K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mùa đông không chỉ đến bằng những bông tuyết mềm mại mà bằng những cơn bão dữ dội, vùi dập xuống mặt đất trong cơn cuồng nộ, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của sự sống. Gió gào rú, cào xé không gian như những móng vuốt vô hình, lạnh lẽo đến tận xương tủy. như tiếng thét của những linh hồn bị lãng quên, lang thang vĩnh viễn giữa những cơn gió lạnh lẽo, không nơi nương tựa....
Đọc tiếp

Mùa đông không chỉ đến bằng những bông tuyết mềm mại mà bằng những cơn bão dữ dội, vùi dập xuống mặt đất trong cơn cuồng nộ, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của sự sống. Gió gào rú, cào xé không gian như những móng vuốt vô hình, lạnh lẽo đến tận xương tủy. như tiếng thét của những linh hồn bị lãng quên, lang thang vĩnh viễn giữa những cơn gió lạnh lẽo, không nơi nương tựa. Những con phố chìm trong bóng tối, chỉ còn lác đác vài ánh đèn vàng hiu hắt, lay động như những ngọn nến mong manh sắp tắt.

Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, một bóng dáng nhỏ bé xiêu vẹo bước đi.

Người ta gọi em là Emily. Không ai biết ai đã gọi em như thế

Cái tên ấy vang lên giữa những cơn gió, lạc lõng và mơ hồ, như thể nó đã từng thuộc về một ai đó rất xa, rất xa trong ký ức. Một giọng nói đã phai nhạt theo năm tháng, một cái chạm tay dịu dàng giờ chỉ còn là ảo ảnh.

Có lẽ, vào một ngày nào đó rất lâu rồi, ai đó đã thì thầm cái tên ấy bên tai em, với tất cả sự yêu thương trên đời. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự lặng im.

Emily.

Cái tên vỡ vụn trong không trung, tan vào bão tuyết, chẳng ai còn nhớ đến nữa.

Chiếc váy mỏng tang bám chặt lấy thân thể gầy guộc, đôi chân trần bé nhỏ giẫm lên mặt đường đóng băng. Mỗi bước đi để lại những dấu chân run rẩy trên nền tuyết trắng, nhưng chỉ trong nháy mắt, gió đã cuốn đi tất cả.

Như thể em chưa từng tồn tại.

Phía bên kia đường, ánh sáng từ những khung cửa sổ hắt ra, phản chiếu hình ảnh những gia đình quây quần bên bàn ăn. Họ cười nói, cùng nâng những tách trà nóng, cùng trao nhau những món quà rực rỡ.

Emily đứng đó, lặng lẽ áp mặt vào cửa kính.

Lạnh.

Đói.

Cô độc.

Một đứa trẻ bên trong nhìn thấy em. Nó chớp mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, sà vào lòng mẹ, tiếp tục cười đùa.

Cánh cửa khép lại.

Bên trong là ánh sáng, là hơi ấm, là hạnh phúc.

Bên ngoài là bão tuyết, là bóng tối, là sự lặng lẽ đến đau đớn

Gió quét qua, kéo theo từng đợt tuyết dày phủ kín những dấu vết cuối cùng còn sót lại. Emily siết chặt chiếc khăn len cũ kỹ, tấm khăn duy nhất còn giữ lại chút hơi ấm của quá khứ. Đã lâu lắm rồi, em không còn nhớ lần cuối cùng có ai đó ôm mình vào lòng là khi nào. Ký ức về mẹ đang mờ nhạt dần, như thể nó cũng bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày đặc của những mùa đông lạnh giá.

“Có ai còn nhớ đến em không?”

Không ai cả.

Không một ai...

Một vệt sáng xé toạc nền trời đen thẳm.Đó là một ngôi sao băng…

Người ta nói, nếu thấy sao băng, hãy ước một điều…

Ước ư ?

Nhưng Emily không biết phải ước gì ?

Một mái nhà? Một bữa ăn nóng? Hay một vòng tay ôm em thật chặt?

Không…

Những điều ấy xa vời quá.

Có lẽ… nếu có thể ước một lần duy nhất, em sẽ ước rằng mình chưa từng tồn tại.

Bởi vì, có lẽ như thế, sẽ không còn ai lãng quên em nữa.

Tuyết ngừng rơi.

Gió lặng.

Một vầng sáng dịu dàng ôm lấy em, ấm áp như nắng mai của những ngày xuân xa xưa. Trong khoảnh khắc ấy, giá rét như tan biến. Emily khẽ mở mắt.

