K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 4 2017

-Gợi ý:

+) Hình ảnh nổi bật trong bài thơ của Tế Hanh là hình ảnh làng chài với những sinh hoạt vô cùng thân thuộc, những người dân chài mạnh khoẻ, cường tráng và đương nhiên không thể thiếu hình ảnh những người dân chài bơi thuyền ra khơi và cảnh đón thuyền cá về bến - những hoạt động vốn được coi là biểu tượng của làng chài.

+)Thời tiết đẹp không chỉ thiết thực với người dân chài (thời tiết có đẹp thì mới ra khơi được) mà còn làm nổi bật vẻ đẹp của làng chài trong tình yêu và nỗi nhớ của nhà thơ. Sức lực tràn trề của những người trai làng như truyền vào con thuyền, tạo nên khung cảnh ấn tượng, rất mạnh mẽ và hoành tráng.

+) Từ tả thực, những câu thơ lại dần nghiêng về sắc thái biểu tượng lắng sâu. Điều đó góp phần tạo cho bài thơ một cấu trúc hài hoà, cân đối. Bên trên là cảnh rẽ sóng vượt trùng dương thì đến đây là cảnh nghỉ ngơi. Cái tĩnh đi liền ngay sau cái động nhưng không tách biệt hoàn toàn. Có một sợi dây liên kết, một sự gắn bó rất mật thiết phía sau hình ành "làn da ngăm rám nắng" và "thân hình nồng thở vị xa xăm" của những người trai làng chài, bên cạnh đó còn phải kể đến chi tiết rất gợi cảm: chiếc thuyền đã trở về nghỉ ngơi trên bến nhưng vẫn "nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ . Từ "chất muối" cho đến hơi thở "vị xa xăm" đều gợi đến biển cả, đến những chuyển động vượt qua muôn ngàn sóng gió. Đó chính là khát vọng chinh phục đại dương rất mãnh liệt, đã ngấm sâu trong huyết quản của những người dân làng chài, được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác....

24 tháng 4 2017

Gợi ý:

-thể hiện hình ảnh làng chài khi những chiếc thuyền cá trở về sau những ngày chìm trong gió biển. Người dân làng chài vui sướng biết bao khi những người thân của họ đã mang về những thành quả tương xứng. Dân chài lưới mang một màu da thật riêng, có một mùi hương riêng biệt. Cái mùi này chỉ những người yêu quê hương tha thiết, nồng nàn như tác giả Tế Hanh mới có thể cảm nhận được. Chiếc thuyền cũng mệt mỏi sau những ngày đi biển, tựa như con người vậy. Cái chất muối thấm trong thớ vỏ cũng được tác giả cảm nhận bằng cách “nghe”, thật độc đáo!

-

Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng,

Cả thân hình nồng thở vị xa xăm.

Hai câu thơ là một bức tranh vẽ phác về hình ảnh dân chài. Đó là những con người dường như được sinh ra từ biển. Cuộc sống biển khơi dãi dầu mưa nắng làm cho làn da “ngăm rám” lại, trong cả “hơi thở” của thân hình cũng là hương vị xa xăm của biển. Hai câu thơ không phải chỉ là sự miêu tả đơn thuần mà nó là sự cảm nhận bằng cả một tâm hồn sâu sắc với quê hương.

=>

Khi viết bài thơ này, tác giả đang ở xa quê hương. Vậy mà, ông vẫn luôn nhớ về mảnh đất quê hương yêu dấu của mình. Nhớ màu nước biển xanh, nhớ những con cá bạc, nhớ cánh buồm trắng, nhớ con thuyền đang băng băng rẽ sóng ra khơi. Ông còn nhớ cả cái mùi muối mặn của biển quê nhà.

Kết lại, với những vần thơ bình dị mà gợi cảm, bài thơ “Quê hương” của Tế Hanh đã vẽ ra một bức tranh tươi sáng, sinh động về một làng quê miền biển, trong đó nổi bật lên hình ảnh khoẻ khoắn, đầy sức sống của người dân làng chài và sinh hoạt lao động làng chài. Bài thơ còn cho thấy tình cảm quê hương trong sáng, tha thiết của nhà thơ.

