K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang , KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc , bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê , mà thôi kệ mắc quá , đặt đít xuống ị cái...
Đọc tiếp

Tôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang , KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc , bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê , mà thôi kệ mắc quá , đặt đít xuống ị cái đã .

Phù ! ra được thoải mái làm sao . giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay ko ! Haha , bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám" , bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , thay đổi hả ? thay đổi cái đệt nè

=> Khi đi vào nếu bên trái ghi “nhà cầu này bị ma ám”, thì khi đi ra nó phải ở bên phải. Đằng này nhân vật chính thấy vẫn thế => 2 dòng chữ đổi chỗ cho nhau

0
Mỹ nhân cười và Tự tử cười“Tôi chỉ muốn một tình yêu thật sự, anh biết không?” Tình yêu ư, tình yêu theo tôi là chỉ xuất hiện giữa người với người chứ đâu ai có thể yêu ma, quỷ quái? , giờ tôi chỉ còn biết nhìn và im lặng, mà cũng đúng thôi nó gì đây cơ chứ?…“Zắc, zắc…” Vẫn cái tiếng như xương vỡ nho nhỏ vang lên trong thân thể “cô dâu”, nhưng cái áp lực vô hình...
Đọc tiếp

Mỹ nhân cười và Tự tử cười

“Tôi chỉ muốn một tình yêu thật sự, anh biết không?” Tình yêu ư, tình yêu theo tôi là chỉ xuất hiện giữa người với người chứ đâu ai có thể yêu ma, quỷ quái? , giờ tôi chỉ còn biết nhìn và im lặng, mà cũng đúng thôi nó gì đây cơ chứ?…

“Zắc, zắc…” Vẫn cái tiếng như xương vỡ nho nhỏ vang lên trong thân thể “cô dâu”, nhưng cái áp lực vô hình không biết tới từ đâu vẫn đè nặng lên trái tim mọi người, mọi người như những bức tượng và như không thể di chuyển, ” zắc, zắc…” Nó là cái quái gì nhỉ, trong cơ thể cô ta rốt cục là cái thứ gì đang hoạt động? Tôi đang tưởng tượng như sắp có ” con gì” đó sẽ bay ra ngoài và nuốt chửng lấy tôi, ngày càng sợ tôi chỉ ước mình có thể chạy, chạy thật xa, chạy khỏi nơi quỷ quái này, nhưng ước mơ chỉ là ước mơ thôi thực tế thì tôi không thể làm gì hết ngoài nhìn đứng ” trơ trơ” mọi thứ diễn ra, cái cảm giác vô dụng như xé nát cõi lòng tôi, rốt cuộc thứ quái quỷ gì đang diễn ra đây?

” xì, xì, xì….” Cả người cô dâu như phun ra những đợt khí, những đợt khí này thành tia bay ra ngoài cô dâu, tiếng theo khung cảng trong Miếu hiện lên một bóng đen, một bóng đen hiện dõ là một vị tướng quân mặc áo giáp vàng, nhưng ngoài cái áo giáp và mũ khôi màu vàng ra thì trên khuôn mặt chỉ là những dòng khí đen sì,một khuôn mặt người hiện ra, một đôi mắt mầu tím hiện dõ và lập loè sáng tối hiện lên. Một khung cảnh ma mị tới dợn người, vị tướng quân mặc áo giáp vàng kia đứng đó mà làm cho tất cả mọi người ai cũng hoảng sợ, đôi mắt tím cứ chập chờn sáng tối nhìn chằm chằm vào 3 người, trên cái khuôn mặt là cái khí màu đen sì tạo thành kia không hề mang chút tình cảm nào, nhưng nó chợt biến mất và hiện ngay đằng sau cô Nga, cô Nga chỉ kịp hét lên một tiếng:” Á”.

Cụ Thiên thấy thế biết là chuyện chẳng lành, Cụ cắn đầu lưỡi cho máu phun ra, cơn đau làm cụ tỉnh táo lại, cụ hét lên:” Ma quỷ có đường của ma quỷ, cớ sao lại muốn tranh đường của “Người”? ” cụ vừa hét vừa ném cái Kỳ lân ấn về phía Yêu Tinh, kỳ lân ấn vừa rơi đúng chân con Yêu Tinh thì phát tiếng nổ “đoành” trầm đục, đẩy con Yêu tinh ra xa, cụ kéo lấy bố tôi và tôi định chạy ra cửa thì cả 3 người chúng tôi hoảng sợ, từ cái bậc thềm của Miếu ” mọc” lên một thứ gì đó, cứ từ từ nhô lên, cho tới khi nhô hẳn lên là một cái đầu người, đen sì, không tai, không tóc, cái đầu đen sì và trọc lóc, đôi mắt phát ra màu trắng sáng như màu xương người đang nhìn chúng tôi, cái đầu người cứ nhìn chằm chằm vào cả 3 người, cụ Thiên thấy thế biến sắc lắm, cụ dật mình hét lên:” Quỷ Vương” đúng như cái tên gọi của cái đầu người kia nó chỉ cần nhìn thôi đã làm cho người ta lạnh hết cả người rồi, cả 3 người chúng tôi như đang đứng dưới tiết trời âm 10 độ vậy, bất chợt tiếng hét của cô Nga vang lên mọi người nhìn ra thì thấy cô máu mũi, mồm chảy xuống đỏ,ướt cả tà áo trắng, toàn bộ lũ ma rừng giờ chỉ còn lại là những bãi máu với thân thể không chọn vẹn, ngay cả con quỷ núi cũng chảy máu xanh nè, con báo thành tinh thì nằm vật ra đất không dõ sống chết, trong lúc ai cũng hoảng, cô Nga làm một động tác khiến cụ Thiên hét lên:” Không…” 2 tay cô Nga khép lại như lễ phật, cô Quỳ xuống hướng xuống dòng sông kia đọc lẩm nhẩm cái gì đó xong máu mắt chảy ra, Cụ Thiên thấy thế hét lên:” Sư muội…” Nhưng cụ có kêu tới cháy cổ thì thân thể cô Nga cũng đổ ập xuống đất, ai cũng hoảng hốt, thì ngay lúc đó dưới sông hiện lên một cái vòi rồng rất lớn, nó xoáy ngay giữa sông, làm gió nổi lên và nước sông bắn tung toé hết, sau vài phút ngắn ngủi cả khúc sông bị hơi nước không biết từ đâu bay tới làm cả khúc sông và cái miếu chìm vào xương mù, sau đó một tiếng nổ “đoàng” như quả pháo cối nổ, tiếng vang chấm dứt, dưới lòng sông hiện lên 2 con rùa to như cái thúng, một con màu trắng mai vàng, con kia mai trắng mình vàng, chúng nó hiện lên thì liền bơi theo 2 hướng khác nhau, một hướng về đầu nguồn, một hướng về cuối sông, bố tôi dun dun nói: “Hà Bá” tôi cũng hốt hoảng vì cái cảnh kỳ dị trên nhưng không đợi chúng tôi kịp suy nghĩ xem chuyện gì sắp xảy ra thì từ dưới sông tôm, cua, cá, rắn, ba ba…

Theo dòng nước dâng lên mà bọn nó bơi tới gần miếu, cả ngôi miếu giờ chỉ toàn một màu trắng xoá do nước bắt đầu dâng lên chỉ sau vài phút cả ngôi miếu như một hoang đảo xung quang toàn nước là nước, nước mênh mông khắp nơi, tôm cá, cua, ốc cứ vậy mà bơi xung quang miếu, chả hiểu sao ngôi miếu như sắp sập vậy dung lên nhè nhẹ, như là 1 trận động đất vậy, bụi và mạng nhện bắt đầu rơi lung tung, chúng tôi chợt tỉnh lại thì thấy cái đầu người thụt xuống đất, cái áp lực cũng tự nhiên biến mất, 3 người không ai bảo ai chạy, nhưng vừa chạy ra tới cửa miếu thì dật mình, nơi đây toàn nước là nước, 3 người chung tôi chạy ra chỗ cô Nga xem cô thế nào đã ngất đi nhưng may thay còn thở, nhưng không hiểu sao mặt cụ Thiên vẫn toát ra vẻ lo lắng thật sự, đứng bì bõm trong nước vì giờ này nước đã ngập tới đùi, cô Nga thì được con quỷ núi ” bế” còn con báo thành tinh chắc chết rồi, nhưng chưa kịp hồi lại tinh thần, tiếng chim lợ kêu “eng éc, eng éc” vang lên, tôi nhìn bầu trời mà hốt hoảng vì lũ chim nhiều tới nỗi như có thể che kín cả bầu trời, chúng bay tới đâu thì xương mù tan tới đó, sau chúng nó đậu lên cây đa sau miếu kêu từng tiếng eng éc điếc tai không chịu được, lũ cá dưới sông như gặp được kẻ thù chúng cứ búng nước lên trời như thách thức, trong Miếu hiện ra từng đám lố nhố ” ma da người”, ” tà linh”, và 2 cô em vợ:” ma lỗ” đang đứng nhìn chúng tôi, nước vẫn dâng lên nhưng không hiểu sao không lên được tới miếu, sau miếu là cây đa cổ thụ chỉ là nhìn cái cảnh dưới gốc cây từng đám ” người” gồm:”quỷ đói”, “quỷ lùn”, ” quỷ linh nhi”, “oán hồn”…

Lổm nhổm cả đám đứng đó nhìn chúng tôi với ánh mắt thương hại thêm cái khuôn mặt chúng cười tới tận mang tai, mắt như sắp nồi ra, nhìn tới ghê người…

Bỗng từ trong Miếu một tiếng cười Lành lạnh vang lên, cô dâu đi tới nhè nhẹ bỏ cái khăn trên đầu, hiện dõ là một mỹ nhân đẹp như thiên tiên trên trời mà lần này không phải ảo giác mà là thật, cụ Thiên nói nhỏ:” Nó đã thành đạo rồi”. Xem ra việc lấy chồng chính là vì cái này, xem ra nó lấy chồng cũng như bao người phụ nữ khác đều xem sắc đẹp là tất cả, tôi lại nhớ tới câu nói của các cụ, phụ nữ đẹp đều là “Yêu Tinh” câu nói bao đời mà vẫn đúng. :(((

