K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 2

Trong cuộc sống đầy rẫy những bộn bề và lo toan, có bao giờ bạn tự hỏi, điều gì thực sự mang lại hạnh phúc đích thực cho mình? Với tôi, câu trả lời vô cùng giản dị, đó chính là khi được sống bên những người thân yêu.

Gia đình luôn là nơi ta thuộc về, là nơi tình yêu thương được vun đắp và nuôi dưỡng từng ngày. Hạnh phúc không phải là những điều gì quá lớn lao, xa xôi, mà đôi khi nó chỉ gói gọn trong những khoảnh khắc bình dị, đời thường. Đó là bữa cơm tối ấm cúng cả nhà cùng quây quần bên nhau, là những câu chuyện rôm rả sau một ngày làm việc mệt mỏi, là cái ôm ấm áp của mẹ, là nụ cười hiền từ của cha, là những trò đùa nghịch ngợm của anh chị em.

Khi được sống bên gia đình, ta cảm thấy an toàn và được chở che. Dù ngoài kia sóng gió bão bùng, thì khi trở về nhà, ta vẫn luôn có một nơi để thuộc về, một nơi để trút hết những muộn phiền lo âu. Gia đình là nơi ta tìm thấy sự đồng cảm, sẻ chia, là nơi ta được là chính mình, không cần phải gồng mình lên để giả tạo hay đóng kịch.

Hạnh phúc gia đình không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ, mà còn là những lúc ta cùng nhau vượt qua khó khăn, hoạn nạn. Những lúc ấy, tình cảm gia đình càng thêm bền chặt, keo sơn. Chính những thử thách đã giúp ta nhận ra giá trị đích thực của gia đình, đó là nơi ta luôn có những người sẵn sàng ở bên cạnh, ủng hộ và giúp đỡ ta vô điều kiện

Tôi tin rằng, hạnh phúc lớn nhất của mỗi người chính là khi được sống trong tình yêu thương của gia đình. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên người thân yêu, hãy dành thời gian cho họ, hãy trao cho họ những lời yêu thương chân thành nhất. Bởi lẽ, gia đình chính là nguồn cội của hạnh phúc, là điểm tựa vững chắc cho ta trên suốt chặng đường đời.

4 tháng 2

tk ạ

4 tháng 2

sau khi đọc xong văn bản "Bạn thân của tôi", em có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn. Em xin chia sẻ một vài điều như sau:

Xúc động: Em cảm thấy rất xúc động trước tình bạn đẹp và chân thành của hai nhân vật trong truyện. Cách họ quan tâm, giúp đỡ và chia sẻ mọi khoảnh khắc vui buồn cùng nhau khiến em cảm thấy ngưỡng mộ và trân trọng.

Ấm áp: Tình bạn của họ mang đến cho em cảm giác ấm áp và tin tưởng. Em cảm thấy như mình cũng có một người bạn thân luôn ở bên cạnh, sẵn sàng lắng nghe và thấu hiểu mình.

Nhẹ nhàng: Văn bản này mang đến cho em cảm giác nhẹ nhàng và thư thái. Đọc truyện về những người bạn tốt giúp em cảm thấy yêu đời và lạc quan hơn.

4 tháng 2

Suy nghĩ Giá trị của tình bạn: Văn bản "Bạn thân của tôi" giúp em nhận ra giá trị to lớn của tình bạn. Một người bạn tốt có thể là nguồn động viên, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho ta trong cuộc sống. Cách vun đắp tình bạn: Câu chuyện trong văn bản cho em thấy rằng, để có một tình bạn đẹp, chúng ta cần phải chân thành, quan tâm và tôn trọng lẫn nhau. Tình bạn trong sáng: Em tin rằng, tình bạn chân chính sẽ không vụ lợi hay toan tính. Đó là sự kết nối dựa trên sự đồng điệu về tâm hồn và những giá trị tốt đẹp.

