K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

THÊM MỘT LẦN TỔ QUỐC ĐƯỢC SINH RA (Tưởng nhớ các chiến sĩ hải quân đã hy sinh ở đảo đá Gạc Ma năm 1988)PHẦN I. ĐỌC: (6 điểm) Đọc bài thơ sau và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:Các anh đứng như tượng đài quyết tửThêm một lần Tổ quốc được sinh raDòng máu Việt chảy trong hồn người ViệtĐang bồn chồn thao thức với Trường SaKhi hy...
Đọc tiếp

THÊM MỘT LẦN TỔ QUỐC ĐƯỢC SINH RA

(Tưởng nhớ các chiến sĩ hải quân đã hy sinh ở đảo đá Gạc Ma năm 1988)

PHẦN I. ĐỌC: (6 điểm)

Đọc bài thơ sau và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:

Các anh đứng như tượng đài quyết tử

Thêm một lần Tổ quốc được sinh ra

Dòng máu Việt chảy trong hồn người Việt

Đang bồn chồn thao thức với Trường Sa


Khi hy sinh ở đảo đá Gạc Ma

Các anh lấy ngực mình làm lá chắn

Để một lần Tổ quốc được sinh ra

Máu các anh thấm vào lòng biển thẳm


Cờ Tổ quốc phất lên trong mưa đạn

Phút cuối cùng đảo đá hoá biên cương

Anh đã lấy thân mình làm cột mốc

Chặn quân thù trên biển đảo quê hương Anh đã hoá cánh chim muôn dặm sóng

Hướng về nơi đất mẹ vẫn mong chờ

Nếu mẹ gặp cánh chim về từ biển

Con đấy mà, mẹ đã nhận ra chưa?


Có nơi nào như đất nước chúng ta

Viết bằng máu cả ngàn chương sử đỏ

Khi giặc đến vạn người con quyết tử

Cho một lần Tổ quốc được sinh ra

[…]

Sớm mai này nắng ấm ở Trường Sa

Tiếng gà gáy bình yên trên ngực đảo

Tiếng trẻ nhỏ đến trường nơi sóng bão

Thêm một lần Tổ quốc được sinh ra

21/6/2011

(Nguyễn Việt Chiến, nguồn: thivien.net)

Câu 1. (1 điểm) Xác định thể thơ của văn bản?

Câu 2. (1 điểm)Tìm những từ ngữ, hình ảnh nói về những người chiến sĩ hải quân ở đảo đá Gạc Ma được thể hiện trong bài thơ?

Câu 3. (1.0 điểm) Cấu trúc “…một lần Tổ quốc được sinh ra” được lặp lại nhiều lần trong bài thơ. Em hãy nhận xét tác dụng của việc điệp lại cấu trúc này?

Câu 4. (1.0 điểm) Những dòng thơ sau đây gợi cho em suy nghĩ gì?

Có nơi nào như đất nước chúng ta

Viết bằng máu cả ngàn chương sử đỏ

0

Bài văn nghị luận xã hội: Những hạn chế kĩ năng trong làm việc nhóm hiện nay của học sinh

Trong bối cảnh toàn cầu hóa và sự phát triển mạnh mẽ của công nghệ thông tin, kĩ năng làm việc nhóm đã trở thành một trong những yếu tố quan trọng giúp học sinh có thể hòa nhập và phát triển trong môi trường học tập cũng như trong tương lai nghề nghiệp. Tuy nhiên, bên cạnh những tiến bộ trong giáo dục, vẫn tồn tại nhiều hạn chế trong kĩ năng làm việc nhóm của học sinh hiện nay. Bài viết này sẽ phân tích một số hạn chế đó.

1. Thiếu kĩ năng giao tiếp: Kĩ năng giao tiếp là yếu tố cốt lõi trong làm việc nhóm. Nhiều học sinh hiện nay vẫn còn ngại ngùng, e dè khi bày tỏ ý kiến của mình trong nhóm. Họ thường sợ bị đánh giá, phê bình và không dám tham gia đóng góp ý tưởng. Điều này dẫn đến việc nhóm không thể phát huy hết khả năng sáng tạo và tiềm năng của từng thành viên.