Cô dâu giờ này phong thái nhẹ nhành, thoát tục đưa mắt nhìn về phía tôi và đưa tay phải lên miệng cười: ” hi hi” có lẽ thằng đàn ông nào mà gặp phải cảnh này mà thú tính không nổi lên thì nó không phải đàn ông chỉ tiếc là khi nghĩ ” Mỹ nhân” này là một con yêu tinh tu luyện gần 400 trăm năm thì có lẽ có cho thêm mười lá gan cũng trả dám làm gì. Khổ nỗi lũ yêu ma đằng sau cô ta vừa nghe thấy tiếng cười như chuông bạc deo kia thì hưng phấn như được uống thuốc thích, chúng gào thét, hét lớn, khóc cười vang lên như xé tan cả vùng trời, chúng đang gào thét thì dưới sông xuất hiện những dải sương mù đen trên sông, như bóng đêm bao lấy dòng sông. ” Tích tịch, tình tang, tình tang, tình tang…” Tiếng nhạc ở trong đám sương mù đen kia phát ra, càng nghe càng có cảm giác vui vẻ và hi vọng, cụ Thiên thấy thế nói gắt với bố em và em:” Bịt tai lại” bọn em không hiểu nhưng làm theo, kỳ lạ thay lũ yêu ma đằng sau “mỹ nhân” kia giờ dại da chúng từ từ kép nhẹ hờ đôi mắt lại, mắt lim dim, cả người chúng như đờ ra nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự hạnh phúc, nhìn tới đây thì ai cũng biết chúng đã bị thôi miên rồi, trong chốc lát, một cái quan tài hình chữ nhật trôi tới, nó nhìn rất mộc mạc, không có hoa văn hay trang chia gì hết, cứ như người ta cắt một cây gỗ ra và đẽo thành hình chữ nhật vậy, chỉ là giờ nó trông giống một chiếc thuyền độc mộc hơn vì nó đang trôi trên sông như một chiếc thuyền vậy, chỉ là tí nữa cả bố tôi và tôi suýt chút nữa hét lớn lên vì mẹ ơi, trên cái thuyền đó là một con cá “trê” nhưng lại to như một đứa bé 10 tuổi, hơn nữa còn có tóc dài qua vai lên biết đây là “phái nữ” trên người mặc quần áo vải màu vàng như người ta mặc vào người chết lúc đem chôn vậy,tay đang cầm chiếc đàn “thất tuyệt cầm” mà gảy nhìn mà ớn lạnh hét lên, tôi vì quá sợ mà hét lên một tiếng như xé cả cổ họng:” Aaaaa…” Sau tiếng hét thì tôi cảm giác như mình người mình dun lên bần bật mặt tái xanh, cụ Thiên nói:” Đừng sợ đây là “âm sai” nơi âm giới chuyên đưa hồn người chết trở về cõi u minh” tôi cố lấy lại bình tĩnh nhìn vào con “trê” cái màu trắng kia, nhưng kỳ lạ thay “chiếc thuyền” kia cứ trôi, trôi gần vào cạ miếu nhưng vẫn không dừng lại, con “trê cái” kia nhìn vào con Yêu tinh thì cười lên ” khanh khách” như bắt được vàng, con yêu tinh kia cũng trả kém phần cũng che miệng lại phát ra tiếng hi hi say lòng người.

Tôi đứng nhìn cụ Thiên xem cụ định nói gì thì cụ tự nhiên nhăn mặt lại, cụ dật mình mở to mắt nhìn sang 2 bên trái,phải. Thấy có cái gì đó trong nước từ từ nổi lên, từ dước nước “bùng cháy” lên cao tới hơn 2 mét, có khoảng 4 cột “lửa” từ dưới nước bay lên, trong cái đám lố nhố từ trong “nước và lửa “đi ra kia, cả bố tôi và tôi đều ớ người ra mà không hét lên được, trước mặt chúng tôi là những “người” khổng lồ cao tầm 2 mét to cao vạm vỡ, nhưng đáng sợ nhất là họ không có “da” hay nói đúng hơn là da của họ là những “con mắt”, bạn cứ tưởng cả bộ da trên thân thể của bạn thay thế là “những con mắt” trên thân thể toàn mắt là mắt, nếu người yếu tim thì có thể chết ngay lập tức, bọn nó chỉ có 2 người và như đi trên mặt nước nhìn thì mỏng manh dễ vỡ nhưng nhìn cái bộ da mà toàn “mắt” cái nhắm, cái mở, cái nhấp nháy kia đủ để bất cứ ai ngất rồi, nó quay lại nhìn chúng tôi và cười:” khực, khực, khực…” Xong bước nhanh phía tôi như hân hoan, như vui mừng…

Bố tôi hét lên nhắm mắt lại nhưng đã không kịp, ngay trước mắt tôi là khung cảnh cả làng tôi đưa ma, nhà ai cũng có tiếng đám ma vang lên, một bầu trời đêm nhưng nhà ai đèn cũng sáng, hoá ra trong làng người đã chết quá nửa, khi tôi lại gần những thân nhân của họ nhìn tôi đầy căm ghét, hận thù và khinh rẻ, thằng Dương chạy lại phía tôi và hét lên:” đkm m, tại mày mà cả làng nhà ai cũng chết một hai người, đềh bị lũ ma quỷ kia giết, tại mày, tại mày…” Tiếng trách móc, tiếng chửi bới cao dần, những âm thanh oán hận, la hét vang lên, tiếng chửi bới, tiếng gào thét, tiếng khóc như xé lòng vang lên… Tại tôi sao? Tại tôi sao? Tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn họ chửi mắng, giờ phút này, tâm chí tôi như chết lặng, nước mắt không biết từ khi nào lăn xuống, chết hết rồi, chết hết rồi, vì mày mà họ phải chết, vì mày mà tất cả họ phải đau khổ, vì mày, vì mày….

Tôi không biết đứng đó bao lâu, đã khóc bao lâu, đau lòng tới mức nào, tâm can như đau khổ, như tuyệt vọng, như chết lặng. Bỗng tôi “cười mỉm” ánh mắt như chất chứa nỗi đau cũng sự tuyệt vọng vô hạn, rồi từ từ đưa 2 tay lên tự “bóp” cổ mình, trên khuôn mặt vẫn ánh lên sự đau đớn, đôi mắt như tuyệt vọng cùng cực giống như người sắp tự tử, nhưng trên môi vẫn là nụ cười, nụ cười của kẻ sắp chết hay là kẻ đang bóp cổ mình lên thiếu khí và biến dạng? Tôi không trả lời được giờ 2 tay của tôi đã bóp cổ tới lè lưỡi ra ngoài nhưng trên khuôn mặt vẫn cười vui vẻ. Giải thoát, giải thoát rồi?.

0
THU PHỤC TỨ QUÁINăm đó tôi ko về nhà mà ở lại nhà sư huynh đón tết, đang ăn uống vui vẻ thì ông huynh nhận được điện thoại từ chủ hội nói rằng có tin báo là có kẻ trong hội đang bí mật luyện phép cấm, bây giờ cử ông huynh đi ngăn chặn việc này vì nếu để lâu hậu họa sẽ khó lường. Sau khi tắt điện thoại mặt ông huynh hậm hực nói:– lúc sướng thì ko thấy mặt tao đâu, tới...
Đọc tiếp

THU PHỤC TỨ QUÁI

Năm đó tôi ko về nhà mà ở lại nhà sư huynh đón tết, đang ăn uống vui vẻ thì ông huynh nhận được điện thoại từ chủ hội nói rằng có tin báo là có kẻ trong hội đang bí mật luyện phép cấm, bây giờ cử ông huynh đi ngăn chặn việc này vì nếu để lâu hậu họa sẽ khó lường. Sau khi tắt điện thoại mặt ông huynh hậm hực nói:

– lúc sướng thì ko thấy mặt tao đâu, tới lúc có chuyện quái dị toàn bắt tao đi giải quyết.

Cả hai anh em tôi đều hiểu từ sau khi sư phụ mất trong môn chỉ còn lại có một mình sư huynh tôi thân cô thế cô nên luôn bị người của mấy phái khác trong hội ra sức chèn ép, đặc biệt là hai anh em họ Lưu kẻ chủ hội kia lúc nào cũng coi ông huynh là cái gai trong mắt muốn nhổ bỏ, vậy nên mượn chuyện này cũng là một cơ hội để hại sư huynh tôi. Sau vài tiếng thở dài ông huynh nói:

– mày gói đồ đi rồi đi theo tao.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp được chủ hội, hắn tên là Lưu Minh còn em trai hắn tên là Lưu Tam, cả hai đều đáng ghét như nhau. Theo chân ông huynh đến tổng hội chúng tôi được dẫn vào một gian phòng, khi bước vào đập vào mắt tôi là khoảng chục tên mặt mày lạnh tanh, trên tay mỗi người đều có hình xăm, đứng thành hai hàng, ngồi chính giữa là một kẻ vừa lùn vừa mập, mặt mày gian xảo lại toát lên vẻ độc ác đó chính là tên chủ hội. Hắn hất cằm về phía trước nói:

– hai chú ngồi đi.

Sau khi ai chúng tôi đã yên vị vào ghế thì Lưu Minh cũng nói thẳng vào vấn đề.

📷

– hôm trước anh quan sát tinh tượng thì thấy có bốn ngôi sao hung rơi xuống mũi Cà Mau, có lẽ đang có kẻ luyện binh, anh lại nhận được tin báo có kẻ lợi dụng lúc này mà làm loạn. Bây giờ anh đang có việc quan trọng ko thể giải quyết được nên phải nhờ chú Khang đây giúp anh, hơn nữa xét về khả năng thì trong hội cũng ko ai thích hợp để làm việc này hơn chú đâu.