Chap 2 :Những ngày sau đám tang, Haryko sống trong một cơn mê kéo dài. Cô không nhớ mình đã ăn gì, đã ngủ hay chưa. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, như một lớp sương phủ kín tâm trí. Căn nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Không còn tiếng bước chân của bố mỗi sáng, không còn tiếng cười khẽ mỗi khi ông đọc một câu chuyện thú vị. Chỉ có sự im lặng kéo dài, dai dẳng như một bản nhạc...
Đọc tiếp

Chap 2 :Những ngày sau đám tang, Haryko sống trong một cơn mê kéo dài. Cô không nhớ mình đã ăn gì, đã ngủ hay chưa. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, như một lớp sương phủ kín tâm trí. Căn nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Không còn tiếng bước chân của bố mỗi sáng, không còn tiếng cười khẽ mỗi khi ông đọc một câu chuyện thú vị. Chỉ có sự im lặng kéo dài, dai dẳng như một bản nhạc không hồi kết. Haryko bắt đầu thu dọn đồ đạc của bố. Những chiếc áo sơ mi cũ, những cuốn sổ ghi chép với nét chữ ngay ngắn. Mỗi món đồ đều mang theo một phần ký ức, và mỗi lần chạm vào, cô như thấy ông vẫn còn ở đây. Nhưng rồi thực tại lại quật ngã cô – ông đã đi thật rồi, và chẳng có gì có thể thay đổi được điều đó. Đêm xuống, cô lại mơ. Trong giấc mơ, bố đứng trên bãi biển, sóng vỗ nhẹ quanh chân. Ông không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt hiền từ. Cô muốn chạy đến, muốn chạm vào ông, nhưng mỗi lần cô tiến tới, ông lại càng lùi xa hơn, cho đến khi bóng dáng ấy tan vào chân trời. Haryko giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cô ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ. Ánh triêu dương đã rọi xuống nhân gian, nhưng lòng cô vẫn chìm trong bóng đêm không lối thoát.

0
Chap 1: Tin Báo Tang Trời quang đãng mà sao lạnh lẽo. Một ngày như bao ngày, Haryko cuộn mình trong bóng tối của căn phòng chật hẹp. Bàn tay khô lách cách với viên thuốc, ánh nhìn vô hồn và chẳng còn sức sống. Cô đã quên mất lâu rồi, cảm giác ối ải khi thức dậy mỗi buổi sáng. Tiếng điện thoại reo lên, xé rách sự yên lặng. Bên kia đầu dây, một giọng nữ xa lạ lộc cộc thông báo: "Bác...
Đọc tiếp

