Hàng tháng,trường em đều tổ chức lao động tập thể . Hãy tả lại buổi lao động mà em có dịp tham gia
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Năm 1406 quân Minh xâm lược nước ta. Ách đô hộ của giặc Minh đè nặng lên các tầng lớp nhân dân ta. Năm 1416, ở đất Lam Sơn- Thanh Hoá, Lê Lợi và 18 người cùng chí hướng đã làm lễ ăn thề ở Lũng Nhai, nguyện sống chết cùng nhau đuổi giặc cứu nước. Nguyễn Trãi- một tài năng xuất chúng, nổi bậc lên trong hàng ngũ tướng lĩnh nghĩa quân Lam Sơn. Ông đã góp công lớn trong cuộc kháng chiến chống giặc Minh. Trong niềm hân hoan của cả dân tộc, tháng 2 năm 1428 Bình Định Vương Lê Lợi giao cho Nguyễn Trãi viết “ Bình Ngô đại cáo” tuyên bố cuộc đấu tranh chính nghĩa đã thắng lợi.
“Bình Ngô đại cáo” thắm đậm tư tưởng nhân nghĩa, là cội nguồn sức mạnh của cuộc kháng chiến.
Nhân nghĩa là tư tưởng của dân tộc được hình thành và phát triển xuyên suốt chiều dài lịch sử. Mục đích của nhân nghĩa đã được khẳng định là “cốt để yên dân”, là bảo vệ hạnh phúc của nhân dân. Hạnh phúc lớn nhất của dân là được sống trong môi trường hoà bình, yên ổn làm ăn, không lâm vào cảnh chết chóc,đau thương.
“Từng nghe:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt trứơc lo trừ bạo”
Nhân nghĩa là tinh thần vì dân, là chính nghĩa của nhân dân, mang bản sắc dân tộc. Nhân nghĩa ở đây không phải là lòng thương người một cách chung chung, mà nhân nghĩa là để an dân, trừ bạo ngược để cứu nước,cứu dân. Muốn yên dân thì khi có giặc ngoại xâm trước tiên phải đứng lên chống giặc “trước lo trừ bạo”.
Nhân nghĩa gắn liền với việc bảo vệ chủ quyền đất nước, khẳng định chủ quyền quốc gia, tinh thần độc lập dân tộc:
“ Nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Núi sông bờ cõi đã riêng
Phong tục Bắc Nam cũng khác”
là niềm tự hào dân tộc "…hào kiệt đời nào cũng có”, là truyền thống yêu chính trực, ghét gian tà, căm thù sâu sắc bọn giặc cướp nước, bán nước:
“Quân cuồng Minh đã thừa cơ gây vạ
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống hầm tai vạ”
Nhân nghĩa còn là sự chia sẻ, cảm thông với nổi khổ của người dân mất nước:
“Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc, ngán thay cá mập thuồng luồng
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng, khốn nổi rừng sâu nước độc
….
Nheo nhóc thay kẻ goá bụa khốn cùng”
Nhân nghĩa là cội nguồn của cuộc sống. Có nhân nghĩa thì thành công, không nhân nghĩa thì thất bại. Bọn giặc Minh xâm lược đã:
“Dối trời, lừa dân đủ muôn nghìn kế
Gây binh, kết oán trãi hai mươi năm
Bại nhân nghĩa, nát cả đất trời”
Họ không có nhân nghĩa vì vậy cho nên phải chịu cảnh “ thây chết đầy đường” “máu trôi đỏ nước” “ nhơ để ngàn năm”
Nhân nghĩa làm nên sức mạnh, vì nhân nghĩa quân ta đã:
“Đánh một trận, sạch không kình ngạc,
Đánh hai trận, tan tác chim muông”
Quân ta chiến thắng vì đã:
“Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân thay cường bạo”
Nhân nghĩa còn là tinh thần yêu chuộng hoà bình, công lý, tình nhân loại, là sự hiếu sinh, hiếu hoà, sự độ lượng bao dung thể hiện tinh thần nhân đạo cao cả của dân tộc ta, đã mở đường hiếu sinh cho kẻ thù khi chúng đã bị bại vong:
“Tướng giặc bị cầm tù như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần vũ chẳng giết hại, thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh
Mã Kỳ, Phương Chính cấp cho năm trăm chiếc thuyền,
ra đến bể mà vẫn hồn bay phách lạc.
Vương Thông,Mã Anh phát cho vài nghìn cổ ngựa,
về đến nước mà vẫn tim đập chân run.”