Tôi biết ông huynh chỉ có thể đồng vì nếu ko thì sẽ bị đám thủ hạ kia xử ngay. Sau một lúc đắn đo suy nghĩ thì ông huynh nói:

– Em thân cô thế cô ko có gì trong tay lỡ như mà gặp cái gì quá mạnh làm sai mà đối phó được, xin anh cho em mượn Liệt Âm Kiếm để phòng thân.
Gã Lưu Minh sau một lúc lưỡng lự thì cũng đồng ý nhưng với điều kiện ông huynh phải để lại một thứ quan trọng để làm tin, cụ thể là cái gì thì tôi cũng ko biết chỉ có hai người đó biết. Sau khi đã giao dịch xong thì gã Lưu Minh lấy kiếm ra, đó là thanh kiếm làm bằng đồng đen dài khoảng một mét nhìn qua vô cùng sắc bén, trên thân chạm 7 ngôi sao, ngửi còn có mùi máu tanh. Ông huynh kêu tôi:

– Mày cầm thử đi.

Tôi vừa đưa tay cầm thử thì bất ngờ một tia sét từ trên trời đánh xuống dựng cả tóc gáy, tôi hoảng quá la lên:

– Trời ơi anh muốn em chết hả.

-Ha ha ai kêu mày nghe làm gì, đây là thanh kiếm có ma tính, nó biết người như thế nào mới cầm được chứ ko phải muốm cầm là cầm đâu.

– Anh biết vậy sao ko nói mà còn gài em, hic.

Sau đó ông huynh phải làm lễ khấn hết một con heo thì nó mới cho cầm. Mà lạ cái là lúc sư huynh tôi cầm thì nó nhẹ như không mà tới lượt tôi vác thì nó như nặng cả trăm cân ko tài nào vác nổi. Tôi liền nói:

– Mày làm ơn nhẹ dùm tao đi rồi tao cúng cho.

Vừa nói xong thanh kiếm bỗng nhiên nhẹ tênh.

Theo lời chỉ dẫn chúng tôi xuống đến huyện U Minh, Cà Mau để tìm kẻ đang luyện binh kia. Chúng tôi đã đi điều tra rất nhiều nơi, đến rất nhiều thôn xóm, thậm chí ông huynh đã kêu con Sơn Thần của ổng đi tìm những vẫn ko có chút manh mối gì. Qua nhiều ngày hai chúng tôi bắt đầu chán nản, cảm thấy chuyện này chẳng khác nào mò kim đáy bể. Rồi một hôm vào ngày 16 âm lịch, hai anh em đang ngồi uống cà phê thì bỗng dưng ông huynh nói:

– Quái lạ, cô hồn sao cứ hướng đông nam mà đi.

– Đâu ? Em thấy quái gì đâu?

Ông huynh thở dài ngán ngẫm:

– hazzz, gặp thêm thằng đệ như mày tao mệt quá.

Nói xong ổng cắn đầu ngón tay cho chảy máu rồi viết lên tráng tôi một chữ gì đó, viết xong ổng nói:

– Mày nhìn xuống háng thử xem.

– Giữa đường mà nhìn xuống háng chi ba.

– Thì mày cứ nghe lời tao đi, nói nhiều quá.

Tôi đành làm theo mặc cho những người qua đường nhìn nhìn với ánh mắt đầy khó hiểu. Khi nhìn xuống thì mới thấy thật khủng khiếp, xung quanh một màu xanh đen tối, những cô hồn đi thành hàng về hướng đông nam.

– Hướng đó là đi đến căn miếu hoang.

Nói xong ông huynh liền làm một động tác tay như níu một người vô hình nào đó lại rồi nói chuyện một mình:

– Vị huynh đây đi đâu mà đông dữ vậy? Ừm….ừm…đa tạ.

Mấy người đi đường thấy vậy thì ngạc nhiên đứng lại nhìn, còn mấy bà thím đang cúng cô hồn ngoài đường thì tưởng ông huynh tôi là thầy bà gì đó lên đồng nên cứ hướng ổng mà vái lạy. Tôi thì ngượng chín mặt liền lôi ổng đi ra thật xa, tới trong một hẻm khuất thì ổng mới nói:

– Nơi này có kẻ đang tác oai tác quái ở đây.

Nói xong cầm ra la bàn âm dương, cây kim chỉ xoay tít mồng mồng.

– Quả nhiên là có yêu tà.

– Lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy?

– Cô hồn chứ ai, vậy mà cũng hỏi. Cô hồn đó nói rằng đang đi lễ cho bốn đại vương, ko biết từ đâu xuất hiện rồi xưng vương luôn, ai cũng sợ chúng nên phải cung phụng.

– Sao có chuyện như vậy?

– Có lẽ có liên quan đến chuyện luyện binh, có kẻ lợi dụng trời đất biến thường để tạo ra chúng. Đi…chúng ta đi xem sao

Theo lời mà cô hồn kia chỉ chúng tôi đi đến thì gặp một căn miếu hoang nằm lọt thỏm trong một khu đất rộng, xung quanh bị cây cối che khuất. Vừa đến nơi ông huynh liền thảng thốt:

– Trời….sao cô hồn đông dữ vậy.

– Đâu? Em thấy tối thui chứ có thấy j đâu?

Ông huynh lắc đầu ngao ngán:

– Nói thật, tao ko hiểu tại sao sư phụ lại nhận mày làm đệ tử luôn.

Nói xong ổng lấy ra một lọ nước gì đó nho nhỏ bảo tôi uống.

– Cái gì đây anh?

– Cát Thống Chi Tán Mệnh, để nhìn thấy cõi khác, uống đi.

Vừa uống xong tôi liền cảm thấy đầu óc choáng váng hai mắt tối sầm.

– Cái này có hiệu lực một nén nhang thôi, mày nhắm mắt lại đi rồi mở ra.

Khi mở mắt ra là cảnh tượng cả đống cô hồn xếp thành hàng,trên tay cầm theo đồ để cống nạp. Điều làm tôi ngạc nhiên là trong số đó có các quan trạng nguyên, ngay cả Thần Tài, Thổ Địa cũng có.

– Mày cứ theo tao xếp hàng vào, ko được nói gì hết để tao xem chúng là cái quái gì.

Hai chúng tôi xếp hàng đứng mỏi cả chân cuối cùng cũng tới lượt đi vào. Đập vào mắt tôi là trên bàn đầy hoa quả, bánh kẹo, gà, vịt, heo quay…vv. nói chung là của những cô hồn kia có gì thì dâng nấy. Khi nhìn lên trên thềm cao thì tôi với ông huynh mới há hốc mồm, một cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy toàn thân tôi. Từ lúc đi theo sư phụ cho tới giờ mặc dù đã gặp qua ko ít ma quỷ nhưng chưa ao giờ tôi gặp được thứ quái dị như thế này.

Phía trên kia là bốn con quái mình người đầu thú, trên người chúng mặc khôi giáp. Một con hổ, một con gà, một con heo và một con trâu đang ăn uống no say, chúng nó nói chuyện với nhau bằng một loại ngôn ngữ mà tôi chẳng hiểu được. Đang suy nghĩ ko biết lấy cái gì để dâng cho bọn chúng thì thấy ông huynh móc từ trong túi ra một bịch phèn chua đặt lên bàn. Cái này là mỗi khi đi đâu xa chị dâu hay chuẩn bị cho ổng để ngâm chân vì ổng bị hôi chân . Dâng lễ xong định quay ra chuồn êm thì đúng lúc này tôi bị ngứa mũi và rồi hắt xì một tiếng rõ to ( thanh niên chuyên tạo kịch tính đúng lúc ).

Nhanh như chớp ông huynh lấy tay bịt miệng tôi lại, mặt ổng tái mét. Con quái có mình người đầu heo bước xuống ngửi ngửi xong nói một tràng tiếng gì đó, giọng nó cứ rè rè như phát ra từ chiếc đài radio cũ, sư huynh tôi cũng trả lời lại bằng thứ tiếng đó rồi thấy nó phất phất tay ý nói đi ra đi rồi tiếp tục quay lại cùng ba con quái kia ăn uống. Ông huynh vội vàng kéo tay tôi vừa đi vừa chạy, khi đã ra xa khỏi ngôi miếu thì ổng ký đầu tôi một cái quát:

– Mày có điên ko? Xém tí nữa là chết cả đám rồi.

– Tại em ngứa mũi quá ko kềm được.

– Kềm cái đầu mày á. Nó biết mình là người, tao phải nói đỡ là nghe oai danh nên tới dâng lễ chứ nếu ko tao với mày bị nó thịt rồi, nó mạnh lắm ko giỡn được đâu cái thằng đầu đất này.

Nhớ tới vụ dâng lễ lúc nãy tôi liền thấy mắc cười nói:

– Nếu lúc nãy bốn con quái đó nó mà biết anh dùng phèn chua ngâm chân dâng cho nó thì có khi bây giờ anh cũng thành mồi ngon cho chúng nó rồi nhỉ.

Ông huynh hung hăng trừng mắt nhìn tôi nhưng cũng ko nói gì thêm. Trời cũng đã tối chúng tôi quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi và kiếm ít đồ ăn lót dạ. Trên đường đi tôi bị đau mắt do vừa rồi nhìn những ko sạch sẽ nên cả hai ghé vào một ngôi chùa gần đó xin nước rửa mặt, đang loay hoay rửa ráy thì một nhà sư với dáng vẻ gầy gò, đôi mắt nhân hậu tiến đến hỏi:

– Sao các cậu đi vào giờ này?

Ông huynh lấy làm lạ hỏi:

– Sao lại ko đi được vào giờ này hả cụ?

Nhà sư thở dài một tiếng

– A di đà phật, gần đầy trong vùng xảy ra nhiều chuyện kì lạ, tôi là người tu hành ko thể ko biết.

Nghe đến đây tôi thầm nghĩ chắc hẳn là có liên quan đến mấy con quái kia, sau đó nhà sư tiếp tục kể:

– Vùng này tự dưng xuất hiện bốn con quái ban đêm hay đi trộm chó bắt gà, con gái đi qua đây hay bị chúng nó trêu chọc, người dân có đến nhờ tôi bắt chúng nhưng tôi là người tu hành chứ ko phải pháp sư nên cũng đành bất lực. Tốt nhất các cậu đừng đi khuya, đêm nay cứ tạm nghỉ ngơi ở đây rồi sáng mai hẵng đi.