2. Chưa biết cách lắng nghe: Kĩ năng lắng nghe cũng đóng vai trò quan trọng trong làm việc nhóm. Nhiều học sinh thường chỉ chú tâm vào ý kiến của bản thân mà không chú ý đến những ý kiến của các thành viên khác. Họ không biết cách tôn trọng và tiếp thu các quan điểm khác, dẫn đến sự thiếu hợp tác và không khí làm việc không hiệu quả.

3. Thiếu khả năng phân chia công việc: Trong một nhóm, việc phân chia công việc hợp lý là rất cần thiết để đảm bảo tiến độ và chất lượng công việc. Tuy nhiên, nhiều học sinh chưa có kinh nghiệm trong việc phân chia nhiệm vụ, dẫn đến tình trạng một số thành viên phải gánh vác quá nhiều, trong khi những người khác lại không có việc làm. Điều này không chỉ làm giảm hiệu quả công việc mà còn tạo ra sự bất mãn trong nhóm.

4. Chưa biết cách giải quyết xung đột: Trong quá trình làm việc nhóm, xung đột ý kiến là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, nhiều học sinh thường không biết cách giải quyết xung đột một cách hiệu quả. Họ có thể tranh cãi, dẫn đến việc nhóm rơi vào tình trạng căng thẳng, không còn tinh thần hợp tác. Việc thiếu kĩ năng giải quyết xung đột sẽ làm ảnh hưởng lớn đến kết quả làm việc của nhóm.

Kết luận: Những hạn chế trong kĩ năng làm việc nhóm của học sinh hiện nay cần được nhận diện và khắc phục. Nhà trường và gia đình cần tạo điều kiện để học sinh rèn luyện những kĩ năng này thông qua các hoạt động ngoại khóa, các dự án nhóm, hay các trò chơi tập thể. Chỉ khi học sinh được trang bị đầy đủ kĩ năng làm việc nhóm, họ mới có thể tự tin và hiệu quả trong môi trường học tập cũng như trong cuộc sống sau này. Việc cải thiện những hạn chế này sẽ không chỉ giúp học sinh phát triển cá nhân mà còn góp phần xây dựng một xã hội hợp tác và phát triển bền vững.

20 tháng 2

Chắc hẳn trong cuộc sống, đã không ít lần bạn nghe được câu nói: "Hạnh phúc không đến từ việc nhận lại mà là sự cho đi." Vậy bạn đã bao giờ tự hỏi, liệu sự cho đi có thật sự mang lại hạnh phúc, hay đó chỉ là những lời nói suông?

Từ xa xưa, đạo lý "lá lành đùm lá rách" đã thấm nhuần trong tâm thức người Việt. Đó là truyền thống quý báu, là sợi dây kết nối cộng đồng, là sức mạnh giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc đời. Sự cho đi không chỉ là hành động giúp đỡ người khác về vật chất, mà còn là sự sẻ chia về tinh thần, là trao đi yêu thương, sự cảm thông và thấu hiểu.

Trong cuộc sống hiện đại, khi mà nhịp sống ngày càng nhanh, áp lực ngày càng lớn, đôi khi chúng ta quên mất giá trị của sự cho đi. Chúng ta mải mê chạy theo những mục tiêu cá nhân, mà quên mất rằng, hạnh phúc đích thực nằm ở sự kết nối với những người xung quanh.

Hãy nhìn những người xung quanh, có biết bao hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. Có những em nhỏ không có đủ cơm ăn, áo mặc, không được đến trường. Có những cụ già neo đơn, không nơi nương tựa. Có những người bệnh tật, đau khổ, cần sự giúp đỡ. Chỉ cần một hành động nhỏ, một lời nói động viên, một cái nắm tay ấm áp, chúng ta đã có thể mang lại niềm vui, hy vọng cho họ.

Tôi xin kể bạn nghe một câu chuyện. Vào năm 2013, khi cơn bão Haiyan tàn phá Philippines, hàng triệu người dân đã lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Trong hoàn cảnh đó, một nhóm các bạn trẻ Việt Nam đã cùng nhau quyên góp tiền bạc, quần áo, thuốc men để gửi tặng người dân vùng lũ. Họ còn trực tiếp sang Philippines để giúp đỡ người dân khắc phục hậu quả thiên tai. Hành động của họ đã khiến nhiều người cảm động.