Họ đã tham sống sợ chết mà hoà hiếu thực lòng
Ta lấy toàn quân là hơn, để nhân dân nghỉ sức”
Cuộc kháng chiến chống quân Minh diễn ra lâu dài với muôn vàn khó khăn gian khổ nhưng thể hiện tinh thần quật khởi của một dân tộc anh hùng. Tư tưởng nhân nghĩa trong “ Bình Ngô đại cáo ” thể hiện tinh thần nhân bản và giá trị nhân văn sâu sắc, là kim chỉ nam cho đường lối chính trị và quân sự của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn. Tư tưởng đó đã giúp cho Lê Lợi giương cao ngọn cờ chính nghĩa, hiệu triệu quần chúng tham gia đánh đuổi giặc Minh. Nó biến thành sức mạnh to lớn đưa cuộc kháng chiến đến thắng lợi hoàn toàn.

ẩn dụ là thuyền: nguoi con trai
biển: nguoi con gái
nghệ thuật ẩn dụ : thuyền như người con trai nhiều khát vọng, biển là cô gái đầy bao dung thực chất là mượn hình ảnh biển và thuyền mà nói về tình cảm của mình sự hiểu nhau của anh và em như thuyền, biển và cả nỗi nhớ họ dành cho nhau...( kết hợp với ẩn dụ là biện pháp nhân hóa?) từ những hình ảnh rất thực của cuộc sống, thi sĩ Xuân Quỳnh đã thẻ hiện được tình yêu cháy bỏng của mình qua những vẫn thơ đầy khát khao với những cung bậc khác nhau của tình yêu; một tình yêu giản dị mà cháy bỏng, cồn cào. Ở đó thấy được cả chất nữ tính của thơ Xuân Quỳnh
hc tốt

Sao Bắc cực là tên gọi cho ngôi sao nằm gần thiên cực trên thiên cầu bắc, phù hợp nhất cho nghề hàng hải ở bắc bán cầu. Ngôi sao phù hợp nhất hiện nay là sao Polaris trong chòm sao Tiểu Hùng[1].
Sao Bắc cực trong lịch sử đã được các nhà thám hiểm, hàng hải, người đi rừng sử dụng để xác định vĩ độ của họ trên Trái Đất. Từ một điểm bất kỳ trên bán cầu bắc, giá trị của góc từ đường chân trời tới sao Bắc cực (cao độ của nó) là bằng vĩ độ của người quan sát trên Trái Đất. Ví dụ, người quan sát nhìn thấy sao Bắc cực nằm cách chân trời 30°, thì người quan sát đang có mặt tại vĩ tuyến 30°.
Polaris có độ sáng biểu kiến là 1,97m. Khoảng 3000 TCN, sao Thuban trong chòm sao Thiên Long nằm gần thiên cực bắc nên được coi là sao Bắc cực. Với cấp sao biểu kiến 3,67 m, sao Bắc cực khi đó mờ hơn sao Bắc cực ngày nay khoảng năm lần. Ngôi sao sáng Vega trong chòm sao Thiên Cầm sẽ trở thành sao Bắc cực vào khoảng năm 14.000.
So sánh với các ngôi sao sáng nhất: sao Thiên Lang (tiếng Anh: Sirius) −1,46 m, Mặt Trời −26,8m.
Hiện tại, không có Sao Nam cực có lợi ích giống như Polaris; ngôi sao mờ σ Octantis nằm gần thiên cực nam nhất. Tuy nhiên, chòm sao Nam Thập Tự hay còn gọi là sao Nam Tào, chỉ thẳng tới nam cực của thiên cầu.
Chúc bn học tốt

Tôi luôn không thích giới nghệ sĩ, hay đúng hơn là không dám thích. Tôi sợ những toan tính, sự giả dối đằng sau thế giới hào nhoáng ấy. Tôi chỉ nghe nhạc mà mình thích chứ chẳng bao giờ muốn tìm hiểu, muốn làm fan của bất kì nghệ sĩ nào. Tôi lo một ngày nào đó, sự hy vọng và tin tưởng của bản thân tan vỡ, đổi lại hàng loạt bằng chứng về idol ấy thế này thế kia...
Nhưng rồi, tôi thấy BTS. Từ những tấm ảnh, những đoạn video ngắn ngủi trên Youtube đến những show giải trí hàng đầu. Sao ánh mắt của họ dành cho nhau lại ấm áp đến vậy? Sao cử chỉ của họ dành cho nhau lại nhiều tính yêu thương đến vậy? Sao 7 người đứng cạnh nhau lại có thể toả sáng đến thế?
