K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 3

Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! NahNah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! , I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! NahNah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! , I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! NahNah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! , I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! NahNah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! , I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah, I'd win! Nah,...

➩Đề bài: Tả lại một nhân vật ấn tượng mà em yêu thích trong những truyện đã học ❏Bài làm tham khảo: Em đã đọc nhiều truyện cổ tích của thế giới nhưng em vẫn ấn tượng với truyện Cô bé Lọ Lem. Nàng Lọ Lem trong truyện thật dịu hiền và rất nết na. Nàng đã có quãng thời gian dài khổ cực để tìm tới một hạnh phúc trọn vẹn. Lọ Lem thật xinh đẹp! Dáng người nàng...
Đọc tiếp

Đề bài: Tả lại một nhân vật ấn tượng mà em yêu thích trong những truyện đã học

Bài làm tham khảo:

Em đã đọc nhiều truyện cổ tích của thế giới nhưng em vẫn ấn tượng với truyện Cô bé Lọ Lem. Nàng Lọ Lem trong truyện thật dịu hiền và rất nết na. Nàng đã có quãng thời gian dài khổ cực để tìm tới một hạnh phúc trọn vẹn.

Lọ Lem thật xinh đẹp! Dáng người nàng nhỏ nhắn, dong dỏng cao. Khuôn mặt trái xoan, thanh tú nổi bật, nước da trắng hồng, mịn màng. Đôi mắt đen láy, sáng long lanh ẩn dưới hàng lông mi uốn cong tự nhiên càng làm tăng vẻ quyến rũ của đôi mắt. Hàng lông mày lá liễu dài, cong càng làm tăng vẻ tự nhiên của đôi mắt ấy. Chiếc mũi dọc dừa cao điểm vẻ đẹp cho khuôn mặt của nàng. Đôi môi mềm, đầy đặn, bóng như vừa được bôi một lớp son mỏng. Hàm răng trắng, đều đặn cứ lấp ló giữa hai vành môi, ẩn giấu một vẻ đẹp nền nã. Mái tóc đen, óng mượt xoã ngang vai. Thường ngày Lọ Lem chỉ mặc một bộ đổ rách rưới, vá chằng vá đụp để lau dọn nhà cửa. Khuôn mặt của Lọ Lem xinh xắn vậy mà lại luôn bị lem luốc bởi cô phải quét dọn nơi xó nhà hay gác xép bẩn thiu. Chính vì bộ dạng lem luốc nên cô mới bị gọi tên là Lọ Lem. Lọ Lem rất chăm chỉ, luôn dọn dẹp luôn chân luôn tay. Cô rất hay lam hay làm. Lọ Lem có những tính nết thật tốt đẹp: dịu dàng, tốt bụng, siêng năng – những đức tính, phẩm chất tốt đẹp nhất của người phụ nữ.

Cuộc đời của Lọ Lem có quãng đường dài thật gian khổ mới tìm được hạnh phúc đích thực. Để dẫn tới kết quả tốt đẹp đó là cả một câu chuyện dài...

