Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1:
-Từ bài thơ,ta rút ra được một bài học sâu sắc bản lĩnh của phụ nữ Việt Nam.Dù cuộc đời khó khăn,vất vả nhưng họ vẫn giữ trọn ''tấm lòng son''.
Câu 2:
-Qua bài ''Bạn đến chơi nhà'',ta hiểu thêm về tình bạn quý giá.Đó là tình cảm vượt lên trên mọi vật chất,không màng danh lợi.Bài thơ như muốn nói với chúng ta rằng hãy biết trân trọng điều nhỏ bé mà vô giá - tình bạn.
a) Bài học: Khi mình không hạnh phúc hay có chuyện buồn, thì đừng có đổ những đau đớn đó lên người khác. Mà hãy một lần nhìn lại những gì mình đã làm, xem cảm giác đó có đau hay không. Một người chỉ vì lợi ích của bản thân mình, chỉ nghĩ đến việc làm sao để thỏa mãn nhu cầu của bản thân thì tất cả mọi việc người đó làm đều là sai lầm, không được mọi người tán dương, mà còn bị khinh ghét, coi thường.
b) Qua câu chuyện, em mới hiểu được rằng, cuộc sống thật sự có rất nhiều chông gai, cạm bẫy mà chúng ta không thể nào ngờ đến. Không ai muốn điều xấu sẽ xảy đến với mình, con người muốn thành công thì chắc chắn phải vượt qua mọi thử thách gian khó đó. Và để trưởng thành hơn, chúng ta phải tìm cách vượt lên sự sợ hãi của bản thân, cũng như tìm cho mình con đường đúng đắn nhất để đi qua chướng ngại vật đó. Chúng ta cũng không nên cho đi sự bất hạnh đó dù là vô tình hay cố tình. Nó chỉ khiến cho chúng ta càng thêm đau đớn, khó khăn mà thôi, không giải quyết được những nhu cầu của bản thân mình. Một người mà lúc nào cũng ích kỉ, luôn nghĩ cho bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác, thì người đó đã thật sự dẫn dắt mình vào một con đương u ám, đen tối nhất. Ở nơi đó thật sự tăm tối, không có lối thoát. Chúng ta hãy thử một lần đặt mình vào hoàn cảnh của người mình đã cho đi sự bất hạnh. Rồi hãy nhìn nhận một cách chân thực nhất về những gì mình đã làm, cũng như để thấu hiểu, chia sẻ và thông cảm hơn. Chúng ta sẽ thấy rằng nó thật sự rất đau, và không ai muốn đón nhận lấy điều đó.Chúng ta đang nhìn đời, nhìn cuộc sống qua lăng kính loang lổ vệt màu của cảm xúc, bám dày đặc lớp bụi bặm của thành kiến, thương đau. Chúng ta trở nên bực nhọc, phán xét trước những gì mình tự cho là " Lỗi lầm của người khác". Chưa bao giờ chúng ta nhìn lại những việc mình đã làm, luôn cho rằng việc mình làm là đúng, mà không bao giờ nhìn rõ những hậu quả mà việc đó sẽ gây ra, cũng như luôn đổ hết trách nhiệm cho người khác mặc dù mình là người làm sai. Hãy một lần nhìn lại những gì mình đã làm và sửa chữa nó. Phải biết nhìn nhận lại cuộc sống, không nên mang đến khổ đau cho người khác, bạn sẽ thấy bạn sống có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Vì mình được sống, được sống hết mình với tuổi trẻ. Còn nếu như là hạnh phúc, hãy biết chia sẻ những hạnh phúc đó cho người kém may mắn hơn mình. Để niềm vui được lan tỏa khắp mọi nơi, ai cũng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Không nên giữ lấy món quà vô giá đó cho riêng mình, hãy lan tỏa nó đến tất cả mọi người. Rồi bạn sẽ nhận được nhiều hạnh phúc, niềm vui hơn là bạn đã tưởng tượng. Cho đi hạnh phúc, không phải mất mà là để nhận về nhiều hơn. Đừng nên quá ích kỉ, mà quên đi người khác. Nó chỉ khiến cho bạn thêm đau đớn mà thôi, và mất đi sự hạnh phúc. Các bạn ơi! Hãy biết sống chậm lại, lắng nghe những người xung quanh nói để hiểu hơn, thấu hiểu hơn, yêu hơn và tránh gây ra những tổn thương không đáng có. Hãy biết tự nhận ra lỗi lầm của mình và sửa chữa nó.