Sự cho đi không chỉ mang lại hạnh phúc cho người nhận, mà còn cho chính người cho. Khi chúng ta cho đi, chúng ta cảm thấy mình có ý nghĩa hơn, cuộc sống của mình đáng sống hơn. Chúng ta cảm thấy mình là một phần của cộng đồng, và có trách nhiệm với những người xung quanh.

Tuy nhiên, cũng có những người lợi dụng lòng tốt của người khác để trục lợi. Họ biến sự cho đi thành một công cụ để đánh bóng tên tuổi, để kiếm tiền, hoặc để đạt được những mục đích cá nhân. Những hành động như vậy không những không mang lại hạnh phúc, mà còn gây tổn thương cho người khác.

Sự cho đi đích thực phải xuất phát từ tấm lòng chân thành, không vụ lợi. Chúng ta cho đi không phải để nhận lại, mà là để chia sẻ, để giúp đỡ, để làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vậy bạn còn chần chừ gì nữa? Hãy bắt đầu cho đi ngay từ hôm nay. Hãy cho đi bằng tất cả tấm lòng của mình. Bạn sẽ thấy, cuộc sống của bạn sẽ trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.

Bạn có thể bắt đầu bằng những hành động nhỏ nhặt nhất. Hãy giúp đỡ một cụ già qua đường, hãy tặng một nụ cười cho người lạ, hãy chia sẻ một chút thức ăn cho người nghèo. Hoặc bạn có thể tham gia vào các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

Và bạn hãy nhớ rằng, hạnh phúc không đến từ việc nhận lại, mà là sự cho đi.

20 tháng 2

Bài thơ "Đất nước" của Nguyễn Đình Thi thể hiện tình yêu sâu sắc đối với quê hương, đất nước qua hình ảnh những cảnh vật gần gũi, quen thuộc. Bài thơ bắt đầu bằng sự liên tưởng đến hình ảnh đất nước qua những chi tiết bình dị như dòng sông, cây cối, và cánh đồng, phản ánh sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên. Nguyễn Đình Thi không chỉ miêu tả vẻ đẹp tự nhiên mà còn khắc họa quá trình hình thành, phát triển của đất nước, từ những ngày đầu dựng nước cho đến những cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc.

Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp vật chất của đất nước mà còn khắc sâu tình yêu, lòng tự hào dân tộc. Từ đó, "Đất nước" trở thành lời khẳng định về sự trường tồn của dân tộc, sức mạnh đoàn kết của nhân dân trong lịch sử và hiện tại. Với ngôn từ giản dị nhưng sâu sắc, bài thơ mang đến một thông điệp mạnh mẽ về tình yêu và trách nhiệm của mỗi người đối với đất nước.
like cho minh nhe


(4.0 điểm) Viết bài văn phân tích truyện ngắn "Người cha" của nhà văn Nguyễn Quang Thiều. NGƯỜI CHA Khi tôi lên mười hai tuổi thì cha mẹ tôi chia tay nhau. Nói cho đúng là mẹ tôi bỏ cha tôi theo một người đàn ông khác về thành phố. Sau đó ít lâu cha tôi đã tìm mẹ tôi nhiều lần. Lần cuối cùng từ thành phố trở về, cha tôi đập phá lung tung. Rồi ông lôi hai chị em tôi ra và nói: - Mẹ...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Viết bài văn phân tích truyện ngắn "Người cha" của nhà văn Nguyễn Quang Thiều.

NGƯỜI CHA

Khi tôi lên mười hai tuổi thì cha mẹ tôi chia tay nhau. Nói cho đúng là mẹ tôi bỏ cha tôi theo một người đàn ông khác về thành phố. Sau đó ít lâu cha tôi đã tìm mẹ tôi nhiều lần. Lần cuối cùng từ thành phố trở về, cha tôi đập phá lung tung. Rồi ông lôi hai chị em tôi ra và nói:

- Mẹ chúng mày đã chết rồi. Từ nay tao cấm chị em mày nhắc tới mẹ. Đứa nào nhắc tới, tao giết.