Và rồi, tôi say BTS, cơn say ngày một kéo dài, ngày càng nặng nhưng...tôi không hối hận. Có thể nhìn thấy họ cùng nhau đứng trên sân khấu, cùng nhau khóc, cùng nhau cười cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Có thể nhìn thấy từng thành viên ngày càng trưởng thành và hoàn thiện, có có cảm giác tự hào như bản thân đã làm đượv điều vĩ đại lắm. Và hơn cả, có thể nhìn thấy tình cảm họ dành cho nhau như người một nhà - đó là thứ tình cảm mà những nhóm nhạc khác tôi không thể nào cảm nhận được
Tôi suy nghĩ ' yêu BTS rất an toàn, sẽ chẳng sợ hãi các thành viên mà mày thích toan tính, đấu đá hay ghét bỏ lẫn nhau, cũng chẳng phải lo lắng các thành viên sẽ làm mày thất vọng'. Tôi nghĩ cái an toàn của BTS xuất phát từ nội tâm bình lặng chẳng nhuốm màu thời gian của họ, những con người nhỏ bé với khởi đầu chông gai, họ biết mục tiêu của mình là gì, họ biết bản thân mình có những ưu điểm gì hơn hết, đó là sự khao khát được toả sáng, khao khát truyền tải ý nghĩa sống đến mọi người mà chẳng hề toan tính...
Còn một điều nữa ..tôi sống trọng hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương của bạn bè...gia đình...và áp lực cuộc sống, cứ tưởng đã không còn ánh sáng, nhưng khi thấy BTS, tôi đã có một suy nghĩ khác về thế giới hiện tại
Khi 7 người họ đứng cạnh nhau, có thứ ánh sáng đẹp đến nổi tôi muốn chạm đến mà lại không đủ can đảm. Qua những ca khúc của họ, tôi cảm giác mình muốn sống, muốn trở thành con người mà bản thân hằng mơ ước. Tuổi trẻ - cả sự vui vẻ và đau khổ, rồi đến những lỗi sai chẳng thế cứu vãn mà giờ đây lại là sự cám dỗ khi trưởng thành. Họ cho tôi thấy một thế giới đầy màu sắc. Không chỉ tươi đẹp mà còn đầy góc khuất - đó là một thế giới thực, một thế giới không như cổ tích nhưng chẳng phải đó là điều mà ai cũng phải trãi qua sao? ( Nguồn : Wed)
Tôi bắt đầu yêu mến BTS từ năm 2015. Chỉ tình cờ thôi...tôi vô tình nhìn thấy họ trên màn ảnh nhỏ ở một show Hàn Quốc... Lúc ấy tôi nghĩ họ cũng bình thường thôi! Nhưng không hiểu sao, khi nghe họ cất giọng hát...tôi lại càng muốn đi sâu vào nội dung của nó...tôi bắt đầu tìm hiểu nhóm, xem những video live stream nhỏ...rồi từ từ cảm thấy thích lúc nào không hay...
Rồi vào năm 2015, BTS về Việt Nam biểu diễn...trớ treo thay, tôi lại ở xa nơi BTS biểu diễn, lòng cứ nhen nhúm ánh sáng xem BTS hát...nhưng cũng may mắn, lúc ấy tôi vừa mới lãnh lương, số tiền đó tuy nhỏ nhưng cũng đủ để tôi bắt xe đi nhỉ? Vì BTS diễn ở TP HCM, cách xa nơi tôi ở rất nhiều...nên tiền đi xe cũng khá đắt. Tôi thu xếp đâu ra đó, đặt xe đi sẵn sàng...trong lòng đầy vui mừng ' cuối cùng cũng được nhìn thấy các anh..' . Nhưng cái ngày đi, tôi lại dỡ chứng ngủ quên...thôi rồi, vậy là xong, tôi bỏ lỡ cả một cơ hội vàng.
Rồi tôi chú tâm vào việc học, sáng thì đi học buổi chính, trưa thì làm thêm, còn tối thì đi rèn luyện tiếng Hàn Quốc, tôi quyết tâm phải dành được học bổng đến Hàn Quốc
Bất ngờ, mọi công sức được đền đáp, tôi đạt học bổng du học Hàn, mừng muốn khóc ấy..
Rồi tôi chuẩn bị đủ thứ, ra sân bay chuẩn bị hành trình mới..