Chap 1: Tin Báo Tang Trời quang đãng mà sao lạnh lẽo. Một ngày như bao ngày, Haryko cuộn mình trong bóng tối của căn phòng chật hẹp. Bàn tay khô lách cách với viên thuốc, ánh nhìn vô hồn và chẳng còn sức sống. Cô đã quên mất lâu rồi, cảm giác ối ải khi thức dậy mỗi buổi sáng. Tiếng điện thoại reo lên, xé rách sự yên lặng. Bên kia đầu dây, một giọng nữ xa lạ lộc cộc thông báo: "Bác đi rồi, Haryko à." Bầu không như đổ sụp trên đầu. Cô đánh rơi điện thoại, đôi mắt rỗng thất thần. Tất cả tựa như một cơn ác mộng vắt kiệt, nhưng dù nhói lòng hay rách rứa cãi giếng, điều đó vẫn chỉ là chân lý tàn nhẫn nhất. Những ký ức cũ ùa về, loang lổ trên nền trời xám xịt. Cô nhớ dáng người gầy gò của bố, chiếc áo sơ mi cũ bạc màu và những lần ông nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa. Khi ấy, Haryko chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất ông theo cách này. Trời chiều nhợt nhạt như bức tranh Monet sắp nhòe trong cơn mưa bất chợt. Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rơi, không một âm thanh, như chính khoảnh khắc Haryko nhận ra mình mất đi chỗ dựa cuối cùng. Tiếng kim giây lặng lẽ trôi. Mọi thứ trong căn phòng bỗng chốc trở nên trống rỗng đến đáng sợ. Cô bước ra ngoài, cảm nhận hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ tay. Hàng cây bên đường trơ trọi, trút bỏ hết lá như chính lòng Haryko bây giờ. Không gian chìm vào một thứ tĩnh lặng khắc nghiệt. Đôi chân Haryko vô thức bước đến góc phòng, nơi có chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Đó là nơi Haryko cất giữ những kỷ vật của bố – một tấm ảnh chụp chung, chiếc đồng hồ đeo tay đã ngừng chạy và vài bức thư ông từng viết nhưng chưa bao giờ gửi. Cô mở tấm ảnh, ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt của ông. Nụ cười hiền từ ấy, giờ đây chỉ còn là hồi ức nhạt nhoà trong những ngày tháng mất mát. Bố đã đi thật rồi. Ý nghĩ ấy quấn lấy Haryko như một lớp sương mù dày đặc, che phủ toàn bộ lý trí. Cô muốn khóc, nhưng không thể. Giọt nước mắt như bị kìm nén ở đâu đó, không chịu rơi xuống. Bên ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Haryko vẫn ngồi yên trên sàn, mắt hướng ra khung cửa sổ. Cô nhớ về những ngày bé, khi bố vẫn còn ở bên. Những buổi chiều hai bố con đi dạo trên con đường nhỏ, ông hay kể chuyện về tuổi trẻ của mình – những ngày rong ruổi cùng gió biển, những tháng ngày xa nhà để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng ông chưa từng kể về những khó khăn mà ông đã trải qua, chỉ luôn giữ một nụ cười bình thản. Ký ức là những cơn sóng trầm lặng, không gào thét nhưng vẫn đủ sức đánh chìm tất cả. Bố là một người ít nói, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia là cả một trời thương yêu mà ông chẳng bao giờ cất thành lời. Tiếng đồng hồ điểm từng nhịp. Thời gian cứ thế trôi đi, để lại một khoảng không vô tận. Haryko siết chặt bàn tay, cảm giác lạnh lẽo len vào từng thớ thịt. Cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống mà không có ông bên cạnh hay không. Ngôi nhà trống vắng, những bữa cơm không còn ai ngồi đối diện, những buổi tối dài đằng đẵng trong Haryko đơn. Cô nhìn về phía chiếc tủ sách. Trên đó vẫn còn những quyển sách bố để lại – những tác phẩm cũ kỹ mà ông từng yêu thích. Cô bước đến, lấy một quyển sách xuống, lật giở từng trang giấy đã ngả màu thời gian. Hàng chữ in đều đặn, những câu văn mà bố đã từng đọc, từng thảo luận với Haryko vào những ngày trời se lạnh. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình Haryko đọc trong căn phòng trống trải này. Haryko khẽ thở dài, đặt quyển sách xuống bàn. Hemingway từng viết: "Chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn ở những nơi bị tổn thương." Nhưng Haryko không biết mình có thể mạnh mẽ như thế không. Cô đứng dậy, bước về phía giường, cuộn mình trong chăn. Mọi thứ dường như quá sức chịu đựng. Cô nhắm mắt lại, mong rằng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng Haryko biết rõ, điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Căn phòng nhỏ chìm vào tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Haryko, và một nỗi buồn mênh mang không cách nào lấp đầy. Gió thổi qua ô cửa, mang theo chút hơi ấm của ngày cũ. Haryko nhắm mắt lại, mặc cho bóng tối vây quanh. Nhưng dù có trốn vào đâu, Haryko vẫn cảm thấy một khoảng trống vô tận đang dần nuốt chửng lấy mình. Ở một nơi nào đó xa xôi, sóng vẫn thì thầm gọi tên ai trong gió biển hoang hoải.