Đêm ấy, tôi nằm ôm đứa em trai sáu tuổi và lặng lẽ khóc. Em tôi ngồi dậy trong đêm và hỏi:

- Chị ơi! Mẹ chết rồi hở chị?

- Không! - Tôi vội nói - Mẹ không chết. Mẹ đang ở thành phố. Mẹ sẽ về.

Và đêm ấy, cha tôi uống rượu say và khóc. Cũng từ ngày đó, đêm đêm cha tôi uống rượu. Rồi cha tôi say, ngủ ngay trên nền nhà. Tôi không làm sao đưa cha lên giường được. Tôi lấy chăn đắp cho cha và ngồi nhìn cha mà khóc. Những đêm không uống rượu ở nhà, cha tôi mò ra chợ uống rượu. Những đêm như thế, tôi chong đèn chờ cha. Có bữa, cha tôi ngủ lại ở lều chợ. Cũng vào năm đó, tôi phải bỏ học. Suốt ngày tôi lo việc giặt giũ, cơm nước cho cha tôi với đứa em. Cha tôi đi làm cả ngày. Tối về nhà, cha gục mặt ăn vội bữa tối. Hầu như chẳng bao giờ cha nói chuyện với chị em tôi.
Một buổi tối, nhìn cha tôi uống rượu, tôi không chịu đựng nổi. Tôi giằng lấy rượu từ tay cha tôi và nói như gào:

- Cha không được uống rượu. Cha không được uống.

Cha tôi mở mắt nhìn tôi. Cha chỉ tay vào mặt tôi và nói:

- Mày đã hại đời tao... Bây giờ... Mày còn cấm tao uống à?

Cha tôi đứng dậy, vơ lấy cái chổi ở gần đó và đánh tôi. Vừa đánh tôi, cha vừa khóc. Nghe cha khóc, tôi không thể nào bỏ chạy được. Tôi nghiến răng, quỳ trên nền nhà chịu trận đòn của cha. Đến khuya, khi cha tôi đã ngủ mê mệt vì rượu, tôi mới lặng lẽ thu dọn những mảnh chai vỡ.

Đêm ấy, tôi mơ thấy những ngày hạnh phúc của gia đình tôi. Những bữa cơm tối đầm ấm. Mẹ tôi luôn gắp thức ăn cho cha con tôi. Rồi tôi mơ thấy mẹ tôi từ thành phố trở về. Cha tôi ra tận đầu thị trấn đón mẹ. Mẹ tôi gục mặt vào ngực cha tôi khóc mãi. Tôi gọi mẹ và tỉnh giấc. Ngôi nhà tối đen. Chỉ có tiếng ngáy của cha tôi nghèn nghẹn.

Chiều hôm sau đi làm về, khi ngồi xuống mâm cha tôi nhìn cánh tay tôi có những vết tím và hỏi:

- Tay con làm sao thế kia?

Lúc đó, tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi muốn òa khóc và gào lên thật to: “Làm sao hở cha? Chính cha đã đánh con”. Nhưng nhìn thấy cha lo lắng và buồn bã tôi vội nói:

- Con chẻ củi. Cành củi đập vào tay.

- Lần sau phải cẩn thận đấy.

Cha tôi nói và gục mặt ăn hết bữa. Đến khuya, cha lại uống rượu. Tôi mắc màn cho em tôi đi ngủ. Khi thằng em tôi đã ngủ say, tôi úp mặt vào gối và nức nở âm thầm.

Một hôm, trong lúc cha tôi đi làm vắng thì mẹ tôi về. Hai chị em tôi ôm lấy mẹ và khóc.

- Bao giờ thì mẹ về ở với chị em con? - Tôi hỏi.

- Mẹ không về đây nữa. Lần này mẹ về để đón các con lên thành phố ở với mẹ.

- Thế còn cha? - Em tôi hỏi.

- Cha ở lại đây. - Mẹ tôi nói.

- Cha ở một mình à? - Tôi hỏi.

- Ông ấy sẽ lấy vợ.

Nghe mẹ nói, tôi cúi đầu im lặng. Lát sau, tôi ngước nhìn mẹ và hỏi:

- Sao mẹ không về ở với cha?

