Chap 1: Tin Báo Tang Trời quang đãng mà sao lạnh lẽo. Một ngày như bao ngày, Haryko cuộn mình trong bóng tối của căn phòng chật hẹp. Bàn tay khô lách cách với viên thuốc, ánh nhìn vô hồn và chẳng còn sức sống. Cô đã quên mất lâu rồi, cảm giác ối ải khi thức dậy mỗi buổi sáng. Tiếng điện thoại reo lên, xé rách sự yên lặng. Bên kia đầu dây, một giọng nữ xa lạ lộc cộc thông báo: "Bác đi rồi, Haryko à." Bầu không như đổ sụp trên đầu. Cô đánh rơi điện thoại, đôi mắt rỗng thất thần. Tất cả tựa như một cơn ác mộng vắt kiệt, nhưng dù nhói lòng hay rách rứa cãi giếng, điều đó vẫn chỉ là chân lý tàn nhẫn nhất. Những ký ức cũ ùa về, loang lổ trên nền trời xám xịt. Cô nhớ dáng người gầy gò của bố, chiếc áo sơ mi cũ bạc màu và những lần ông nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa. Khi ấy, Haryko chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất ông theo cách này. Trời chiều nhợt nhạt như bức tranh Monet sắp nhòe trong cơn mưa bất chợt. Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rơi, không một âm thanh, như chính khoảnh khắc Haryko nhận ra mình mất đi chỗ dựa cuối cùng. Tiếng kim giây lặng lẽ trôi. Mọi thứ trong căn phòng bỗng chốc trở nên trống rỗng đến đáng sợ. Cô bước ra ngoài, cảm nhận hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ tay. Hàng cây bên đường trơ trọi, trút bỏ hết lá như chính lòng Haryko bây giờ. Không gian chìm vào một thứ tĩnh lặng khắc nghiệt. Đôi chân Haryko vô thức bước đến góc phòng, nơi có chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Đó là nơi Haryko cất giữ những kỷ vật của bố – một tấm ảnh chụp chung, chiếc đồng hồ đeo tay đã ngừng chạy và vài bức thư ông từng viết nhưng chưa bao giờ gửi. Cô mở tấm ảnh, ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt của ông. Nụ cười hiền từ ấy, giờ đây chỉ còn là hồi ức nhạt nhoà trong những ngày tháng mất mát. Bố đã đi thật rồi. Ý nghĩ ấy quấn lấy Haryko như một lớp sương mù dày đặc, che phủ toàn bộ lý trí. Cô muốn khóc, nhưng không thể. Giọt nước mắt như bị kìm nén ở đâu đó, không chịu rơi xuống. Bên ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Haryko vẫn ngồi yên trên sàn, mắt hướng ra khung cửa sổ. Cô nhớ về những ngày bé, khi bố vẫn còn ở bên. Những buổi chiều hai bố con đi dạo trên con đường nhỏ, ông hay kể chuyện về tuổi trẻ của mình – những ngày rong ruổi cùng gió biển, những tháng ngày xa nhà để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng ông chưa từng kể về những khó khăn mà ông đã trải qua, chỉ luôn giữ một nụ cười bình thản. Ký ức là những cơn sóng trầm lặng, không gào thét nhưng vẫn đủ sức đánh chìm tất cả. Bố là một người ít nói, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia là cả một trời thương yêu mà ông chẳng bao giờ cất thành lời. Tiếng đồng hồ điểm từng nhịp. Thời gian cứ thế trôi đi, để lại một khoảng không vô tận. Haryko siết chặt bàn tay, cảm giác lạnh lẽo len vào từng thớ thịt. Cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống mà không có ông bên cạnh hay không. Ngôi nhà trống vắng, những bữa cơm không còn ai ngồi đối diện, những buổi tối dài đằng đẵng trong Haryko đơn. Cô nhìn về phía chiếc tủ sách. Trên đó vẫn còn những quyển sách bố để lại – những tác phẩm cũ kỹ mà ông từng yêu thích. Cô bước đến, lấy một quyển sách xuống, lật giở từng trang giấy đã ngả màu thời gian. Hàng chữ in đều đặn, những câu văn mà bố đã từng đọc, từng thảo luận với Haryko vào những ngày trời se lạnh. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình Haryko đọc trong căn phòng trống trải này. Haryko khẽ thở dài, đặt quyển sách xuống bàn. Hemingway từng viết: "Chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn ở những nơi bị tổn thương." Nhưng Haryko không biết mình có thể mạnh mẽ như thế không. Cô đứng dậy, bước về phía giường, cuộn mình trong chăn. Mọi thứ dường như quá sức chịu đựng. Cô nhắm mắt lại, mong rằng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng Haryko biết rõ, điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Căn phòng nhỏ chìm vào tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Haryko, và một nỗi buồn mênh mang không cách nào lấp đầy. Gió thổi qua ô cửa, mang theo chút hơi ấm của ngày cũ. Haryko nhắm mắt lại, mặc cho bóng tối vây quanh. Nhưng dù có trốn vào đâu, Haryko vẫn cảm thấy một khoảng trống vô tận đang dần nuốt chửng lấy mình. Ở một nơi nào đó xa xôi, sóng vẫn thì thầm gọi tên ai trong gió biển hoang hoải.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài thơ "Ngôi nhà của mẹ" của Hữu Thỉnh mang đến những thông điệp sâu sắc về tình cảm gia đình, lòng biết ơn và sự trân trọng những kỷ niệm đẹp trong cuộc sống. Bài thơ cũng nhắc nhở chúng ta về sự trở về với cội nguồn, với giá trị truyền thống và khao khát đoàn tụ gia đình, đặc biệt trong những lúc khó khăn. Thông điệp cuối cùng mà bài thơ gửi gắm là hãy biết trân trọng và gìn giữ những kỷ niệm, tình cảm gia đình, bởi đó là những giá trị thiêng liêng không bao giờ phai mờ trong cuộc sống của mỗi người.
Bài thơ "Ngôi nhà của mẹ" của Hữu Thỉnh thể hiện tình cảm sâu sắc và tâm trạng của người con khi về thăm mẹ. Hồi hộp, xúc động và tràn đầy nhớ thương, người con trở về với ngôi nhà quen thuộc, nơi chứa đựng bao kỷ niệm. Những hình ảnh như chiếc chõng tre xưa, việc gánh nước và dây phơi áo gợi lên sự bình yên, ấm áp của mái ấm gia đình. Tâm trạng của người con là sự kết hợp giữa tình yêu thương, lòng biết ơn và nỗi nhớ mẹ da diết.

Olm chào em đã chia sẻ bài viết thật hay và ý nghĩa là rất giàu ý chí và nghị lực em ạ. Rất mong có thật nhiều bài viết sâu sắc như này.
Chương 1: Ánh sáng tắt dần “Liệu có ánh sáng nào không tắt trước khi chết? Hay tất cả chỉ là những lời dối trá để mình tin rằng chúng ta vẫn còn sống?” Mỹ An tự hỏi mình, mắt không rời khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng của mặt trời đã lụi tắt từ lâu, để lại một không gian lạnh lẽo như đang nuốt chửng từng phần cơ thể cô. Lặng lẽ, im lìm. Mỗi đêm, cô lại đối diện với bóng tối này, nơi không có hy vọng, không có lý do nào để tiếp tục đấu tranh. Cô mím chặt môi, đôi mắt mờ đục như muốn dập tắt mọi ý nghĩ. Tại sao phải sống trong khi mọi thứ xung quanh cô đã chết? Mẹ đi rồi, không còn ai gọi tên cô nữa. Không còn ai cần cô nữa. Một phần cơ thể cô, một phần linh hồn cô đã bị xé toạc ra. Giờ đây, cô chỉ là cái vỏ trống rỗng, lê bước vô định qua những ngày tháng lạnh giá, chỉ chờ đợi cái kết không thể tránh khỏi. “Mẹ… liệu mẹ còn yêu con không? Con… có còn xứng đáng để mẹ yêu không?” Mỹ An thở dài, nhưng trong hơi thở ấy không có sự khát khao. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Câu hỏi ấy không cần lời đáp. Cô biết, trong một thế giới không còn ánh sáng, tình yêu cũng chỉ là một trò chơi vô nghĩa. Cô nhìn vào đôi tay mình, như nhìn vào những mảnh vỡ của chính mình. Những ngón tay lạnh giá, xám xịt, không còn cảm giác. Mỗi vết sẹo, mỗi vết thương, mỗi lần cô tự cắt đứt sự sống của mình như thể một lời khẳng định rằng, cô đang tìm cách chạm đến cái kết mà mình không thể tránh. Cái đau này không phải là cái đau để tìm sự giải thoát. Đó chỉ là cái đau để xác nhận rằng, cô còn tồn tại. “Mỗi vết sẹo là một lời nhắc nhở rằng tôi đã cảm thấy. Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn cảm thấy nữa.” Cô đứng dậy, bước đi chầm chậm trong căn phòng vắng lặng. Đôi chân nặng nề, như mang theo hàng tấn nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ rời bỏ cô. Cô bước qua những kỷ niệm, qua những tháng ngày đã chết, qua những hình ảnh không còn sống trong trí nhớ của cô nữa. Mọi thứ xung quanh như đã trở thành những đám mây đen, không một tia sáng nào có thể xuyên qua. “Mẹ ơi… nếu con chết đi, có ai nhớ đến con không?” Mỹ An thở dài, giọng khản đặc. Nhưng không một giọt nước mắt rơi. Cô đã khóc quá nhiều. Cảm giác của sự mất mát đã quá quen thuộc. Cô không biết liệu có ai đau đớn khi cô biến mất, liệu có ai cảm thấy sự trống vắng khi cô không còn tồn tại. Nhưng nếu có, liệu họ có thực sự hiểu được nỗi đau mà cô đã chịu đựng? Tay cô chạm nhẹ lên cổ tay, nơi những vết sẹo sâu hoắm vẫn còn in dấu. Mỗi vết sẹo là một đoạn đường cô đã đi qua, là những đêm không ngủ, là những lần cô tự làm tổn thương chính mình trong sự tuyệt vọng. Cô đã cố gắng quên đi tất cả, nhưng làm sao có thể quên đi những gì đã khắc sâu vào cơ thể mình? Làm sao có thể quên đi những ngày tháng tăm tối, khi cô chỉ biết tự dằn vặt và tra tấn mình? “Cô có thể tìm một lối thoát nào không? Hay chỉ có thể tự hủy hoại mình mãi mãi?” Cô thầm hỏi, đôi môi khẽ mím lại. Bên ngoài, gió thổi mạnh, vờn quanh những cành cây khô cằn. Từng cơn gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, nhưng trong lòng cô lại chỉ còn lại sự trống rỗng. “Tôi còn lại gì nữa khi đã không còn niềm tin?” Cô tự hỏi mình, từng bước di chuyển trong căn phòng rộng lớn như bước đi giữa một thế giới chết chóc. Những câu hỏi dần chìm vào không gian, không có ai trả lời. Mỹ An đứng đó, nhìn vào bóng tối, cảm giác như mình là một phần của nó. “Nếu tôi từ bỏ, liệu có ai cảm thấy mất mát không? Hay tôi chỉ là một đám bụi bay qua đời người khác?” Cô không thể trả lời. Không còn câu trả lời nào nữa. Tất cả chỉ là sự im lặng, và bóng tối không bao giờ buông tha. “Liệu tôi có còn đủ sức để yêu thương chính mình không?” Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, nhưng không có câu trả lời. Cô không biết mình còn lại gì nữa ngoài sự tuyệt vọng mệt mỏi. Những vết sẹo, những đêm dài, những lần tự hại bản thân… tất cả đều là những dấu hiệu cho thấy cô đã không thể cứu mình. Nhưng liệu có một điều gì khác, ngoài cái đau này, mà cô có thể cảm nhận được? Cô đưa tay lên cổ tay, nơi những vết sẹo như nhắc nhở cô về những lần cố gắng tự cứu mình. Nhưng cô biết, những vết sẹo ấy chỉ là minh chứng cho sự thất bại. Và khi cô nhìn vào vết thương, cô không thấy một chút hy vọng nào nữa. “Tôi không còn gì để giữ lại nữa. Tôi không thể đi tiếp.” Bóng tối lại bao trùm lấy cô, không có một chút ánh sáng nào. Nhưng trong bóng tối đó, cô lại cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: “Nếu tôi buông bỏ, liệu tôi có tìm được sự thanh thản không?” Và rồi, câu hỏi đó chìm vào không gian tĩnh lặng, như một đám mây đen lướt qua bầu trời vô hồn.
cũng lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện chị nhỉ ?