Một trong bữa cơm chiều của gia đình,em đã khiến cho cha mẹ buồn . Hãy kể và tả lại sự việc ấy
ko chép mạng
các bạn giúp mk mai mk nộp rồi
thanks trc
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1. Who/ Carol and Bill/ visit/ on sundays?-They/ visit/ their grandparents.
-> Who do Carol and Bill visit on Sundays ? - They visit their grandparents
2. What/ David/ usually drink/ with/ his breakfast?-He/ usually/ drink/ coffee.
-> What does David usually drink with his breakfast? - He usually drinks coffee
3. Whose laptop/ your sister/ carry?-She/ carry/ mine.
-> Whose laptop is your sister carrying ? - She is carrying mine
Ta có: A = \(\frac{3n+2}{n-5}=\frac{3\left(n-5\right)+17}{n-5}=3+\frac{17}{n-5}\)
Để A thuộc Z thì 17 \(⋮\)n - 5 => n - 5 \(\in\)Ư(17) = {1; -1; 17; -17}
Lập bảng :
n - 5 | 1 | -1 | 17 | -17 |
n | 6 | 4 | 22 | -12 |
Vậy n thuộc {6;4;22;-12} thì A thuộc Z
A=(3n-15)+17/n-5
A=3+ 17/n-5
A thuoc Z thi 3 + 17/n-5 thuoc Z -->17/n-5 thuoc Z
-->n-5 thuoc Ư(17)
a. \(\frac{2}{5}+\frac{3}{5}:\left(\frac{3}{5}+\frac{-2}{3}\right)-3\frac{1}{2}\)
\(=\frac{2}{5}+\frac{3}{5}:\frac{-1}{15}-\frac{7}{2}\)
\(=\frac{2}{5}+\left(-9\right)-\frac{7}{2}\)
\(=-\frac{43}{5}-\frac{7}{2}\)
\(=-\frac{121}{10}\)
Thiên nhiên đã ban tặng cho làng quê em rất nhiều loài thực vật dễ thương/ xinh đẹp.
Khu vườn nhà em được chia thành ba phần: Phần thứ nhất là để trồng những luống rau cải mập mạp, phần thứ hai là thiên đường của các loài cây ăn trái đầy màu sắc và phần thứ ba là để trồng hoa.
\(\frac{1}{4}+\frac{1}{3\times3}+\frac{1}{4\times4}+...+\frac{1}{100\times100}\) <\(\frac{1}{4}+\frac{1}{2\times3}+\frac{1}{3\times4}+...+\frac{1}{99\times100}\)=
\(\frac{1}{4}+\frac{1}{2}-\frac{1}{3}+\frac{1}{3}-\frac{1}{4}+...+\frac{1}{99}-\frac{1}{100}\)=\(\frac{1}{4}+\frac{1}{2}-\frac{1}{100}\)=\(\frac{3}{4}-\frac{1}{100}\)<\(\frac{3}{4}\)
sau 1 tuần làm việc mệt nhọc. vào cuối tuần , gia đình em có 1 bữa cơm chiều thân mật. nhưng hôm đó em đã gây ra 1 việc khiến cha mẹ em buồn lòng.
Như thường lệ bố em đi công tác tới cuối tuần mới về nên cả gia đình chỉ được sum họp vào tối thứ 7. hôm đó lại là 1 ngày khá đặc biệt - sinh nhật mẹ em. bố và em cùng với cu Bi thi nhau trổ tài mỗi người 1 việc để tổ chức bữa tối thật là ý nghĩa.... khi mọi việc xong xuôi, bố bảo em mang bát canh ra. đi đứng hấp tấp thế nào mà em lại bị vấp làm bắn hết nước canh lên chiếc áo của mẹ - chiếc áo bố mua tặng mẹ nhân dịp sinh nhật . em vội xin lỗi mẹ . mẹ chỉ ừ mà không mắng em nhưng em biết bố mẹ không vui. em đã làm hỏng bữa côm ý nghĩa mà ba bố con đã mất rất nhiều công đẻ chuẩn bị.em thấy mình rất có lỗi.
Em vô cùng hối hận về việc làm hôm đó, em rất buồn vì việc làm của mình.em muốn xin lỗi bố mẹ thật nhiều, thật nhiều qua việc làm ấy em đã rút ra được 1 bài học: đi đứng phải nhẹ nhàng , không phải hấp tấp nếu k sẽ hỏng chuyên.
Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.
Chuyện là thế này:
Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.
Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.
Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.
- Cháu Hùng đâu rồi?
- Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!
Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?
Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:
- Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?
Em đáp qua loa cho xong chuyện:
- Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!
Bô' đặt tay lên trán em và nói:
- Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!
Em vẫn khăng khăng:
- Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!
Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...
Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.