- Mẹ không thể ở với ông ấy được - giọng mẹ tôi uất ức - Ông ấy sẽ giết mẹ.

Nghe mẹ tôi nói, tôi thấy hoảng sợ. Tôi nhớ đến những trận đòn của cha tôi trong những đêm say rượu. Và thế là ngày hôm đó, chị em tôi đã trốn cha theo mẹ về thành phố.

Đêm đầu tiên ở thành phố, em tôi ngủ ngon lành sau một ngày mệt mỏi vì đi xe và sung sướng vì những đồ chơi mà mẹ tôi mua cho nó. Tôi thao thức mãi không ngủ được vì nhớ cha tôi sẽ thế nào khi chiều đi làm về không thấy chúng tôi. Nhưng khi vừa thiếp đi, tôi mơ thấy cha tôi say rượu và cầm chổi đánh tôi. Tôi thét lên và tỉnh giấc. Mẹ tôi từ buồng trong bước ra và hỏi:

- Con làm sao thế?

- Cha... Cha đánh con.

- Cha hay đánh con à? Sao con không nói với mẹ?

- À, không. Cha không đánh con.

Lúc đó tôi đã tỉnh ngủ và vội vàng đáp. Mẹ tôi thở dài. Mẹ ngồi bên tôi một lát rồi đi vào buồng. Tôi nghe tiếng người đàn ông hỏi:

- Bao giờ thì cho chúng nó về?

- Em xin anh cho chúng nó ở đây. Em muốn chúng nó được học hành - Tiếng mẹ tôi nói nhỏ - Em sẽ cố gắng làm thêm.

- Tôi không cần cô phải làm thêm. Tôi cần cô chứ tôi không cần hai đứa con cô.

- Anh hiểu cho em. - Giọng mẹ tôi van vỉ.

- Nếu cô muốn ở với chúng nó thì về nhà cô mà ở. Thôi được, tôi cho chúng nó ở đây với cô dăm ngày nữa rồi cô phải đưa chúng nó về.

Tôi nghe thấy mẹ tôi khóc. Mặt tôi cũng giàn giụa nước mắt.

Mấy ngày ở nhà chồng mới mẹ tôi, hầu như tôi câm lặng suốt ngày. Em tôi còn nhỏ, nó không biết gì. Suốt ngày nó mê mải với những đồ chơi của nó. Rồi một hôm cha tôi xuất hiện. Tôi kêu lên gọi cha. Cha tôi không nói gì. Cha nhìn chị em tôi rất lâu, rồi hỏi:

- Mẹ chúng mày đâu?

Tôi chưa kịp trả lời cha thì mẹ từ trên gác bước xuống. Thấy cha, mẹ sững lại.

- Ông đến đây làm gì? - Mẹ tôi hỏi.

- Tôi đến đưa các con tôi về.

- Chúng nó không phải con tôi chắc?

- Cô không xứng đáng làm mẹ chúng nó.

- Ông đừng nói ai xứng đáng hay không nữa. Ông hỏi chúng nó thích ở với ai? Đấy là quyền của chúng nó.

Mặt cha tôi chợt tái đi. Tôi thấy cha tôi thở rất mạnh.

- Nào? Chúng mày thích ở với ai? Mẹ hay bố? Nói đi!

Nghe mẹ tôi hỏi, tôi cúi gằm mặt. Tôi không dám nhìn cha và mẹ tôi. Lúc đó hiện lên trong ký ức tôi những buổi tối cha tôi nằm co quắp trên nền nhà vì say rượu. Và trong tâm trí tôi vang lên giọng cha tôi: “Tay con làm sao thế kia?”. Tôi cắn môi kìm tiếng nấc, lúc sau, tôi nhìn thằng em tôi và hỏi:

- Em muốn ở với ai? - Em muốn ở với chị!

Thằng em tôi nói và bước lại, nép sau tôi. Tôi thấy cha tôi đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi thấy mẹ tôi đang nhìn cha tôi như thách thức.

- Ở với ai, nói đi? - Mẹ tôi lại lên tiếng.

Tôi nhìn mẹ tôi, nức nở:

- Cho chúng con về quê.