Chúc bn học tốt !!!!!
Văn bản này được đăng trên báo yêu trẻ số 116, ra ngày 1 tháng 9 năm 2000 tại TP HCM.
Đây là một bài bút kí ghi lại tâm trạng của một người mẹ trong đêm trước ngày chuẩn bị khai giảng của con vào lớp một cùng với vai trò to lớn của nhà trường, nền giáo đục đối với mỗi chúng ta. Không có sự việc, không có cốt truyện theo một chuỗi nhất định nhưng bài văn này đã khá thu hút người đọc bởi mỗi câu văn dạt dào tình cảm với biết bao niềm tâm sự, hồi tưởng kỉ niệm của người mẹ thương yêu con bằng tấm lòng cao cả. Bài văn này đã đưa mỗi chúng ta đến với những rạo rực tinh thần, bâng khuâng khó tả của kí ức tuổi thơ.
Đi sâu vào trong bài ta có thể cảm nhận được từng cảm xúc, câu từ mượt mà với hai luồng tâm trạng trái ngược. Hình ảnh của người con được miêu tả thật ngây thơ, đáng yêu. Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo. Mai đã là ngày khai trường, một ngày trọng đại của tuổi thơ cũng như một kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời, vẫn tâm trạng như trước một chuyến đi xa, người con chỉ háo hức, lo mỗi việc sáng mai sao dậy cho kịp giờ rồi lại chìm vào trong giấc ngủ dễ dàng như ăn một cái kẹo. Tâm trạng ưu tư đó chính là tâm hồn ngây thơ của người con. Tâm trạng ấy phải chăng một phần cũng do tình thương yêu, sự dạy dỗ, chăm sóc của người mẹ. Trong khi người con đang mơ những giấc mơ đẹp thì người mẹ lại trằn trọc, suy nghĩ. Tâm trạng của mẹ như đang ở ngày đầu tiên khai trường của chính mình. Như ngày thường sau khi con đi ngủ, mẹ dọn dẹp nhà cửa, lượm lặt những đồ chơi mà con bày, dàn trận và làm vài việc riêng của mình. Nhưng hôm nay đã làm xong mọi việc mà mẹ vẫn chưa ngủ. Và thực sự mẹ không lo lắng đến mức không ngủ được
Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, con người thường xuyên phải dùng ngôn ngữ làm phương tiện giao tiếp. Nếu biết lựa chọn lời nói thích hợp thì mọi người sẽ hiểu nhau hơn, công việc sẽ thuận lợi hơn, kêt quả sẽ cao hơn. Mỗi người bình thường đều có khả năng nói lên mọi điều nhưng có lời hay, lời đẹp mà cũng có những lời thô, lời vụng. Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe. Ta có thể chọn lựa lời nói tuỳ theo ý định và trình độ văn hoá của mình. Ông cha thấy lời nói như một thứ công cụ dễ kiếm, dễ chọn trong tầm tay của mọi người. Nếu chọn đúng, lời nói sẽ tạo hiệu quả cao hơn, còn lựa sai thì lời nói sẽ làm mất lòng nhau.
Ở câu nói "Lời nói chẳng mất tiền mua”, lời nói được ví như vàng, một vật có giá trị về vật chất, được nâng niu, gìn giữ, nghĩa là lời nói cũng quý giá như thế, cũng cần có sự cẩn thận trong khi sử dụng nó. Như vậy, hai câu nói trên muốn khẳng định nếu biết chỉnh chu lời noi thì ta sẽ được mọi người tôn trọng, yêu mến, xây dựng được các mối quan hệ xã hội lành mạnh, tốt đẹp và đạt được tình cảm, mục đích giao tiếp khi nói, không làm tổn thương người khác, gắn kết tâm hồn con người lại với nhau, viết nên những cảm xúc, ấn tượng đẹp trong giao tiếp.
Người ta thường nói: “Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù có bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Quả đúng thế. Tuổi trẻ có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nhưng có khi nào chúng ta tự hỏi: Phải sống sao cho “thanh xuân” thực sự tuyệt vời như chính cái tên của nó? Liệu chúng ta có nên lam mọi điều dù đúng, dù sai? Đề cập tới vấn đề này, nhà thơ trẻ Nguyễn Thiên Ngân đã viết:
“Mình cậy trẻ dễ phá đi làm lại
Chút sai lầm chưa sửa đã toan buông
Rồi đến lúc chẳng còn nhiều chọn lựa
Đành yên lòng chấp nhận chuyện sai hơn”.