Ông huynh ậm ừ rồi hỏi nhà sư:

– Thưa cụ, trước chúng tôi còn có ai khác đến đây ko?

Nhà sư ngồi nghĩ ngợi một lát rồi nói:

– Khách thập phương đến đây cúng dường cũng ko nhiều, nhưng trước các a cách đây khoảng vài tháng thì có một thai phụ đến đây.

Hai chúng tôi đều ngạc nhiên.

– Thai phụ ư?

– A di đà phật, cô gái đó còn rất trẻ, gương mặt thanh thoát, đi lang thang rồi dừng tại đây. Tôi thấy tội cho cô gái đó tá túc được 1 tháng thì cô gái đó biến mất.

Ông huynh im lặng rồi hỏi xin nhà sư chỗ nghỉ ngơi. Đã qua nửa đêm nhưng cả hai chúng tôi ko tài nào ngủ được cứ nằm suy nghĩ miên man.

Ông huynh nói:

– Tao thấy có thể cô gái và bốn con quái đó có liên quan đến nhau.

– Em cũng thấy vậy nhưng bằng cách nào mà cô gái đó có thể tạo ra được chúng.

Ông huynh trả lời ko đầu ko đuôi.

– Oán khí.

Sáng hôm sau chúng tôi lên đường về lại hội để báo cáo sự việc và xin thêm nhân thủ để điều tra về tung tích của cô gái như nhà sư kia đã mô tả.

Ông huynh nói với tôi:

– Tao cần suy nghĩ vài hôm, mày đi đâu chơi hay là ở lại chỗ tao?
Nói rồi ổng vào phòng đóng cửa lại ba ngày liền ko ra ngoài. Tôi ở ngoài chờ đợi cũng thật là buồn chán, tin tức về cô gái cũng chẳng thấy đâu còn ông huynh thì cứ im lặng một cách đáng sợ ở trong phòng. Rồi đến ngày thứ tư ổng bung cửa ra phán một câu.
– Tao có cách rồi, mày kiếm gì về cho tao ăn đi rồi nói.
Má ơi ổng nhịn đói mấy ngày vừa ra khỏi liền ăn liên tù tì hết hai con vịt quay, trong bụng tôi lúc đó nói.
– Bình thường ông mà cũng ăn cỡ đó có nước bán nhà nuôi ông quá.
Sau khi đã no nê ông huynh cùng tôi quay lại tổng hội báo cáo và xin được cấp thêm người. Tên chủ hội lại trưng ra cái vẻ mặt khó ưa nói:
– Việc nhỏ như thế các cậu đâu cần thêm nhiều người như vậy.
Ông huynh đành phải năn nỉ ỉ ôi một hồi hắn ta mới đồng ý, thế là ông huynh xin bốn đệ tử của phái Huyền Hữu, bốn người này gồm có ông Phong là đại sư huynh, ông Sanh nhị sư huynh, ông Tuấn tam sư huynh và cuối cùng là thằng Huy. Bốn người kia sau khi nghe tin chủ hội cấp báo có việc quan trọng liền tức tốc có mặt, khi vừa tới nơi ông huynh liền lôi hết vào phòng kể đầu đuôi sự việc và cách bày binh bố trận mà mấy hôm trước ổng đã đóng cửa suy nghĩ. Sau khi nghe xong ông Phong nổi hết cả da gà trợn mắt nhình ông huynh.
– Khang,ông có bị điên ko? Tôi với ông ko biết có đánh nổi ko, còn chưa nói thằng Huy thì học nghệ chưa tới nơi tới chốn còn thằng K sư đệ của ông thì chẳng biết gì, kiểu này chẳng khác nào đưa nhau đi chết à.
Ông huynh cười cười.
– Chúng ta họp sức lại thì sẽ thành công, thằng Huy tuy bộp chộp nhưng nó được cái nhanh nhạy, xử lý tình huống nhanh, còn thằng K tuy rằng ăn hại thật nhưng chúng ta đều biết thân xác nó như cái chợ ai nhập vào cũng được, đến lúc đó có thể nhờ các hộ pháp linh thần nhập vào giúp đỡ, cộng thêm trận pháp bày sẵn nhất định sẽ đánh thắng.
Sau khi đã chế định kế hoạch kỹ lưỡng ông huynh móc trong túi ra một tấm giấy đưa cho thằng Huy dặn:
– Đến lúc đó nếu nguy cấp hãy đọc nó sẽ cầu được một hộ pháp giúp mình, nhưng nhớ là sau khi xong phải thu nó về, một chữ cũng ko được quên nếu ko thì chúng ta toi hết a.
Thằng Huy vỗ ngực đầy tự tin.
– Anh cứ yên tâm giao cho em đi.
Riêng tôi thì chẳng mấy an tâm cho lắm, ở gần nhà lại học chung với nó bao lâu nay tôi còn lạ gì cái tính của nó nữa.
– Tao lạy mày ráng học cho thuộc dùm tao, tao là cháu đích tôn trong họ còn phải nối dõi tông đường a, còn nữa…hơn hai mươi cái xuân xanh rồi còn chưa biết mùi đời, vậy nên ngàn lần vạn lần tao cũng ko muốn chết vì thằng ngu như mày đâu a.
Mấy ông sư huynh nghe thấy thế thì cười ầm lên, riêng thằng Huy biết tôi trêu nó liền dang chân đá tôi một cái rõ đau.
– Mày biến dùm tao đi.
Hôm sau chúng tôi lên đường quay lại căn miếu hoang, trên đường đi tôi cứ thấy lo lắng bất an, ông huynh cứ trấn an là ko sao đâu. Nói thì nói thế thôi chứ chuyện nguy hiểm thế này mà tôi lại là người duy nhất ko biết chút pháp thuật gì thì sao mà ko lo cho được. Khi đến nơi chúng tôi tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đợi trời tối lại ra đến ngôi miếu chọn vị trí cách đó vài chục mét để bày trận. Sau khi đã bày trận xong năm người đứng xung quanh ai cũng mặc đồ sư môn, mỗi người đều có một linh thú hộ thân. Sư huynh tôi có con Linh Quan Đại Sơn thần, ông Phong có con Bát Ngọc Ngạ Địa Quỷ, ông sanh có con Hỏa Lương Chi Thú, ông Tuấn có con Lạch Ngạc, còn thằng Huy thì lúc đó còn đang học nghệ nên chưa thu được con gì cả. Cả bốn con thú đó đều dữ dằn như để thu phục được bốn con quái kia cũng ko phải dễ. Ông huynh đưa tay bắt quyết miệng lầm rầm đọc chú,lúc này gió lớn cùng sấm chớp nổi lên, rồi từ trên trời một tia sét giáng xuống đánh thẳng vào ngôi miếu hoang kia làm nó sập tan thành. Tôi đưa mắt nhìn từ trong đám khói bụi kia thì thấy bốn con quái bay ra với vẻ mặt giận dữ. Ông Phong dùng Ngạ Quỷ đánh chặn con heo, nó phát ra tiếng kêu éc éc rồi bổ ra một đường rìu đánh trả. Sư huynh tôi thì dùng Sơn Thần đánh nhau với con gà, hai người kia cũng tự bắt lấy đối thủ đánh quấn lấy nhau chỉ có tôi và thằng Huy là làm khán giả đang coi rạp. Hai bên đánh nhau kịch liệt, cả bốn người đều nỗ lực tung ra những tuyệt chiêu của bổn phái nhưng bốn con quái kia cũng quá bá đạo, cả bốn người nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong. “Ầm”… cả bốn ông bị đánh văng ra ngoài, trong số đó thì sư huynh tôi bị đánh thảm nhất ( chắc vì cái tội dâng phèn chua ngâm chân cho tụi nó đây mà, đúng là quả báo mà ). Bốn người chỉ biết than trời, lồm cồm bò dậy cố sức mà chiến đấu. Con quái gà hô “Phong” một tiếng, gió xoáy nổi lên hất tung ông huynh tôi lên rồi rơi xuống đất, thấy tình thế nguy cấp bốn người lui lại điểm chỉ vào tôi gọi thằng Huy đọc chú, nó cũng ko chút chậm trễ.
– Tất tật như phong can vị chi thần,hãn ứng can tịch đã hỏa, hộ pháp linh thần cấp cấp như lệnh.
Chỉ nghe một tiếng gió vút qua sau đó thần trí tôi chìm vào mơ hồ ( từ khúc này là sau khi tỉnh được nghe kể lại vì khi bị nhập tôi ko biết j hết). Hai mắt tôi long lên sòng sọc, cơ thể bộc phát ra một cỗ sức mạnh phi thường. Chỉ trong chốc lát tôi đã ra tay giết chết ba con quái, còn lại con quái gà thấy vậy liền chuồn mất. Thấy mọi việc đã xong thằng Huy đọc chú thu phép lại.
– Thu thần hiển linh vô địch, cừu hữu quy thiên lai ẩn, vạn….vạn…. vạn cái gì em quên rồi anh Khang.
Ông huynh chỉ còn biết kêu trời.
…………………………………….
Tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện,bên cạnh là mấy ông kia người thì gãy tay, gãy chân, người thì sứt đầu mẻ tráng, riêng ông huynh tôi thì còn bị đánh cho nâu mắt với gãy mấy cái răng, chỉ duy nhất thằng Huy là ko thấy bóng dáng đâu.
– Mày tỉnh rồi đó hả K?
Tôi ngơ ngác hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mấy anh lại thành ra thế này? Còn thằng Huy đâu?
Ông Phong nói:
– Cái thằng nhãi đó đã dặn nó là phải nhớ cho kĩ câu chú vậy mà đến cuối cùng vẫn quên, thu phép thất bại. Hậu quả là cả đám bị đánh ra thế này đây. Nó sợ nên chuồn mất rồi, khi nào về phải giáo huấn nó lại mới được.
Về đến nhà, bà chị dâu nhìn thấy bộ dạng của ông huynh liền khóc ầm lên.
– Trời ơi ông Khang ơi là ông Khang, ông đi đâu mà người ngợm thành ra thế kia.
Hai anh em chỉ còn cách nói dối là đi Cà Mau chơi bị xe bò đụng trúng. Bẵng đi 1 tháng sau, con quái gà thì biến mất ko tăm hơi, cô gái kia thì cũng ko có chút thông tin nào mặc dù trong hội đã cho người đi tìm khắp nơi. Mùa hè năm đó trôi qua nhanh, cũng sắp tới ngày tôi phải quay lại trường học. Hôm đó vợ chồng ông huynh rủ tôi đi chợ Long Hoa chơi rồi làm bữa tiệc chia tay. Khi đang dạo chơi nói chuyện thì bất giác chúng tôi dừng trước một thư quán. Đang mải mê ngắm những đường nét thư pháp và những bức tranh thủy mặc thì có một cô gái tiến đến hỏi:
– Các anh có muốn mua ko?
Tôi quay lại thì thấy đó là một cô gái trạc tuổi tôi, gương mặt xinh đẹp và mái tóc đen xõa dài. Sau đó chúng tôi trao đổi vui vẻ và có mua vài bức về làm quà. Ông huynh thì nhìn cô gái đó chằm chằm tới mức bà chị dâu phát ghen lên bỏ về trước. Về nhà tôi thấy ông huynh cứ đăm chiêu suy nghĩ cái j đó.
Tôi hỏi:
– Sao vậy? Thấy gái đẹp cái bị hớp hồn luôn rồi hả?
Ông huynh gắt:
– Cái thằng này mày còn ko hiểu tính tao hay sao, con bé đó có vấn đề, lúc nãy tao thấy trên người nó phát ra linh lực rất mạnh lại có oán khí nữa.
– Thôi đi cha nội, mê gái thì nhận đi còn viện lí do nữa.
Ông huynh tức quá cốc đầu tôi một cái.
– Cái thằng này tức thiệt, mày ko tin thì tối nay đi theo tao.
Tối hôm đó chúng tôi đi theo về đến nơi mà cô gái đó ở, hai thằng trèo tường vào trong sân rồi nấp vào góc tối chờ xem. Một lát sau thấy cô gái bưng chậu quần áo ra sân sau ngồi giặc, lúc này ông huynh cầm ra một cái hũ sành nhỏ.
Tôi hỏi:
– Cái gì vậy?
– Tao có bắt một oan hồn nhốt trong cái hũ này, đêm nay tao muốn thử xem con bé kia có đúng như tao nghĩ hay ko.
– Anh có vẻ đa nghi quá rồi, chứ e thấy cô gái đó hiền lành vậy sao lại là người xấu được.
– Mày dễ tin người quá, chờ xem đi.
Nói rồi ông mở nắp hũ sành thả oan hồn kia ra, cô gái kia đang giặc đồ bỗng dưng đứng dậy chộp lấy oan hồn kia ăn ngấu nghiến vẻ thèm thuồng. Tôi lúc đó chỉ biết trợn mắt há miệng nhìn mà ko nói nên lời. Xong việc ông huynh lôi tôi về, trên đường đi tôi vẫn cứ thừ người ra ko tin vào những gì mình chứng kiến. Ông huynh thì nói:
– Đó…cô gái thánh thiện của mày đó. Thần tiên tỉ tỉ của mày đó. Nhìn rõ chưa con.
Tôi chỉ biết im lặng. Về đến nhà ông nói:
– Tao nghĩ con bé đó chính là cô gái có liên quan đến bốn con quái kia. Bây giờ mình phải tìm cách bắt nó lại.
– Chuyện này anh tự đi làm đi em ko tham gia đâu.
Rồi sau đó tôi ko biết ông huynh làm cách nào bắt được cô gái đó rồi trói lại đưa đến nhốt ở ngôi miếu cũ của sư phụ tôi. Cô gái đó kể về bản thân rằng cô ko còn người thân cả, bị hãm hiếp rồi mang thai, nhưng cô ko hề biết rằng mình mang dòng máu dị biệt, những oán khí tích tụ khiến cho cô sinh ra bốn con quái cực mạnh, rồi cô bỏ đi để làm lại cuộc đời. Nhưng cô đã sai, những oán khí kia khiến cô càng ngày càng thèm khát linh hồn. Chính vì việc này khiến cho ông huynh muốn giết cô gái đó nhưng tôi đã cản lại. Ông huynh nói:
– Ko có dã tâm thì ko làm được đại sự. Nếu mày ko muốn giết con bé thì hãy canh gác ở đây đi, để tao về nghĩ cách.
Một hôm nhân lúc tôi lơ đễnh cô gái đó đã biến mất. Ông huynh trách tôi nếu để cố gái đó trốn thoát thì hậu quả sẽ khó lường. Rồi từ xa xa nghe có tiếng người la lên.
– Có người nhảy cầu.
Cô gái đã tự sát để ko làm hại đến ai nữa. Một kết thúc buồn.
Đón đọc chương cuối nhé mọi người.