Mãi đến khuya chúng tôi mới trở về thị trấn. Khi đến ngõ, em tôi reo lên:

- Nhà mình đây rồi.

Ngôi nhà phảng phất mùi rượu và mùi ẩm mốc. Đêm đó, tôi dọn dẹp, thu xếp lại đồ đạc trong nhà cho cha tôi mãi tới khuya. Và đêm đó cha tôi không say rượu. Công việc làm ăn của cha tôi mỗi ngày càng khó khăn hơn. Chiếc xe bò của cha tôi không thể cạnh tranh được với một đàn xe lam và xe công nông ở cái thị trấn bé xíu này. Rồi một tai hoạ mới giáng xuống đầu gia đình tôi. Con bò kéo của cha tôi bị bệnh lăn ra chết. Cha tôi lại lâm vào những cuộc say không biết gì. Khi say, cha khóc và chửi mẹ. Nhưng sáng sáng, cha tôi vẫn dậy rất sớm. Cha tôi xin được chân bốc vác ngoài bến xe thị trấn. Cả ngày chỉ có hai đến ba chuyến xe. Vì vậy, cha tôi làm bất kỳ việc gì để có tiền duy trì sự sống của gia đình tôi.

Tối tối, uống rượu say, cha tôi chửi mẹ và lại dùng cán chổi đánh tôi. Khi cha đánh, không bao giờ tôi bỏ chạy. Hai tay tôi ôm lấy đầu để cho cha đánh. Đánh tôi xong, cha lại dậy sớm ra bến xe. Rồi cha tôi trở về nhà khi trời xẩm tối. Khi tôi xới cơm cho cha, cha tôi nhìn cánh tay tôi và lại hỏi:

- Tay con làm sao thế?

Tôi tìm mọi lý do để nói dối cha. Tôi không bao giờ muốn nói với cha rằng những vết tím trên tay tôi là do cha đánh. Có một lần bị cha hỏi, tôi cuống quá, vội nói:

- Thằng Tuấn đánh.

Cha tôi dằn bát cơm và gầm lên:

- Sao mày đánh chị như thế, hả Tuấn? Ai tắm rửa cho mày? Ai nấu cơm cho mày? Ai ru mày ngủ?

Thằng em tôi bị mắng oan, òa khóc. Đến khi đã ngủ tôi vẫn nghe tiếng nấc của em tôi. Nhưng đến một lần cái cán chổi đánh trúng khớp cổ tay tôi. Cổ tay tôi bị bong gân sưng vù. Tôi không thể nào giấu cha được. Buổi tối trong bữa ăn, tôi không xới nổi bát cơm cho cha. Cha nhìn tôi hỏi:

- Tay con làm sao thế?

Tôi òa khóc. Lần đó, tôi không sao kìm được:

- Cha ơi! Con đau lắm!

- Làm sao thế? - Cha tôi hoảng hốt. - Ai đánh con? Đứa nào đánh con?

- Cha không đánh con. - Tôi nức nở. - Cha không đánh con.

- Đứa nào đánh? - Cha tôi quát. - Nói ngay, tao sẽ đập chết nó. Đứa nào?

Nghe cha hỏi vậy, tôi càng khóc to. Tôi khóc không phải vì đau đớn. Tôi khóc vì tủi thân. Tôi khóc vì cái giọng xót xa của cha tôi.

- Không nói đứa nào đánh mày thì tao đánh mày.

- Cha đừng đánh con nữa, đừng đánh con nữa.

Người cha tôi run lên. Mắt cha tôi đỏ hoe. Cha ôm tôi vào lòng. Hơi thở và vòng tay ấm áp của cha tôi làm tôi thêm tủi. Tôi khóc và nói:

- Đêm nào say rượu cha cũng đánh con bằng cái chổi kia kìa. Nhưng con không nói với cha vì con sợ cha buồn thêm. Con có lỗi cha cứ đánh con, nhưng cha đừng uống rượu nữa.

Tôi thấy cha tôi rùng mình. Và cha tôi khóc. Tiếng khóc của cha tôi như tiếng “u... u” kéo dài trên đầu tôi bất tận. Gần sáng tôi tỉnh giấc. Căn nhà vẫn sáng đèn. Tôi thấy cha tôi ngồi im phắc. Tôi rời giường đến bên cha. Tôi ôm lấy cổ cha:

- Cha hết rượu uống rồi ư?

