K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mik hơi lac đề thông cảm nha!^_^

Hôm nay là buổi tổng kết năm học, ai ai cũng xôn xao bàn tán đủ mọi chuyện. Nào là ; Hè đến tớ nhớ cậu làm sao!, nào là đi chơi ở  đâu... Bỗng nhiên lớp trưởng ở đâu bước đến, khuôn mặt nghiêm túc lắm. không biết cậu ta định làm gì nhỉ? ho một vài cái, cậu ta đứng giọng;" Cả lớp hãy trật tự! vì trong năm học này lớp ta dành thành tích cao nhất trường nên nhà trường thưởng cho một chuyến du lịch thanm  quan Nha Trang...: Chưa nói xong cả lớp tôi hò ầm lên:" Ôi! thích quá... cậu làm ơn cho bọn mình biết lịch trình đi...." câu ta lại từ tốn nói chúng tôi nghe... vậy là kì nghỉ hè của chúng tôi sẽ bắt đầu thật vui!!!

19 tháng 3 2022

Tham khảo:

Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ

Màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi

Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi

Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá

Bốn câu thơ cuối bài cho thấy nỗi nhớ quê hương da diết của tác giả. Nếu không có mấy câu thơ này, có lẽ ta không biết nhà thơ đang xa quê. ta thấy được một khung cảnh vô cùng sống động trước mắt chúng ta, vậy mà nó lại được viết ra từ tâm tưởng một cậu học trò. Trong xa cách, nhà thơ “luôn tưởng nhớ” tới quê hương. Niềm thương nỗi nhớ quê hương luôn canh cánh trong lòng. Quê hương luôn hiện lên bằng hình ảnh những con thuyền đánh cá “rẽ sóng chạy ra khơi” với “chiếc buồm vôi”, chiếc buồm đã trải qua bao gian lao mưa nắng, như những người dân chài, bằng ấn tượng “màu nước xanh” của biển, màu “bạc” của những con cá. Nối nhớ quê hương thiết tha bật ra thành những lời nói vô cùng giản dị: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”.  Tế Hanh yêu nhất những hương vị đặc trưng quê hương đầy sức quyến rũ và ngọt ngào. Chất thơ của Tế Hanh bình dị như con người ông, bình dị như những người dân quê ông, khoẻ khoắn và sâu lắng. Từ đó toát lên bức tranh thiên nhiên tươi sáng, thơ mộng và hùng tráng từ đời sống lao động hàng ngày của người dân.

21 tháng 4 2018

“Gió đưa cành trúc la đà

Tiếng chuông Trấn Vũ canh gà Thọ Xương

Mịt mù khói tỏa ngàn sương

Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ”.

Bài ca dao quả thực đã thể hiện được cái hồn thanh khiết mà bình dị của Hồ Tây quê em. Hồ Tây là hồ có diện tích lớn nhất Hà Nội, nước hồ trong trẻo luôn mang một sắc xanh mênh mông rợn ngợp đến khôn tả. Sáng sớm, sương mai bảng lảng mặt hồ, từ bờ bên này nhìn sang bờ bên kia chỉ thấy khung cảnh mờ mờ ảo ảo như chốn thần tiên nào. Đến khi mặt trời ló lên, hơi ấm dìu sương về vũ trụ, cảnh sắc mới hiện lên thật rõ ràng và không quên mang theo cái trong trẻo, mát lành rất hiếm có chốn Hà thành. Sau một đêm sương phủ, không khí như trong lành hơn, lá như xanh và non hơn, mặt hồ cũng như rộng và xa hơn nữa. Cái nắng trưa rải những tia vàng xuống kết duyên cùng mặt nước tạo nên những hạt sóng ngọc xôn xao ngụp lặn reo vui không ngớt. Dần dần, khi hoàng hôn xuống, sắc vàng diễm lệ chuyển sang một áng đỏ huy hoàng mặt trời muốn gửi gắm xuống nhân gian. Nhìn đàn sâm cầm bất chợt bay ngang qua, lòng em lâng lâng một lời hát Trịnh Công Sơn: “Bầy sâm cầm nhỏ, vỗ cánh mặt trời...".


 

“Gió đưa cành trúc la đà

Tiếng chuông Trấn Vũ canh gà Thọ Xương

Mịt mù khói tỏa ngàn sương

Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ”.

Bài ca dao quả thực đã thể hiện được cái hồn thanh khiết mà bình dị của Hồ Tây quê em. Hồ Tây là hồ có diện tích lớn nhất Hà Nội, nước hồ trong trẻo luôn mang một sắc xanh mênh mông rợn ngợp đến khôn tả. Sáng sớm, sương mai bảng lảng mặt hồ, từ bờ bên này nhìn sang bờ bên kia chỉ thấy khung cảnh mờ mờ ảo ảo như chốn thần tiên nào. Đến khi mặt trời ló lên, hơi ấm dìu sương về vũ trụ, cảnh sắc mới hiện lên thật rõ ràng và không quên mang theo cái trong trẻo, mát lành rất hiếm có chốn Hà thành. Sau một đêm sương phủ, không khí như trong lành hơn, lá như xanh và non hơn, mặt hồ cũng như rộng và xa hơn nữa. Cái nắng trưa rải những tia vàng xuống kết duyên cùng mặt nước tạo nên những hạt sóng ngọc xôn xao ngụp lặn reo vui không ngớt. Dần dần, khi hoàng hôn xuống, sắc vàng diễm lệ chuyển sang một áng đỏ huy hoàng mặt trời muốn gửi gắm xuống nhân gian. Nhìn đàn sâm cầm bất chợt bay ngang qua, lòng em lâng lâng một lời hát Trịnh Công Sơn: “Bầy sâm cầm nhỏ, vỗ cánh mặt trời...".


 

Câu nghi vấn đâu em?

23 tháng 6 2020

Tham khảo:

Hè vừa qua, em được ba mẹ cho nghỉ hè ở quê nội. Quê nội em là thành phố biển Nha Trang xinh đẹp, nơi khách du lịch thường ghé thăm. Đại lộ Trần Phú chạy dài theo bờ biển cát trắng to và đẹp với những bồn hoa phân cách và đèn đường cao áp. Sáng, nước biển màu xanh thẫm. Trưa, biển đổi màu xanh lơ. Chiều tà, màu nước xanh biếc đổi thành tím sẫm khi hoàng hôn đến. Sóng vỗ bờ tung bọt trắng xóa. Rặng dừa trên bờ biển xôn xao gió thổi. Người người đi dạo dọc hai bờ biển. Người ta dạo mát, tập thể dục, chạy bộ, cảnh trí thật đẹp và thanh bình. Nắng trải dài đến bờ cát, lúc ấy, người đi tắm biển rất đông, trẻ em chạy đuổi nhau trên bờ biển và nhảy ùm xuống nước, em cũng ở trong số đó. Hè được vui chơi ở quê nội, nơi có nhiều cảnh đẹp du lịch thật thích. Em rất yêu cảnh biển đẹp của quê hương em.