3 tháng 11 2017

đúng rồi, ko yêu thì cô dơn, yêu thì suy tư nhiều điều

4 tháng 11 2017

haizzzz... tôi cx muốn bt tình là jì, tại sao nó lại làm con người ta đau khổ,lầm lỗi,tuyệt vọng....giải thick giúp tôi cảm ơn

7 tháng 11 2017

haha

7 tháng 11 2017

yeu

11 tháng 8 2017

Câu 1:

“Dân chài lưới làn da đen rám nắng,
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm;
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ”.

Sau một ngày ra khơi, đoàn thuyền trở về trong sự đón đợi của dân làng “khắp dân làng tấp nập đón ghe về”. Cách gọi có sự đổi thay, từ những “chiếc thuyền” chuyển sang “ghe” mang đậm tính địa phương vùng biển, người đọc hiểu rằng trong từng câu chữ đều thấm đượm một tình yêu cháy bỏng. Hình ảnh “những con cá tươi ngon thân bạc trắng” báo hiệu một chuyến ra khơi tốt đẹp và càng tô thêm sức sống cho bức tranh vùng vạn chài. Nổi bật lên trên nền bức tranh đó là những người dân chài. Tế Hanh đã chọn lọc những nét tiêu biểu, đúng chất nhất để nói về người dân quê mình. Đó là những con người khỏe khoắn, rắn rỏi với “làn da ngăm rám nắng”, làn da đã trải qua bao sương gió. Họ là những người lao động thực sự. Đặc biệt, nhà thơ đã nói lên nét đặc trưng của người miền biển với hình ảnh giàu sức gợi cảm: “Cả thân hình nồng thở vị xa xăm”. Những chàng trai chài lưới hiện lên mang vẻ đẹp kì vĩ, cường tráng sánh ngang với thiên nhiên, vũ trụ. Ở họ có nét đẹp của con người đã hiên ngang chinh phục thiên nhiên. “Vị xa xăm” là vị vô hình, vị lao động miệt mài, vị của thiên nhiên hòa lẫn với con người. Hình ảnh vừa thực mà vừa lãng mạn, đầy chất thơ. Có lẽ chất muối của biển không chỉ thấm vào những con thuyền, thấm vào những người dân chài mà đã thấm đượm cả trang thơ Tế Hanh.

Hình ảnh quê hương trong dòng hồi tưởng của nhà thơ khép lại với hình ảnh bình yên: “Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm - Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ”. Dù là “bến mỏi” nhưng không gợi nên sự rã rời, mệt mỏi mà ở đó là sự nghỉ ngơi thư thái chuẩn bị cho một chuyến ra khơi lại sắp sửa.

Chúc bạn học tốt!!!

11 tháng 8 2017

Câu 2:

* Hoàn cảnh ra đời của văn bản "Thuế máu":

Văn bản "Thuế máu" được trích từ chương I cuốn Bản án chế độ thực dân Pháp - một tác phẩm chính luận của Nguyễn Ái Quốc viết bằng tiếng Pháp, xuất bản lần đầu tiên tại Pa-ri năm 1925, xuất bản lần đầu tiên ở

Việt Nam năm 1946. Tác phẩm Bản án chế độ thực dân Pháp ra đời trong thời kì chủ nghĩa thực dân Pháp thực hiện âm mưu "khai thác triệt để' thuộc địa. Sau đại chiến thứ nhất, bọn đế quốc Pháp phản bội mọi lời hứa hẹn tốt đẹp với nhân dân thuộc địa. Hơn nữa, chúng ra sức tăng cường toàn bộ chính sách bóc lột, đàn áp hết sức dã man, với những kế hoạch quy mô, những tổ chức có hệ thống về mọi mặt: kinh tế, chính trị, văn hóa. Hầm mỏ, nhà máy, đồn điền cao su tập trung hàng nghìn công nhân là những địa ngục trần gian. Thuế má nặng nề, phi lí, rượu cồn, thuốc phiện..., giam hãm người nông dân trong cảnh bần cùng, đói rét. Bộ máy quan lại được củng cố, trở thành những công cụ đắc lực, bắt bớ những người yêu nước và bóc lột đến tận cái khố rách của nhân dân thuộc địa. Chúng thi hành mọi chính sách thâm hiểm và trắng trợn chống lại nền văn hóa dân tộc. Nấp sau chiêu bài "Bình đẳng, Bác ái", và nhiều khi không cần chiêu bài gì, chúng muôn biến những dân tộc bị áp bức thành những dân tộc đời đời làm nô lệ. Để thực hiện những âm mưu ấy, chủ nghĩa đế quốc Pháp xuất khẩu những tên thực dân sang thuộc địa. Bọn này hùng hổ kéo từng đoàn, từng lũ sang thuộc địa để vơ vét, chém giết, dưới khẩu hiệu lừa bịp “khai hóa ". Dù che giấu dưới cái vẻ hào nhoáng nào, chúng vẫn lộ nguyên hình là những con quỷ dữ. Đó là hình ảnh cụ thể nhất của chủ nghĩa đế quốc "ăn bám" và "thối nát". Bản án chế độ thực dân Pháp của Hồ Chủ tịch đã miêu tả quá trình tiêu vong của chủ nghĩa tư bản trong giai đoạn giãy chết của nó, qua hình tượng những tên thực dân dưới nhiều hình dáng.

