Những ngày sau đó, Yến nhận ra rằng cô không thể đối diện với An như trước nữa. Mỗi lần chạm mắt, cô lại vội vàng quay đi. Mỗi khi An vô tình chạm nhẹ vào tay cô, một cơn rung động lạ lẫm lại len lỏi trong lòng. Trước đây, cô chưa từng để ý đến những điều nhỏ nhặt như thế, nhưng bây giờ, tất cả đều trở nên rõ ràng một cách đáng sợ. Cô đã quen với việc có An bên cạnh, quen với giọng nói trầm ấm của cậu, quen với ánh mắt dịu dàng đó. Nhưng bây giờ, khi biết rằng An thích mình... mọi thứ dường như không còn như trước nữa. Cô sợ nếu mình không thể đáp lại tình cảm ấy, An sẽ rời đi. Cô không muốn điều đó. “Nếu An không còn là bạn mình nữa thì sao?” Ý nghĩ đó khiến cô hoang mang. Cô không muốn mất đi An. Nhưng đồng thời, cô cũng không biết bản thân mình thực sự cảm thấy thế nào. Chiều hôm ấy, Yến đứng trên sân thượng trường, gió thổi tung mái tóc cô. Mặt trời đã ngả dần về phía tây, nhuộm bầu trời bằng một màu cam rực rỡ. An bước đến, đứng bên cạnh cô. “Trốn ở đây làm gì vậy?” Cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng như mọi khi. Yến khẽ cười. “Chỉ là muốn yên tĩnh một chút thôi.” Cả hai im lặng, chỉ có tiếng gió vi vu và những âm thanh xa xăm của thành phố. Một lúc sau, An lên tiếng. “Yến này, cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai không?” Yến quay sang nhìn cậu, đôi mắt cậu phản chiếu ánh chiều tà, sáng rực nhưng cũng mơ hồ khó đoán. “Tớ không biết nữa. Tớ chưa từng nghĩ xa đến thế.” An gật đầu. “Tớ cũng vậy. Nhưng có một điều tớ chắc chắn… tớ muốn tương lai của tớ có cậu.” Yến cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cắn môi, cúi đầu. An không ép cô phải nói gì cả. Cậu chỉ khẽ cười, một nụ cười có chút gì đó dịu dàng, nhưng cũng có chút gì đó xa xăm. “Tớ đã nói rồi, Yến. Tớ không cần câu trả lời ngay đâu.” Gió thổi qua, mang theo hơi thở của buổi hoàng hôn. Yến nhìn về phía chân trời xa, lòng cô bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Cô không biết liệu mình có thể đáp lại tình cảm ấy không. Nhưng có một điều cô biết rõ—cô không muốn mất An. Không bao giờ.
Gió lại loạng xoạng qua tai , gò má của An đỏ bừng như hoa hồng, cậu bứt những lá cỏ non còn đẫm sương và ngắm nhìn, lâu rồi cậu không được nhìn như vậy , cậu biết mình có đủ cam đảm để đối mặt trực diện với Yến , hai tay thả những lá cỏ non nhẹ nhàng trông rất thích thú , tiếng suối chảy róc xuống như vi vút bài ca núi rừng . Phía bên kia sông là xuồng , đò tấp nập khách , cậu đi qua ngõ , cậu nhìn thấy Yến ngẩn ngơ ngồi trước hè lạt chẻ nhưng không tập trung cho lắm , đôi mắt Yến hướng về đám hoa mẫu đơn đỏ rực , đôi mắt của cậu ấy trông trở nên long lanh và bao mơ mộng ...
