Các bạn hãy viết đoạn văn ( từ 7 - 10 câu ) kể về ngày hội tổ chức ở trường mà bạn thích nhất
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trái sầu riêng là một trong những trái đặc biệt và có mùi vị độc nhất, nó là một thức quà quê thật ngon và ý nghĩa của miền Nam đất Việt Nam ta.
Quan sát thấy được cây sầu riêng thân gỗ to lắm, to như cái cột nhà vậy. Trung bình cây sầu riêng có thể cao lên đến 10 và 15 mét, tỏa những tán lá như thật um tùm. Thật thích mắt là sao khi được quan sát chiếc lá sầu riêng to, lá lại còn mọc đơn lẻ nữa không như các loài cây khác. Nhìn kỹ các phiến lá dày hình trứng thuôn dài đẹp và lạ mắt lắm. Nhìn chiếc lá sầu riêng ở mặt trên láng bóng và có màu vàng vàng còn mặt dưới cũng là màu này nhưng nó không có đó bóng và trơn như mặt trước. Không thể nào có thể làm ngơ với những chùm hoa sầu riêng, nó được mọc luôn ở thân cây thật đẹp. Chùm hoa sầu riêng đẹp một vẻ đẹp riêng, nụ hoa rất tròn những cách trắng như nở ra thật đẹp bao bọc túi phấn bên trong.
Các bạn ở miền Bắc nếu muốn ngắm nhìn những cây sầu riêng độc lạ này thì hãy một lần đi vào miền Nam nhé! Quả sầu riêng cũng rất giống trái mít ở miền Bắc, chỉ khác là gai của quả sầu riêng cứng, nhọn và tua tủa hơn rất nhiều. Khi bổ quả sầu riêng ta thì nó có những múi sầu riêng to màu vàng hay màu ngà, thơm đặc biệt. Ăn một miếng sầu riêng nhỏ thôi em cũng đã cảm nhận được mùi thơm cũng như độ béo ngậy rồi.
Sầu riêng chín vào đợt tháng 5 và tháng 6. Đi vào tầm đó vườn sầu riêng như dậy lên được mùi hương thật nồng nàn và đặc trưng mà không một thứ quả nào có được. Em rất thích ăn sầu riêng và thật vui khi được ngắm nhìn cây sầu riêng sai trĩu quả
Hè năm ngoái em về quê ngoại chơi và thấy cây mít ông bà trồng từ lâu đã bắt đầu sai trĩu quả trông rất thích mắt.
Em đứng lặng ngắm cây mít. Thân cây khá to cỡ hơn một vòng tay em ôm lận. Thân màu nâu sẫm, khi đứng cạnh trông em trở nên bé nhỏ so với nó. Cành lá sum suê, vươn rộng tỏa bóng mát cả một góc vườn. Dưới gốc cây ông em còn đóng một cái xích đu be bé để dành riêng cho hai chị em em ngồi. Những ngày hè nóng nực, chỉ cần ra vườn ngồi nghỉ dưới gốc cây sẽ thấy rất mát mẻ và dễ chịu.
Lá mít rất to, dày, xanh đậm. Mặt trước của lá sáng bóng còn mặt đằng sau thì ngược lại, xanh nhạt hơn. Từ thân cây, nảy ra những trái mít non. Lúc đầu chúng be bé màu xanh cỡ cái cốc rồi lớn dần lên đến khi có thể ăn được thì to hơn cái ấm tích của bà. Khi chín, vỏ mít chuyển màu sáng màu sậm. Nhìn bên ngoài vỏ mít sần sùi nhiều gai là thế nhưng bên trong thì vô cùng thơm ngon.
Khi mít chín thì thơm lan tỏa khắp vườn. Mùi thơm ấy ngọt ngào len lỏi từ vườn vào trong nhà. Em háo hức lắm nên cứ giục ông ra thăm cây liền. Ông nở nụ cười thân thương rồi đến cây mít, nhẹ nhàng cắt bỏ cuống rồi ôm quả vào lòng. Ông vui lắm đấy vì cây mít ông trồng từ lâu đã có thể hái cho các cháu ăn. Bổ quả mít ra, những múi mít vàng ươm nằm xen kẽ với xơ mít trông rất hấp dẫn. Mùi thơm khi bổ tăng lên gấp bội.
Cả nhà quây quần dưới hiên ngồi ăn mít và trò chuyện thật vui vẻ. Những múi mít ngọt đậm, thơm lừng khiến ai ăn cũng phải tấm tắc khen. Hạt mít có thể luộc hoặc rang ăn rất bùi và ngon. Vào những trưa hè đầy nắng, em rất thích nằm dưới gốc mít nghe bà kể chuyện và xem ông tỉa lá vì đã có tán lá rợp rộng tỏa bóng mát dễ chịu. Mong rằng mỗi năm em đều được về quê và được thu hoạch hoa quả trong vườn cùng ông bà.
