K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 7

Các từ láy:

đẹp đẽ, sạch sẽ, hồng hồng, trăng trắng, thiêu thiếu

29 tháng 7

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

28 tháng 7

Mỗi dịp hè về, em lại háo hức cùng bố mẹ về quê thăm ông bà. Đó luôn là những ngày đáng nhớ nhất, tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương.

Hôm ấy, em dậy từ sớm để chuẩn bị đồ đạc. Con đường về quê uốn lượn qua những cánh đồng lúa xanh mướt, thoang thoảng mùi rơm rạ quen thuộc. Xe dừng trước cổng nhà ông bà, em vội chạy ùa vào sân, reo to: “Ông bà ơi, cháu về rồi!”. Ông bà bước ra, nở nụ cười hiền hậu, ôm chặt lấy em. Bàn tay ông thô ráp nhưng ấm áp lạ thường, còn giọng bà dịu dàng: “Cháu lớn nhanh quá!”.

Những ngày ở quê thật bận rộn mà vui vẻ. Sáng sớm, em theo ông ra vườn hái rau, nhổ cỏ. Ông chỉ từng loại cây, dạy em cách chăm sóc chúng. Chiều đến, em lại cùng bà ra sân phơi lúa, nghe bà kể chuyện ngày xưa. Tối về, cả nhà quây quần ăn bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng, với món canh cua bà nấu thơm nức.

Đêm ở quê yên tĩnh khác hẳn thành phố ồn ào. Em nằm nghe tiếng dế kêu rả rích, ngắm ánh trăng sáng vằng vặc qua kẽ lá. Ông bà tuy già nhưng vẫn cần mẫn làm việc, luôn dành cho cháu những điều tốt đẹp nhất.

Khi chia tay, em không kìm được nước mắt. Ông xoa đầu em, bà dúi vào túi em mấy quả trứng gà tươi: “Lần sau lại về với ông bà nhé!”. Trên đường về, em thầm nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để ông bà vui lòng.

Chuyến về quê tuy ngắn ngủi nhưng đã cho em hiểu thêm về tình cảm gia đình, về sự giản dị mà ấm áp nơi làng quê. Em mong hè năm sau sẽ đến thật nhanh để được gặp lại ông bà!

Tham khảo

28 tháng 7

Vào kỳ nghỉ hè vừa rồi, em có dịp về quê thăm ông bà ở một vùng nông thôn yên bình. Khác với sự nhộn nhịp nơi thành phố, không khí ở quê trong lành, mát mẻ khiến em cảm thấy rất thoải mái.


Mỗi sáng, em cùng ông ra vườn chăm cây, bắt sâu cho rau và nghe tiếng chim hót ríu rít. Buổi chiều, em giúp bà nấu cơm, nhóm bếp bằng củi khô và ngồi ăn cùng cả nhà dưới mái hiên giản dị. Ông bà kể cho em nghe nhiều chuyện ngày xưa rất thú vị và dạy em cách sống tốt bụng, lễ phép với mọi người.


Chuyến đi về quê tuy không dài nhưng đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp. Em rất yêu ông bà và mong hè năm sau lại được về chơi cùng ông bà lần nữa.

28 tháng 7

Dưới đây là đoạn văn gồm 4 câu, mỗi câu ứng với một kiểu câu chia theo mục đích nói, kèm theo chú thích rõ ràng:


Trời hôm nay thật đẹp. (Câu trần thuật – dùng để kể, tả, thông báo)
Bạn có muốn đi dạo cùng mình không? (Câu nghi vấn – dùng để hỏi)
Hãy mang theo áo khoác nhé! (Câu cầu khiến – dùng để yêu cầu, đề nghị)
Ôi, cảnh hoàng hôn kia mới rực rỡ làm sao! (Câu cảm thán – dùng để bộc lộ cảm xúc)

Hôm nay là một ngày thật đẹp, phải không bạn? (Câu nghi vấn) Thời tiết trong xanh và nắng vàng rực rỡ khiến lòng người phơi phới biết bao! (Câu cảm thán) Bạn hãy ra ngoài tận hưởng không khí trong lành này nhé. (Câu cầu khiến) Cảnh sắc thiên nhiên luôn mang lại cảm giác bình yên đến lạ. (Câu trần thuật)

Dưới tán lá xanh um của cây bàng già, em tìm thấy một góc bình yên quen thuộc. Cây bàng không chỉ che nắng, mà cây bàng còn là nơi em ngồi đọc sách mỗi chiều, lắng nghe tiếng chim ríu rít. Cây bàng mang đến cảm giác mát mẻ, dễ chịu, thật sự là người bạn thân thiết của em.

