Xin chào mọi người. Tôi đang có một cuộc sống hạnh phúc bên chồng. Tôi quên mất! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là cô bé kiêu ngạo hống hách lúc trước hay chế nhạo người khác. Nếu mọi người không biết, các bạn có thể biết tạm với cái tên “người vợ của vua chích chòe”. Tôi sẽ kể cho mọi người về phần đời thay đổi tính cách ngông cuồng, kiêu ngạo của con người tôi và có được hạnh phúc như bây giờ. Mọi người có muốn nghe không ? Nếu có hãy lắng nghe nhé!
Tôi sinh ra và lớn lên bởi sự chăm sóc, nuông chiều của bố tôi . Tôi được người khác xưng là công chúa. Tôi nhận ra thân phận mình không hề tầm thường.
Tôi với nhan sắc đẹp tuyệt trần, luôn được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng vì thế, tôi lúc ấy rất kiêu ngạo, ngông cuồng, chê bai người khác, không để ai vừa mắt. Tôi cứ nghĩ đến điều ấy bây giờ, mặt tôi lại ửng hồng vì xấu hổ.
Một lần, bố tôi gọi các chàng trai ở khắp nước xa gần đến, ai tôi cũng chê. Người thi tôi nói “Thùng tô-nô”, người thì tôi nói là “lùn lại mập thì vụng về lắm”…. Đắc biệt nhất là người định mệnh của tôi. Tôi còn chê anh ấy là “ cái cằm chẳng khác gì chim chích chòe có mỏ”. Thấy tôi như vậy, bố tôi đã ban truyền lệnh “ nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả công chúa cho người ấy”.
Vài hôm sau, tôi thấy một người bán hàng rong được bố cho gọi vào. Lúc bố ban lệnh, tôi tưởng bố chỉ dọa mình. Không ngờ, bố tôi lại làm vậy. Người hát rong hát xong, bố tôi đã gả tôi cho người ấy, thực hiện hôn lễ. Trước đó, tôi đã van xin đủ điều, vẫn không thể. Và cuối cùng tôi và người hát rong ấy đi ra khỏi nơi nguy nga tráng lệ. Tôi bị anh ấy kéo đi về nhà chồng. Qua bao nhiêu nơi như rừng, thảo nguyên, thành phố. Đến trước một túp lều nhỏ dến thảm thương, anh ấy nói đây là nhà chúng ta. Tôi có phần bất ngờ.
Các thử thách được dựng lên. Tôi bắt đầu phải nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Những điều ấy, tôi chưa từng thử qua và không biết làm. Anh ấy cũng có phần thất vọng về tôi lúc ấy. Vài ngày như thế, lương thực cũng cứ dần hao mòn. Tôi nhờ vậy, được thử qua các việc cần sự khéo léo, dẻo dai. Các nghề ấy có lẽ không phù hợp với tôi, nên bàn tay tôi cứ rỉ máu. Anh ấy có lẽ rất thất vọng về mình khi dùng lời nói nhẹ nhàng nhưng khiến trong lòng tôi buồn bã. Tôi cũng dần nhận ra, mình chẳng giỏi hơn ai mà chê bai người khác. Anh ấy đã bảo tôi đi bán bát đĩa. Tôi sợ những lời bàn tán không hay về mình khi đi bán. Việc không thể tránh khỏi. tôi đành chấp nhận, nhờ tôi dễ thương, ai cũng mua nhiều hàng của cô. Thậm chí có người cho tiền không lấy hàng. Một hôm, tôi đang ngồi bán hàng thì một chàng hiệp sĩ phi ngựa vào chợ làm đổ hết hàng. Tôi lúc ấy cũng buồn bã mà khóc than. Chồng tôi lại cho tôi làm một chị phụ bếp. Làm ở đây, tôi có thể mang phần cơm thừa về.
Một hôm, nhà vua tổ chức hôn lễ, tôi phục vụ trong này chỉ biết ước. Tôi cũng thầm trách tính cách ngang ngược ấy của mình và tôi rất buồn tủi, khóc thay cho số phận mình. Người hạ ném ít đồ ăn thừa vào, tôi cúi nhặt vào nồi và đi vào trong. Tôi cũng chỉ dám ngó qua cửa thôi.
Nhà vua bỗng xuất hiện, trang sức đầy người. Thấy tôi, nhà vua kéo tôi vào muốn nhảy múa, tôi đã giật lại vì sợ chồng mình giận. Tôi nhận ra có chút quen. Hóa ra, đó là người tôi chê ở cung vua là có cái cằm tựa như mỏ chích chòe. Tôi sợ hãi, muốn chạy. Vua chích chòe cứ kéo tôi, dù tôi chaỵ ra vẫn bị lôi vào. Ngài ấy, mới thì thầm vào tai tôi. Thì thầm xong, tôi òa khóc và nói không xứng đáng là vợ anh ấy. Anh an ủi tôi và bảo tôi đi thay quần áo. Tôi vừa đi vừa khóc nhưng trong tim tôi lại hạnh phúc, ấm áp hơn trước. Có lẽ, anh ấy đã giúp mang cho tôi những điều tốt nhất. Đây cũng là bài học cho tôi và các bạn. Hãy biết sống thật kiếm tốn mọi người nhé!
1.50. Cho đoạn thẳng AB và trung điểm O của nó. Trên tia đối của tia BA lấy điểm, M bất kì (M khác B). Chứng tỏ rằng