): Em hãy viết một bài văn nghị luận phân tích bài thơ sau:

NGHE CỎ

Nếu nằm xuống lặng yên nghe cỏ hát

Sẽ thấy lòng thanh thoát lâng lâng

Sẽ thấy mỗi ban mai nắng lên

Giọt sương đêm còn treo trên lá cỏ

Như vì sao quên lối về trời.

 

Nếu nằm xuống lặng yên nghe cỏ hát

Sẽ thấy những bàn chân trên cỏ bước nhọc nhằn

Thấy quang gánh đè vai gầy trĩu nặng

Thấy mặn mòi những giọt mồ hôi.

 

Nếu nằm xuống lặng yên nghe cỏ hát

Thấy bàn tay nắm chặt những bày tay

Thấy áo rách choàng lên áo rách

Đông giá lui dần, nắng ấm gọi vào xuân.

(Trương Minh Phố – Báo Văn nghệ quân đội cuối tháng – số 17 tháng 02 năm 2009, tr 23)

3
24 tháng 6

Bài thơ "Nghe cỏ" của Trương Minh Phước là một tác phẩm đầy cảm xúc, thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế cùng với những suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống, con người và thiên nhiên. Với cấu trúc lặp lại câu "Nếu nằm xuống lặng yên nghe có hát", bài thơ không chỉ mang đến âm sắc nhẹ nhàng mà còn gợi mở một chiều sâu triết lý về sự kết nối giữa con người và thế giới xung quanh.

Đầu tiên, cảm nhận về cái đẹp và sự thanh thản trong nội tâm chính là thông điệp đầu tiên mà tác giả muốn truyền tải. Hai câu thơ đầu tiên: "Sẽ thấy lòng thanh thoát lâng lâng / Sẽ thấy môi ban mai nắng lên" mang đến hình ảnh thanh bình, cho thấy khi con người tạm dừng lại để nghe tiếng hát của cỏ, họ sẽ cảm nhận được vẻ đẹp tinh khôi của thiên nhiên. Hình ảnh "giọt sương đêm còn treo trên lá cỏ" không chỉ gợi ra vẻ đẹp tự nhiên mà còn biểu trưng cho những điều tốt đẹp, thuần khiết của đời sống, như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Tuy nhiên, trong những dòng tiếp theo, tác giả cũng không quên nhắc đến những khía cạnh con người đầy gian truân, mệt mỏi. Câu thơ "Thấy quang gánh đè vai gầy trĩu nặng" là một hình ảnh sinh động về sức lực và nỗi nhọc nhằn của những người lao động. Những "bàn chân trên có bước nhọc nhằn" và "mặn mỏi những giọt mồ hôi" đã khắc họa rõ nét hình ảnh những người dân bình dị nhưng mang trong mình một nghị lực sống mạnh mẽ. Đây là sự đối lập giữa cái đẹp tự nhiên và cái khó khăn của cuộc sống, nhấn mạnh rằng con người không chỉ sống trong cái đẹp mà còn phải đối diện với những thử thách và khổ đau.

Tiếp đến, hình ảnh "Thấy bàn tay nắm chặt những bàn tay" trong câu thơ thứ năm lại mang đến một thông điệp tốt đẹp về tình người, tình đồng loại. Sự kết nối giữa con người với con người chính là sức mạnh, là niềm an ủi trong những lúc khó khăn. Mặc dù "ao rách choàng lên áo rách", những con người ấy vẫn gắn bó, sẻ chia, tạo nên sức mạnh vượt qua thử thách. Cuối cùng, câu thơ "Đông giá lui dần, nắng ấm gọi vào xuân" tạo nên một kết thúc đầy hy vọng, tượng trưng cho cái mới, sự khởi đầu và niềm tin vào tương lai tươi sáng hơn.

Như vậy, bài thơ "Nghe cỏ" của Trương Minh Phước không chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là một bức tranh sống động, phản ánh tâm tư của con người trong cuộc sống. Nó mang trong mình nhiều tầng ý nghĩa: từ sự thanh tĩnh của tâm hồn đến nhọc nhằn của cuộc đời, từ tình yêu thương giữa con người đến niềm hy vọng vào tương lai. Qua đó, tác giả mời gọi mỗi chúng ta hãy lắng nghe, hòa mình vào thiên nhiên và khám phá những điều sâu sắc nhất của cuộc sống, hiểu và yêu thương con người hơn.