Thật vậy! Chỉ với bốn câu thơ, Nguyễn Thiên Ngân đã bộc lộ những suy nghĩ vô cùng sâu sắc về việc sống và đương đầu với thách thức của cuộc đời. Nhà thơ nhắc tới những người “cậy trẻ”- suy nghĩ mình con cả cuộc đời để làm những gì mình thích, sống cuộc sống mình muốn. Có lẽ bởi thế, họ cho phép mình được sai. Nhưng sai hôm nay, rồi mai lại sai nữa. Mãi rồi tới khi “chẳng còn nhiêu chọn lựa”- tuổi trẻ đã qua rồi, cơ hội đã tuột mất- họ đành buông xuôi, mà buông xuôi, có lẽ là điều sai nhất trong cuộc đời con người. Như vậy, ngắn gọn thôi nhưng nhà thơ trẻ này muốn gửi tới chung ta bức thông điệp: Tuổi trẻ là tuổi của những khát vọng, của sự vẫy vùng, nhưng mỗi người vẫn cần cái nhìn chín chắn, nhìn lại bản thân và chọn cách vươn lên, phải xét cho kĩ, suy cho cùng, đừng để tuổi trẻ cứ sai, rồi lại “sai hơn”.
Có lẽ, ai trong chúng ta cũng biết rằng tuổi trẻ, tuổi thanh xuân là quãng thời gian mà con người luôn hướng tới, dù khi là một cô cậu học sinh hay một người đã tới độ “sang thu” (Hữu Thỉnh) của cuộc đời. Tuổi trẻ mang một màu sắc vô cùng đặc biệt, khiến con người chưa tới thì khao khát, những con người đã chạm tới rồi thì say sưa chẳng muốn rời. Nhưng điều quan trọng nhất là phải suy nghĩ thấu đáo. Suy nghĩ thấu đáo không phụ thuộc vào độ già của con người mà phụ thuộc vào sự trưởng thành trong nhận thức và suy nghĩ. Người có suy nghĩ thấu đáo không hành động một cách nông nổi mà luôn biết nhìn nhận trực tiếp vấn đề mình phải đối mặt và tự chọn cho mình một lối đi đúng đắn nhất, không cậy mình trẻ mà làm những điều vô nghĩa. Nếu mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ có được suy nghĩ thấu đáo thì cuộc sống của họ sẽ ý nghĩa biết chừng nào! Cuộc sống sẽ đẹp như chính bản chất của cuộc sống: “sống” chứ không đơn giản là “tồn tại”. Họ sẽ phấn đấu và sống hết mình với quan niệm:
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh »
(Tố Hữu)
Có lẽ cũng chính bởi vậy mà xã hội sẽ văn minh và phát triển hơn bởi cách sống của thế hệ trẻ sẽ phần nào phản ánh được xã hội, đất nước ở hiện tại và tương lai. Tới đây, tôi chợt nhớ tới những gương mặt tiêu biểu cho thế hệ trẻ Việt Nam tham gia cuộc thi « Vô địch tin học văn phòng thế giới » đã nỗ lực vươn lên và lọt vào top 10 đội xuất sắc nhất. Nhưng nếu một ngày nào đó, thế hệ trẻ cứ lãng phí thời gian sống của mình vào những điều vô nghĩa, không chịu nhận sai và sửa sai mà vội buông bỏ thì có lẽ, xã hội sẽ chẳng tiến bộ và cuộc sống sẽ vô nghĩa, nhàm chán, tẻ nhạt hơn biết bao nhiêu.
Tuổi trẻ đẹp nhưng không phải tự nó có thể duy trì sự tuyệt vời của bản thân nó mà phụ thuộc vào những người đang « sở hữu » nó. Thế nhưng thật đáng buồn bởi đâu đó trong cuộc sống vẫn tồn tại một số người chưa hiểu hoặc cố tình chưa hiểu điều đó. Họ cần bị xã hội phê phán, họ không nên nghĩ vì mình còn trẻ, có thể làm mọi thứ mình muốn mà có quyền được “làm bừa”, làm mặc dù biết mình sai và ngụy biện rằng “không nên xấu hổ bởi có sai mới có khôn”. Có thể nói, suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Cuộc đời chúng ta không vô hạn, xuân của trời đất có thể tuần hoàn nhưng xuân của đời người thì “chẳng hai lần thắm lại” (Xuân Diệu). Đó là bài học cho tất cả chúng ta, đặc biệt là thế hệ trẻ, ta phải sống sao để tuổi trẻ thực sự có ý nghĩa, có thể vùng vẫy với khát vọng vươn tới trời xanh, với suy nghĩ chín chắn, với nỗ lực không ngừng. Còn tôi, sau khi đọc những câu thơ của Nguyễn Thiên Ngân, tôi đã tự nhắc nhở bản thân : Thể hiện cá tính, đam mê của mình, sống hết mình với tuổi trẻ là cần thiết, nhưng cái gì quá cũng không tốt, bản thân mình cần suy nghĩ thật kĩ để không phạm phải sai lầm, mà nếu đã sai thì không được « sai hơn ».