Nhân ngày Thương binh-Liệt sĩ,em xin có bài văn tri ân các anh hùng đã bảo vệ đất nước của chúng ta: Lịch sử dân tộc Việt Nam là một chặng đường dài với biết bao gian khổ, hy sinh, mất mát. Trải qua bao cuộc chiến tranh giữ nước và bảo vệ Tổ quốc, đã có biết bao người con ưu tú ngã xuống để đất nước hôm nay được yên bình, hạnh phúc....
Đọc tiếp

Nhân ngày Thương binh-Liệt sĩ,em xin có bài văn tri ân các anh hùng đã bảo vệ đất nước của chúng ta: Lịch sử dân tộc Việt Nam là một chặng đường dài với biết bao gian khổ, hy sinh, mất mát. Trải qua bao cuộc chiến tranh giữ nước và bảo vệ Tổ quốc, đã có biết bao người con ưu tú ngã xuống để đất nước hôm nay được yên bình, hạnh phúc. Trong trái tim của dân tộc, những anh hùng liệt sĩ ấy luôn là biểu tượng cao đẹp của lòng yêu nước, của tinh thần quật cường và sự hy sinh vĩ đại.

Không có sự hy sinh nào cao cả hơn sự hy sinh vì Tổ quốc. Các anh hùng liệt sĩ, họ là những người bình thường, nhưng đã sống một cuộc đời phi thường. Họ ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, mang theo trong tim mình lý tưởng cao đẹp và niềm tin mãnh liệt vào ngày mai độc lập. Trong tiếng súng đạn, trong khói lửa chiến tranh, các anh không hề nao núng. Dù trước mắt là hiểm nguy, cái chết cận kề, nhưng chưa một bước lùi. Họ chiến đấu kiên cường, bất chấp gian khổ, vượt qua bệnh tật, đói rét, thậm chí là nỗi cô đơn tột cùng nơi chiến trường ác liệt.

Có những người nằm xuống trong vòng tay đồng đội, có những người mãi mãi nằm lại giữa rừng sâu hay giữa lòng đất lạnh. Có người đã được khắc tên trên bia đá, được nhân dân tưởng nhớ, nhưng cũng có người vẫn chưa thể tìm được mộ phần, chỉ được ghi nhớ với dòng chữ giản đơn: “Liệt sĩ chưa biết tên”. Dù tên tuổi có được biết đến hay không, thì sự hy sinh của họ vẫn là điều thiêng liêng nhất, đáng được cả dân tộc tôn kính và biết ơn.

Mỗi lần nhìn lên lá cờ đỏ sao vàng tung bay giữa trời xanh, hình ảnh của những người chiến sĩ năm xưa lại như sống lại. Đằng sau sắc đỏ của lá cờ là máu – là sự đánh đổi của hàng triệu trái tim yêu nước. Những tượng đài liệt sĩ, những nghĩa trang trải dài khắp mọi miền đất nước không chỉ là nơi yên nghỉ của những con người vĩ đại, mà còn là nơi lưu giữ ký ức và niềm tự hào của cả một dân tộc.

Tri ân các anh hùng liệt sĩ không chỉ là lời nói suông, không chỉ là hoa hay nến trong ngày tưởng niệm. Đó là sự khắc ghi trong tâm hồn, là niềm biết ơn sâu thẳm và sự kính trọng thành kính trước những người đã sống và chết vì non sông. Họ đã để lại cho đất nước này không chỉ là hòa bình, mà còn là bài học về lòng dũng cảm, về niềm tin, và về tinh thần đoàn kết không gì khuất phục nổi.

Dẫu cho thời gian có trôi qua bao lâu, dẫu cho thế hệ này tiếp nối thế hệ khác, thì những anh hùng liệt sĩ vẫn mãi là ngọn lửa không bao giờ tắt trong trái tim người Việt Nam. Họ sống mãi trong từng trang sử, từng bản anh hùng ca, từng câu chuyện kể về một thời oanh liệt.