24 tháng 6

Đây nhé mình chỉ biết làm caau2 thôi

(4.0 điểm) Đọc đoạn trích sau:ĐỘNG LỰC PHẤN ĐẤU TỪ NHỮNG LỜI XÚC PHẠM Con à, chúng ta lớn lên trong một xã hội luôn theo đuổi danh dự, và cha hiểu cảm giác một người quý trọng danh dự bị xúc phạm là như thế nào. Có điều, trong nhiều trường hợp, cho dù con là ai, kể cả là Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ đi chăng nữa, thì cũng đều bất lực trước việc ngăn chặn những lời...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Đọc đoạn trích sau:

ĐỘNG LỰC PHẤN ĐẤU TỪ NHỮNG LỜI XÚC PHẠM

Con à, chúng ta lớn lên trong một xã hội luôn theo đuổi danh dự, và cha hiểu cảm giác một người quý trọng danh dự bị xúc phạm là như thế nào. Có điều, trong nhiều trường hợp, cho dù con là ai, kể cả là Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ đi chăng nữa, thì cũng đều bất lực trước việc ngăn chặn những lời xúc phạm từ người khác.

Vậy, chúng ta nên làm thế nào khi gặp phải tình huống như thế? Tức giận công kích, cố gắng bảo vệ danh dự? Bao dung độ lượng và mỉm cười cho qua? Hay đáp trả bằng những cách khác?

Chắc hẳn con vẫn còn nhớ cha luôn trân trọng một bức ảnh chụp các bạn học cấp hai của mình/ Trong bức ảnh đó không có cha, chỉ có những đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có. Nhiều thập niên đã trôiqua, song cha vẫn trân trọng nó, hơn hết là khung cảnh chụp bức ảnh đó.

[...] Cha nhìn chăm chăm vào vị nhiếp ảnh gia đang cúi xuống căn góc chụp với ánh mát hưng phấn, hy vọng ông ấy sớm đưa cha vào khung hình. Tuy nhiên, điều cha nhận được lại là nỗi thất vọng. Vì nhiếp ảnh gia đó có vẻ là một người theo chủ nghĩa duy mỹ, ông ấy đứng thẳng dậy, chỉ tay vào cha và nói với giáo viên: “Cô có thể bảo học sinh đó rời khỏi chỗ ngồi của mình được không? Cậu bé ăn mặc nhếch nhác quá.” Là một học sinh nhỏ bé và nghe lời giáo viên, cha chẳng dám lên tiếng phản đối, chỉ đành lặng lẽ đứng dậy, tạo phông nền đẹp đẽ cho đám con nhà giàu ăn mặc chỉnh tề chụp ảnh.

[...] Nhìn vị nhiếp ảnh gia đó liên tục chỉnh cảnh, cha siết chặt nắm đấm, long trọng thề với lòng mình: Một ngày nào đó, mình sẽ trở thành người giàu nhất thế giới! Để một nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho mình thì có gì ghê gớm chứ! Khiến họa sĩ nổi tiếng nhất thế giới vẽ chân dung cho mình mới là điều đáng tự hào!

Con ơi, lời thề khi ấy của cha đã trở thành hiện thực! Trong mắt cha, ý nghĩa của từ “xúc phạm” đã thay đổi, nó không còn là con dao sắc bén tước đi danh dự của cha, mà là một động lực mạnh mẽ, khí thế dữ dội như dời non lấp biển, thôi thúc cha phấn đấu và theo đuổi mọi điều tốt đẹp. Dường như không ngoa khi nói rằng vị nhiếp ảnh gia đó đã truyền cảm hứng để một đứa trẻ nghèo khó trở thành người giàu nhất thế giới. Ai cũng có lúc được mọi người vỗ tay reo hò để bày tỏ sự công nhận dành cho những thành tựu hoặc phẩm chất, nhân cách, đạo đức của bản thân; đồng thời, ai cũng có lúc bị đả kích và xúc phạm. Ngoại trừ ác ý, cha nghĩ sở dĩ chúng ta bị lăng mạ là do bản thân không đủ năng lực, năng lực này có thể liên quan đến khía cạnh làm người hoặc làm việc, tóm lại là không được người khác tôn trọng. Vì vậy, cha muốn nói rằng bị xúc phạm không phải là một chuyện xấu. Nếu là người biết giữ bình tĩnh và suy ngẫm, có lẽ con sẽ thấy rằng mỗi thái độ hoặc hành vi trước những lời xúc phạm – cũng có thể phản ánh trình độ năng lực của con người ta.

