Hãy kể về bà của em.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Bác Hồ có rất nhiều đức tốt đẹp để chúng ta học hỏi và noi theo,từ việc Bác kiên cường chống lại tuổi già và bệnh tật cũng vậy,..Bác luôn kiên cường trong mọi việc,và luôn tự làm những công việc mà ít khi ta có thể bắt gặp Bác nhờ những anh chiến sĩ hay cả những người phục vụ
Cuốn sách tôi muốn nói đến có tên là “ Bác Hồ và những bài học về đạo đức, lối sống dành cho học sinh” cuốn sách gồm có 9 bài học về những đức tính của Bác, sách có 40 trang, do nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam ấn hành, in trên khổ 17x 24cm . Bìa sách được trang trí rất đẹp và có in hình Bác Hồ và một người nông dân đang cày ruộng.
Cuốn sách này dạy cho tôi rất nhiều bài học từ việc làm gì cũng cần có kiên nhẫn và nghiêm túc, trong đời sống ta cần có tính trung thực trong khi làm việc. Bác dạy cho ta rất nhiều việc và những bài học rất hay và vô cùng ý nghĩa .Người là một vị lãnh tụ vô cùng giản dị trog đời sống hàng ngày và quan hệ với mọi người….Bác vẫn có câu “ không có gì quý hơn độc lập tự” câu nói thể hiện trong cuộc sống của chúng ta không có gì quý hơn là đất nước được sống bình yên và không còn có chiến tranh .Bác luôn dạy cho cho chúng ta rất nhiều học bài học nhưng từ khi đọc được cuốn sách “ Bác Hồ và những bài học về đạo đức, lối sống dành cho học sinh” thì tôi lại rút ra được một số bài học vô cùng quý giá từ người : “ cần phải biết quý những gì ta làm ra,không nên lãng phí” và câu “ uống nước nhớ nguồn” . Đó là những gì tôi rút ra được sau khi đọc được cuốn sách này nó dạy tôi rất nhiều thứ và giúp cho tui có một hướng nhìn khác về thế giới rộng lớn này.
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Trong thực vật học, quả (phương ngữ miền Bắc) hoặc trái (phương ngữ miền Nam) là một phần của những loại thực vật có hoa, chuyển hóa từ những mô riêng biệt của hoa, có thể có một hoặc nhiều bầu nhụy và trong một số trường hợp thì là mô phụ. Quả là phương tiện để thực vật phân tán hạt của chúng. Nhiều loại thực vật cho quả ăn được, được nhân giống bởi sự di chuyển của con người và các loài động vật theo mối quan hệ cộng sinh như là cách phát tán hạt giống và chất dinh dưỡng nói riêng. Sự thật thì các loại quả là một nguồn thực phẩm đối với con người và nhiều loài động vật.[1] Các loại quả chiếm một phần quan trọng trong sản lượng nông nghiệp thế giới, và một số (chẳng hạn như táo và lựu) mang ý nghĩa văn hóa và biểu tượng rộng rãi.
Theo ngôn ngữ chung, bình thường thì "quả" có nghĩa là một kết cấu nhiều thịt có hạt của các loại thực vật, có vị chua hay ngọt và có thể ăn sống được, chẳng hạn như các loại táo, cam, nho, dâu, chuối và chanh. Mặt khác, ý nghĩa của "quả" theo thực vật học bao gồm nhiều loại kết cấu mà thường không được gọi là "quả" chẳng hạn như là các dạng "quả đậu", "bắp ngô", "hạt lúa mì" và cà chua.[2][3]
Các loại quả ăn được gọi chung là "hoa quả" (phương ngữ miền Bắc) hoặc "trái cây" (phương ngữ miền Nam).[4] Vì "hoa quả" là tên gọi mang tính khái quát, không chỉ quả của một cây cụ thể nào nên không thể nói "Cây này hoa quả rất sai" mà phải nói là "Cây này quả rất sai".
Vậy số lượng quả thịt nhiều hơn quả khô
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Người ta phải trồng cây đúng thời vụ là vì:
+ Các loại cây khác nhau có nhu cầu khác nhau về các điều kiện ngoại cảnh.
+ Cho nên, muốn cho cây sinh trưởng, phát triển tốt thì phải trồng cây vào thời điểm có khí hậu, thời tiết phù hợp nhất đổi với cây.
+ Có như vậy cây mới sử dụng được các yếu tố ánh sáng, nhiệt độ, độ ẩm... của môi trường phù hợp nhất và hiệu quả nhất.
