CÔ BÉ CHÂN NHỰA
Lê sống cùng bố mẹ và em trai trên một ngọn đồi nhỏ xanh ngát. Từ khi sinh ra, Lê chỉ có một chân nên đi lại rất khó khăn. Ở trường, các bạn gọi Lê là “Lê chân nhựa”.
Hôm nay, mẹ đi làm đồi về, trông thấy Lê ngồi bên bậc cửa, khuôn mặt buồn rười rượi nhìn về phía ngọn đồi bên kia. Mẹ tiến lại gần, hỏi con gái:
– Lê, con làm sao thế?
Lê sợ mẹ lo lắng, chỉ mỉm cười và đáp:
– Dạ, con không sao mẹ ạ!
Buổi chiều, khi bố mẹ vắng nhà, Lê gọi em trai lại và bảo:
– Núi ơi, em có thể dẫn chị đi sang ngọn đồi bên kia được không?
– Không được đâu chị ơi! Chân chị như thế này, sang đó sẽ nguy hiểm lắm! – Em trai hoảng hốt đáp.
Nghe vậy, Lê chỉ im lặng, đưa mắt nhìn xa xăm. Tối đến, Núi kể với mẹ câu chuyện lúc chiều. Mẹ đau lòng nhìn Lê đang vất vả tập đi với chiếc chân nhựa, khẽ hỏi Lê:
– Ngày mai, con có muốn lên rừng cùng mẹ không?
Mắt Lê sáng long lanh:
– Dạ, thật không hả mẹ? Con muốn! Con rất muốn được sang ngọn đồi bên kia ạ!
Từ hôm ấy, mỗi ngày bố mẹ đều đưa Lê lên rừng, dắt con gái tập đi từng quãng, từng quãng một. Quãng rừng ngày hôm sau sẽ dài và trắc trở hơn quãng rừng ngày hôm trước.
Một ngày nọ, Lê đột nhiên hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, hôm nay bố mẹ có thể cho con tự đi một mình được không ạ?
Dù không yên tâm, nhưng mẹ vẫn ân cần nói với Lê:
– Ừ, nhưng con hãy nhớ đi thật chậm và cẩn thận nhé con!
Hôm ấy, Lê một mình bước từng bước đi sang ngọn đồi bên kia bằng chân nhựa. Lê bị ngã không biết bao nhiêu lần, nhưng em vẫn nỗ lực đứng dậy và đi tiếp. Đến nơi, chân Lê đầy vết trầy xước. Dù đau nhức một bên chân, nhưng trong lòng Lê lại rộn ràng, hân hoan một cảm giác hạnh phúc mà trước nay chưa từng có.
Bố mẹ và em trai nép sau gốc chà là xúc động nhìn Lê, mắt ướt nhòe đi.
Theo Nhung Ly
Trong những gngày hè oi ả luôn hiện lên sống động trong tâm trí tôi. Đó là cánh đồng ở quê hương, nơi mà mỗi mùa đều mang một vẻ đẹp riêng, nhưng có lẽ mùa hè là thời điểm tuyệt vời nhất.
Khi ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng, cánh đồng lúa vàng óng như một tấm thảm khổng lồ trải dài vô tận. Gió nhẹ nhàng thổi qua, những bông lúa đung đưa, như đang khiêu vũ theo điệu nhạc của thiên nhiên. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió rì rào tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của đất, của lúa chín, khiến lòng tôi như nhẹ bẫng.
Đằng xa, những đồi núi trùng điệp tạo nên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ. Những đám mây trắng lững lờ trôi qua, phản chiếu ánh nắng mặt trời, tạo nên những sắc màu lung linh. Tôi thường ngồi trên bờ ruộng, ngắm nhìn những con trâu gặm cỏ, tiếng nước chảy róc rách từ những dòng kênh nhỏ, khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ.
Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, cánh đồng lại khoác lên mình chiếc áo mới. Ánh nắng vàng cam nhuộm cả không gian, tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Những đứa trẻ trong xóm thường chạy nhảy vui đùa, còn người lớn thì cùng nhau thu hoạch lúa, tạo nên bức tranh sống động của cuộc sống nông thôn.
Cánh đồng quê tôi không chỉ đơn thuần là nơi sản xuất lương thực mà còn là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi thơ. Mỗi lần nghĩ về cánh đồng, lòng tôi lại trào dâng cảm xúc, nhớ về những ngày tháng tươi đẹp ấy. Đối với tôi, cánh đồng không chỉ là phong cảnh mà còn là một phần trong tâm hồn, một nét đẹp của quê hương mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Mỗi một chúng ta, ai cũng có quê hương của mình. Quê hương là chùm khế ngọt, là nơi để lại những kỉ niệm đẹp trong cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về quê cha đất tổ.
Em lớn lên ở vùng quê lúa Thái Bình, nơi có cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ thổi, sóng lúa nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Một đàn cò trắng dang rộng đôi cánh bay qua, nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhất là những buổi khi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao câu ca tiếng hát.. Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với thảm lúa xanh. Vào những mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển vàng mênh mông. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp nhô trên đồng.
Chiều đến khi gió nồm nhẹ thổi, lúa khẽ lay động rì rào như đang thì thầm tâm sự với nhau. Những buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra, màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa.
Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng, những tia nắng rọi vào hạy sương tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu, muôn vẻ trông rất đẹp.
Em yêu mến cánh đồng làng em, yêu mến quê hương em. Em hứa sẽ học tập thật tốt để sau này xây dựng quê hương mình ngày càng giàu đẹp hơn.