Đến Hàn Quốc để dễ theo dõi các anh hơn...dễ dàng gặp các anh hơn....
Tôi luôn không thích giới nghệ sĩ, hay đúng hơn là không dám thích. Tôi sợ những toan tính, sự giả dối đằng sau thế giới hào nhoáng ấy. Tôi chỉ nghe nhạc mà mình thích chứ chẳng bao giờ muốn tìm hiểu, muốn làm fan của bất kì nghệ sĩ nào. Tôi lo một ngày nào đó, sự hy vọng và tin tưởng của bản thân tan vỡ, đổi lại hàng loạt bằng chứng về idol ấy thế này thế kia...
Nhưng rồi, tôi thấy BTS. Từ những tấm ảnh, những đoạn video ngắn ngủi trên Youtube đến những show giải trí hàng đầu. Sao ánh mắt của họ dành cho nhau lại ấm áp đến vậy? Sao cử chỉ của họ dành cho nhau lại nhiều tính yêu thương đến vậy? Sao 7 người đứng cạnh nhau lại có thể toả sáng đến thế?
Và rồi, tôi say BTS, cơn say ngày một kéo dài, ngày càng nặng nhưng...tôi không hối hận. Có thể nhìn thấy họ cùng nhau đứng trên sân khấu, cùng nhau khóc, cùng nhau cười cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Có thể nhìn thấy từng thành viên ngày càng trưởng thành và hoàn thiện, có có cảm giác tự hào như bản thân đã làm đượv điều vĩ đại lắm. Và hơn cả, có thể nhìn thấy tình cảm họ dành cho nhau như người một nhà - đó là thứ tình cảm mà những nhóm nhạc khác tôi không thể nào cảm nhận được
Tôi suy nghĩ ' yêu BTS rất an toàn, sẽ chẳng sợ hãi các thành viên mà mày thích toan tính, đấu đá hay ghét bỏ lẫn nhau, cũng chẳng phải lo lắng các thành viên sẽ làm mày thất vọng'. Tôi nghĩ cái an toàn của BTS xuất phát từ nội tâm bình lặng chẳng nhuốm màu thời gian của họ, những con người nhỏ bé với khởi đầu chông gai, họ biết mục tiêu của mình là gì, họ biết bản thân mình có những ưu điểm gì hơn hết, đó là sự khao khát được toả sáng, khao khát truyền tải ý nghĩa sống đến mọi người mà chẳng hề toan tính...
Còn một điều nữa ..tôi sống trọng hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương của bạn bè...gia đình...và áp lực cuộc sống, cứ tưởng đã không còn ánh sáng, nhưng khi thấy BTS, tôi đã có một suy nghĩ khác về thế giới hiện tại
Khi 7 người họ đứng cạnh nhau, có thứ ánh sáng đẹp đến nổi tôi muốn chạm đến mà lại không đủ can đảm. Qua những ca khúc của họ, tôi cảm giác mình muốn sống, muốn trở thành con người mà bản thân hằng mơ ước. Tuổi trẻ - cả sự vui vẻ và đau khổ, rồi đến những lỗi sai chẳng thế cứu vãn mà giờ đây lại là sự cám dỗ khi trưởng thành. Họ cho tôi thấy một thế giới đầy màu sắc. Không chỉ tươi đẹp mà còn đầy góc khuất - đó là một thế giới thực, một thế giới không như cổ tích nhưng chẳng phải đó là điều mà ai cũng phải trãi qua sao?
Tôi bắt đầu yêu mến BTS từ năm 2015. Chỉ tình cờ thôi...tôi vô tình nhìn thấy họ trên màn ảnh nhỏ ở một show Hàn Quốc... Lúc ấy tôi nghĩ họ cũng bình thường thôi! Nhưng không hiểu sao, khi nghe họ cất giọng hát...tôi lại càng muốn đi sâu vào nội dung của nó...tôi bắt đầu tìm hiểu nhóm, xem những video live stream nhỏ...rồi từ từ cảm thấy thích lúc nào không hay...
Rồi vào năm 2015, BTS về Việt Nam biểu diễn...trớ treo thay, tôi lại ở xa nơi BTS biểu diễn, lòng cứ nhen nhúm ánh sáng xem BTS hát...nhưng cũng may mắn, lúc ấy tôi vừa mới lãnh lương, số tiền đó tuy nhỏ nhưng cũng đủ để tôi bắt xe đi nhỉ? Vì BTS diễn ở TP HCM, cách xa nơi tôi ở rất nhiều...nên tiền đi xe cũng khá đắt. Tôi thu xếp đâu ra đó, đặt xe đi sẵn sàng...trong lòng đầy vui mừng ' cuối cùng cũng được nhìn thấy các anh..' . Nhưng cái ngày đi, tôi lại dỡ chứng ngủ quên...thôi rồi, vậy là xong, tôi bỏ lỡ cả một cơ hội vàng.
