kết bạn với mình nhé!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1:
- PTBĐ chính: Tự sự
Câu 2:
- "Cảm hóa": khiến người khác trở nên tốt đẹp hơn, từ bỏ những điều xấu xa ở bản thân bằng tình cảm và hành động chân thành. ("Cáo" bị coi là con vật ranh mãnh, không mấy tốt đẹp, còn "Hoàng tử bé" lại là con người lương thiện, trong sáng, sẵn sàng làm bạn với cáo trong khi mọi người có suy nghĩ xấu về Cáo => hành động của "Hoàng tử bé" có thể cảm hóa được "Cáo")
- "Cảm hóa" ở câu chuyện trên có nghĩa là "kết bạn", trở nên gần gũi, gắn bó với nhau hơn, đồng điệu về cảm xúc, tâm hồn. (Cáo nói: Bạn làm ơn... cảm hóa mình đi!" nghĩa là rất muốn được trở thành bạn với Hoàng tử bé)
Câu 3:
Đoạn trích nói về sự "cảm hóa" của hai người bạn "Cáo" và "Hoàng tử bé"
Câu 4: (tìm trích thêm mấy câu trên bài xuống để viết đoạn dài ra nhaaa :))
DÀN Ý:
- Mở đoạn: Từ đoạn trích trên/ văn bản "Nếu muốn có một người bạn"/ ..., em thấy ấn tượng với/ những cảm nhận sâu sắc về tình bạn của Hoàng tử bé và con Cáo.
- Thân đoạn: "cảm hóa" để kết bạn
+ cần kiên nhẫn
+ "bạn thì không nói gì cả"; "lời nói là nguồn gốc của mọi sự hiểu lầm" => cần thấu hiểu, quan tâm từ mặt cảm xúc chân thành mà không cần nhiều lời nói...
+ dần dần xích lại hơn
=> Bài học đắt giá về tình bạn, về cách kết bạn
- Kết bài: Ứng dụng bài học vào cuộc sống
BÀI LÀM
Một loài hoa biểu trưng cho đất nước cờ đỏ sao vàng Việt Nam, như là đại diện cho chủ tịch Hồ Chí Minh, đó là Hoa Sen. Trên những cánh hoa bao phủ bởi màu hồng tươi, nở rộ ra như đang cuốn hút mọi người chiên ngưỡng vẻ đẹp của chính nó. Trôi bồng bềnh trên những cái ao, hồ và con sông cùng với những chiếc lá xanh biếc, hoa sen bao phủ vẻ đẹp cho ao, hồ và sông. Loài hoa sen đang được nhắc tới, đó chính là loài hoa mà em yêu thích nhất. Hoa sen cũng như một người bạn gắn liền bao năm qua với Việt Nam và luôn toả sáng với sắc đẹp của mình cho khách du lịch. Những cô gái Việt Nam mang chiếc tà áo dài khi đứng kế hoa sen chụp hình thì đó là một ý tưởng rất hay và cuốn hút vì cả hai đều tượng trưng cho Việt Nam. Điều vui vẻ nhất đối với em đó là khi ra bờ sông sẽ thấy nhiều chiếc hoa sen đang nở rộ, trôi bồng bềnh trên mặt nước.
bạn tớ ngồi cạnh tớ, bạn tên là Trùng Roi. bạn có 1 sợi tóc trên đầu mà ngta cứ gọi là roi. bạn học kém. bạn bị đuổi học r. tạm biệt cậu.
“Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ là một trong những tác phẩm có giá trị nhân đạo sâu sắc. Và cũng là câu chuyện khiến em thích thú nhất. Câu chuyện về người con gái nhân cách, đẹp người đẹp nết nhưng bạc mệnh. Ước mơ của em đó là một lần được gặp nhân vật Vũ Nương để tâm sự với cô về cuộc đời đầy bể dâu trầm luân của nàng. Và hôm nay giấc mơ của em đã thành sự thật. Em đã được gặp người phụ nữ đó trong một giấc mơ tuyệt đẹp để nghe nàng kể về cuộc đời đầy bi ai của mình.
Đó là một giấc mơ vô cùng chân thực. Em đã gặp được nàng Vũ Nương trong câu chuyện bằng xương bằng thịt thực sự chứ không phải mơ hồ qua con chữ nữa. Lúc đó em thấy mình như đi lạc vào một thủy cung, xung quanh chỉ toàn những cung điện nguy nga đồ sộ. Bỗng thấy có một người con gái nhan sắc tuyệt đẹp nhưng ánh mắt hiện lên vẻ u buồn, sầu bi.
Em tiến lại gần nàng và quan sát “ồ người con gái này sao quen vậy? Liệu có phải là người mà mình đã biết không?”. NGhĩ vậy em mạnh dạn tiến lên bắt chuyện : “Chào chị chị có phải là Vũ Nương không?” – Đáp lại em là cái nhìn đầy nghi hoặc của nàng, rồi nàng lẳng lặng gật đầu. Em cũng đáp lại : “Em đã được đọc câu chuyện “Người con gái Nam Xương” của tác giả Nguyễn Dữ nói về cuộc đời của chị và em rất mong được một lần lắng nghe chị kể về mình”. Vũ Nương đưa mắt nhìn em rồi trầm ngâm “Em thực sự muốn nghe câu chuyện của ta sao?” – vâng ạ! Em đáp lại.