Trước mắt em là một khu vườn rực rỡ sắc màu. Những bông hoa trải dài vô tận, đong đưa trong cơn gió nhẹ nhàng , ấm áp. Tiếng cười vang vọng khắp không gian. Những đứa trẻ khác cũng có mặt ở đó, nắm tay nhau, tung tăng chạy nhảy. Không ai co ro vì lạnh. Không ai ngã quỵ vì đói. Không ai lạc lõng, cô đơn.

Và giữa khu vườn ấy—mẹ em đang đứng đó.

Mẹ vẫn dịu dàng như trong ký ức xa xưa. Mái tóc mềm mại khẽ bay trong làn gió nhẹ, đôi mắt mẹ ánh lên sự yêu thương vô tận.

Phía sau mẹ, một người đàn ông với ánh mắt nhân từ đang mỉm cười. Một thứ ánh sáng ấm áp bao quanh ông, như thể tình yêu của ông ôm trọn cả thế gian-Chúa.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Emily.

Lần đầu tiên, em không còn thấy lạnh nữa.

Không còn thấy đói.

Không còn thấy cô đơn.

Lần đầu tiên, có người gọi tên em.

Lần đầu tiên, em không còn lang thang.

Lần đầu tiên, em có một nơi để trở về.

Lần đầu tiên...

Nhưng ngoài kia, bão tuyết vẫn tiếp tục gầm rú, xé toạc bầu trời trong đêm tĩnh lặng.

Đêm dần trôi. Cơn bão cũng dần tan.

***

Sáng hôm sau, khi mặt trời nhô lên từ phía chân trời. người ta tìm thấy một cô bé nằm yên dưới mái hiên một cửa tiệm cũ. Tuyết phủ xung quanh em như những viên pha lê , tuy đẹp mà lặng lẽ .

Đôi mắt em nhắm nghiền.

Đôi môi khẽ nở một nụ cười.

Bàn tay nhỏ bé đang ôm chặt chiếc khăn len cũ kỹ của người mẹ đã khuất em vẫn thường mong nhớ .

Người qua đường dừng chân một chút, rồi tiếp tục bước đi. Một người đàn ông trung niên nhìn em thật lâu, định nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ lặng lẽ kéo cao cổ áo, rời đi.

Một người phụ nữ thở dài.

Một cậu bé thoáng ngoái lại, rồi cũng vội vàng chạy theo mẹ.

Không một ai nhớ đến em.

Không một ai gọi tên em.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, như thể chưa từng có một Emily nào tồn tại giữa cõi đời này.

Nhưng…

Trên bầu trời xanh thẳm, giữa những áng mây trắng muốt, một ngôi sao lấp lánh hơn bao giờ hết-như thể đang dõi theo thế gian, như thể đang mỉm cười.

Có lẽ !Ở một nơi nào đó rất xa… Emily cuối cùng đã tìm thấy mái ấm của mình

( mn xem giúp em , em viết thế này đã ổn chưa ạ ? )

2
7 tháng 2

cảm ơn ạ

7 tháng 2

cậu viết hay , truyện cậu thể hiện sự cô độc của bé Emily nha

6 tháng 2

tk

Truyện ngụ ngôn chắc chẳng còn xa lạ với chúng ta nữa và câu chuyện “Rùa và thỏ” của La-Phông-Ten cũng vậy. Câu chuyện không chỉ là để giải trí mà còn là bài học sâu sắc. Bài học ấy được gửi gắm và thể hiện qua hai nhân vật: rùa và thỏ.

Truyện kể rằng, ở rừng sâu kia có con Thỏ huênh hoang, nó cho rằng nó là người chạy nhanh nhất ở đây mà chẳng thèm để ai vào mắt. Thỏ đã chê bai, coi thường Rùa là kẻ chậm chạp, dù có cố gắng cả đời cũng chẳng thể nào nhanh lên được. Nghe vậy, Rùa tức giận và thách Thỏ thi chạy với mình. Kiêu ngạo nắm chắc phần thắng, Thỏ ta nhận lời. Thỏ chạy nhanh nên chỉ một lát đã bỏ lại Rùa ở phía xa. Nhưng Thỏ nghĩ rằng: mình chạy nhanh như thế, Rùa còn lâu mới đuổi kịp chứ đừng nói là thắng. Nên ta làm một giấc đã. Hết đuổi bướm bắt hoa, rồi ngủ một giấc Thỏ đã bỏ quên Rùa. Rùa biết mình chậm chạp nhưng vẫn chẳng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục chạy. Do ngủ quên nên khi Thỏ giật mình tỉnh giấc thì Rùa đã về đích từ lúc nào. Dù không cam lòng nhưng thắng bại đã rõ Thỏ đành phải nhận thua.

Thỏ và Rùa là đại diện cho hai loại người trong xã hội.

Thỏ là kẻ có tài nhưng lại huênh hoang, hống hách coi trời bằng vung để rồi phải lãnh một bài học đắt giá. Ỷ vào việc mình được trời phú cho đôi chân nhanh nhạy, hoạt bát Thỏ lên mặt coi thường những người khác, nghĩ rằng mình là nhất. Đến đây, ta bỗng nhớ đến chú Dế Mèn hống hách của Tô Hoài, kẻ cũng từng nghĩ mình “ đứng đầu thiên hạ”. Và ở thực tế những người tự phụ này có rất nhiều. Họ cho rằng mình tài năng, mình xuất sắc mà xem thường sự cố gắng và nỗ lực của người khác. Nhưng họ đâu biết ở ngoài kia giỏi hơn họ có biết bao người, núi này cao ắt có núi khác cao hơn. Và chẳng cần ngọn núi nào cao hơn thì họ cũng đã thua trên con đường thành công rồi. Vì sao ư? Vậy thì hãy đến với nhân vật Rùa. Rùa là đại diện cho những người tuy không xuất chúng nhưng lại kiên trì, luôn nỗ lực và không bao giờ bỏ cuộc. Ông cha ta đã có câu “ cần cù bù thông minh” và Rùa là người như thế. Biết mình chẳng thông minh bằng nhưng luôn nỗ lực, luôn kiên định với mục đích đề ra và luôn học hỏi tiếp thu. Chẳng như Thỏ, ỷ mình có tí tài năng thì kênh kiêu coi thường tự phụ, cho rằng mình đã quá hoàn hảo và chẳng cần phải vội vì chẳng ai đuổi kịp mình. Đó quả là một suy nghĩ ngu ngốc, cũng bởi cái suy nghĩ đó mà Thỏ đã thảm bại dưới tay người mà mình từng cười vào mặt.

Qua hai nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm đến độc giả một thông điệp vô cùng sâu sắc: hãy luôn khiêm tốn và luôn rèn luyện trau dồi kiến thức. Đặc biệt là đừng bao giờ tự phụ, tự mãn với những điều mình đã.

Mong rằng từ hai nhân vật trên, chúng ta, đặc biệt là các bạn học sinh sẽ rút ra cho mình bài học ý nghĩa. Hãy luôn học tập không ngừng vì điểm số hôm nay không phải là mãi mãi.

6 tháng 2

Mùa hè đến như một làn sóng nhiệt khổng lồ cuốn trôi mọi thứ, khiến không gian trở nên ngập tràn sự oi ả. Những tia nắng vàng rực rỡ của buổi sớm mai chiếu xuống mặt đất, làm mọi vật như bừng tỉnh, nhưng cũng nhanh chóng tạo ra một cảm giác nóng nực, oi ả. Không khí như đặc quánh lại trong cái nắng cháy da, khiến ai cũng phải tìm đến bóng râm hoặc những nguồn nước mát lạnh để giải nhiệt. Những hàng cây xanh bạt ngàn bên đường cũng không tránh khỏi cái sức nóng của mùa hè, cành lá khẽ rung rinh trong làn gió nóng, như thể đang cố gắng vươn lên đón từng luồng không khí mát mẻ hiếm hoi.

Tiếng ve kêu râm ran suốt ngày đêm, như một bản nhạc đặc trưng của mùa hè, vang vọng khắp các ngóc ngách. Đặc biệt vào những buổi chiều, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu yếu dần, tiếng ve lại trở nên rộn ràng hơn, như đua nhau khoe sắc màu của âm thanh trong không gian rộng lớn. Còn khi trời tối, đêm hè đến với không khí mát mẻ hơn, nhưng đôi khi vẫn mang theo hơi nóng dư thừa của cả ngày dài. Một số đêm, không gian trở nên tĩnh lặng, như thể mọi thứ đều đang nghỉ ngơi sau một ngày dài. Nhưng cũng có những đêm hè oi ả, gió mát không đủ xua tan cái nóng vẫn còn đọng lại trên mặt đất, khiến người ta khó lòng tìm được giấc ngủ ngon.

