Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Nội dung bài giảng: Câu chuyện kể về Giên – một cô bé sống ở vùng quê châu Phi hẻo lánh đã cố gắng dạy chữ cho cả gia đình mình. Em đã trở thành cô giáo nhỏ của gia đình, là một cô bé ngoan, tốt bụng và rất đáng khen.
CÔ GIÁO NHỎ
Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.".
Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học.
Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần.
Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo" Giên đang nhiệt tình chỉ bảo "học trò”.
Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi, không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.
- Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi.
Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”. Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.”.
Theo KHÁNH LINH (Báo Người lao động)
Trường học của Giên ở đâu? Ngôi trường này có gì đặc biệt?
- Trường học của Giên ở
- một vùng quê châu Phi trù phú
- một xóm nghèo ở ngoại ô thành phố
- một vùng quê châu Phi hẻo lánh
- Trường đặc biệt vì gọi là trường nhưng thực chất chỉ là
- cô nhi viện
- lớp dạy chữ miễn phí
- ngôi nhà tình thương
CÔ GIÁO NHỎ
Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.".
Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học.
Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần.
Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo" Giên đang nhiệt tình chỉ bảo "học trò”.
Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi, không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.
- Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi.
Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”. Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.”.
Theo KHÁNH LINH (Báo Người lao động)
Cô giáo đã chứng kiến việc gì lúc đến nhà Giên?
Cô giáo đã chứng kiến việc ngồi quanh bếp lửa, cạnh chúng là một và một đang chụm môi cố với lúc đến nhà Giên.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
CÔ GIÁO NHỎ
Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.".
Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học.
Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần.
Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo" Giên đang nhiệt tình chỉ bảo "học trò”.
Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi, không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.
- Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi.
Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”. Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.”.
Theo KHÁNH LINH (Báo Người lao động)
Theo em, vì sao Giên không trả được sách đúng hạn?
CÔ GIÁO NHỎ
Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.".
Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học.
Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần.
Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo" Giên đang nhiệt tình chỉ bảo "học trò”.
Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi, không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.
- Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi.
Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”. Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.”.
Theo KHÁNH LINH (Báo Người lao động)
Vì sao khi Giên xin lỗi, cô giáo nghẹn ngào nói: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng?”?
Vì ban đầu cô về Giên, về của Giên nên đã thường xuyên về cuốn sách, cô không giờ Giên là một cô bé có đến vậy.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
CÔ GIÁO NHỎ
Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.".
Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học.
Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần.
Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo" Giên đang nhiệt tình chỉ bảo "học trò”.
Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi, không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.
- Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi.
Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”. Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.”.
Theo KHÁNH LINH (Báo Người lao động)
Việc làm của Giên đáng khen như thế nào? (Chọn 2 đáp án)
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- trở lại với khóa học tiếng Việt lớp 4 bộ
- sách cánh diều cùng trang web olm.vn các
- con thân mến Chúng ta đang ở chủ đề mang
- tên chăm học chăm làm hiện nay ở Việt
- Nam Hầu như ai cũng được đi học và biết
- đọc biết viết đó là sự may mắn của chúng
- ta nhờ vào nỗ lực của nhà nước của ngành
- giáo dục thế nhưng ở những nước nghèo
- Châu Phi vẫn còn đó rất nhiều người
- không được đến trường không biết chữ
- thậm chí sống cả đời cũng chưa được tiếp
- xúc với con chữ trong bài đọc ngày hôm
- nay mang tên cô giáo nhỏ chúng ta sẽ đến
- với câu chuyện cảm động về một cô bé
- Châu Phi đã cố gắng dạy chữ cho các
- thành viên trong gia đình của mình bây
- giờ các con hãy lắng nghe câu đọc mẫu
- bài đọc này nhé cô giáo nhỏ đã hơn một
- tháng nay hễ tôi hỏi đến cuốn truyện
- tranh rên mượn em lại lúng búng Xin lỗi
- cô em quên mang theo Cô đừng báo với nhà
- trường ạ rên gọi là trường nhưng thực
- chất Đây chỉ là lớp dạy chữ miễn phí ở
- một vùng quê Châu Phi hẻo lánh đa số trẻ
- em ở đây phải ở nhà bế em nấu nướng hoặc
- ra đồng giúp cha mẹ chỉ chừng 20 em được
- đi học tối hôm đó mất 2 giờ đồng hồ vượt
- qua những quãng đồng vắng tối tăm tôi
- mới tìm đến được sóng nhà rên người ta
- chỉ cho tôi một túp lều tới sát cánh cửa
- đan bằng thân Sậy khép hờ Tôi nghe thấy
- những tiếng
- Ea đánh vần tôi nhìn qua khe cửa khoảng
- 6 7 đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa cạnh
- chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão
- hai người lớn trộm môi cố vật lộn với
- mấy từ khó ngón tay họ dò trên chính
- Cuốn sách mà rên mượn về đám trẻ con đã
- đọc xong ngóng cổ chờ hai người phụ nữ
- đánh vần nốt cô giáo rên đang Nhiệt tình
- chỉ bảo học trò mẹ của Ren ra mở cửa
- không giấu nổi vẻ ngạc nhiên ông bà cha
- mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết
- chữ cả tôi cũng không nốt mà mẹ trẻ nói
- Từ cha sinh mẹ đẻ có bao giờ tôi mơ được
- học chữ giờ tôi biết kha khá rồi đấy tôi
- đọc Cô giáo nghe thử nhé bà của Ren
- ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ
- nồi cũng như ở lớp rên lại thì thào Em
- xin lỗi cô nhưng rồi em tròn mắt ngạc
- nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của
- tôi ồ không rên cô phải xin lỗi em mới
- đúng theo Khánh Linh báo người lao động
- vậy là vừa rồi Các con đã lắng nghe cô
- đọc mẫu bài đọc cô giáo nhỏ bây giờ các
- con hãy dừng video lại và luyện đọc bài
- đọc này sao cho thật trôi chảy nhé
- tiếp theo chúng ta sẽ cùng đi giải nghĩa
- các từ khó có trong bài Cô có 4 từ đó là
- miễn phí hẻo lánh ngóng cổ và cụm cha
- sinh mẹ đẻ đầu tiên miễn phí có nghĩa là
- cho phép hưởng một dịch vụ mà không phải
- trả tiền hẻo lánh là nơi xa có ít người
- qua lại ngóng cổ là trông chờ mong đợi
- một điều gì đó và cha sinh mẹ đẻ thì có
- nghĩa là lúc mới sinh ra thường được
- dùng để nhấn mạnh điều mà từ trước tới
- nay chưa từng thấy hay chưa từng có vậy
- sau khi đã Luyện đọc bài và tìm hiểu
- được chú thích rồi Bây giờ ta sẽ cùng
- đến với phần trả lời câu hỏi câu hỏi đầu