* Ý nghĩa nhan đề của văn bản "Thuế máu":

Một nguyên tắc được quán triệt thâu đáo trong quan điểm sáng tạo của Chủ tịch Hồ Chí Minh là luôn luôn phải xác định một cách rõ ràng đối tượng, mục đích (Viết cho ai? Viết để làm gì?), từ đó đề ra phương pháp cụ thể (Viết như thế nào?). Có thể nói, thành công lớn nhất về mặt nghệ thuật của Bản án chế độ thực dân Pháp nói chung và chương Thuế máu nói riêng là trên phương diện bút pháp. Mọi yếu tô" từ lời văn, câu chữ, kết cấu, giọng điệu... đều được vận dụng linh hoạt, sáng tạo, đáp ứng các yêu cầu về đối tượng, mục đích của tác phẩm.

Về mục đích: viết để tô" cáo tội ác của thực dân Pháp (như tên tác phẩm đã nêu) ở các nước thuộc địa.

Về đôi tượng: đây là vấn đề phải được xem xét kĩ lưỡng. Đối tượng trực tiếp của Bản á«....không phải là nhân dân Việt Nam với hơn 90% dân sô" mù chữ lúc bấy giờ. Đối tượng của tác phẩm là nhân dân Pháp, mở rộng ra là dư luận tiến bộ trên toàn thế giới. Dù ở nhiều thành phần khác nhau nhưng họ đều có một đặc điểm cơ bản, đó là trình độ văn hoá rất cao nhưng lại chưa hiểu biết gì nhiều về các nước thuộc địa, do đó dễ dàng bị giai cấp thống trị lừa gạt. Nhiều người tin rằng, quân đội Pháp đang thực hiện những sứ mệnh cao cả, đó là đem lại hạnh phúc, no ấm cho các dân tộc thuộc địa.

Với đối tượng như vậy, chọn cách viết như thê" nào? Nếu đứng về phía nhân dân các nước thuộc địa mà tô" cáo e sẽ khó tạo được sự hấp dẫn cho bạn đọc, do đó khó đạt được hiệu quả mong muôn. Bởi vậy, thay vì tô" cáo trực tiếp, tác giả Nguyễn Ái Quốc đã chọn cho mình vị trí trung lập, khách quan, thậm chí đứng từ góc nhìn của người Pháp để khái quát vấn đề. Góc nhìn ấy đã tạo ra một giọng điệu châm biếm rất sâu cay khiến cho thực dân Pháp rất tức tối mà không làm gì được (về mặt pháp lí).

Gây ấn tượng với bạn đọc trước tiên là nhan đề: Thuế máu.

Là một công dân bình thường, không ai xa lạ với chuyện đóng thuê": thuê" đường, thuê' chợ, thuê" ruộng đất, thuê" kinh doanh... Những người Pháp quan tâm đến văn học thuộc địa có thể biết ở Việt Nam (lúc bấy giờ) người dân phải đóng thuê' thân, không những người sống mà đến cả người chết cũng phải đóng (?) (Tắt đèn - Ngô Tất Tố) nhưng không ai có thể tưdng tượng nổi một thứ thuê" ghê rợn đến thế: thuế máu. Khi các quan cai trị cần tiền, cần rất nhiều tiền, họ không ngại ngần gì mà không tăng thuê", đồng thời vẽ ra đủ các thứ thuê" vô lí mới, bất chấp những người nô lệ è lưng ra cũng không gánh nổi bởi vì những người nô lệ làm gì có quyền đấu tranh? Tương tự như vậy, khi các quan muốn củng cố địa vị cho mình bằng các cuộc chiến tranh hao tổn xương máu, hà cớ gì không bắt đám dân nô lệ “dễ bảo” kia đem xương máu ra mà cống nộp? Và thế là thuế máu ra đời.