Thuở nhỏ, Lọ Lem sống rất vui vẻ cùng cha mẹ trong ngôi nhà rộng rãi, thoải mái. Bỗng nhiên, mẹ nàng lâm bệnh nặng rồi qua đời. Cha nàng lấy một người vợ kế. Người mẹ kế đã có hai đứa con riêng trạc tuổi Lọ Lem. Hai đứa con của mụ đứa thì gầy, đứa thì béo. Sau đó, cha của Lọ Lem bị tai nạn nên cũng qua đời. Sau khi ông mất, mẹ kế của Lọ Lem bắt cô phải phục vụ và phục tùng ba mẹ con mụ. Những bộ đồ lộng lẫy, những đôi giày tuyệt đẹp và căn phòng trang hoàng lộng lẫy đã quá xa vời đối với Lọ Lem. Mụ mẹ kế chỉ cho Lọ Lem mặc những bộ đồ bỏ đi, phải vá lại và đôi giày thô kệch. Mụ bắt cô phải làm lụng luôn chân luôn tay. Còn hai cô con riêng của mụ chỉ biết ăn chơi, lêu lổng, sống cuộc sống sung sướng mà lẽ ra Lọ Lem phải được hưởng. Lọ Lem xinh xắn chỉ được ở trên gác xép bụi bậm, bẩn thỉu, chứa đầy đồ đạc cũ kĩ và cô có bạn là những chú chuột. Rồi một hôm, hoàng từ mở tiệc tiếp khách có mời cả mấy mẹ con người mẹ kế và cả Lọ Lem nữa. Nhưng mụ chỉ sắm sửa, trang điểm cho mình và hai đứa con xấu xí. Mụ còn bắt Lọ Lem nhặt hạt đỗ tới bong cả tay mà không được đi dự tiệc. May có bà tiên giúp đỡ, cô đã có bộ đồ lộng lẫy, cỗ xe tuyệt đẹp tới dự tiệc. Lọ Lem nhảy với hoàng tử tới sau mười hai giờ – giờ bà tiên dặn phải về nếu không phép màu sẽ bị biến mất. Cô vội vã ra về, đánh rơi chiếc giày mà không biết làm hoàng tử đi tìm khắp nơi. Cuối cùng, hoàng tử đã tìm được chủ nhân của chiếc giày. Hoàng tử đã tìm thấy vị hôn thê của đời mình – Lọ Lem và cưới nàng về làm vợ. Cuộc sống của hai người rất hạnh phúc.

Lọ Lem là cô gái tốt tính, cần cù và xinh đẹp. Với tâm hồn trong sáng và phẩm chất tốt đẹp, cô đã tìm được đến với hạnh phúc đích thực. Qua câu chuyện, em hiểu rằng người chăm ngoan, hiền dịu, nết na sẽ được đền đáp xứng đáng.

1
8 tháng 5 2018

!? Ý bạn sao đây

8 tháng 5 2018

b ấy tự hỏi tự trả lời :v

27 tháng 10 2021

1.C

2.Cinderella

3.NHÂN VẬT CHÍNH :LỌ LEM PHỤ LÀ NHÀ DÌ GHẺ

4.Thế là hoàng tử cho xe đến rước Lọ Lem vào cung, và xin phéo vua cha tổ chức lễ cưới. Lọ Lem vốn là một cô gái xinh đẹp lại rộng lượng và thương người. Nàng cũng đón hai cô em vào cung và gả cho hai viên quan trẻ tuổi có tài cán của triều đình[23]. Từ đó, hai cô thay đổi hẳn tâm tính và trở nên nhân từ[24], tốt bụng như cô chị. Và cũng từ đó, chẳng ai còn gọi cô chị là cô bé Lọ Lem nữa.

5.CÔ BÉ LỌ LEM LÀ CÔ GÁI CÓ LÒNG TỐT.CÔ BÉ LÀ NGƯỜI HIỀN LÀNH.

6.HAI CÔ ẤY MÀ HIỀN NHƯ CÔ BÉ LỌ LEM THÌ SẼ KHÔNG CÓ BỊ TRỪNG PHẠT.

7 tháng 12 2021

Anh khai thật đi số đá còn lại của anh ở đâu?

 

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi...
Đọc tiếp

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.

Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:

- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai! Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.

Cô gái tò mò:

- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?

- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.

Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...

Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.

Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.

Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm, kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.

Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

- "Gửi vợ của anh,

Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường, nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.

Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có thể được em, và anh sẽ uống cà phê muối suốt cả cuộc đời."

Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

5
9 tháng 11 2016

Sao bài này hay và cảm động quá zậy!!mk khóc mất!!!!

9 tháng 11 2016

ban suu tam hay la tu viet the

1 tháng 8 2016

nàng lọ lem trông như 1 công chúa .mái tóc vàng óng ả với những lọn tóc xoăn bồng bềnh. nàng mặc 1 chiếc vaý xòe màu xanh hồ thủy, chiếc váy dát bạc dính những hạt pha lê trong suốt. trên đầu nàng chiếc vương niệm sáng lấp lánh với viên kim cương hồng ngọc đính ở giữa.và chiếc giầy pha lê huyền thoại làm cho nàng yểu điệu hơn.

nàng bước vào cả khán trường lặngim nói gì đến hoàng tử chứ ,mọi người đều chăm chú nhìn nàng đến nỗi quên tất cả.

nàng công chúa của chúng ta xứng đáng có được hạnh phúcthanghoavui

5 tháng 8 2016

Cô bé lọ lem là Cinderella phải không ?

 copy ( tham khảo) bạn nì vít hay quáCơn gió lành lạnh khẽ len lỏi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc đời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá trị của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.Có thể nói...
Đọc tiếp

 

copy ( tham khảo) bạn nì vít hay quá

Cơn gió lành lạnh khẽ len lỏi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc đời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá trị của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.

Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu rồi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình bạn của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiều điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi biết cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko nghe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài ngày sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng giận tớ nha.... Chỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi bạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc sống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tôi những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa rồi. Tớ rất muốn đc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....

Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu.

Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi dẫu nhân gian muôn màu đổi thay

8
22 tháng 10 2016

sửa lại một chút thì truyền cảm hơn

nhưng cx hay

22 tháng 10 2016

hay

Mình cần các bạn cho ý kiến và bổ sung hộ mình bài này nhé! ( mình thấy nó hơi thiếu thiếu )                                   KỂ VỀ MỘT TẤM GƯƠNG PHẤN ĐẤU VƯƠN LÊN TRONG HỌC TẬP   “Không ai luôn bước đi trên những con đường bằng phẳng trong suốt cả cuộc đời, đôi khi phải trải qua nhiều khó khăn và thử thách, những hòn đá ngăn cản bước chân của mình. Nếu như bạn...
Đọc tiếp

Mình cần các bạn cho ý kiến và bổ sung hộ mình bài này nhé! ( mình thấy nó hơi thiếu thiếu )

                                   KỂ VỀ MỘT TẤM GƯƠNG PHẤN ĐẤU VƯƠN LÊN TRONG HỌC TẬP

   “Không ai luôn bước đi trên những con đường bằng phẳng trong suốt cả cuộc đời, đôi khi phải trải qua nhiều khó khăn và thử thách, những hòn đá ngăn cản bước chân của mình. Nếu như bạn hèn nhát và yếu đuối trước những thử thách, chắc chắn bạn sẽ là người thất bại, bị đánh ngã. Nhưng khi bạn có một ý chí nghị lực kiên cường, cố gắng vượt qua để vươn lên thì thành công sẽ mỉm cười với bạn.” Đó là câu nói mà tôi đã nghe được từ Thiên Chi - một cô bé giàu nghị lực và cũng là bạn thân của tôi. Dù hoàn cảnh có khó khăn nhưng bạn vẫn cố gắng bước đi trên hành trình học tập của mình, mặc cho những vất vả đang chờ ở phía trước. Điều này khiến cho tôi và những người xung quanh vô cùng cảm phục sự nỗ lực vươn lên trong cuộc sống hàng ngày của người bạn xinh xắn và đáng yêu, Thiên Chi.

     Thiên Chi 12 tuổi, bằng tuổi tôi. Bạn có dáng người cân đối, có thể nói là đẹp, vẻ đẹp của những cô bé hay lam, hay làm. Nhìn bạn, người ta có lẽ bị thu hút ngay bởi gương mặt bầu bĩnh, trắng hồng như lúc nào cũng được thoa một lớp phấn mỏng. Hai mắt bạn to tròn, màu đen láy, trông giống hệt những vì sao lung linh, tỏa sáng trên nền trời đêm huyền ảo. Tóc của Chi mượt mà, xõa xuống ngang lưng. Mỗi khi bạn cười đều để lộ hàm răng trắng muốt. Lúc ấy, đôi môi bạn tựa như một bông hoa hồng chưa phô hết vẻ đẹp kiêu sa của mình. Nhìn thật duyên dáng và năng động!