- tiên của cô có nội dung như sau trường
- học của gen ở đâu môi trường này có gì
- đặc biệt
- rất chính xác trường học của gen ở một
- vùng quê Châu Phi hẻo lánh và điểm đặc
- biệt của ngôi trường này đó là tuy gọi
- là trường nhưng thực chất Đây chỉ là lớp
- dạy chữ miễn phí trường của gen nằm ở
- một khu vực còn nhiều khó khăn
- mong muốn về điều kiện sống và học tập
- cũng chỉ một số ít các em được đến
- trường tỷ lệ người biết chữ không cao và
- gọi là trường nhưng thực ra thì chỉ là
- một lớp dạy chữ miễn phí như một lớp học
- bổ túc có thể do một số tổ chức thiện
- nguyện mở ra cô bé Ren trong truyện đã
- mượn một cuốn truyện tranh của lớp khá
- lâu nhưng chưa gửi lại và luôn nói là
- mình quên mang theo cô giáo đoán được có
- lý do gì đó trong câu trả lời của gen
- nên đã tìm đến nhà rên để tìm hiểu vậy
- cô giáo đã chứng kiến việc gì Lúc đến
- nhà rên
- việc mà cô giáo đã được chứng kiến lúc
- đến nhà rên đó là 6 7 đứa trẻ ngồi quanh
- bếp lửa cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và
- một bà lão đang trụ môi cố vật lộn với
- mấy từ khó chắc hẳn cô giáo không ngờ
- tới rằng mình sẽ bắt gặp khung cảnh này
- khi tới nhà trên
- như vậy từ chi tiết này còn tiếp tục cho
- cô biết theo con thì vì sao rên không
- trả được sách đúng hạn
- Zen không trả được sách đúng hạn bởi vì
- cô bé muốn giữ sách lại để dạy chữ cho
- các thành viên trong gia đình những
- người chưa bao giờ được học chữ không
- phải ai cũng có điều kiện để được tới
- lớp người lớn thì phải làm việc để kiếm
- sống trẻ em thì cũng phải phụ giúp rất
- nhiều gen muốn giữ sách lại để dạy chữ
- cho các thành viên trong gia đình em
- những người không được đến lớp để họ
- cũng được biết chữ giống em đặc biệt là
- mẹ là bà của cô bé những người phụ nữ
- lam lũ đáng thương chưa từng được biết
- đến con chữ khi thấy cô giáo tới ren
- tiếp tục xin lỗi cô về cuốn sách nhưng
- thật bất ngờ lúc ấy cô giáo lại nghẹn
- ngào nói rằng Ồ không rên cô phải xin
- lỗi em mới đúng vậy Vì sao cô giáo lại
- nói như vậy này
- cô giáo nói như vậy là bởi vì cô ban đầu
- chưa hiểu về gen về hoàn cảnh của gen
- nên đã thường xuyên hỏi về cuốn sách cô
- không ngờ rên lại là một cô bé có hành
- động đáng quý đến vậy Có lẽ trước đó thì
- cô giáo nghĩ rên đã làm hỏng cuốn sách
- hoặc đã làm mất nó mà không dám nói nên
- mãi không thể gửi trả lại khi tìm đến
- nhà hiểu được Lý do thực sự cô giáo thấy
- có lỗi khi trước đây chưa hiểu rõ về gen
- vậy việc làm của gen đáng khen như thế
- nào
- Việc làm của gen đáng khen là bởi gen đã
- nghĩ đến những thành viên khác trong gia
- đình nhận phần thiệt thòi hơn về mình
- khi cố gắng giữ quyển sách ở nhà để mọi
- người được học gen đã biết đem những
- kiến thức được học để trở thành một cô
- giáo nhỏ dạy chữ cho bà cho mẹ cho các
- em những người chưa từng được học chữ
- trước đó
- đặt tên quả là một cô bé đáng yêu đáng
- khen yêu thương gia đình mình và biết
- sống vì người khác vậy cô có thể rút ra
- kết luận như sau về nội dung của bài đọc
- này đó chính là đây là một câu chuyện kể
- về gen một cô bé sống ở vùng quê Châu
- Phi hẻo lánh đã cố gắng dạy chữ cho cả
- gia đình mình em đã trở thành cô giáo
- nhỏ của gia đình là một cô bé ngoan tốt
- bụng và rất đáng khen Hy vọng rằng những
- điều tốt đẹp nhất sẽ đến với các gia
- đình khó khăn ở châu Phi như gia đình
- rên để ai cũng được tới trường được biết
- chữ và phát triển cuộc sống ngày một tốt
- đẹp hơn bài học ngày hôm nay của chúng
- ta đến đây là kết thúc cảm ơn tất cả các
- con đã chú ý quan sát và lắng nghe hẹn
- gặp lại các con ở những bài giảng tiếp
- theo cùng olm.vn
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây