Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Một tình huống bất ngờ xảy ra: tiếng la "cháy nhà" cất lên giữa đêm khuya khi mọi người đang ngủ say. Cảnh cháy nhà thật khủng khiếp: "lửa phừng phừng " bốc lên ngôi nhà đầu hẻm; tiếng kêu cứu “thảm thiết”, khung cửa "ập xuống”, khói bụi “mịt mù”, mấy người trong nhà cháy “vọt ra”. Trong cảnh khủng khiếp ấy sao lại có “một bóng người cao, gầy, khập khiễng chạy tới ngôi nhà cháy, xô cánh cửa đổ rầm” ? Đúng là: "Thúy, hoạ, đạo, tặc'', sao không khỏi cuống cuồng, sao không khỏi hoảng hốt sợ hãi !
Bóng người cao gầy, khập khiễng ấy đã xông vào ngôi nhà cháy, và đã cứu được một em bé. Em bé ấy được bọc trong cái chăn, được người “cao, gầy" ôm khư trong lòng. Đứa bé được cứu “mặt mày đen nhem, thất thần, khóc không thành tiếng”.
Lại một tình huống nữa xảy ra. Nhà cháy, “một cây rầm sập xuống”, người đến cứu em bé đã “ngã quỵ” và khi mọi người chạy đến thì người anh đã "mềm nhũn". Con người ấy đã nêu cao tinh thần dũng cảm, dám xông vào lửa cháy để cứu người, không sợ hi sinh nguy hiểm.
Con người xa lạ cứu sống em he trong cơn hỏa hoạn nơi hẻm phố là một người có “cái chân gỗ”. Mọi người đều "bàng hoàng" khi thấy trong xấp giấy để trong túi nạn nhân là "một tấm thẻ thương binh".
Người bán bánh giò, người có tiếng rao khàn khàn, người “cao gầy, khập khiễng, người xông vào nhà cháy cứu sống một em bé, rồi anh ta bị nạn. Người đó là một thương binh”.
Hình ảnh chiếc xe đạp "nằm lăn lóc ở góc tường”, những chiếc bánh giò “tung tóe” gợi lên trong lòng ta sự xót thương và cảm phục anh thương binh.
Bài văn “Tiếng rao đêm” rất cảm động, hồi hộp. Mẩu chuyện thấm thía tính nhân đạo cao đẹp. Tinh thần dũng cảm không sợ nguy hiểm để cứu người trong hoạn nạn của anh thương binh là bài học sâu sắc, quý báu đối với chúng ta.

Bài văn “ Tiếng đồng quê của tác giả Băng Sơn giúp em hiểu được tác giả có một tình yêu quê hương sâu sắc , chân thành và gắn bó .Tác giả cảm thấy mình như một phần không thể thiếu ở quê hương của mình

"Ai là thủy tổ loài người" là một bài văn hay và sâu sắc, đưa ra quan điểm về nguồn gốc của loài người và khơi gợi suy nghĩ về sự liên kết giữa con người và tự nhiên.
# Ninh OSS
ChatGPT đã nói:
Bài "Người chăn dê và hàng xóm" của tác giả Ngọc Linh đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc về tình người, lòng nhân ái và sự sẻ chia. Câu chuyện xoay quanh một người chăn dê hiền lành, sống giản dị nhưng lại luôn tận tâm giúp đỡ những người xung quanh. Dù cuộc sống có những khó khăn, vất vả, ông vẫn không ngừng sẻ chia, thể hiện sự quan tâm đối với hàng xóm, dù họ không phải là người thân thiết. Từ bài học trong câu chuyện, tôi cảm nhận được giá trị của lòng tốt và sự hy sinh. Điều làm tôi xúc động nhất là tình cảm chân thành mà người chăn dê dành cho những người xung quanh, cho dù họ không được đền đáp xứng đáng. Bài viết đã khiến tôi suy ngẫm về mối quan hệ giữa con người với con người trong xã hội hiện đại: liệu chúng ta có thật sự sống chân thành và sẻ chia như người chăn dê trong câu chuyện hay không?