Mỗi chúng ta không chỉ gắn kết bản thân trong quan hệ với gia đình mà còn trong quan hệ với thầy cô, bạn bè. Hình ảnh mà tôi nhớ nhất về người cô kính yêu của mình - cô Huyền đó là khi cô giảng bài trên lớp.
Ai đã từng nói rằng dưới ánh hào quang, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học. Dường như, các thầy cô giáo nhận ra sứ mệnh thiêng liêng và cao quý đó của đời mình nên mỗi lần lên lớp, thầy cô lại truyền cảm hứng cho chúng tôi.
Cô tôi, khi lên lớp thường mặc bộ áo dài thật đẹp. Cô mặc bộ áo dài màu hồng, điểm những chấm bi. Khi cô vào lớp, chúng tôi đứng lên chào cô, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nói “ Cô chào cả lớp. Các em ngồi xuống đi!”.
Sau đó, cô yêu cầu chúng tôi mở sách, mở vở ra và bắt đầu học bài mới. Cô ghi tên bài lên bảng. Từng dòng chữ thẳng, đều dần dần hiện ra. Rồi cô đi một vòng quanh lớp xem chúng tôi ghi chép như thế nào. Sau đó, cô bắt đầu giảng bài. Giọng cô hay lắm. Có cái gì đó ấm áp. Có cái gì đó chứa cả yêu thương dành cho lũ học trò chúng tôi. Có cái gì đó chứa đựng cả tình yêu, lòng nhiệt huyết cô dành cho nghề. Tất cả như thổi vào trái tim chúng tôi một tình yêu bát ngát với môn Tiếng Việt. Cô vừa nói, vừa dùng đôi tay để mô tả cho chúng tôi dễ hiểu bài hơn. Thỉnh thoảng, cô lại gọi chúng tôi phát biểu để giờ học thêm sôi nổi và lý thú.
Có lúc cô đang giảng bài, cô dừng lại và hỏi chúng tôi rằng “ Cô giảng cả lớp có hiểu bài không? “. Khi không hiểu bài, chúng tôi đều mạnh dạn hỏi lại cô, khi đó cô lại giảng kĩ hơn để tôi có thể tiếp thu bài học một cách dễ dàng. Có lẽ chính vì nhờ như thế mà lớp tôi ai cũng dần tiến bộ hơn lên trong môn học của cô. Trong những giờ dạy, cô còn nói cho lớp tôi nghe bao bài học về cách ứng xử giữa người với người trong cuộc sống, về đạo làm người..., vì thế mà chúng tôi thấy mình cần hướng tới lối sống đẹp hơn.
Tôi sẽ mãi khắc ghi thật sâu hình ảnh của cô tôi khi cô đang giảng bài. Điều đó gợi cho tôi suy nghĩ nhiều hơn về lòng yêu nghề, sự nhiệt huyết của cô...
Tác dụng của dấu phẩy: Ngăn cách trạng ngữ với chủ ngữ và vị ngữ.
Kick cho mik nhé! Camon:))))
ngăn cách các bộ phận cung chức vụ trong câu
“Meo…meo…meo…” Đó là tiếng kêu quen thuộc của chú mèo nhà em. Hiện nay, chú đã hơn chín tháng tuổi. Chú mèo được em và gia đình đặt cho cái tên Mun vô cùng thân thương.
Chú được đặt cho cái tên như vậy là bởi vì Mun có một bộ lông màu tro xám. Trên lưng chú có những vệt lông vằn đen vắt ngang lưng. Đôi mắt của Mun to, tròn và mỗi khi đêm về, đôi mắt chú lại sáng lên như hai viên ngọc lấp lánh trong đêm. Mun còn có bộ ria mép vô cùng nhạy bén. Chiếc mũi của Mun không hồng hồng như những cô cậu mèo khác mà có một chút đốm đen. Dường như điều này lại làm cho Mun nổi bật và dễ phân biệt hơn khi đi cùng những chú mèo xám tro khác. Mun có hàm răng nhỏ nhưng vô cùng sắc nhọn. Những chiếc móng vuốt đầy nguy hiểm luôn được giấu kín dưới lớp lông mềm mại của hai cặp chân. Chiếc đuôi màu xám lúc nào cũng phe phẩy chậm rãi như đang hưởng thụ điều gì đó. Mun rất thích phơi mình dưới ánh nắng ấm áp. Những lúc như thế, chú lại nằm dài ra và duỗi mình liên tục, nhìn rất thú vị. Chú có thân hình mềm mại, uyển chuyển, những bước đi của chú có phần lững thững, thong thả, chậm rãi với đôi mắt lim dim quen thuộc. Nhìn Mun lúc nào cũng toát lên một vẻ thoải mái, lười biếng nhưng mỗi lúc săn mồi chú lại rất chú ý, nghiêm túc. Chú mèo còn được bà nội em phong cho một ‘tước danh’ hóm hỉnh là ‘anh hùng diệt chuột’. Ở nơi nào có Mun thì sẽ không còn bóng dáng phá phách của những con chuột nữa.