Như vậy, những câu thơ của Nguyễn Thiên Ngân đã cho chúng ta những suy nghĩ sâu sắc về vấn đề sống và suy nghĩ trong tuổi trẻ. Hãy tự hỏi bản thân : Ta muốn tự mình xây dựng cái mới hay muốn phá cái đã có và làm lại một cách quá ngông nghênh để rồi cuối cùng phải bất lực mà buông xuôi? Hãy tự nhắc nhở bản thân : Tuổi trẻ hay cuộc đời cũng vậy, mọi thứ đều hữu hạn, vậy « nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ sao ta không sống thật sâu » (Phạm Lữ Ân), và « sống sâu » chứ không phải « chìm sâu ».
Thật đâu dễ đưa ra quyết định chấp nhận hay buông bỏ, khi ta phải đứng giữa ngã ba đường. Người khôn ngoan sẽ thấy trước đích đến để chọn con đường sẽ đi. Người vội vàng chọn sai thì phải đi một đoạn khá xa, để rồi cuối cùng vẫn quay lại vạch xuất phát, mà khi đó cái giá phải trả là mất rất nhiều thứ quý giá như là thời gian đeo đuổi, phí công phí sức, phí hoài tuổi xuân, và có khi đánh mất cả niềm tin vào chính mình, cho một bài học cay đắng, xót xa: “Đói lòng ăn trái khổ qua/Nuốt vô thì đắng, nhả ra bạn cười”.
Điều mà nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân muốn gửi gắm qua hai câu thơ: “Mình cậy trẻ, dễ phá đi làm lại/ Chút sai lầm, chưa sửa đã toan buông”, có thể bắt gặp đâu đó khi bạn chọn cho mình môi trường sống và làm việc, định hướng nghề nghiệp tương lai, đầu tư trong kinh doanh... và kể cả cách lựa chọn người yêu của giới trẻ hiện nay. Nhiều người nghĩ cứ thích rồi sẽ là thương. Khoảng cách giữa thích và thương mong manh như sợi tóc, mà trong cuộc đời mỗi người nếu may mắn lắm mới gặp được 1 hoặc 2 người thương mình, còn lại là những loại tình cảm na ná như thương thì nhiều lắm. Tìm một người đi bên cạnh lúc vui thì dễ, mà tìm một người ở bên cạnh lúc buồn mới khó. Thích một người không thích mình, chính là dù mình có cố gắng đến mức nào thì trong mắt họ mối quan tâm với mình chỉ là màn sương vô cùng mờ nhạt. Có bên cạnh thì vui, không có cũng chẳng buồn. Gặp gỡ, quen biết, trao yêu thương và rồi chia tay có phải là nỗi cay đắng trong trái tim con người. Sai lầm càng lớn, rủi ro càng cao. Tuổi trẻ cho ta nhiều cơ hội lựa chọn, thế nhưng các bạn trẻ ơi, đừng vội bước vào cuộc đời người khác bằng sai lầm, đừng vội lao vào tìm kiếm một nửa kia để rồi thay bạn như thay áo, cho dù có ràng buộc bởi thể xác nhưng chẳng thể trói buộc tâm hồn. Yêu cuồng sống vội chốc phát sẽ chốc tàn, rồi chợt nhận ra khóe mắt nhỏ lệ, ôm lấy những nỗi trống vắng không thể lấp đầy...
Khi người ta đã trải qua sự đổ vỡ rồi, người ta mới thấu được mọi sai lầm, mọi sự nuối tiếc đều không thể lấy lại được. Rồi, một lúc nào đó chúng ta chợt nhận ra có những điều không nên so đo là ai đúng ai sai, quan trọng là chúng ta có muốn giữ mối quan hệ đó hay không, và người đó quan trọng tới mức nào với chúng ta.