Đến lúc này em mới kịp chiêm ngưỡng hết khuôn mặt chị. Đó phải nói là một người con gái vô cùng xinh đẹp mới chỉ ngoài 20 tuổi ở nàng hiện lên vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa sâu trong đôi mắt là sự buồn rầu, và đầy suy tư.
Vũ Nương tiến về phía chiếc bàn đá và ngồi xuống em cũng lặng lẽ theo sau. Rồi nàng thong thả kể:
Cuộc đời của ta là một câu chuyện rất dài và đầy u buồn. Ta sinh ra trong một gia đình nghèo bố mẹ làm nông nghiệp. Lớn lên ta có chút dung mạo hơn người nên được Trương Sinh con trai một gia đình hào phú giàu có để ý. Sau đó ta theo chàng về làm vợ. Năm đó binh lửa chiến tranh khắp nơi trai tráng phải tòng quân ra chiến trường. Ta gạt nước mắt tiễn chồng ra trận khi đang mang trong mình giọt máu của hai người.
Ta chẳng có mơ ước gì cao sang chồng được chiến công lẫy lừng hay gì hết chỉ mong hết chiến tranh chàng về đoàn tụ với gia đình với mẹ con ta là vui mừng lắm rồi. Nói rồi nàng khẽ gạt giọt nước mắt trên khóe mi. Ôi sao thấy Vũ Nương thật vô cùng nhỏ bé, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé có một khao khát vô cùng thực tế đó là ước mơ về một mái nhà với vợ chồng, con cái đầy đủ.
Nói rồi nàng tiếp tục câu chuyện : Sau khi Trương Sinh đi tòng quân mẹ chồng ta ở nhà vì khóc thương con mà sinh bệnh dẫu ta có chạy chữa trăm ngàn phương thuốc, khấn bái bao nơi cửa phật cũng không thuyên giảm. Rồi một thời gian bệnh nặng bà qua đời. Trước lúc nhắm mắt bà còn dặn ta “Con đối xử tốt với mẹ chồng con quyết không phụ con”. Mẹ chồng mất một tay ta vừa chăm con nhỏ lại vừa lo ma chay cúng lễ đầy đủ chu toàn, Một lòng cầu mong ngày sum họp gia đình.
Con trai ta là đứa bé ba tuổi tên Đản. Thằng bé cũng giống như bao đứa trẻ khác mới tập nói nên thấy con nhà người khác gọi tiếng cha về cũng hỏi ta cha nó đâu. Mỗi đêm ru con ngủ ta thường chỉ bóng mình trên vách và thì thầm với nó “Cha Đản về kìa”. Thằng bé cười khúc khích. Nhìn con trẻ lòng ta càng chua xót, càng mong binh lửa mau tan để chồng về đoàn tụ .
Thế nhưng cái ước mơ đó quá xa xỉ với ta. 3 năm sau TRương Sinh trở về từ chiến trận. Mừng mừng tủi tủi ta những tưởng từ đây cuộc đời ta sẽ vui vẻ hạnh phúc bên chồng con thế nhưng nó cũng là sự khởi nguồn cho mọi bi kịch đau thương.
Trong một lần dỗ con trai, dưới ánh đèn dầu thằng bé ngây ngô chỉ vào cái bóng mình trên vách và nói với cha nó là “Cha Đản lại về kìa”. Trương Sinh tức giận không nói nên lời gặng hỏi thì thằng bé ngây ngô đáp: “Tối nào cũng thấy cha nó về”. Trương Sinh không hỏi han mà thẳng thừng trách móc ta vô tình, quên nghĩa. Quá đau buồn ta liền trẫm mình xuống dòng sông Hoàng Giang tự tử để rửa hết nỗi oan.
Tuy ta thương xót con, giận chồng nhưng ta không biết làm sao để chàng tin mình. Mặc dù sau đó chính cái bóng trên tường đã minh oan cho ta, Trương Sinh cũng lập đàn giải oan cho ta thế nhưng suốt những ngày tháng sống dưới thủy cung ta vẫn không nguôi thương nhớ chồng con. Nói rồi Vũ Nương bật khóc nức nở. Còn em chỉ biết lặng lẽ nhìn người con gái bạc mệnh chịu tiếng đời.
Trước khi từ biệt Vũ Nương quay sang nói với em rằng : “ Ta cảm ơn em đã đồng cảm và thấu hiểu cho kiếp người của ta. Ta không trách ai cả chỉ trách mình phận mỏng không giữ nổi hạnh phúc gia đình”. Rồi nàng biến mất.
Lúc ấy cũng là lúc tiếng chuông báo thức vang lên em chợt tỉnh giấc mộng và cũng chuẩn bị cho kịp giờ đi học. Nhưng câu chuyện của Vũ Nương vẫn còn ám ảnh em mãi. Vũ Nương một người con gái tài hoa nhưng mệnh bạc. Tuy kiếp đời ngắn ngủi nhưng nàng đã làm tròn bổn phận của một người con dâu, một người vợ và một người mẹ. Thế nhưng nàng chịu tiếng oan của cuộc đời. Trương Sinh chỉ là một trong những nguyên nhân trực tiếp dẫn đến bi kịch cuộc đời nàng còn nguyên nhân gián tiếp là do chiến tranh đã đẩy cuộc đời nàng vào bi kịch.
oki bn nhưng mik đã báo cáo sai phạm câu hỏi òi nghen
ý bạn là gì