Mùa hè cũng là mùa của những buổi sáng tinh mơ, khi những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm của đất và cây cỏ. Cảnh vật dường như tĩnh lặng hơn trong ánh sáng đầu ngày, nhưng chỉ vài giờ sau đó, ánh nắng gay gắt sẽ nhanh chóng lấp đầy không gian, khiến cho không khí trở nên nặng nề. Cùng với đó, những người dân nơi đây cũng bắt đầu một ngày làm việc vất vả, đi chợ, làm ruộng, hay đơn giản là đi dạo dưới bóng râm của những cây cổ thụ, tạm quên đi cái nóng cháy da. Những bước chân lặng lẽ, cùng tiếng nói cười rộn ràng, làm cho không khí trở nên sinh động hơn.

Mùa hè không thể thiếu những buổi chiều tắm biển hay đắm mình trong làn nước mát lành, nơi những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, mang theo niềm vui và sự thư giãn. Tiếng sóng vỗ dạt dào như những lời thì thầm của thiên nhiên, đưa con người vào một trạng thái bình yên, tạm quên đi sự căng thẳng của cuộc sống. Những buổi chiều hè, khi trời lắng xuống, ánh hoàng hôn dần dần lan tỏa khắp bầu trời, nhuộm đỏ cả biển cả mênh mông. Cảnh vật lúc ấy thật huyền bí, như một bức tranh sống động mà thiên nhiên ban tặng.

Vào những buổi tối, khi trời đã tắt nắng, bầu không khí trở nên mát mẻ hơn, và các gia đình thường tụ tập bên nhau, quây quần trò chuyện, ăn uống. Những bữa cơm đơn giản nhưng đầm ấm trở thành những kỷ niệm khó quên trong lòng mỗi người. Hương vị của những món ăn mùa hè như canh chua, cá nướng, trái cây mát lạnh được thưởng thức dưới ánh đèn lung linh của những ngôi nhà, tạo ra một không gian ấm cúng, gần gũi. Những câu chuyện vui vẻ, tiếng cười rổn rảng khiến mùa hè thêm phần ý nghĩa.

Dù cho cái nóng có oi bức đến đâu, mùa hè vẫn luôn có một sức hút đặc biệt. Đó là mùa của những chuyến du lịch, những cuộc vui chơi thỏa thích, và những khoảnh khắc đầy ắp niềm vui. Mùa hè mang đến cho con người những trải nghiệm tươi mới, giúp tinh thần thêm phấn chấn và tràn đầy năng lượng, dù có chút mệt mỏi từ cái nắng oi ả. Đây cũng là lúc những mối quan hệ thêm bền chặt, những tình bạn, tình yêu được xây dựng và vun đắp qua những chuyến đi, những buổi gặp gỡ. Mùa hè, với sự sống động và năng lượng dồi dào của mình, khiến cho trái tim mỗi người như được thắp lên một ngọn lửa ấm áp, mãi mãi không tắt.

Đây nha

NHỮNG CHÙM BÓNG BAY Mỗi buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng kẽ lá, giọt sương long lanh nằm nghiêng nghiêng , rung rinh theo tia nắng . Tiếng cười đùa trong trẻo của bọn trẻ lại vang lên, làm rộn rã cả con đường làng nhỏ. Cơn gió ban mai dịu nhẹ mang theo hương sắc dịu dàng của đồng cỏ, hòa cùng sắc màu rực rỡ của những chùm bóng bay lơ lửng trong tay những đứa...
Đọc tiếp