9
4 tháng 2

Chương 1: Ánh sáng tắt dần “Liệu có ánh sáng nào không tắt trước khi chết? Hay tất cả chỉ là những lời dối trá để mình tin rằng chúng ta vẫn còn sống?” Mỹ An tự hỏi mình, mắt không rời khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng của mặt trời đã lụi tắt từ lâu, để lại một không gian lạnh lẽo như đang nuốt chửng từng phần cơ thể cô. Lặng lẽ, im lìm. Mỗi đêm, cô lại đối diện với bóng tối này, nơi không có hy vọng, không có lý do nào để tiếp tục đấu tranh. Cô mím chặt môi, đôi mắt mờ đục như muốn dập tắt mọi ý nghĩ. Tại sao phải sống trong khi mọi thứ xung quanh cô đã chết? Mẹ đi rồi, không còn ai gọi tên cô nữa. Không còn ai cần cô nữa. Một phần cơ thể cô, một phần linh hồn cô đã bị xé toạc ra. Giờ đây, cô chỉ là cái vỏ trống rỗng, lê bước vô định qua những ngày tháng lạnh giá, chỉ chờ đợi cái kết không thể tránh khỏi. “Mẹ… liệu mẹ còn yêu con không? Con… có còn xứng đáng để mẹ yêu không?” Mỹ An thở dài, nhưng trong hơi thở ấy không có sự khát khao. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Câu hỏi ấy không cần lời đáp. Cô biết, trong một thế giới không còn ánh sáng, tình yêu cũng chỉ là một trò chơi vô nghĩa. Cô nhìn vào đôi tay mình, như nhìn vào những mảnh vỡ của chính mình. Những ngón tay lạnh giá, xám xịt, không còn cảm giác. Mỗi vết sẹo, mỗi vết thương, mỗi lần cô tự cắt đứt sự sống của mình như thể một lời khẳng định rằng, cô đang tìm cách chạm đến cái kết mà mình không thể tránh. Cái đau này không phải là cái đau để tìm sự giải thoát. Đó chỉ là cái đau để xác nhận rằng, cô còn tồn tại. “Mỗi vết sẹo là một lời nhắc nhở rằng tôi đã cảm thấy. Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn cảm thấy nữa.” Cô đứng dậy, bước đi chầm chậm trong căn phòng vắng lặng. Đôi chân nặng nề, như mang theo hàng tấn nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ rời bỏ cô. Cô bước qua những kỷ niệm, qua những tháng ngày đã chết, qua những hình ảnh không còn sống trong trí nhớ của cô nữa. Mọi thứ xung quanh như đã trở thành những đám mây đen, không một tia sáng nào có thể xuyên qua. “Mẹ ơi… nếu con chết đi, có ai nhớ đến con không?” Mỹ An thở dài, giọng khản đặc. Nhưng không một giọt nước mắt rơi. Cô đã khóc quá nhiều. Cảm giác của sự mất mát đã quá quen thuộc. Cô không biết liệu có ai đau đớn khi cô biến mất, liệu có ai cảm thấy sự trống vắng khi cô không còn tồn tại. Nhưng nếu có, liệu họ có thực sự hiểu được nỗi đau mà cô đã chịu đựng? Tay cô chạm nhẹ lên cổ tay, nơi những vết sẹo sâu hoắm vẫn còn in dấu. Mỗi vết sẹo là một đoạn đường cô đã đi qua, là những đêm không ngủ, là những lần cô tự làm tổn thương chính mình trong sự tuyệt vọng. Cô đã cố gắng quên đi tất cả, nhưng làm sao có thể quên đi những gì đã khắc sâu vào cơ thể mình? Làm sao có thể quên đi những ngày tháng tăm tối, khi cô chỉ biết tự dằn vặt và tra tấn mình? “Cô có thể tìm một lối thoát nào không? Hay chỉ có thể tự hủy hoại mình mãi mãi?” Cô thầm hỏi, đôi môi khẽ mím lại. Bên ngoài, gió thổi mạnh, vờn quanh những cành cây khô cằn. Từng cơn gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, nhưng trong lòng cô lại chỉ còn lại sự trống rỗng. “Tôi còn lại gì nữa khi đã không còn niềm tin?” Cô tự hỏi mình, từng bước di chuyển trong căn phòng rộng lớn như bước đi giữa một thế giới chết chóc. Những câu hỏi dần chìm vào không gian, không có ai trả lời. Mỹ An đứng đó, nhìn vào bóng tối, cảm giác như mình là một phần của nó. “Nếu tôi từ bỏ, liệu có ai cảm thấy mất mát không? Hay tôi chỉ là một đám bụi bay qua đời người khác?” Cô không thể trả lời. Không còn câu trả lời nào nữa. Tất cả chỉ là sự im lặng, và bóng tối không bao giờ buông tha. “Liệu tôi có còn đủ sức để yêu thương chính mình không?” Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, nhưng không có câu trả lời. Cô không biết mình còn lại gì nữa ngoài sự tuyệt vọng mệt mỏi. Những vết sẹo, những đêm dài, những lần tự hại bản thân… tất cả đều là những dấu hiệu cho thấy cô đã không thể cứu mình. Nhưng liệu có một điều gì khác, ngoài cái đau này, mà cô có thể cảm nhận được? Cô đưa tay lên cổ tay, nơi những vết sẹo như nhắc nhở cô về những lần cố gắng tự cứu mình. Nhưng cô biết, những vết sẹo ấy chỉ là minh chứng cho sự thất bại. Và khi cô nhìn vào vết thương, cô không thấy một chút hy vọng nào nữa. “Tôi không còn gì để giữ lại nữa. Tôi không thể đi tiếp.” Bóng tối lại bao trùm lấy cô, không có một chút ánh sáng nào. Nhưng trong bóng tối đó, cô lại cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: “Nếu tôi buông bỏ, liệu tôi có tìm được sự thanh thản không?” Và rồi, câu hỏi đó chìm vào không gian tĩnh lặng, như một đám mây đen lướt qua bầu trời vô hồn.

