Đêm nay có gì đó thật không ổn.
Rota cuộn mình trong chiếc chăn mỏng rách, mắt mở to nhìn lên trần nhà nứt nẻ. Mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, gió rít qua những khe hở trong vách gỗ mục. Cậu đã quen với những đêm lạnh lẽo trong căn gác xép chật hẹp của quán trọ cũ—nơi cậu lớn lên cùng những giấc mơ bị dập tắt bởi hiện thực cay nghiệt.
Nhưng đêm nay… không giống như mọi...
Đọc tiếp
Đêm nay có gì đó thật không ổn.
Rota cuộn mình trong chiếc chăn mỏng rách, mắt mở to nhìn lên trần nhà nứt nẻ. Mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, gió rít qua những khe hở trong vách gỗ mục. Cậu đã quen với những đêm lạnh lẽo trong căn gác xép chật hẹp của quán trọ cũ—nơi cậu lớn lên cùng những giấc mơ bị dập tắt bởi hiện thực cay nghiệt.
Nhưng đêm nay… không giống như mọi khi.
Có thứ gì đó đang khuấy động trong không khí.
Cậu có thể cảm nhận nó qua từng thớ thịt—một luồng khí vô hình nhưng mạnh mẽ, giống như hơi thở của một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối.
Ầm!
Một tia sét xé toang bầu trời, bổ thẳng xuống con hẻm trước quán trọ. Ánh sáng trắng nhói mắt rọi qua ô cửa sổ bụi bặm, chiếu xuống sàn nhà những cái bóng méo mó.
Rota bật dậy.
Lạch cạch...
Cánh cửa sổ bật tung. Một luồng gió lạnh buốt tràn vào, cuốn tung những tờ giấy lộn xộn trên bàn.
Và rồi—cậu nhìn thấy hắn.
Giữa màn mưa dày đặc, một bóng đen đứng lặng lẽ.
Người đó khoác áo choàng dài, những hoa văn kỳ lạ chạy dọc vạt áo phát ra ánh sáng lập lòe như lửa ma trơi. Không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Rota cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn xoáy vào cậu—một đôi mắt xanh sâu thẳm, phản chiếu ánh chớp lóe sáng như thể bên trong chứa cả một bầu trời giông bão.
Hắn giơ tay.
Từ trong màn đêm, một chiếc phong thư đen tuyền xuất hiện. Nó không rơi xuống hay bị gió cuốn đi—mà lơ lửng, trôi dần về phía cậu như bị một lực vô hình điều khiển.
Rota nín thở.
Bức thư nhẹ nhàng bay qua khung cửa sổ mở toang, lượn vòng trong không trung trước khi hạ xuống ngay trước mặt cậu.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm.
Cậu đưa tay ra, ngón tay run rẩy chạm vào lớp giấy đen bóng—
BÙM!
Một luồng sáng xanh bùng lên, nhấn chìm mọi thứ trong cơn lốc xoáy của phép thuật. Không gian méo mó, căn phòng biến mất. Rota bị cuốn vào một thế giới khác—một nơi mà cậu chưa từng thấy, nhưng bằng cách nào đó, lại quen thuộc đến đáng sợ.
Những tòa tháp cao chót vót ẩn hiện giữa làn sương, những hành lang rộng lớn phủ đầy ánh sáng ma thuật. Xa xa, những sinh vật khổng lồ vỗ cánh trên bầu trời đỏ rực, kéo theo những tia lửa xanh phát sáng trong không trung.
Một giọng nói trầm vang vọng trong đầu cậu—không xuất phát từ bất cứ đâu, nhưng lại vang lên mạnh mẽ như tiếng sấm:
“Rota Aetherius, người mang trong mình phép thuật tối thượng… Số phận của cậu đã được định đoạt.”
“Chào mừng đến với Học viện Ma thuật Solarius.”
Mắt cậu mở trừng trừng.
Ánh sáng đột ngột vụt tắt.
Rota trở lại căn phòng nhỏ, nhưng hơi ấm của phép thuật vẫn còn lẩn khuất trong không khí. Bức thư vẫn ở đó—rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết.
Cậu hít một hơi, mở phong bì.
Bên trong là một lá thư mời nhập học. Nhưng ngay bên dưới dòng chữ chính thức, có một ghi chú nhỏ, vội vàng và nguệch ngoạc:
“Hãy rời khỏi đây trước khi chúng tìm thấy cậu.”
Tim Rota đập mạnh. Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Người đàn ông áo choàng đã biến mất.
Nhưng giữa cơn gió lạnh lẽo, cậu nghe thấy một âm thanh khe khẽ—một tiếng rít kỳ quái vang vọng từ phía xa.
Có thứ gì đó đang đến gần.