Chúc bạn học tốt!!!

28 tháng 9 2017

@@ Cụ ghét nhất đọc cái gì dài

28 tháng 9 2017

6 bức cơ tại máy bị lỗi.

13 tháng 10 2021

Tham khảo :

Hình ảnh cô bé bán diêm tội nghiệp khiến lòng tôi thổn thức mãi . Người đời đối xử tàn nhẫn với em ấy biết bao nhiêu . Trong cái lạnh buốt đó , họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng của em thậm chí đến lúc chết , cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt . Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy , nhà văn An-đéc-xen đã bảy tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với cô bé đầy bất hạnh . Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả cái chết của em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười , đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời . Qua cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự . Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ .

13 tháng 10 2021

Cảm ơn ạ

 

5 tháng 10 2017
Phần kết Cái chết của cô bé bán diêm

- Những điều mọi người nhìn thấy: có một cô bé đã chết trong một xó tường với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.

- Những điều mọi người không biết: thực ra cô bé đó đã chết vì đói, vì rét trong đêm giao thừa.

(1) Thời gian: vào đêm giao thừa.

Không gian: trời băng, đất giá, gió, tuyết bay đầy đường.

(2) Những hình ảnh tương phản:

+ Trời băng, đất tuyết >< đầu trần, chân đất.

+ Những bữa tiệc no đủ >< Bụng đói cồn cào.

+ Mọi người quây quần, sum họp >< Một mình bơ vơ trên phố.

- Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh tương phản như thế nhằm mục đích cho ta thấy được hình ảnh của cô bé bán diêm đáng thương, cho ta biết những khao khát của em về một cuộc sống tốt đẹp. Đó cũng chính là những mong ước chân thành, giản dị và chính đáng của bất cứ đứa trẻ nào trên thế gian này.

(3) Những mộng tưởng của cô bé qua các lần quẹt diêm (lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en, người bà, hai bà cháu bay đi) lại diễn ra theo trình tự hợp lí vì do trời rét, cô bé lại vừa quẹt que diêm nên nghĩ ngay đến lò sưởi, tiếp đó cô đói nên mộng tưởng đến bàn ăn với ngỗng quay lúc bấy giờ, sau bức tường nhà nhà đang đón giao thừa nên cây thông Nô-el hiện lên. Lúc đó cô bé nhớ đến mình từng hạnh phúc lúc có bà, nên hình ảnh bà nội em hiện lên.

(4) Những điều gắn với thực tế, những điều gắn với mộng tưởng:

- Lần quẹt diêm thứ nhất: hiện lên lò sưởi -> mộng tưởng gắn với thực tế.
- Lần quẹt diêm thứ hai:
+ thấy bàn ăn có con ngỗng quay -> mộng tưởng gắn với thực tế.
+ con ngỗng nhảy ra khỏi đĩa -> chỉ là mộng tưởng.
- Lần quẹt diêm thứ ba: Cây thông noel hiện lên rực rỡ với rất nhiều nến -> mộng tưởng gắn với thực tế.
- Lần quẹt diêm thứ tư: Hình ảnh bà hiền dịu, nắm tay em bay lên trời ->chỉ là mộng tưởng

c) Nhận xét về giá trị nội dung và nghệ thuật của truyện Cô bé bán diêm:

- Nghệ thuật: Sự dụng nghệ thuật đối lập, tương phản đan xen với thực tế và mộng ảo, mang đậm yếu tố cổ tích.

- Nội dung: Tác phầm Cô bé bán diêm của An-đéc-xen đã truyền cho chúng ta lòng thương cảm sâu sắc đối với một em bé bất hạnh.

P/s: Đúng tick mk nhoa vui

6 tháng 10 2017

cũng có thể là đúng

14 tháng 6 2017

Chúng ta đều biết sự sợ hãi luôn làm con người mất tập trung hay thất bại khi làm bất kì một việc nào đó. Nó khiến cho bản thân mình phân tâm hay rụt rè khi bắt đầu làm việc. Niềm tin sẽ đánh bại và là câu trả lời cho sự sợ hãi. Sẽ không ai thành công khi chỉ biết nhốt mình trong thế giới gọi là " sợ hãi ".