0
hãy hát 1 bài hát mà mình thấy hay nhất trong từng khối lớp lưu ý : bước 1 điền tên bước 2 viết hết lời bài hát bước 3 ai có thể đăng ảnh lên thì càng tốt , ko đăng đc thì thôi cũng ko sao cả bước 4 có thể giới thiệu cuốn sách mà có lời bài hát của bài đó cho cho mọi người biết bước 5 nói về cuốn sách đó thuộc khối lớp nào hoặc nói...
Đọc tiếp

hãy hát 1 bài hát mà mình thấy hay nhất trong từng khối lớp

lưu ý : bước 1 điền tên

bước 2 viết hết lời bài hát

bước 3 ai có thể đăng ảnh lên thì càng tốt , ko đăng đc thì thôi cũng ko sao cả

bước 4 có thể giới thiệu cuốn sách mà có lời bài hát của bài đó cho cho mọi người biết

bước 5 nói về cuốn sách đó thuộc khối lớp nào hoặc nói về chủ đề của nó

bước 6 nói tên tác giả hoặc nói tên người điều khiển nhạc và lời

________________________________________________________________

hãy quan sát mình làm mẫu nhé

Họ và tên : Trần Thanh Hà

hôm nay mình sẽ hát 1 bài hát mang tên Hà Nội Một Trái Tim Hồng

( nhạc...........................................................................................................................................................................)

Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội . Ôi thủ đô sao xao xuyến trong trái tim tôi . Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ . Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ . Mùa thu đi qua từng phố nhỏ . Ôi Hồ Gươm như một bài thơ . Hà Nội ơi có tự bao giờ ? Nét vàng son chói chang rực rỡ . Hà Nội ơi náo nức từng bài ca . Vẫn âm vang trong tâm hồn ta . Người Hà Nội hôm nay ra đi . Mang theo mình bao nhiêu nỗi nhớ . Những ánh đèn qua ô cửa sổ . Bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu . Một chàng trai là chiến ĩ biên phòng . Một cô gái lên đường đi xa . Vẫn thủy chung với cả tấm

lòng . Hà Nội ơi ! Một trái tim ( ư) hồng .

___________________________________________________________________________

bài hát trên là 1 bài hát có trong cuốn sách Âm nhạc Hà Nộị ( mở trang 38 )

chủ đề Ca khúc về Hà Nội dành cho học sinh nghe

nhạc và lời Nguyễn Đức Toàn

chúng ta có thể tìm hiểu thêm về những bài hát về Hà Nội hoặc chủ đề khác

mình mong các bạn sẽ có thật nhiều bài hát về Hà Nội hơn

và bạn nào thấy hay thì hãy like cho mình nhé

các bạn hãy dựa vào cách trình bày của mình mình làm 1 bài hát của riêng mình nhé

chúc mọi người thành công tốt đẹp

1
8 tháng 10 2024

idk

Đây là câu chuyện mình từng trải qua nhắc lại còn thấy nổi da gà nhưng vì cuộc sống mưu sinh nên đành phải bương chải lao vô làm thôi chứ ko còn cách khác, quê mình ở đồng nai biên hoà, biên hoà thì có cù lao phố thì nói ra ai cũng biết nhưng có một cái cù lao nhỏ kế bên thì chắc ko nhìu người biết được trừ dân ởgần đó , cù lao cỏ là một dãi đất nằm giữa sông rất nhỏ so với...
Đọc tiếp

Đây là câu chuyện mình từng trải qua nhắc lại còn thấy nổi da gà nhưng vì cuộc sống mưu sinh nên đành phải bương chải lao vô làm thôi chứ ko còn cách khác, quê mình ở đồng nai biên hoà, biên hoà thì có cù lao phố thì nói ra ai cũng biết nhưng có một cái cù lao nhỏ kế bên thì chắc ko nhìu người biết được trừ dân ởgần đó , cù lao cỏ là một dãi đất nằm giữa sông rất nhỏ so với cù lao phố chỉ vỏn vẹn mười mấy km , các bạn có thắc mắc tại sao gọi là cù lao cỏ ko? chỉ có người sống lâu năm trên vùng đất đó mới biết .bởi vì ở đâu cỏ ko mọc nhiều nhưng trên cái cù lao này cỏ mọc dày như lông chó vậy, dù mấy chục năm trước bị rải thuốc da cam mà nó vẫn mọc ko hiểu tại sao luôn cỏ mọc dày mà còn cao qua đầu người nữa ngoài cuốc đất lên để diệt thì ko còn cách nào khác cứ sau mùa mưa là nó mọc lại như cũ , nên cứ cách một nhà là có một bãi cỏ hoang nào là sậy, mắc mèo , lau, cỏ tranh nói chung là đủ thứ nên gọi là cù lao cỏ, nhà này muốn qua nhà kia thì phải đi bằng ghe chứ ko đi đường bộ được do cỏ mọc dày nên khó đi thêm nữa là rậm rạp nên sinh ra rắn rít ong đủ loại .