Hè năm trước, bà ngoại từ quê lên thăm chúng em. Bà mang biết bao thức quà quê quen thuộc: nào nhãn, nào bưởi, nào trứng gà, ... Nhưng trong đó thì con mèo tam thể nhỏ xinh là chị em em quý nhất, cưng nhất. Từng ngày, từng ngày chúng em chăm sóc rất kĩ càng và chú cũng đùa giỡn lại với em bằng những tiếng "Meo... Meo... Meo" rất dễ thương.
Ngày đầu tiên trở thành một người bạn trong gia đình, chú mèo còn bé xíu, tầm bằng chai nước nhỏ. Vậy mà thoáng qua đã một năm trời, chú mèo đã lớn hơn, trưởng thành hơn, không còn rụt rè như hồi đầu. Chú mèo tên là Nhím.
Với thân hình to gần bằng chai coca cỡ đại, Nhím khoác lên mình bộ trang phục màu vàng óng, mượt mà như nhung. Đôi chỗ điểm một vài sọc đen, sọc trắng trông rất hấp dẫn. Cái đầu tròn xoe như nắm tay người lớn, nổi bật với đôi mắt như hai hòn bi ve, luôn quan sát kĩ lưỡng và tỉ mỉ. Đặc biệt là vào ban đêm thì đôi mắt ấy lại như hai cái đèn pha ô tô, đi truy tìm nơi ẩn náu của lũ chuột. Phía dưới là cái mũi nhỏ nhỏ, xinh xinh, màu phớt hồng nhưng lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm cúm. Hai bên khóe miệng, những sợi râu mép nhỏ, dài như sợi cước. Bà em bảo rằng bộ ria mép đó như cái ra đa để mèo bắt sóng, tìm ra kẻ thù. Cái tai của Nhím mới thính làm sao! Chỉ một tiếng động nhỏ ở đâu đó là cái tai nhỏ xinh hình tam giác ấy lắng lại để nghe ngóng, chuyển động tứ phía để phát hiện ra bọn chuột đang hoành hành.
Chú mèo có bốn cái chân, tuy hơi nhỏ so với thân hình nhưng lại rất lợi hại, mỗi khi chạy thì nhanh thoăn thoắt như một vận động viên điền kinh. Có một điều khá thú vị là dù chạy nhanh cỡ nào thì Nhím cũng không phát ra âm thanh, rất nhẹ và rất êm. Khi em thắc mắc với bố mẹ thì đã được giải đáp rằng: dưới chân mèo có một lớp thịt dày, mịn, màu hồng nhạt. Nhưng đằng sau mỗi lớp thịt ấy là bộ móng sắc nhọn - vũ khí hạ gục mọi đối thủ.
Nhím được cả nhà em yêu quý một phần là bởi khả năng bắt chuột tài ba của chú. Bất kì một con mồi nào đã lọt vào tầm ngắm của Nhím thì sẽ chẳng thể thoát thân được. Trong mọi cuộc rượt đuổi phần thắng đều thuộc về chú mèo nhanh nhẹn, chạy thoăn thoắt để vồ chuột rồi vờn chuột và ăn thịt chúng. Vì vậy mà từ khi có Nhím, nhà em không một bóng chuột, chỉ cần chú cất tiếng meo meo thì bọn chuột kia đã ba chân bốn cẳng mà chạy.
Buổi sáng, khi nắng vàng rót mật xuống trần gian thì Nhím lại ra sân sưởi ấm. Nằm dài trên sân, Nhím nhắm hờ đôi mắt lim dim, duỗi dài bốn chân trông thật đáng yêu. Buổi trưa, khi cả nhà em đang ăn cơm thì chú mèo cũng chạy sà vào lòng em, như muốn nũng nịu điều gì.
Em rất quý Nhím. Đó không chỉ là món quà ý nghĩa của bà mà đã trở thành người bạn thân thiết với gia đình em. Em sẽ chăm sóc cho Nhím thật tốt để nó thật khỏe mạnh như lời dặn dò của bà trước khi về quê.