" Sự sợ hãi gõ cửa và niềm tin trả lời : Không có ai ở đây cả _ Billy Sunday ". Có lẽ, mỗi chúng ta chắc chắn sẽ phải có lần đứng trước sự sợ hãi, bạn phân vân không biết liệu sự lựa chọn của mình có đúng không? Mà lỡ sai thì thật mất thời gian. Thà sai để biết được hướng đi trong công việc, trong cuộc sống còn hơn là đứng trước sự sợ hãi mà bỏ qua cơ hội. Chúng ta đều hiểu rõ một điều, cuộc sống và công việc chỉ có một cơ hội duy nhất để thử, không thử sao biết là không được. Bạn cho rằng người ta thành công là do người ta may mắn. Không hề, suy nghĩ ấy là sai vì niềm tin đã đánh thức tiềm năng của họ không phải do may mắn hay không. Hay nói cách khác, chúng ta nhìn thẳng vào thực tế, biết bao con người đứng trước sự sợ hãi mà họ vẫn vượt qua để nắm bắt lấy cơ hội trong cuộc sống. Họ lấy hết niềm tin đặt cược vào cơ hội ấy, có thể là nó sẽ thành công khi họ thực sự cố gắng hay thất bại dù là một lần nhưng họ cũng sẽ không bao giờ từ bỏ vì có niềm tin có thể xây dựng được sự nghiệp.

Bạn có bao giờ nghĩ rằng: Bạn sẽ chẳng bao giờ vượt qua được sự sợ hãi khi đứng trước một vấn đề nào đó không? Chắc chắn là nhiều người sẽ nói có. Có một người bạn mà người bạn đó khiến tôi phải khâm phục bạn. Bạn là một người rất sợ đứng trước đám đông , bạn luôn cho mình thua các bạn khác và luôn thu bé bản thân mình lại. Bạn khá là ít bạn, bạn kể với tôi : " Tớ muốn có nhiều bạn, nhưng thực sự để làm bạn với các bạn quá khó, nhiều khi nhìn thấy các bạn chơi với nhau rất vui nhưng mà tớ sợ mình xấu và khác các bạn ấy quá nhiều ở hoàn cảnh sống và cả bản thân nên họ sẽ không chơi với tớ". Nghe có lạ không ? Nhiều người sẽ nói tôi " chuyện này rất bình thường có gì đáng để khâm phục. Tôi khâm phục bạn ở điểm bạn dám nói ra suy nghĩ của bạn với người khác, bạn dám chia sẻ. Bạn luôn cố gắng vượt qua sự sợ hãi để tiến tới bạn bè nhưng bạn không dám. Tôi cũng phải bất ngờ với bạn, sau khi nói chuyện với tôi đến ngày hôm sau bạn đã có thể hòa nhập với bạn bè xung quanh, tôi hỏi bạn thì bạn trả lời với bốn chữ: Nhờ sự tự tin... Hay là những người dám vượt qua nỗi sợ hãi để chinh phục được đỉnh núi,...

Biết đặt niềm tin lên đầu thì bạn đang biết cách tạo hướng đi chín chắn nhất của bản thân. " Tất cả chúng ta đều có một cuộc đời riêng để theo đuổi, giấc mơ riêng để dệt nên và tất cả chúng ta đều có sức mạnh để biến ước mơ thành hiện thực, miễn là chúng ta giữ vững niềm tin_ Louisa May Alcott". sẽ chẳng có gì có thể đánh bại một con người ngoại trừ sự sợ hãi. Hãy là chính mình, lấy niềm tin để mở đường cho tương lai thay vì lấy sự sợ hãi thu bé mình lại.

Để nhìn nhận và đánh giá mọi thứ xung quanh thực sự không quá khó. Niềm tin và sự sợ hãi sẽ là đáp án khi bạn đứng trước một vấn đề nào đó. Nếu bạn chọn niềm tin chính là bạn đang chọn một hướng đi đúng đắn cho bản thân vì niềm tin có thể tạo nên kì tích. Còn sợ hãi sẽ chỉ làm bạn thu bé lại so với thế giới này, nó khiến bạn hoang mang, khiến bạn do dự và làm mất đi rất nhiều cơ hội trong cuộc sống.Sai lầm lớn nhất bạn có thể phạm phải trong đời là luôn sợ hãi mình sẽ phạm sai lầm.