📷

ngày đi sợ ong vò vẽ đêm đi sợ rắn rồi gai góc tùm lum nên đi ghe cho khoẻ, gia đình mình 4 đời ở đất này cũng là người có công khai hoang cù lao cỏ. sau này thấy người nghèo cứ vậy là cho ai ở được thì ở , nói thật trên đất này ko có điện ko có đường dây bắt qua mãi tới năm 2010 mới có một hộ câu dây qua sông rồi chia cho cả xóm chứ trước đó là xài đèn dầu rồi sau mới là máy phát điện, nói cả xóm chứ thật ra là có 7 gia đình thôi, cách đây 20 năm nhà tôi khổ lắm tôi ở với ông bà nội và mấy cô chú làm nghề chài lưới kiếm sống ba đi làm xa ít khi về thăm, theo như nhà tôi kể thì lúc mới về khai hoang thì nó có cái gì đó lạ lắm đó là con số 7 , ko biết từ khi nào thì chính giữa cù lao có ai đã trồng 7 cây vú sữa nằm theo chiều ngang của miến đất , cây nào cũng to khủng cở người lớn ôm ko hết cao cầu 2 mươi mấy thước tàn lá rậm tới nỗi 5 giờ chiều đi vô khu đó là tối hù luôn khu vực đó là khu cấm không cho con nít vô đó nhất là chiều tối lúc còn nhỏ tôi cũng ko hiểu tại sao nhưng mà thấy âm u quá nên cũng ko dám vô, tới năm 2006 thì công trình nhà nước mua lại khu đất đó và cưa bỏ 7 cây vú sữa đó điều kì lạ là lúc cưa xong thì trong mỗi gốc cây chạy ra một con rít to như ngón chân cái dài tầm 2 gang tay.

tính tổng cộng chính xác là đúng 7 con , lúc đó ai cũng sợ xanh mặt cúng vái quá trời lúc đó tôi cũng chính mắt chứng kiến ai cũng tự hỏi tại sao ko là 6 hay 8 con mà là 7 con. rồi có lần nhà tui đào ao thả cá thì đào được cái hủ tưởng hủ vàng ai ngờ trong đó lại có đúng 7 cái đồng xu ko hỉu luôn? mà thêm nữa là có 7 gd sống trên đó nữa cái này thật sưj mình ko biết trùng hợp hay sao nữa mà lúc đó thì cũng chẳng ai quan tâm có cơm ăn là mừng rồi ko ai để ý tới làm gi, con nít nhỏ cỡ 7,8 tuổi là sau 6 h tối là phải ở trong nhà nếu có ra ngoài thì phải đi với người lớn, ta nói chứ thiệt 6 h chiều là ôi thôi đủ thứ tiếng cóc nhái chim cú gì um xùm nghe thê lương lắm nên mà mấy ai ko quen là ở ko nổi rắn rít bò vô nhà là chuyện bt sau khi tôi lên 13 t là phải bắt đầu bương chải đi phụ gd đi lưới cá kiếm sống thường là với chú tôi cũng có khi đi một mình từ đó tôi mới làm quen với cái cảnh lạnh xương sống hay là bỏ của chạy lấy người về nhà mình mẩy bị cây móc .trầy nát người.

nhưng riết rồi quen vì kiếm miếng ăn phải ráng thôi chứ sao giờ khi sợ quá thì cầu ông bà phù hộ thôy với vái người ta là mình kiếm ăn thoy chứ ko có chọc phá gì họ hết nên riết rồi cũng ổn sau đây tôi xin kể lại một vài câu chuyện tôi từng trải có cái thiệt có cái mình tự nhát mình câu chuyện kinh dị nhất mà tôi kể là chính mắt tôi thấy ko biết là cái giống gì nhưng mà nó sợ thiệt .có lần tôi đi chích cá với ông chú 5 đi cả đêm mà thất ko có nhiu 2 chú cháu mới liều đi vô khu dưới nhà tôi khoảng 3 km khu đó nổi tiếng nhìu ma tại vì ngày xưa là chổ mấy thag tây bị việt cộng xử chặt đầu rồi chặc tay chân gì đó. nghe mấy ông bà già kể thì nói chung dân khu đó ai cũng ngán 2 chú cháu tôi thì nói ngay cũng ngán lắm chứ mà hôm đó quả quá đi nguyên đêm tới gần 1 h khuya mà mới có 1,2 kg cá à mà toàn cá tạp cá sặc lòng tong tép này nọ, mới liều vô đó mới đầu tui ko chịu ổng mới dụ tôi vô đó thế nào cũng kiếm 5, 6 kg cá lóc mai có tiền cho mày chơi điện tử nghe vậy tui cũng ham kệ chơi luôn chứ sao . khu đó là gần cái nghĩa địa nó ko nằm trên đất cù lao mà nằm bên kia sông , xung quanh thì đồng hoang nước xấp xấp tới đầu gối , vô đó tui nói chứ nó tối thui nhà cửa le que mấy cái xa thiet xa vay, mà được cái cá nó nhìu, vừa mới vô để điện xuống là dớt một cặp cá lóc gần 2 kg/con

còn cá rô mề con cở bàn tay, ham quá trời (luôn tui cười với ông chú nói chứ bữa nay vô rồi mánh rồi nha 2 chú cháu đi mới tầm tiếng là bắt gần cả chục kg toàn cá khủng, ổng thì chích tui thì lượn bỏ vô rọ cỡ tầm 3 h sáng thì trời mưa lăm răm tui vác cá hồi cũng mệt nên thoy kêu ổng về thì 2 chú cháu cũng tính sửa xoạn nghĩ ngơi hút điếu thuốc rồi về thì trên đường lại cá gò đất tui đi đằng sau mò cá ổng đi trước cách tui khoảng đâu tầm 30 thước thì tui quay qua thấy trên đầu ổng có 2 cánh tay với cái đầu tóc bay lơ lửng trên đầu ổng ( kể tới khúc này tui lạnh xưởng sống luôn da gà vịt gì nổi mẹ hết) mà ổng thì ko biết lúc đó tui á khẩu luôn tay đag cầm con cá trê cả kg mà tui quăng luôn sợ quá ko biết làm sao thì tui mới rọi đèn chổ khác rồi kêu ổng thì lúc chú tôi quay lại thì cái đó nó mất tiêu luôn ổng mới hỏi tui bị ji .tui nói con làm rớt con cá trê mất roi chú lại chích lại coi nó còn ko ổng kêu tui thoy bỏ đi có cả đống rồi lấy làm gì rồi tui lật đật chạy lại ổng mặt mài tui ko còn tý máu luôn thì ổng hỏi mày trúng gió hả thì tui nói ừ đòi về liền chứ thật ra tui ko dám nói ổng nghe tại ổng sợ ma cũng đâu có thua tui, tại cái kiêng kỵ đi đêm 2 thằng mà một thằng gặp ma thì tuyệt đối phải im chứ ko có la lên làm thag kia sợ là chết cả đám, ổng thì có biết gì đâu còn ngồi dây dưa hút thuốc cười hí hí nói mai là có tiền rồi, đang ngồi thì cha nội ko có chuyện gì làm ngồi lấy đèn rọi tùm lum hết, thì rọi vô bụi cây gần đó thấy chả im re nít cười luôn tui thì chưa hoàn hồn hỏi ổng ê ông bị gì zậy cha sao im re zậy thì ổng quay đèn chổ khác giọng ổng run run nói chứ ê giờ tao quay đèn lại chổ này mày nhìn coi mày có thấy cái tao thấy hong nha.

nói chung lúc đó tui cũng ngu cũng ráng nhìn theo ổng lẩm bẩm cái gì trong miệng như đọc kinh zậy à , rồi lúc nhìn vô thì má ơi nó còn hơn phim kinh dị luôn nữa tui nói thiệt luôn chứ thấy muốn xỉu luôn trời ơi 2 con mắt với cái đầu tóc với hàm răng mà ko có mặt treo tòn ten trên nhánh cây nhìn sơ thì tui thấy zậy đó chứ ông nội tui cũng ko dám nhìn kỹ nữa , tui bật ngữa ra sau thì ông chú tui quay đèn chổ khác rồi hỏi tui mày thấy cái tao thấy phải hog tui gật đầu mà miệng á khẩu rồi ổng khều tui nói nhỏ dọt mày ơi zậy là 2 chú cháu vác đồ cắm đầu chạy cá mắm tui nói nó văng tùm lum ra mà thoy kệ chứ biết sao giờ đường về nhà thì còn xa quá nên chạy bộ lại nhà bà 3 gần đó gõ cửa um xùm , bả thức zậy chửi um xùm tại cũng gần 4 h sáng rồi , thì thấy mặt 2 chú cháu tui tái mét nên bả biết là thế nào cũng xảy ra chuyện nên cho tụi tui vô hỏi này nọ tụi tui kể bả mới nói tụi mày liều quá ở đó có quỷ luôn chứ đừng nói tới ma, nghe xong 2 chú cháu tui muốn rụng rời luôn , bả nói. ruộng hoang đó xác người hồi thời chiến tranh ko biết bao nhiêu ở đó toàn chết oan ko nhìu khi dân đi mò cá ban ngày còn lụm được xương người ở đó, một lát thì bả kêu lên bàn thờ nhà bả thắp nhang cho quan nhị ca rồi cho mượn cái nanh heo kêu cầm theo rồi về về tới nhà mừng muốn chết luôn hôm sau tui bệnh luôn còn ông chú thì nghĩ đi lưới với chích cá cả tháng về đâu dám kể ai sợ bị chửi thêm nên tụi tui dấu , nói thiệt trước đó tụi tui đi như cơm bữa trên đất cù lao mà có bị gì đâu có thấy thì cũng là mấy cái bóng này nọ thì cũng bt thoy mà kỳ này phải nói là nhớ đời , chục kg cá bắt được chạy rớt bà nó hết luôn, còn nhìu chuyện lắm bữa nào rãnh tui kể nữa nghen!! giờ mỏi tay quá

0
Sài Gòn-Chợ Lớn 1930…Khí hậu ngoại ô thành phố Chợ Lớn gần trưa nóng bức, tôi đang ngồi bên ao rau muống hóng cơn gió hiu hiu, nghỉ ngơi sau khi vớt đám bèo lục bình rải rác trên mặt ao. Định bụng vào gọi thằng A Lủ dậy ăn chút cơm cho lại sức. Nó nghiện thuốc phiện cũng mới khoảng nửa năm thì bị cha nó bắt gặp. Lão gia này tính cách nghiêm nghị, nào bỏ qua cho nó được? Tội...
Đọc tiếp

Sài Gòn-Chợ Lớn 1930…

Khí hậu ngoại ô thành phố Chợ Lớn gần trưa nóng bức, tôi đang ngồi bên ao rau muống hóng cơn gió hiu hiu, nghỉ ngơi sau khi vớt đám bèo lục bình rải rác trên mặt ao. Định bụng vào gọi thằng A Lủ dậy ăn chút cơm cho lại sức. Nó nghiện thuốc phiện cũng mới khoảng nửa năm thì bị cha nó bắt gặp. Lão gia này tính cách nghiêm nghị, nào bỏ qua cho nó được? Tội thằng A Lủ bị chấp hành gia pháp, một trận đòn đoản côn đến bầm hết người, cấm không cho ra khỏi căn nhà khi chưa được cho phép.