4 tháng 2

cũng lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện chị nhỉ ?

4 tháng 2

Gửi tôi - của năm 2050, Bạn khỏe không? Bây giờ còn giữ nụ cười vô tư như tôi không? Cuộc sống của bạn như những điều ước mơ hôm nay, tôi ngồi viết lá thư này giữa một thế giới thay đổi đầy đủ. 2025 – tôi là một thiếu niên với trái tim tràn hy vọng. Tôi mơ về một thế giới không còn ô nhiễm, nơi con người yêu thương nhau hơn, nơi chiến tranh chỉ còn là bài học trong sách lịch sử. Nhưng 2050 có Bạn còn nhớ bầu trời xanh tuổi thơ? Những buổi chiều chạy theo cánh diều trên cánh đồng vỏ gió? Bạn có còn giữ niềm tin vào con người, vào lòng tốt, vào những điều tử tế không? Hay bạn đã bị cuốn vào guồng quay cuộc sống, bỏ quên nhữ Tôi hy vọng bạn vẫn hiển thị với lý tưởng của mình. Bạn đã từng muốn trở thành một người có ích cho xã hội, làm điều gì đó để trái đất tốt hơn. Đừng quên những lời h Nếu cuộc đời có lúc bạn thư giãn, hãy đọc lại lá thư này. Xin hãy nhớ rằng, 25 năm trước, có một tôi đầy nhiệt huyết đã tin tưởng v Thứ Hai Tôi – của năm 2025. mẫu này tôi tự làm đó!! hì hì

4 tháng 2

Gửi những người con của Biển, Tôi là Biển. Tôi không chỉ là Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, Bắc Băng Dương hay Nam Đại Dương. Tôi là tất cả những điều đó, và hơn thế nữa. Tôi là ngôi nhà chung của muôn loài sinh vật biển, từ những sinh vật phù du bé nhỏ đến những con cá voi khổng lồ. Tôi đã chứng kiến sự sống nảy nở và phát triển trên hành tinh này từ thuở sơ khai. Tôi cung cấp thức ăn, nước uống, điều hòa khí hậu và là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật và văn hóa nhân loại. Nhưng hỡi ôi, tôi đang dần chết đi! Những con tàu chở đầy dầu tràn, những nhà máy xả thải hóa chất độc hại, những bãi biển ngập tràn rác thải nhựa... Tất cả đang biến tôi thành một "bãi rác" khổng lồ. Biến đổi khí hậu khiến nước biển nóng lên, băng tan chảy, mực nước biển dâng cao, nhấn chìm các hòn đảo và đe dọa cuộc sống của hàng triệu người dân ven biển. Ô nhiễm tiếng ồn từ các hoạt động giao thông, khai thác dầu khí làm ảnh hưởng đến khả năng định hướng và giao tiếp của các loài sinh vật biển. Tôi đau đớn khi nhìn thấy những rặng san hô tuyệt đẹp bị tẩy trắng, những loài cá voi, rùa biển mắc kẹt trong lưới đánh cá, những chú chim biển chết vì ăn phải nhựa... Tôi kêu gọi các bạn, những người con của Biển, hãy cùng nhau hành động để cứu lấy ngôi nhà chung của chúng ta!