14 tháng 6 2017

Gọi Sự sợ hãi là x, Sự sợ hãi gõ cửa là g*x.
Gọi niềm tin là y, niềm tin trả lời là t*y.
Vì kết quả là Không có ai ở đây nên ta có phương trình: g*x + t*y = 0.
Hơn nữa: gõ cửa và trả lời là nghịch nhau nên ta có: g=1/t; Sợ hãi và niềm tin đối lập với nhau, ta có: x = -y.
Cuối cùng ta có hệ phương trình {g*x+t*y = 0; g=1/t; x=-y}. Giải hệ phương trình này ta sẽ ra được giá trị của g, x, t, y. X = -y =0 hoặc g = t= +-1;
Như vậy nếu sự sợ hãi và niềm tin = 0 thì dù có gõ cửa hay trả lời bao nhiều lần thì kết quả vẫn là "Không có ai cả", nếu sự sợ hãi và niềm tin khác 0 thì chỉ cần gõ cửa 1 lần thì sẽ nhận được 1 lần câu trả lời là Không có ai cả.

20 tháng 1 2017
Chưa đi chưa biết Sa Pa
Đi rồi mới thấy mây ba bốn tầng
Nắng viền thác Bạc một vầng
Tình yêu xối xả trắng ngần bay bay
Đi rồi mới thấy đắm say
Sương mờ ai thả lá lay nhẹ nhàng
Giơ tay vớt ánh trăng vàng
Hóa ra vớt phải tóc nàng thơm hương
Gió pha chút lạnh trên đường
Ghé qua cửa sổ vào giường qua đêm
Giấc nồng mơ ước dịu êm
Như con suối chảy, góp thêm giọt tình
Sa Pa hai đứa chúng mình
Dắt tay dạo phố ẩn mình trong sương
Mờ mờ ảo ảo bốn phương
Không đi sao biết sương vương sợi tình.
20 tháng 1 2017

HAI TA CÙNG LEO PHANXIPĂNG

Phan xi păng Lào Cai tui vẫn nhớ

Hai ông bà già tám mươi tuổi chưa đi

Tiếng tăm lừng danh hết nước nam

Mong cho chúng ta sẽ mau tới đó.

Lên xe đi về Lào Cai phía Bắc

Bà đau lưng không tôi bóp lưng bà nha

Đôi ta vừa đặt chân lên ngọn núi

Hai mắt mệt mỏi thấy mệt đờ

Nghỉ chân ăn bánh uống miếng nước

Tui giúp ông ăn bánh ông nha!

Hết giờ! Chúng ta cùng leo núi

Gian nan hành trình vẫn ở đây.

Chót vót lênh khênh cao vạn trượng

Chọc thủng đỉnh núi chín tầng mây

Mây trắng phủ trời trông huyền ảo

Cảnh vật noi đây thật đẹp tươi.

Chưa hết đâu bà, tôi thầy cây rêu xanh

Kể cả con đê thẳng tắp lúa ngàn

Còn cả những bệ đá mấp mô

Ông ơi sao lâu chưa tới vậy.

Tôi cũng chẳng hiểu nữa bà ơi

Mình đang đứng nơi nào vậy bà

Hai ngày ròng ra cây thứ ba

Còn gần trăm mét tới đỉnh núi

Mệt mỏi đau lưng tôi chịu rồi

Ông còn sức không để leo núi

Nếu được thì hãy cõng tôi theo.

Nhưng mà tôi thầy có gì lạ

Thì ra giờ đang có tuyết rơi

Động vật đang đi vào hang trú

Cây cối um tùm xấu hổ che đi

Hai chúng ta lãnh lẹo nơi đây

Tôi nguyên đưa cái áo khoảc cho bà

Còn ông đội cái mũ của tôi nha.

Chúng ta đã lên đến đỉnh núi

Phan xi păng đã chinh phục được rồi

Ứơc nguyện chúng ta đã thành sự thật

Hai ta nhìn nhau trông mãn nguyện

Ngắm cảnh đỉnh núi thật là vui.

________ Hết_______________________

Mình tự làm nên đừng chê nha.