Rồi tôi chú tâm vào việc học, sáng thì đi học buổi chính, trưa thì làm thêm, còn tối thì đi rèn luyện tiếng Hàn Quốc, tôi quyết tâm phải dành được học bổng đến Hàn Quốc
Bất ngờ, mọi công sức được đền đáp, tôi đạt học bổng du học Hàn, mừng muốn khóc ấy..
Rồi tôi chuẩn bị đủ thứ, ra sân bay chuẩn bị hành trình mới..
Đến Hàn Quốc để dễ theo dõi các anh hơn...dễ dàng gặp các anh hơn....

Với nhiều người mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, mùa của sự đâm chồi sinh sôi nảy nở với ngàn hoa sắc thắm. Ở Việt Nam cứ mỗi dịp xuân về là hoa mai, hoa đào cùng nhiều loại hoa khác làm cho không khí mùa xuân càng thêm vui tươi và tưng bừng, con người cảm thấy háo hức hơn.
Mở bài cho bài văn " tả mùa xuân " :
Mỗi năm có bốn mùa, mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng. Mùa hè với những chùm hoa phượng đỏ nở đỏ rực một góc trời, với những chú ve râm ran trong vòm lá. Mùa thu với những cơn gió heo may thơm mùi hương cốm mới. Những bông hoa cúc vàng tươi. Mùa đông lạnh giá khiến ai cũng phải xuýt xoa. Nhưng em thích nhất là màu xuân . Mùa của sự sống, mùa của những ước mơ. Mùa đẹp nhất trong năm lại đến với xóm làng em.
............. Hok tốt nhé! .............
Sáng chủ nhật trời trong xanh, cái xẻng ở trên vai, em hăm hở đến trường.
Bạn bè gần như đông đủ. Thầy chủ nhiệm đứng trên ghế cao, vỗ tay như chim mẹ vỗ cánh gọi đàn. Chúng em nhanh chóng xếp hàng, nghe thầy phân công công việc và lần lượt , từng tổ ùa vào vườn như bầy chim non đón chào ngày mới.
Dù đã có dịp đến đây trong những tiết học sinh vật, nhưng hôm nay em vẫn muốn đi một vòng trước khi về khu vực mà tổ em phụ trách chỉ vì em được lao động! Ôi! Thú vị biết chừng nào! Các bạn em chắc cũng thế. Người nào cũng tíu tít, lăng xăng.
Chúng em, mỗi người giữ lấy một chậu cây thuốc nam để làm sạch cỏ, bón thêm phân và tưới nước. Những chậu xuyên tâm liên đầy cỏ dại. Tội nghiệp cho anh chàng phải giành ăn với kẻ lạ. Có lẽ vì vậy mà anh chàng giận dỗi, biếng ăn nên chậm lớn. Rồi mùa thu hoạch đến, làm sao được mùa? Hãy yên chí đi bạn. Tớ cắt móng tay, móng chân, tỉa bớt tóc tai xấu xí, rồi cho bạn tắm mát nữa. Có bằng lòng không nào? Em nhổ từng cụm cỏ dại, ngắt bỏ những chiếc lá úa, xới đất và bón phân chung quanh gốc cây. Nghe lời thầy dặn, em thu dọn rác rưởi chung quanh, hốt sạch những cụm vất vung vãi… Bỗng em nghe tiếng la sợ hãi: ‘
Quay nhìn lại, thì ra bạn Tùng đang cầm một con giun đất nhát Cúc Hoa, người bạn gái sợ sâu hơn bị đánh đòn. Mặt Cúc Hoa tái xanh, cô bé đang tìm đường chạy trốn. Thầy bảo Tùng:
– Đừng giỡn nữa. Hãy lo công việc đi, nắng sắp lên rồi!
Chỉ đến lúc ấy Tùng mới dừng trò chơi lại và quay về với chậu cây của mình với nụ cười đắc thắng.
