ngữ văn 6 bài 8 tập hai sách cánh diều
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.



1. Thể thơ và phương thức biểu đạt:
Thể thơ: Bài thơ được viết theo thể thơ tự do.
Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm (thể hiện tình cảm yêu thương của con dành cho mẹ).
2. Biện pháp tu từ:
So sánh: "Con yêu mẹ bằng ông trời", "Con yêu mẹ bằng Hà Nội", "Con yêu mẹ bằng trường học", "Con yêu mẹ bằng con dế".
Ẩn dụ: "Các đường như nhện giăng tơ" (ẩn dụ về sự chằng chịt, phức tạp của các con đường).
Điệp ngữ: "Con yêu mẹ bằng"
3. Ý nghĩa của từ "đường":
Từ "đường" trong câu thơ "Các đường như nhện giăng tơ" được dùng với nghĩa chuyển.
Ý nghĩa: Từ "đường" ở đây không chỉ những con đường vật chất mà còn mang ý nghĩa ẩn dụ về sự phức tạp, rối rắm, chằng chịt như mạng nhện. Nó thể hiện sự khó khăn trong việc tìm kiếm mẹ giữa một không gian rộng lớn, đông đúc.
4. Hình ảnh người con:
Người con trong bài thơ là một người con rất yêu mẹ, luôn tìm cách để diễn tả tình yêu của mình một cách chân thành và đáng yêu.
Người con có trí tưởng tượng phong phú, so sánh tình yêu của mình với những điều lớn lao, quen thuộc xung quanh.
Người con có một tình cảm trong sáng hồn nhiên.

Tùy bút “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” đã vẽ nên trước mắt người đọc hình ảnh dòng sông Hương với các sắc thái khác nhau (khi thì mạnh mẽ, khoáng đạt, lúc lại dịu dàng, nên thơ), đặc biệt ấn tượng trong lòng người đọc là hình ảnh dòng sông ở trên thượng nguồn, một dòng sông hoang dại và tự do, hệt như “một cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại”. Đó là một hình ảnh rất sáng tạo và ấn tượng. Dòng sông ở thượng nguồn, nơi nước chảy mạnh mẽ, cuồn cuộn, đó là khởi đầu, là nguồn gốc nơi dòng sông Hương bắt đầu nên nó mang theo một chút gì đó hoang dã như một con thú chưa được thuần phục, hoàn toàn tự nhiên và dữ dội. Nhưng qua lăng kính đầy lãng mạn của tác giả, dòng sông ấy không như một con thú hoang chưa được tôi luyện mà nó giống như người con gái Di – gan phóng khoáng, tự do và man dại. Đúng vậy, đó chính là vẻ đẹp khởi nguyên của dòng sông, ở nơi nó sinh ra và chưa bị gò bó bởi bất cứ cái gì. Nó mang vẻ đẹp của núi rừng hoang sơ, sự man dại, hoang dã của thiên nhiên, đó là vẻ đẹp của tạo hóa, của một thứ với nguyên bản chất và giá trị của nó. Nhưng sự hoang dã của nó đã được nhân cách hóa, khiến nó trở nên đẹp đến lạ lùng đầy quyến rũ. Đây có lẽ chính là một thành công lớn của tác giả ngòi bút của ông có thể so sánh vẻ đẹp của thiên nhiên và con người một cách tự nhiên và tài tình đến vậy.
hỏi j zậy