    Tôi còn nhớ như in ngày đầu mà tôi và Chi gặp nhau. Hôm ấy là một buổi sáng mùa thu đẹp trời, nắng vàng như rót mật, những đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẳm. Lúc đó tôi vẫn còn là một học sinh Tiểu học, đang cùng các bạn của mình rủ nhau đi chơi. Bỗng tôi để ý thấy một cô bé trạc tuổi mình đang rao bán những tờ vé số. Tiếng bạn cất lên đều đặn: “ Vé số, vé số đây! ” Cô bé ấy bước những bước đi nặng nhọc trên đôi dép cao su, bàn chân bám đầy bụi đất, thỉnh thoảng lại có vài anh chị thanh niên xua đuổi, khiến gương mặt cô lộ rõ vẻ buồn chán. Thế rồi cũng có những người tốt bụng, hào phóng đã mang đến cho bạn những phút giây hạnh phúc, tuy ngắn ngủi nhưng đã giúp bạn vượt qua được phần nào. Tôi chợt cảm thấy mình thật sung sướng khi được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, hoàn cảnh chẳng mấy khó khăn và còn hơn biết bao nhiêu đứa bạn đồng trang lứa, biết bao những đứa trẻ đang phải sống trong một mảnh đời bất hạnh. Tôi như hình dung được phần nào cuộc sống của cô bé đằng kia.

     Rồi vài năm sau, lớp tôi có thêm một thành viên mới. Ban đầu, tôi không nhận ra đó là người mà tôi bắt gặp ngày trước. Nhưng dần dần, tôi cũng cảm nhận được sự tương đồng giữa hai cô gái ở hai nơi khác nhau. Lúc này, tôi mới biết bạn tên là Thiên Chi – một cái tên rất đẹp. Bố mẹ bạn mất sớm nên bạn phải sống cùng họ hàng. Nhờ những nhà hảo tâm giúp đỡ, Chi mới được đi học như chúng tôi. Có lẽ vì thế nên ngoài việc học ở trên lớp, bạn vẫn phải đi bán vé số đều đặn để giúp đỡ phần nào cho cuộc sống hàng ngày. Tuy vất vả nhưng Chi không những có nghị lực phi thường mà thành tích học tập của bạn ở lớp cũng đủ để khiến cho ai cũng nể phục. Bạn không những học giỏi mà chữ bạn cũng rất đẹp, xứng đáng với danh hiệu “ cây Văn “ của lớp. Mặc dù học rất giỏi nhưng Chi rất khiêm tốn và hòa nhã với mọi người. Những bài tập khó các thầy cô giao về nhà, nếu bạn nào không hiểu thì bạn luôn sẵn lòng giải đáp. Nhờ đó mà nhiều bạn trong lớp luôn tự ti về khả năng học tập của mình giờ đã tự tin lên rất nhiều. Không những vậy, Chi còn là một người có trách nhiệm. Bạn luôn hoàn thành công việc được giao một cách đúng thời hạn, không bao giờ chậm trể để mọi người phải chê trách hay quở mắng. Chúng tôi ai cũng công nhận Thiên Chi là một học sinh gương mẫu đáng được mọi người yêu quý và tôn trọng.

     Quả thực dù cuộc sống khắc nghiệt đến mấy nhưng vẫn có những người luôn cố gắng vượt qua rào cản để vươn tới thành công trong tương lai, đó là những con người có ý chí, nghị lực, có niềm tin vào cuộc sống, họ chính là biểu tượng của những con người không chịu thua số phận mà chúng ta không khỏi ngưỡng mộ, và Thiên Chi như một phần trong số họ.

     Thời gian trôi qua, với khả năng học giỏi toàn diện và nổ lực "vượt lên trên hoàn cảnh", tôi tin rằng bạn sẽ thực hiện được những ước mơ của mình trong tương lai. Tinh thần hiếu học cùng nghị lực vươn lên không ngừng của Chi thật đáng khâm phục, đó là tấm gương sáng để cho tôi và các bạn học sinh noi theo...

1
12 tháng 10 2020

Hay.………… Nhưng nó là văn đâu phải toán đâu

tìm các danh từ trong bài văn sau:Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi...
Đọc tiếp

tìm các danh từ trong bài văn sau:

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Đóng vai Thạch Sanh trong truyện Thạch Sanh để kể về cuộc đời của mình

Đóng vai Thạch Sanh trong truyện Thạch Sanh để kể về cuộc đời của mình

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành đc thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.

0
tìm danh từ trong bài văn sau:Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở...
Đọc tiếp

tìm danh từ trong bài văn sau:

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Đóng vai Thạch Sanh trong truyện Thạch Sanh để kể về cuộc đời của mình

Đóng vai Thạch Sanh trong truyện Thạch Sanh để kể về cuộc đời của mình

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành đc thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.

1
5 tháng 3

Hãy thế!!