An khẽ cười. Hình ảnh Yến ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, đôi mắt trầm tư hướng về những bông hoa mẫu đơn đỏ rực, khiến lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu chưa bao giờ thực sự hiểu được Yến đang nghĩ gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô như thế này, cậu lại cảm thấy cô thật xa vời, như một áng mây lơ lửng trên bầu trời, đẹp đẽ nhưng chẳng thể nắm bắt. Cậu bước chậm rãi về phía cô, từng nhịp chân như hòa cùng tiếng suối róc rách phía xa. Gió lại thổi, mang theo hơi thở của rừng núi, làm mái tóc Yến khẽ lay động. “Yến.” Cô giật mình, quay lại. Thấy An, cô có chút bất ngờ, nhưng rồi lại chỉ im lặng nhìn cậu. Đôi mắt cô trong veo như phản chiếu cả bầu trời rộng lớn. An ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt cậu lướt qua những sợi lạt chẻ còn dang dở trên tay Yến. “Cậu đang nghĩ gì thế?” Yến mím môi, khẽ siết lấy một sợi lạt, nhưng chẳng nói gì. An không vội, cậu chỉ ngước nhìn bầu trời. “Cậu biết không, tớ từng đọc ở đâu đó rằng hoa mẫu đơn tượng trưng cho sự vững chãi và cao quý.” Cậu cười nhẹ. “Nhưng tớ lại thấy nó giống cậu hơn.” Yến chớp mắt, có chút bất ngờ. “Tớ á?” “Ừ.” An gật đầu. “Cậu lúc nào cũng mạnh mẽ, lúc nào cũng giấu mọi thứ trong lòng, nhưng lại không để ai thấy được.” Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú. “Có phải cậu đang lo lắng điều gì không?” Yến cúi đầu, lòng cô bỗng chốc rối bời. Cô muốn nói rằng mình không biết phải đối diện với cảm xúc này thế nào. Rằng cô sợ một ngày nào đó, nếu cô không thể đáp lại tình cảm của An, cậu sẽ rời xa cô. Rằng cô không muốn mất đi một người quan trọng như cậu. Nhưng những lời đó cứ mắc kẹt trong cổ họng. An khẽ thở dài, đưa tay nhặt một cọng cỏ non và xoay xoay trong tay. “Nếu cậu chưa sẵn sàng để nói, tớ sẽ không ép cậu.” Yến ngước mắt nhìn cậu. Ánh nắng chiều phủ lên gương mặt An một lớp màu dịu dàng, nhưng trong đáy mắt cậu lại có chút gì đó thật buồn. Cô siết chặt tay, rồi khẽ lên tiếng. “An... cậu sẽ không rời xa tớ, đúng không?” An giật mình. Cậu nhìn Yến thật lâu, rồi chợt mỉm cười.
An ra sau hè lấy một chút hoa bưởi gắn vào tóc Yến , Yến bỡ ngỡ nhìn An rồi ngại ngùng , cậu ấy chưa từng một lần được An nâng niu như thế này . Bỗng Yến nhỏ giọng : - Bọn mình ra tắm suối được không? An gật đầu , cậu nhấc chân khỏi bậc thềm , môi hồng hào , Yến và An ra con suối trong vắt , yến thả tóc mượ mà đen bóng của mình , cậu chỉ ngồi trên bờ , ánh mắt trong trẻo nhìn lên bầu trời , khẽ hát . An ngây người , cậu chưa bao giờ biết giọng hát của Yến trong cao như thế . Cậu ngắm Yến , nghĩ tới những điều chưa ai biết nhưng chẳng quá xa , cậu mơ mộng nhặt viên sỏi từng hạt một nhỏ nhắn , cậu nhắm chặt mắt để có thể mơ thêm những điều không ai biết nữa , giá như Yến có thể nghe những tiếng hát vu vơ của An trong tâm trí . Cậu nghĩ miên man nhưng Yến gọi cậu , cô ấy đâu biết được rằng trong tâm trí của An lại nhiều điều đắn đo như thế ! Hai người nằm trên bãi cỏ đầy hoa lá nhưng không ai nói gì , họ chìm vào thế giới của riêng mình , nhưng cả hai chỉ không nghĩ đi quá xa tình bạn . Họ nghĩ đối phương của họ là một người khác trong tâm trí . An thả hồn vào những cánh diều vi vút thổi sáo , cậu nghĩ không xa , một ngày có thể giúp ai đó tìm lại ngày xưa
Tập 4 của các bạn
hbth và em bé pam xinh iu
Cảm ơn em đã chia sẻ câu chuyện hấp dẫn và giàu trạng thái cảm xúc. Có lẽ bất cứ ai đọc lên đều có thấy phảng phất hình bóng của mình trong đó.
Em và bạn hbth cảm ơn cô