Đến cả tôi cũng bị vạ lây, vì biết nó hút thuốc phiện mà che dấu ông ấy. Cha nó cũng không có đánh tôi gậy nào, chỉ nói như ra lệnh rằng mày phải giúp nó cai nghiện, trông trừng nó thật kỹ trong thời gian này mà thôi.

Tôi gọi ông ấy là thầy, vì không quen kiểu xưng hô sự phụ theo kiểu người Hoa như nhà nó. Và tôi coi ông ấy như cha mình vậy, vì ông nuôi dạy tôi đã gần tròn mười năm nay. Từ ngày bà nội tôi mất lúc 12 tuổi. Không cha me, sống với bà nội từ bé, tôi cũng chưa từng biết hay muốn tìm hiểu về thân thế của mình. Vì lúc đó còn quá nhỏ, đến khi muốn tìm hiểu thì cũng chẳng còn người thân nào để mà hỏi cho ra…Sau khi bà mất, vì tôi và nhà nó là hàng xóm thân thiết, cộng thêm ân tình bà tôi cũng giúp đỡ thầy nhiều từ ngày về đây lập nghiệp, ông nuôi và xem tôi cũng như thằng Lủ con ông. Còn tôi và nó cũng xêm xêm tuổi, chơi với nhau từ bé, thân hơn anh em. Mà ngoài nó ra tôi còn có anh em nào đâu chứ.

Ngày thường tôi và A Lủ theo ông vào thành phố, nơi ông có 1 tiệm bốc thuốc gia truyền, xem bệnh, tuy tiệm nhỏ mà lại rất đông khách. Cho nên cuộc sống của cả nhà cũng khá dễ chịu trong thời buổi bấy giờ. Tuy vậy ông vẫn thích sống ở ngoại ô, trong căn nhà lá lụp sụp cho mát mẻ, hàng ngày đạp xe vào phố. Tối về, thầy dạy hai thằng chúng tôi đọc, viết, cả tiếng Quốc ngữ và tiếng Hoa. Rồi ông cũng dạy chúng tôi học Vịnh Xuân Quyền, thầy quan niệm rằng nam nhi phải văn võ song toàn. Nhưng thằng Lủ thì lười học chữ, võ vẽ thì nó học rồi đánh lộn ngoài thành phố suốt ngày. Tôi thì không dám, vì nể và sợ thầy, nên cũng chăm chỉ hơn. Vì vậy nên thầy thường dạy tôi nhiều thứ lặt vặt, bốc thuốc xem bệnh…, ông còn hay kể cho tôi nghe nhiều tích xưa, từ truyện Hán Sở, Tam Quốc…, hay những câu chuyện lặt nhặt trong suốt cuộc đời ông ấy khi di dân từ Triều Châu đến vùng Chợ Lớn này.

Đang miên man trong suy tư thì bỗng nhiên có tiếng động cơ ô tô chạy đến. Ngoài thành phố thì không hiếm, đa phần thời này dân tài chủ có tiền, người Pháp, binh lính Pháp cũng thường diễu những chiếc Mercedes lớn trên phố Sài Gòn-Chợ Lớn. Nhưng ô tô chạy đến nhà chắc hẳn có việc gì quan trọng. Nghĩ đoạn tôi vội chạy vào nhà, lôi cổ thằng Lủ dậy, nó uể oải đứng lên khỏi phản ra sau rửa mặt. Lúc này chiếc xe cũng dừng ngay sát cửa nhà, ba người cùng khiêng một người trung niên xuống xe trong tình trạng mê man không biết gì nữa. Thầy cũng ngừng xắt thảo dược, đứng lên chắp tay phía sau ra xem có chuyện gì. Tôi đứng cạnh chờ xem có gì sai bảo.

Trong ba người thì có một người là người Pháp làm tài xế, tôi đoán. Vì người đàn ông trung niên là người Việt, và cô gái trẻ trạc tuổi tôi đi cùng nhóm hình như là lai Tây. Vì cô có nước da trắng, đôi mắt thì to tròn, có màu xanh như bầu trời ngày hạ.

– Xin hỏi đây có phải nhà của lương y Gia Long?

Cô gái hỏi. Tôi đang còn mải ngắm nhìn, thì thầy đã lên tiếng:

– Phải, Thiên, còn không mau giúp đưa người bệnh vào nhà?

Đoạn quay qua hỏi ngắn gọn:

– Bị rắn cắn a?

Cô gái trẻ vôi trả lời bằng tiếng Việt lơ lớ:

– Dạ vâng.

Người đàn ông bất tỉnh đã được cột garo ngay bắp đùi, lúc này tôi phụ gã tài xế đưa ông ấy vào chiếc phản mà thằng Lủ vừa nằm ngủ. Căn nhà vách lá nhỏ lúc này dường như trở nên chật hẹp. Thầy tôi lấy kéo cắn ngắn chiếc quần âu, lộ ra vết cắn của rắn độc. Đoạn bắt mạch và trầm ngâm 1 lúc rồi nói:

– Cũng may là chuyển đến kịp thời.

Đoạn quay qua nhìn tôi, vì ở cùng thấy, cũng đã gặp nhiều trường hợp cấp cứu rắn độc cắn nên tôi hiểu ý. Chạy vào kệ thuốc lấy một viên đá nhỏ dẹp như bánh xà phòng, đem ra phía sau múc 1 chén nhỏ nước mưa trữ trong lu nước rồi ngồi mài viên đá vào đó. Thằng Lủ vẫn chưa tỉnh hẳn, nó lười biếng nhìn tôi. Bà mẹ nó chứ, thằng này chắc vừa nhúng mặt vào lu nước, vì trong chén nước còn nổi váng dầu mồ hôi của nó lềnh bềnh. Tôi cũng không là gì nó, đang vội cứu người như cứu hỏa nên cũng chả nói gì mà tập trung mài cho đến khi nước trong chén ngả màu đen thì đem vào nhà.

Thầy bảo tôi đỡ người đàn ông dậy, cho uống thứ nước đen đen đó. Vì ông ta đang hôn mê, nên phải nhờ cô gái đỡ dậy, tôi mới banh miếng và đổ nước vào. Rồi thầy tôi cầm viên đá từ tay tôi đặt nhẹ lên vết rắn cắn và lấy vải cột nhẹ lại. Xong đâu đó mới quay qua hỏi chuyện:

– Làm sao lại bị rắn hổ chúa cắn a?

Cô gái trả lời nhỏ nhẹ:

Dạ ba con đang lội ruộng lấy một số mẫu vật ven ngoại ô thì bị cắn. Đưa vào thành phố thì có người chỉ đến tiệm thuốc của bác. Mà hôm nay bác không mở cửa nên phải chuyển vội về đây. Tình hình ba con có nguy hiểm không thưa bác?

– Cũng không nguy hiểm gì a, vì may mắn là đưa tới kịp thời, chỉ nửa giờ nữa thôi thì cũng hết cách. Ông ấy cần nghỉ ngơi khoảng ba ngày. Tạm thời cứ để nằm đây a. Không tiện di chuyển mà.

Rồi ông đứng lên, tiếp tục vào sắt thảo dược mà không nói gì thêm. Tích cách thầy tôi lúc nào cũng kiệm lời như thế. Cô gái lúng túng không biết nên làm gì, bèn quay qua nói với gã tài xế bằng tiếng Pháp xì xồ. Tôi không hiểu gì, mà cũng không để ý vì đang mải ngắm người đẹp. Chỉ thấy lúc sau gã tài xế lại nổ máy ô tô và chạy đi. Cô gái quay qua nói với tôi:

– Anh cho em ở lại để chăm sóc ba em.

Có phải nhà tôi đâu sao tôi quyết định đc cơ chứ, quay qua nhìn thầy thì ông cũng chẳng nói gì. Đúng lúc thằng Lủ mò lên, hai mắt nó sáng rực, chẳng ai nhận ra nó là thằng cai thuốc phiện cả, vội vã đáp lời:

– Ôi cô bé thích ở bao nhiêu ngày mà chả đc, ở luôn đây đi nha, hô hô.

Cái giọng cười hô hố của nó làm cô gái ngượng đỏ mặt. Thầy mới quay qua gắt:

– Hai thằng mày đi dọn bữa ăn đi, giữa trưa rồi. Cô cũng xuống ăn với tụi nó mà lấy sức chăm người bệnh đó mà.

Tôi dạ vâng rồi cùng thằng Lủ dọn cơm. Xong xuôi thì lên mời thầy và cô gái xuống. Thầy đang suy nghĩ gì đó nên chưa muốn ăn. Ông nói cô gái xuống ăn trước với hai thằng tôi. Không biết vì đói hay dường như sợ uy của thầy, cô gái răm rắp nghe theo ngay lập tức. Vì thói quen không nói chuyện trong bữa cơm, nên cả ba ngồi cúi mặt ăn cho xong. Không biết thằng Lủ nghĩ gì, nó quay qua nháy mắt với tôi, cười đểu.