Em vội vàng xách xô đi lấy nước. Vườn trường khá xa vòi nước nên chỉ lấy được vài xô mà mồ hôi của em tuôn ra thấm áo. Em múc từng ca nước tưới quanh gốc, lên mình cây. Có nước, vài cây tươi hẳn. Nhìn thấy cây, em bớt mệt nhiều?
Nắng đã lên cao. Thế là sắp qua một buổi sáng. Kiểm tra lại công việc lần chót, thầy tập hợp chúng em ở khoảng trống nhỏ trong vườn trường. Thầy chậm rãi nói:
– Các em xem, lúc đầu khu vườn trường như thế nào, bây giờ nhìn thấy đã mát mắt. Ngày mai, cây sẽ xanh tốt, các tiết học về sinh vật về cây lá sẽ gần với cuộc sống hơn. Thầy khen ngợi tổ 3 và không bằng lòng tổ 1. Mỗi người trong tổ 1 cần suy xét lại tinh thần làm việc của mình. Bây giờ chúng ta trở lại sân trường.
Chúng em bước theo thầy, hai hàng một. Có tiếng thì thầm từ tổ 1 vọng sang. Có lẽ các bạn đang “rút kinh nghiệm” về tinh thần làm việc của mình. Riêng em, bây giờ em mới cảm thấy mệt vì công việc nhỏ nhặt ấy. Em liên tưởng đến các cô chú nông dân cày sâu cuốc bẫm, nghĩ đến ba em đang điều khiển máy tiện Xí nghiệp Sincô, nghĩ đến mẹ em đang luôn tay trước mấy cái máy dệt… Em nghĩ đến bao người lao động khác đang ngày đêm làm ra cái ăn, cái mặc cho mọi người. Và em mỉm cười, uống hết li nước mát của bạn Hải trao mà tự hứa với lòng mình: “Học tập tốt, lao đông tốt” như lời Bác dạy.
THAM KHẢO NHA PN
Tháng nào trường em cũng tổ chức một buổi lao động tập thể để làm đẹp cho trường và góp phần tô điểm quê hương. Buổi trồng cây phủ xanh đồi trọc hôm nay cũng nhằm mục đích ấy.
Từ chiều hôm qua, các lớp phó phụ trách lao động đã tới vườn ươm của xã nhận cây giống và lên đồi nhận phần đất chia cho lớp mình. Chúng em biết rằng buổi lao động này tuy vất vả nhưng có ý nghĩa nên ai cũng chuẩn bị chu đáo để hoàn thành công việc được giao.
Theo lời hẹn, mấy bạn cùng tổ rủ em đi thật sớm. Tuấn giục em:
- Hùng ơi! Đi thôi!
Em cầm bình tưới và vác cuốc chạy vội theo các bạn. Tiếng cười, tiếng nói rộn rã khuấy động cả một vùng quê yên tĩnh. Chúng em nối đuôi nhau thành một hàng dài. Bạn Kiên giương cao cờ đỏ dẫn đầu trông có vẻ khí thế lắm.
Tới nơi, nghe thầy hiệu phó phổ biến xong, chúng em bắt tay ngay vào việc. Cứ theo nhát cuốc đánh dấu từ trước, chúng em đào hố. Miệng hố rộng khoảng hai gang tay, lòng hố sâu khoảng ba tấc. Đất đồi rắn lắm. Phải đào hố rộng rồi dầm đất cho tơi thì cây non mới mau bén rễ. Khắp nơi vang lên tiếng cuốc, tiếng xẻng xúc đất, tiếng trò chuyện, cười đùa.
Đào xong hố nào, chúng em đặt cây vào hố ấy. Các bạn nữ nhẹ tay vun đất quanh gốc rồi cắm một chiếc cọc nhỏ bên cạnh, lấy dây cột chặt vào cho cây khỏi đổ. Xong xuôi, chúng em tưới cho mỗi cây một gáo nước.
Nắng đã lên cao, ai nấy đều thấm mệt. Một hồi còi vang lên, chúng em nghỉ giải lao. Các bạn nữ ngồi túm tụm dưới bóng mát của những bụi cây. Các bạn nam tìm cỏ chơi chọi gà. Tiếng hò reo vang rộn cả khu đồi.
Nghỉ giải lao xong, công việc lại tiếp tục. Đến trưa thì cả ngọn đồi đã phủ kín những cây bạch đàn non tơ. Chẳng bao lâu, cây sẽ lớn lên thành một khu rừng xanh tươi, làm cho khung cảnh quê hương em thêm đẹp. Buổi lao động hôm nay thật bổ ích, để lại trong em một ấn tượng khó quên.