Người ta phải trồng cây đúng thời vụ là vì: các loại cây khác nhau có nhu cầu khác nhau về các điều kiện ngoại cảnh. Cho nên, muốn cho cây sinh trưởng, phát triển tốt thì phải trồng cây vào thời điểm có khí hậu, thời tiết phù hợp nhất đổi với cây. Có như vậy cây mới sử dụng được các yếu tố ánh sáng, nhiệt độ, độ ẩm... của môi trường phù hợp nhất và hiệu quả nhất.
Chúc bạn học tốt ~
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Tôi thực sự cảm thấy có lỗi nhiều lắm Dế Choắt ạ. Chỉ vì tính ngông cuồng và thích thể hiện của mình mà tôi đã tự đánh mất đi một người bạn tốt trong cuộc đời của mình. Nghĩ lại những lời anh nói, tôi càng thấy thấm thía hơn. Có phải đã quá muộn để nhận ra những lỗi lầm ấy hay không. Đừng oán trách tôi nhé. Có lẽ, người đáng bị trừng phạt và nằm nơi đây chính là tôi chứ không phải một người tốt như anh. Tôi cảm thấy ân hận về hành động của mình nhiều lắm. Tôi quá ngu ngốc khi luôn cho mình là “bậc trên” của thiên hạ, cứ tưởng mình giỏi giang, mình ghê gớm lắm nào ngờ suy cho cùng tôi cũng chỉ “ếch ngồi đáy giếng” mà thôi. Tôi đã thực sự thấm, tôi sẽ sửa đổi tính cách của mình, không còn dám huênh hoang và kiêu ngạo nữa. Cái chết của anh đã làm tôi thức tỉnh tất cả.
Sau khi chôn cất Dế Choắt,tôi dừng lại trước mộ Để Choắt một hồi lâu,nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình.Tôi ân hận lắm.Tôi nghĩ nếu tôi không trêu chọc chị Cốc thì Choắt đâu phải chết oan uổng vì cái tội ngông cuồng dại dột của mình.Biết là thế,nhưng bây giờ tôi hối hận cũng đã muộn.Đã chết thì không thể sống lại được.Bất chợt,tôi nghĩ đến những lời cuối cùng của Dế Choắt trước khi tắt thở.Choắt khuyên Mèn chừa thói hung hăng và làm gì cũng phải biết suy nghĩ.Tôi cảm động.Tôi đã nhìn Choắt bằng ánh mắt chế giễu,khinh thường.Nói Choắt xấu xí.Vậy mà Choắt không hận thù gì mà con khuyên răn nó.Tôi rút ra bài học mà tôi không bao giờ quên.
Chúc bạn học tốt ~
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Trên đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu ấm áp của bà. Vì hoàn cảnh gia đình và công việc của ba mẹ , tôi đến một nơi khác, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bà tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà bạc trắng như bà tiên trong truyện cổ tích ngày xưa. Lưng bà còng lắm rồi, tôi ngày một lớn còn lưng bà ngày một còng xuống, lom khom. Làn da bà nhăn nheo trên trán và hai bên má với nhiều chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi trẻ của mình tần tao, gánh vác gia đình vì ông tôi là bộ đôi, bà thay ông chắm sóc và dạy dỗ cha và các chú tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường ,không còn đọc được chữ trên những tờ báo nhưng bà nhìn tôi vẫn tràn đầy tình yêu thương như ngày nào. Ngày trước , mỗi lần bà sờ má tôi, hay xoa lưng mỗi khi tôi ngủ, tôi cảm nhận được bà tay thô ráp, chai sần vì ngày trước bà tần tảo sớm hôm. Này còn bé, tôi chưa chuyển đi nơi khác, tôi sống trong tình yêu thương vô bờ của của bà. Đêm nào ,trước khi đi ngủ , bà cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện cô tích , những câu chuyện thời xưa, thời kháng chiến chống Mỹ của cả dân tộc. Và cứ thế ,tôi đi vào giấc ngủ bình an. Sáng sớm , bà luôn gọi tôi dậy,, lời nhắc nhở ấy trở thành chiếc báo thức trong tâm trí tôi, dù không có bà , tôi vẫn sẽ nghe thấy câu nói” Cháu gái, dậy đi học thôi” và tôi sẽ không bao giờ đi học muộn. Bà luôn dẫn tôi tới trường, chờ cho cổng trường khép hẳn ,bà mới an tâm về. Rồi chiều đến, bà lại đón tôi như thường lệ. Mỗi khi ở cạnh bà tôi thấy vô cùng ấm áp. Có lần bị ngà, tôi đã khóc rất lâu và bà đã đặt con lật đật bên tôi và nói:” con lật đật này luôn biết đứng bật dậy sau mỗi lần ngã, cháu của bà cũng vậy phải không nào?”. Nghe lời của bà, tôi gạt nước mắt và đứng dậy, bà móm mém cười phúc hậu biểu dương sự vâng lời của tôi.Bà luôn chăm o việc nhà, mẹ tôi sợ bà vất vả không muốn bà làm nhưng bà không nghe vì đó đã trở thành niềm vui của bà. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần giúp bà ,nhưng dôi lúc tôi lại mong mình bé lại để được sống và tận hưởng tình yêu thương vô bờ bến của bà. Bà luôn là người bao dung trước lỗi lầm của tôi và yêu thương mọi người xung quanh giúp đỡ họ khi họ khó khăn nên mọi người yêu quý bà lắm.