Xong bữa, cô gái tiếp tục ngồi trông chừng bệnh nhân. Hai thằng tôi cũng ra ngoài ngồi cho mát, gần đây mới đc ở nhà mấy ngày. Cũng phải cảm ơn thằng Lủ, tất cả là nhờ nó thôi. Mà cũng tội, từ ngày ở nhà cai, nó gầy đi trông thấy. Trước hơn tám mười cân thì giờ cũng phát sút mất gần chục. Ấy là so với người thường thôi, chứ nó vẫn còn to lắm. Vậy nên tôi gọi nó thân thiện là thằng Mập.

– Ê Mập, mày thấy lão bị rắn cắn có gì lạ không?

– Lạ cái gì, ông già bảo bị hổ chúa cắn mà? Chưa chết là may còn lạ con mẹ gì.

Thằng này ít chịu để ý, tôi mới bảo nó:

– Vết rắn cắn không bình thường mày ơi, dấu nanh có tận bốn cái…mà không phải hai cái như bình thường.

– Vậy à, chắc con rắn này nó tợp hai phát, hô hô. – Nó đáp tỉnh khô.

Tôi vẫn đang còn thắc mắc, thì thầy đã đứng sau từ bao giờ. Ông thong thả nói:

– Thiên à, là con tinh ý. Đây không phải rắn hổ chúa đâu, là rắn giữ mả. Độc tính nó không phát tác nhanh, nhưng rất khó trị. Làm cho cơ thể người bị cắn rữa nát dần dần. Mà loài này thường tấn công những người mang hoặc nhiễm hàn khí âm lãnh mà thôi a. Thật khó hiểu mà…

Đoạn ông lại chìm vào suy tư, dường như đang nhớ về điều gì đó. Cả ba chúng tôi cùng lặng im, một lúc lâu sau ông thở dài và bắt đầu kể với giọng điệu mà ông thường kể chuyện tôi nghe, nhưng câu chuyện lần này tôi cảm thấy nó có gì u oán lắm:

– Năm đó di dân, trên đường qua Quảng Tây. Thầy cũng đã gặp loại rắn kỳ quái này rồi…

0
Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải,...
Đọc tiếp

Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.

3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.

4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, họ không thích bị nhìn thấy đâu.

5. Tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Tôi vừa định xuống giường xem thì nhận ra tiếng gõ xuất phát từ tấm gương đối diện mình.

6. Họ mừng rỡ vì ca ướp lạnh xác đầu tiên đã thành công. Làm sao anh ấy có thể nói cho họ biết anh vẫn còn tỉnh táo đây?

7. Đèn sáng. Cô thấy bóng của mình hắt lên sàn nhà. Bên cạnh nó là một cái bóng khác. Cô sống một mình.

0
Nói đến Dalat là nói đến 1 thành phố sương mù thơ mộng & lãng mạn cùng với những câu chuyện ma vô cùng huyền bí.“Khách sạn ở Dalat nhiều ma lắm!!!” Uh đúng vậy. Nhưng ko phải ai cũng bị gặp cũng bị nhát.Tôi ghét ở tầng trên cùng của KS mà lúc nào cũng được ở.Đáp chuyến bay trễ nhất xuống Dalat. Chúng tôi 3 người vào thành phố, rảo quanh quẩn các con đường gần chợ để chọn 1 ks...
Đọc tiếp

Nói đến Dalat là nói đến 1 thành phố sương mù thơ mộng & lãng mạn cùng với những câu chuyện ma vô cùng huyền bí.
“Khách sạn ở Dalat nhiều ma lắm!!!” Uh đúng vậy. Nhưng ko phải ai cũng bị gặp cũng bị nhát.
Tôi ghét ở tầng trên cùng của KS mà lúc nào cũng được ở.
Đáp chuyến bay trễ nhất xuống Dalat. Chúng tôi 3 người vào thành phố, rảo quanh quẩn các con đường gần chợ để chọn 1 ks sáng sủa nhất.
Tìm thấy đc nơi vừa ý, chúng tôi nhận phòng trên tầng 5. Phòng có 2 giường đôi,1 giường sát cửa phòng, 1 giường sát tường- phía bên cửa sổ, bên trên cao có cả 1 cửa sổ nhỏ tí luôn luôn mở mà nếu muốn đóng thì có lẽ phải bắt thang mới đóng được. Cửa sổ mini đó có 1 thanh gỗ bắt ra ngoài chừng nửa mét k biết để làm gì.
Hai giường đều đối diện toalet. Chắc do Cửa toalet lâu ngày ko được bôi dầu nên khi đóng mở đều nghe âm thanh cót két rợn cả ốc.
Sau khi Ra ngoài ăn tối , nhâm nhi trà đạo. Chúng tôi về ks ngủ, tôi cùng 1 bạn nằm giường bên trong hướng cửa sổ.
Đang ngủ mê man tôi thấy rõ ràng cửa phòng hé mở một bà già da nhăn nheo , nước da xám xịt, tóc dài bù xù thò đầu vào. Ôi mẹ ơi quá khiếp!! Ai mà ghê vây? Tại sao bà già đó mở cửa đc chẳng lẽ chúng tôi quên khoá cửa sao??
Đang hoang mang trong dòng suy nghĩ thì bà già thò cái tay vào giống như muốn khều cô bạn trên giường vậy!(giường sát tường cửa phòng)
Bà ấy cứ khều khều hoài mà cô bạn ko dậy vẫn ngủ như chết, mà lạ là bà ấy k bước vô phòng, cứ đứng ngoài phòng mà thò đầu thò tay vào khều liền tục. Bên giường này tôi nằm im ko dám động đậy giả bộ ngủ nhưng mắt he hé xem bã làm gì. Trong đầu tôi cứ kêu miết tên cô bạn bi khều mà môi thì ko mấp máy đc.Tôi muốn Kêu cho cô ay tỉnh dậy đuổi bã đi và đóng cửa vì cô bạn này gan lắm, ma gì cũng ko sợ đâu, chứ mình ko dám. Sợ mà k dám thở luôn. Rồi tự nhiên ở đâu mẹ xuất hiện mà mẹ tôi thì đã mất cách đấy 3 năm rồi.
Rồi tôi hiểu luôn, thực ra tôi đang mơ mà sao giấc mơ rất thật, rất rõ ràng. Mọi thứ xung quanh căn phòng y như vậy ko khác gì. Lúc ấy vía tôi bảo là tôi đang trong mơ, 1 giấc mơ thực đến 98%. Mẹ tôi xuất hiện, la đuổi bà ta với giọng điệu giống như lúc mẹ còn sống : “Bà làm gì vậy?? Đi chỗ khác đi. Đừng chọc ghẹo cho mấy đứa con tôi ngủ!! Tụi nó có làm gì bà!!” Rồi Mẹ xấng tới bà già đẩy nhẹ bà ra rồi đóng cửa lại.
Lúc ấy tôi cũng giật mình, trở người. Trong đầu vẫn nghĩ đến giấc mơ và sợ quá.
Nằm 1 lúc khoảng tầm 5-10′ vẫn ko ngủ đc. Tôi nghe tiếng cót két cửa toalet, rất chậm kiểu như ” kéttttt k k étttt…” Tôi liếc mắt nhìn dưới bóng trăng mờ mờ chiếu vào có bóng người vừa bước vào toalet.
Chắc là cô bạn tôi, tôi tiếp tục nhắm nghiền mắt mong cho ngủ lại. Từ đó ko nghe thêm 1 lần nào âm thanh rợn ốc đó nữa, chẳng lẽ cô bạn ấy ngủ trong đó luôn mà k ra. Haizzz.
Thiếp được 1 lát tôi lại giật mình, cái cửa sổ mini tuốt trên cao ấy, cứ đóng mở cạch cạch , lúc nhanh lúc chậm, lúc thì mạnh lúc thì nhẹ nhàng. Ah chắc là do trời gió thôi. Cứ thế nó ” cạch , cạch , cạch ” suốt đêm.
Tôi cũng ngủ 1 giấc đến sáng luôn. Thức dậy,tôi mở cửa sổ gió luồng mang theo ánh nắng vừa lành lạnh vừa ấm áp hưởng cái không khí trong lành ik,Thời tiết buoi sáng ở Dalat thật tuyệt vời.
Ơ quái lạ, gió cũng mạnh lắm thổi vù vù vào mặt mình. Nhưng sao cái cửa sổ mini trên kia ko bị gió thổi đóng mở cạch cạch như hồi khuya chứ!! Chẳng lẽ lại là… Chưa dứt dòng suy nghĩ , cô bạn tôi thấy bị khều tối qua nhanh miệng “Eh m tối qua ngủ ngon ko?” -Tôi đáp “Uh, cũng được nhưng hơi mộng mị tí thôi. Với cái cửa trên kia gió thổi cứ đóng mở um sum làm hay thức giấc!”
Nó nói tiếp : “Vậy ah! tối qua t cũng nghe nên nhìn lên thấy có thằng nhóc mặc áo ấm nhưng ko mang giày ngồi trên cây gỗ đấy đấy, nó cứ nắm cửa sổ đập vô đập ra!!” Con bạn nó kể mà tỉnh bơ,mặt mày ko phảng chút sợ hãi.
“Rồi lúc đó m làm sao?”
“thì ngủ tiếp chứ sao, tại t thấy nó ko nhìn t, chắc nó ngồi chơi thôi, nhìn nó binhthuong ko giống con ma, t nhiều lần thấy nhiều thứ kinh dị hơn nhiều !!”
Tôi cũng ko ngạc nhien lắm về con bạn, vì nó mạnh mẽ và gan lắm như con trai vậy đó, hồi nhỏ dưới quê chuyện gặp ma đối với nó là bình thường.
Gặp tôi lúc đó thấy ở ngoài như vậy chắc cũng làm bộ ko thấy gì mà ngủ tiếp chứ la lên chẳng khéo thằng nhóc lại bay xuống nằm cạnh. Hic. Lúc xác nhận lại đêm đó chẳng có đứa nào đi vệ sinh cả. Cái bóng tôi thấy bước vào tolet là cái thứ ấy rồi. Nhưng có lẽ họ ko muốn tôi thấy chỉ là vô tình tôi thấy đc muh thôi

0