4 tháng 2

tk ạ

Văn bản "Thuế máu" của Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh là một tác phẩm tố cáo đanh thép chế độ thực dân Pháp và những chính sách áp bức, bóc lột của chúng đối với người dân thuộc địa. Qua văn bản này, chúng ta có thể học tập được nhiều điều từ tấm gương Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh, đặc biệt là: 1. Tinh thần yêu nước nồng nàn và lòng căm phẫn giặc cao độ: Ngòi bút của Nguyễn Ái Quốc tràn đầy lòng yêu nước, thương dân sâu sắc. Người đã phơi bày bộ mặt thật của chế độ thực dân, lột trần những hành động tàn bạo, bất nhân của chúng đối với người dân thuộc địa. Tác phẩm thể hiện rõ lòng căm phẫn giặc cao độ của tác giả trước những đau khổ, mất mát mà người dân phải gánh chịu dưới ách thống trị của thực dân. 2. Ý chí đấu tranh kiên cường và lòng dũng cảm phi thường: Dù sống và hoạt động trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nguy hiểm, Nguyễn Ái Quốc vẫn không hề nao núng. Người luôn giữ vững ý chí đấu tranh kiên cường, không khoan nhượng trước kẻ thù. Tác phẩm "Thuế máu" là minh chứng cho lòng dũng cảm phi thường của Nguyễn Ái Quốc. Người đã không ngại nguy hiểm, đứng lên vạch trần sự thật, thức tỉnh đồng bào và kêu gọi mọi người cùng tham gia vào cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc. 3. Tinh thần tự học, sáng tạo và tầm nhìn xa trông rộng: Nguyễn Ái Quốc là tấm gương sáng về tinh thần tự học, tự nghiên cứu. Người đã không ngừng học hỏi, trau dồi kiến thức để nâng cao trình độ lý luận, phục vụ cho sự nghiệp cách mạng. Tác phẩm "Thuế máu" thể hiện rõ tầm nhìn xa trông rộng của Nguyễn Ái Quốc. Người đã sớm nhận ra bản chất của chủ nghĩa đế quốc, dự đoán đúng hướng đi của cách mạng Việt Nam và thế giới. 4. Phong cách viết văn sắc sảo, độc đáo và đầy sức thuyết phục: Văn phong của Nguyễn Ái Quốc rất sắc sảo, độc đáo, giàu hình ảnh và sức biểu cảm. Người đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu để truyền tải những nội dung sâu sắc, ý nghĩa. Tác phẩm "Thuế máu" có sức thuyết phục mạnh mẽ, lay động trái tim của hàng triệu người đọc, khơi dậy lòng yêu nước và ý chí đấu tranh của họ. 5. Tấm lòng nhân ái bao la và tinh thần quốc tế cao cả: Nguyễn Ái Quốc là người có tấm lòng nhân ái bao la, luôn quan tâm đến số phận của những người nghèo khổ, bị áp bức trên khắp thế giới. Tác phẩm "Thuế máu" thể hiện tinh thần quốc tế cao cả của Nguyễn Ái Quốc. Người đã kêu gọi các dân tộc bị áp bức trên thế giới đoàn kết lại, cùng nhau đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc, thực dân. Tóm lại, văn bản "Thuế máu" là một tác phẩm có giá trị lịch sử, văn hóa to lớn. Qua tác phẩm này, chúng ta có thể học tập được rất nhiều điều từ tấm gương Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh, đặc biệt là tinh thần yêu nước nồng nàn, ý chí đấu tranh kiên cường, tinh thần tự học, sáng tạo, tầm nhìn xa trông rộng, phong cách viết văn sắc sảo, độc đáo và tấm lòng nhân ái bao la.

Đọc bài viết tham khảo “Hội chợ xuân ở trường tôi” và trả lời các câu hỏi sau: Một cái Tết nữa sắp đến. Trong những ngày này, việc chuẩn bị chào đón năm mới diễn ra náo nhiệt ở khắp mọi nơi. Học sinh trường tôi cũng tổ chức hội chợ xuân truyền thống trong sân trường. Hội chợ này đã được nhà trường chuẩn bị suốt hai tuần. Các thầy cô giáo, nhất là các thầy cô giáo...
Đọc tiếp

Đọc bài viết tham khảo “Hội chợ xuân ở trường tôi” và trả lời các câu hỏi sau:

