Phần 2: Tự luận
Viết bài văn ( khoảng 1,5 trang giấy ) kể lại trải nghiệm một lần em đc sự giúp đỡ từ những người xung quanh
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Chào em, khi đăng câu hỏi trên diễn đàn Olm. em cần trích dẫn văn bản lên đây để mọi người nắm được nội dung văn bản. Như vậy mọi người mới có thể trợ giúp em được tốt nhất em nhé. Cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm.vn.
Văn học dân gian
Kho tàng văn học dân gian,
Dòng sông tri thức chở mang bao đời.
Nào là cổ tích loài người,
Nào là truyền thuyết đất trời bao la.
Từ trong thần thoại bước ra
Bao điều thi vị quả là mê say
Khai cho tâm sáng hôm nay,
Tự hào những vị dựng xây nước nhà.
Dân gian đem đến cho ta,
Biết bao tuyệt phẩm khúc ca oai hùng.
Hữu duyên sơn thủy đẹp cùng,
Ghi trong kiệt tác giữa dòng nhân gian.
Tác giả: Thương Hoài Olm!
Việt nam đất nước ta ơi
Nghìn năm đấu tranh giành lại tự do
Cũng từ dân pháp mà ra
Ác nhân ác đức giành của nước ta
Nghìn năm sống trong tiếng bom
Bụng thì đói rét mặt mày lem nhem
Toàn dân khởi nghĩa đấu tranh
Giành lại đất nước độc lập tự do
Nhân dân hạnh phúc ấm no
Sống trong hạnh phúc tràn đầy yêu thương
Đấu tranh cũng phải học hành
Nghìn năm văn hiến trong thời chiến tranh
Làm cho dù khách đến thăm
Ai ai cũng phải bàng hoàng ngạc nhiên
Ký ức về một ngày đầy bão tố vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Hôm đó, trời bỗng tối sầm lại, gió thổi mạnh và mưa rơi như trút nước. Tôi sống ở một vùng quê nhỏ, nơi mà mỗi khi mùa mưa đến, chúng tôi thường phải đối mặt với những cơn lũ lớn. Nhưng lần này, cơn bão đến nhanh và mạnh hơn mọi lần.
Khi nước bắt đầu dâng cao, tôi cùng gia đình hối hả di chuyển đồ đạc lên cao. Mẹ tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa gió cuốn đi mọi thứ. Trong lúc chúng tôi cố gắng bảo vệ tài sản, bất ngờ, tiếng gọi cứu giúp vang lên từ bên ngoài. Đó là gia đình hàng xóm, họ cũng đang gặp khó khăn. Chúng tôi nhanh chóng ra ngoài, và thấy họ đang loay hoay với chiếc thuyền nhỏ, cố gắng tìm cách di chuyển khỏi khu vực ngập nước.
Nhìn thấy họ trong tình cảnh ấy, lòng tôi trào dâng cảm xúc. Không một chút do dự, gia đình tôi đã quyết định giúp đỡ. Mọi người cùng nhau mang thức ăn, nước uống và quần áo ấm ra thuyền. Mẹ tôi không chỉ chăm sóc gia đình hàng xóm mà còn kêu gọi thêm những người khác xung quanh, cùng nhau chia sẻ lương thực.
Khi nước dâng lên đến tận chân, bão tố ngày càng dữ dội, nhưng trong không khí căng thẳng ấy, những tiếng nói cười và tiếng động giúp đỡ từ mọi người khiến chúng tôi cảm thấy vững vàng hơn. Các thanh niên trong làng cũng nhanh chóng tổ chức một đội cứu hộ. Họ dùng thuyền để cứu những người còn kẹt lại trong những ngôi nhà đang ngập nước. Thật cảm động khi thấy những người không quen biết nhau, giờ đây lại gắn bó với nhau hơn bao giờ hết.
Sau vài giờ vật lộn với cơn bão, cuối cùng, nước cũng bắt đầu rút. Nhưng những gì còn lại là một cảnh tượng hoang tàn. Những ngôi nhà ngập nước, cây cối đổ ngã. Thay vì hoang mang, mọi người trong làng đã bắt tay vào khôi phục lại cuộc sống. Họ mang theo thức ăn, quần áo và thậm chí là cả những dụng cụ cần thiết để giúp đỡ những người bị thiệt hại nặng nề nhất.
Trong suốt thời gian đó, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp từ tình người. Những giọt nước mắt và nụ cười hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về tình yêu thương. Những người xa lạ bỗng trở thành người thân, cùng nhau sẻ chia nỗi đau và hy vọng.
Kết thúc ngày hôm đó, khi trời đã quang đãng trở lại, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Từng mảnh ghép của tình người đã tạo nên sức mạnh giúp chúng tôi vượt qua bão lũ. Tôi hiểu rằng, trong những lúc khó khăn nhất, tình thương và sự đoàn kết chính là chìa khóa để vượt qua mọi thử thách. Trải nghiệm ấy đã dạy tôi rằng, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, chỉ cần có nhau, chúng ta sẽ luôn tìm thấy ánh sáng phía cuối con đường.
4o mini