NHỮNG CHÙM BÓNG BAY Mỗi buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng kẽ lá, giọt sương long lanh nằm nghiêng nghiêng , rung rinh theo tia nắng . Tiếng cười đùa trong trẻo của bọn trẻ lại vang lên, làm rộn rã cả con đường làng nhỏ. Cơn gió ban mai dịu nhẹ mang theo hương sắc dịu dàng của đồng cỏ, hòa cùng sắc màu rực rỡ của những chùm bóng bay lơ lửng trong tay những đứa trẻ. Những quả bóng ấy như mang theo những ước mơ bé nhỏ, bay lên cùng bầu trời rộng lớn. Hy là một cậu bé mười hai tuổi, đứng giữa đám trẻ với ánh mắt tràn đầy khao khát. Cậu rất thích bóng bay, không chỉ vì chúng đẹp, mà vì chúng có thể bay lên cao, cao mãi, như mang theo cả những giấc mơ xa xôi của mỗi người. "Ước gì chúng mình cũng có thể bay lên như thế nhỉ?" Hy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn theo những quả bóng đang chầm chậm trôi về phía bầu trời. Bên cạnh cậu bé là An—cô bé hàng xóm có đôi mắt tròn xoe đang khẽ cười: "Tớ không muốn bay đi đâu cả. Tớ muốn làm một người phát bóng bay. Như vậy, ai cũng có thể có thật nhiều giấc mơ cho riêng mình." Những đứa trẻ xung quanh nghe vậy, cũng bắt đầu chia sẻ ước mơ của mình. Một cậu bé tóc xoăn reo lên: "Lớn lên , tớ muốn làm phi công! Tớ sẽ bay cao hơn cả những quả bóng này!" Một cô bé ôm chặt hộp màu trong tay thì nói: "Còn tớ , tớ muốn vẽ lên thật nhiều bức tranh về bầu trời và những chùm bóng bay. Như thế, ước mơ của tớ sẽ mãi mãi không bao giờ phai." "Tớ chỉ ước được ăn kẹo thỏa thích mà không sợ bị mẹ mắng thôi!" Một cậu bé khác bĩu môi,nói với lũ trẻ đầy lém lỉnh , tinh nghịch, khiến cả nhóm bạn cười vang. Hy ngắm nhìn những đứa trẻ xung quanh mình. Mỗi người một ước mơ, mỗi giấc mơ lại đẹp theo một cách riêng. Cậu bỗng chợt nghĩ: "Ước mơ của mình là gì nhỉ? Mình có thực sự muốn bay đi thật xa hay không?" Gió thổi nhẹ qua, thoảng màu của nắng ,những chùm bóng bay khẽ rung rinh trong tay lũ trẻ. Bỗng nhiên, An reo lên: "Chúng ta hãy cùng nhau thả bóng lên trời đi! Hãy để bóng bay mang theo những ước mơ của chúng ta!" "Nhưng nếu bóng bay mất thì sao?" Một cậu bé lo lắng hỏi. "Thì nó sẽ mang theo ước mơ của cậu đến những nơi xa thật xa!" Hy cười rạng rỡ. "Và biết đâu một ngày nào đó, chính chúng ta cũng sẽ chạm được đến những ước mơ ấy." Và thế rồi, những bàn tay nhỏ bé lần lượt buông lỏng, thả lên bầu trời xanh những quả bóng nhỏ xinh . Chúng dần rời khỏi mặt đất , cuốn theo gió , lấp lánh dưới ánh mặt trời . Chúng cứ bay cao, cao mãi, cao nữa như những tia hy vọng bé nhỏ của bọn trẻ. Tối hôm đó, Hy nằm trên giường, đôi mắt long lanh dõi qua khung cửa sổ, nơi bầu trời đêm lấp lánh ngôi sao sáng . Cậu bé nghĩ về những chùm bóng bay, về những lời An nói, về ước mơ của chính mình. "Ước mơ có giống như bóng bay không nhỉ? Nếu mình không giữ chặt, nó có bay mất không?"-Hy tự hỏi chính mình như thế , cậu bỗng nghe bên tai lời nói của An "Nhưng nếu cậu giữ bóng mãi trong tay, nó cũng chẳng thể bay cao được." Hy mỉm cười. Đúng vậy, đôi khi để ước mơ bay cao, người ta phải dám buông tay và đặt niềm tin vào nó. Bên ngoài, gió đêm vẫn dịu dàng thổi qua hàng cây, như đang hát khúc ca của những ước mơ bé nhỏ tuổi thơ...

=> Chuyện là mình đang tập viết truyện , đây là truyện đầu tiên mình viết , các bạn xem giúp mình nó đã ổn hay chưa.Rất mong nhận được những ý kiến của mn

6
6 tháng 2

dạ bạn viết tuyệt lắm ạ

6 tháng 2

Mình thấy rất hay!

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
6 tháng 2

Trò chơi "12 con giáp đua tài" là một trò chơi dân gian thú vị và bổ ích. Trò chơi không chỉ mang tính giải trí cao mà còn giúp chúng ta hiểu thêm về văn hóa truyền thống của người Việt. Hình ảnh 12 con vật gần gũi, quen thuộc được tái hiện một cách sinh động, ngộ nghĩnh. Luật chơi đơn giản, dễ hiểu phù hợp với nhiều lứa tuổi. Trò chơi tạo cơ hội để mọi người giao lưu, kết nối và cùng nhau trải nghiệm những giây phút thư giãn thoải mái. "12 con giáp đua tài" không chỉ là trò chơi mà còn là dịp để chúng ta ôn lại những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc. Tôi rất yêu thích trò chơi này và mong rằng nó sẽ được lưu giữ và phát triển hơn nữa trong tương lai.