Tổ quốc sẽ không bao giờ quên. Nhân dân sẽ không bao giờ quên. Những ngọn nến sẽ còn thắp sáng, những đoá hoa sẽ còn nở rộ, và những lời tri ân sẽ còn vang vọng mãi, như một khúc nguyện cầu lặng thầm giữa trời xanh dành cho những linh hồn đã hóa thành bất tử.

4
27 tháng 7

bài văn của bn hay cực kì luôn

26 tháng 7

tuy tung nguoi

có nhm tuỳy nữa aa

25 tháng 7

Một trải nghiệm buồn của em

Trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra suôn sẻ và vui vẻ. Đôi khi, chúng ta sẽ phải đối mặt với những kỷ niệm buồn để trưởng thành hơn. Em cũng đã từng có một trải nghiệm khiến em buồn và nhớ mãi, đó là lần em làm mất con mèo mà em rất yêu quý.

Con mèo tên là Miu – một chú mèo tam thể xinh xắn mà ba em mang về khi em học lớp 5. Ngay từ ngày đầu, em và Miu đã rất thân thiết. Em cho Miu ăn, tắm rửa, chơi cùng nó mỗi ngày. Miu như một người bạn nhỏ luôn ở bên cạnh em, mỗi khi em buồn hay mệt mỏi.

Nhưng một hôm, sau giờ học về, em tìm mãi mà không thấy Miu đâu. Em chạy khắp nhà, gọi lớn tên nó, hỏi cả ba mẹ và hàng xóm nhưng không ai thấy. Em bật khóc vì lo lắng. Đêm đó, em gần như không ngủ, cứ nghĩ mãi liệu Miu đang ở đâu, có đói không, có lạnh không, có bị ai bắt mất không…

Suốt mấy ngày sau, em vẫn hy vọng Miu sẽ quay về, nhưng rồi thời gian cứ trôi, Miu vẫn bặt vô âm tín. Em buồn đến mức không muốn ăn cơm, chẳng muốn chơi gì cả. Em cảm thấy có lỗi vì đã không trông Miu cẩn thận hơn.

Dù bây giờ đã qua lâu rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy mèo tam thể, em lại nhớ đến Miu – người bạn nhỏ đáng yêu năm ấy. Tuy là một trải nghiệm buồn, nhưng nó dạy em biết yêu thương, biết quan tâm và trân trọng những gì mình đang có.

Tham khảo

Trong cuộc sống, ai cũng từng trải qua những khoảnh khắc buồn. Đối với em, kỷ niệm buồn nhất là lần em làm mất con mèo mà em yêu thương.

Con mèo tên là Miu, em nuôi nó từ khi còn nhỏ xíu. Mỗi ngày đi học về, em đều chơi với Miu, cho nó ăn, tắm cho nó, rồi ngồi ôm nó học bài. Nó rất ngoan và quấn người, cứ thấy em là chạy lại kêu "meo meo" rồi dụi đầu vào chân em. Em coi Miu như một người bạn thân thiết trong nhà.

Một hôm, trong lúc em quét sân, em vô tình để cổng mở. Miu chạy ra ngoài chơi. Em nghĩ như mọi lần nó sẽ quay về, nhưng đến chiều vẫn không thấy. Em và bố mẹ đi tìm khắp xóm, gọi tên nó suốt cả buổi tối mà không thấy đâu. Đêm đó em không ngủ được, cứ khóc và mong Miu sẽ về.

Suốt mấy ngày sau, em vẫn đi tìm và hỏi hàng xóm, nhưng không ai thấy. Em buồn lắm. Ngồi ăn cơm mà nhìn chỗ Miu hay nằm, em lại thấy trống trải. Có lúc em tự trách mình vì sự bất cẩn khiến em mất đi một người bạn nhỏ thân yêu.

Tuy đã lâu rồi nhưng mỗi khi nhớ lại, em vẫn thấy buồn và nhớ Miu da diết. Từ trải nghiệm đó, em học được bài học về sự cẩn thận và trân trọng những điều quý giá bên cạnh mình.

Bạn tk