Bà là người thân rất quan trọng đối với tôi, trong tâm trí tôi hình ảnh về bà luôn hiền từ và phúc hậu như ngày nào dù giờ đây bà đã xa tôi , bố mẹ và tôi đã trưởng thành rất nhiều . tôi yêu bà nhiều lắm, người bà kính yêu.
Trên đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu ấm áp của bà. Vì hoàn cảnh gia đình và công việc của ba mẹ , tôi đến một nơi khác, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bà tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà bạc trắng như bà tiên trong truyện cổ tích ngày xưa. Lưng bà còng lắm rồi, tôi ngày một lớn còn lưng bà ngày một còng xuống, lom khom. Làn da bà nhăn nheo trên trán và hai bên má với nhiều chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi trẻ của mình tần tao, gánh vác gia đình vì ông tôi là bộ đôi, bà thay ông chắm sóc và dạy dỗ cha và các chú tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường ,không còn đọc được chữ trên những tờ báo nhưng bà nhìn tôi vẫn tràn đầy tình yêu thương như ngày nào. Ngày trước , mỗi lần bà sờ má tôi, hay xoa lưng mỗi khi tôi ngủ, tôi cảm nhận được bà tay thô ráp, chai sần vì ngày trước bà tần tảo sớm hôm. Này còn bé, tôi chưa chuyển đi nơi khác, tôi sống trong tình yêu thương vô bờ của của bà. Đêm nào ,trước khi đi ngủ , bà cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện cô tích , những câu chuyện thời xưa, thời kháng chiến chống Mỹ của cả dân tộc. Và cứ thế ,tôi đi vào giấc ngủ bình an. Sáng sớm , bà luôn gọi tôi dậy,, lời nhắc nhở ấy trở thành chiếc báo thức trong tâm trí tôi, dù không có bà , tôi vẫn sẽ nghe thấy câu nói” Cháu gái, dậy đi học thôi” và tôi sẽ không bao giờ đi học muộn. Bà luôn dẫn tôi tới trường, chờ cho cổng trường khép hẳn ,bà mới an tâm về. Rồi chiều đến, bà lại đón tôi như thường lệ. Mỗi khi ở cạnh bà tôi thấy vô cùng ấm áp. Có lần bị ngà, tôi đã khóc rất lâu và bà đã đặt con lật đật bên tôi và nói:” con lật đật này luôn biết đứng bật dậy sau mỗi lần ngã, cháu của bà cũng vậy phải không nào?”. Nghe lời của bà, tôi gạt nước mắt và đứng dậy, bà móm mém cười phúc hậu biểu dương sự vâng lời của tôi.Bà luôn chăm o việc nhà, mẹ tôi sợ bà vất vả không muốn bà làm nhưng bà không nghe vì đó đã trở thành niềm vui của bà. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần giúp bà ,nhưng dôi lúc tôi lại mong mình bé lại để được sống và tận hưởng tình yêu thương vô bờ bến của bà. Bà luôn là người bao dung trước lỗi lầm của tôi và yêu thương mọi người xung quanh giúp đỡ họ khi họ khó khăn nên mọi người yêu quý bà lắm.
Bà là người thân rất quan trọng đối với tôi, trong tâm trí tôi hình ảnh về bà luôn hiền từ và phúc hậu như ngày nào dù giờ đây bà đã xa tôi , bố mẹ và tôi đã trưởng thành rất nhiều . Tôi yêu bà nhiều lắm, người bà kính yêu.