Cha biết rằng bất kỳ sự xúc phạm nhẹ nào cũng đều có thể làm tổn thương danh dự. Tuy nhiên, danh dự không phải là món quà do Thượng đế ban tặng, cũng không phải do người khác đưa cho, mà là do chính con tạo nên. Danh dự là sản phẩm tinh thần mà con sở hữu, và danh dự của mỗi người đều chỉ thuộc về chính họ. Con cho rằng mình có danh dự, vậy tức là con có danh dự. Vì vậy, giả sử có ai đó làm tổn thương tình cảm, danh dự của con, con cũng không cần phải dao động. Nếu con kiên quyết giữ lấy danh dự của mình, không ai có thể làm tổn thương con cả.

(Trích 38 lá thư Rockefeller gửi cho con trai, NXB Hồng Đức, 2023, tr.169 – 171)

Thực hiện các yêu cầu sau:

Câu 1 (0,75 điểm): Xác định luận đề của đoạn trích trên.

Câu 2 (0,75 điểm): Chỉ ra cách dẫn trong những câu văn sau: Vị nhiếp ảnh gia đó có vẻ là một người theo chủ nghĩa duy mỹ, ông ấy đứng thẳng dậy, chỉ tay vào cha và nói với giáo viên: “Cô có thể bảo học sinh đó rời khỏi chỗ ngồi của mình được không? Cậu bé ăn mặc nhếch nhác quá”.

Câu 3 (0,5 điểm): Trong đoạn văn cuối của đoạn trích trên, người cha đã đưa ra những lí lẽ nào để thuyết phục con không cần phải dao động khi có ai đó làm tổn thương tình cảm, danh dự của con

Câu 4 (1,0 điểm): Trong đoạn trích trên, việc người cha đưa ra bằng chứng về một lần mình bị xúc phạm có vai trò gì?

Câu 5 (0,5 điểm): Em hiểu như thế nào về câu văn: Nếu con kiên quyết giữ lấy danh dự của mình, không ai có thể làm tổn thương con cả.

Câu 6 (0,5 điểm): Em đồng tình hay không đồng tình với quan điểm cho rằng bị xúc phạm là một động lực mạnh mẽ thôi thúc con người phấn đấu và theo đuổi điều tốt đẹp. Lí giải tại sao?

1

Câu 1

Luận đề: Lời xúc phạm có thể trở thành động lực mạnh mẽ để con người phấn đấu và danh dự là do chính mình tạo nên và bảo vệ.


Câu 2:

Cách dẫn: Dẫn trực tiếp.


Câu 3

Người cha thuyết phục con bằng các lí lẽ:

  • Danh dự do chính con tạo nên, không phải do người khác ban tặng.
  • Danh dự là sản phẩm tinh thần của riêng con.
  • Nếu con cho rằng mình có danh dự thì con có danh dự.
  • Nếu con kiên quyết giữ lấy danh dự, không ai có thể làm tổn thương con.

Câu 4

Việc người cha đưa ra bằng chứng về lần bị xúc phạm có vai trò:

  • Làm bằng chứng cụ thể, xác thực, tăng tính thuyết phục cho luận điểm.
  • Minh họa rõ ràng cách biến xúc phạm thành động lực.
  • Tạo sự đồng cảm và gần gũi với người đọc.

Câu5

Ý nghĩa: Danh dự là giá trị nội tại, do bản thân mỗi người định hình và bảo vệ. Khi con người kiên định với giá trị của mình, không để lời nói bên ngoài tác động, danh dự sẽ không bị tổn thương.


Câu6

Tôi đồng tình với quan điểm này.

Lí giải: Lời xúc phạm, dù gây tổn thương, có thể trở thành động lực mạnh mẽ thúc đẩy con người chứng tỏ bản thân, thay đổi để phát triển và trở nên kiên cường hơn để vượt qua khó khăn.