Cha tôi lắc lắc đầu, cha từ từ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt tứa ra.

- Cha đừng buồn nữa, cha nhé.

Cha tôi xoay người, ôm tôi vào lòng. Tôi nghe tiếng cha thì thầm:

- Từ nay cha không buồn nữa. Có đứa con như con thì cha chẳng bao giờ buồn nữa.

Tôi dụi mắt vào ngực cha. Đêm ấm áp và da diết vô cùng. Tôi thấy cha tôi gần gũi và tin cậy hơn bao giờ hết.

(Nguyễn Quang Thiều)

0
(4.0 điểm) Viết bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) phân tích nhân vật Dung trong đoạn trích sau:      (Lược một đoạn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớn lên trong sự hờ hững, lạnh nhạt của gia đình. Rồi bị mẹ già bán cho một nhà giàu để lấy mấy trăm đồng bạc.)      Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Viết bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) phân tích nhân vật Dung trong đoạn trích sau:

     (Lược một đoạn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớn lên trong sự hờ hững, lạnh nhạt của gia đình. Rồi bị mẹ già bán cho một nhà giàu để lấy mấy trăm đồng bạc.)

     Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải tát nước, nhổ cỏ, làm lụng đầu tắt mặt tối suốt ngày. Đã thế lại không có người an ủi. Chồng nàng thì cả ngày thả diều, chả biết cái gì mà cũng không dám cãi lại bà cụ. Còn hai em chồng nàng thì ghê gớm lắm, thi nhau làm cho nàng bị mắng thêm.

     Những lúc Dung cực nhọc quá, ngồi khóc thì bà mẹ chồng lại đay nghiến:

     - Làm đi chứ, đừng ngồi đấy mà sụt sịt đi cô. Nhà tôi không có người ăn chơi, không có người cả ngày ôm lấy chồng đâu.

     Rồi bà kể thêm:

     - Bây giờ là người nhà tao rồi thì phải làm. Mấy trăm bạc dẫn cưới, chứ tao có lấy không đâu.

     Dung chỉ khóc, không dám nói gì. Nàng đã viết ba bốn lá thư về kể nỗi khổ sở của nàng, nhưng không thấy cha mẹ ở nhà trả lời.

     (Lược một đoạn: Dung ăn trộm tiền của mẹ chồng để trốn về nhà nhưng bị mẹ đẻ đay nghiến. Sáng hôm sau, mẹ chồng xuống tìm nàng.)

     Bị khổ quá, nàng không khóc được nữa. Nàng không còn hi vọng gì ở nhà cha mẹ nữa. Nghĩ đến những lời đay nghiến, những nỗi hành hạ nàng phải sẽ chịu, Dung thấy lạnh người đi như bị sốt. Nàng hoa mắt lên, đầu óc rối bời, Dung ước ao cái chết như một sự thoát nợ.

     Nàng không nhớ rõ gì. Ra đến sông lúc nào nàng cũng không biết. Như trong một giấc mơ, Dung lờ mờ thấy cái thành cầu, thấy dòng nước chảy. [...] Nàng uất ức lịm đi, thấy máu đỏ trào lên, rồi một cái màng đen tối kéo đến che lấp cả.

     Bỗng nàng mơ màng nghe thấy tiếng nhiều người, tiếng gọi tên nàng, một làn nước nóng đi vào cổ. Dung ú ớ cựa mình muốn trả lời.

     […] Hai hôm sau, Dung mạnh khỏe hẳn. Bà mẹ chồng vẫn chờ nàng, hỏi có vẻ gay gắt thêm:

     - Cô định tự tử để gieo cái tiếng xấu cho tôi à? Nhưng đời nào, trời có mắt chứ đã dễ mà chết được. Thế bây giờ cô định thế nào? Định ở hay định về?

     Dung buồn bã trả lời:

      - Con xin về.

(Trích Hai lần chết, Tuyển tập Thạch Lam, NXB Văn học, 2008)

2
16 tháng 2

Wow,bài thật hay!

16 tháng 2

Lần đầu tiên được nghe thấy