Một cái Tết nữa sắp đến. Trong những ngày này, việc chuẩn bị chào đón năm mới diễn ra náo nhiệt ở khắp mọi nơi. Học sinh trường tôi cũng tổ chức hội chợ xuân truyền thống trong sân trường. Hội chợ này đã được nhà trường chuẩn bị suốt hai tuần. Các thầy cô giáo, nhất là các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp, cùng với hội phụ huynh và nhiều học sinh, sau mỗi buổi học, lại cùng bắt tay vào các công việc như: trang trí sân khấu chính, dựng các gian hàng, sắp xếp các vật dụng cần thiết, tập nấu các món ăn cổ truyền, sắm sửa các món hàng truyền thống của địa phương,… Đây là hoạt động thường niên của nhà trường, nhưng năm nay là năm đầu tiên tôi được tham gia nên cảm thấy rất hào hứng. Sáng ngày 20 tháng Chạp, gần như toàn bộ các thầy cô giáo và học sinh cùng nhiều phụ huynh đã có mặt trong sân trường. Mọi người ai vào việc nay hết sức khẩn trương. Đúng 8 giờ, lễ khai mạc chính thức bắt đầu. Sau màn tuyên bố lí do, giới thiệu đại biểu của hai bạn dẫn chương trình, thầy Hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu khai mạc hội chợ. Liền sau đó là một số tiết mục văn nghệ chào mừng như: hát múa quạt, nhảy sạp, hát dân ca,… Ấn tượng nhất là màn sân khấu hoá các tác phẩm văn học dân gian, trong đó vở kịch Bánh chưng, bánh giầy được khen ngợi hơn cả. Vở kịch giúp tôi hình dung rõ hơn, sinh động hơn về nguồn gốc của loại bánh cổ truyền trong ngày Tết truyền thống của người Việt. Đồng thời, các gian hàng cũng chính thức mở cửa chào đón người mua với nhiều mặt hàng phong phú. Có lớp bán bánh trôi, bánh chay; có lớp bán bánh chưng, bánh tét, bánh giầy; lại có lớp bán con tò he hay các sản phẩm gốm thủ công xinh xắn; cũng có lớp bán mũ nan, nón lá, tăm tre; thậm chí có lớp bày bán cả các bức thư pháp chữ Hán và chữ Quốc ngữ,… Các mặt hàng rất phong phú, đẹp mắt nhưng giá cả lại rất rẻ, vừa với túi tiền của đa số học sinh. Đó cũng là những món đồ mà trong những ngày thường, nhiều người không dễ tìm mua. Nhiều thứ tôi được thấy lần đầu tiên và phải hỏi kĩ người bán mới biết tên và cách dùng. Không chỉ có các gian hàng cố định, trong sân trường còn xuất hiện cả những gánh hàng rong y như những gánh hàng rong ở quê mà thỉnh thoảng tôi còn được nhìn thấy. Mọi người tham gia đều cố gắng đi hết các gian hàng, hoặc dừng lại ở những gánh hàng rong và mua cho mình một món đồ gì đó để ăn hoặc làm kỉ niệm. Tiếng rao hàng, tiếng trả giá, tiếng cười nói râm ran cả sân trường. Cứ như thế, hội chợ kéo dài đến 6 giờ chiều mới tan. Ai cũng có vẻ mệt nhưng đều rất vui vẻ. Hội chợ lần này đã để lại cho tôi ấn tượng rất sầu sắc. Qua hội chợ, tôi biết thêm được nhiều món đồ mà ngày xưa tổ tiên ta đã làm ra và sử dụng. Tôi cũng được sống trong một bầu không khí rộn rã, vui tươi, đầy màu sắc. Nó cho tôi cảm nhận được sự đầm ấm, yên vui của những ngày chuẩn bị đón tết Nguyên đán. Nhất định, đây sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời học sinh của tôi. a) Văn bản được kể theo ngôi thứ mấy? Vì sao em biết điều đó? b) Phần nào đoạn nào của bài viết giới thiệu về sự kiện? Nội dung chính của đoạn đó là gì? c) Những chi tiết nào giới thiệu về bối cảnh để người đọc hiểu về sự kiện? d) Bài viết tường thuật theo trình tự nào? e) Cảm nhận của ems au khi đọc văn bản.

0
4 tháng 2

nếu là bài dế chọi thì do muốn lấy lòng nhà vua nên các tri huyện yêu cầu người dân phải bắt dế tốt để cống nạp hàng năm