Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tặng mk một bức nhé! Càng lạnh lùng càng tốt! (nha bn)
1. Hàng ngàn bông hoa // là hàng ngàn ngọn lửa hồng tươi.
CN VN
=> thuộc kiểu câu trần thuật đơn có từ"là" ( Miêu Tả)
2.c 3.b 4.a 5.a 6.b
tick cho mik nha!!!!! cám ơn trước!!!!!
Đặng Bá Kiên có bảo là ko đc chép bài trên mạng đâu
Với lại Mai Hà Chi có chép bài của ng khác đâu
Làm gì mà căng, cứ xoắn lên thế, đâu cần phải làm to chuyện như thế này
Bài viết số 2 lớp 6 đề 1: Kể về một việc tốt em đã làm.
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
Bài viết số 2 lớp 6 đề 3: Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quý mến.
Bài viết số 2 lớp 6 đề 4: Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi.
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cố giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
Bạn tham khảo nhé!
Đêm qua, tôi đã có một giấc mơ - một giấc mơ đẹp - một giấc mơ dưới mái trường mình đang học. Trong giấc mơ, tôi thấy mình là cây hoa phượng đỏ giữa mùa hè trống vắng....
Đó là một ngày mùa hạ, nắng nhè nhẹ, gió thổi man mát. Dưới mái trường yêu dấu, tôi buồn liu thiu, chẳng có gì cả. Chợt lúc đó có một chị chim sẻ bay đến, trò chuyện cùng tôi:
- Sao anh buồn vậy? - Chim sẻ hỏi.
- Mùa hè, chẳng còn ai nữa, học sinh không tới trường, giáo viên không đến lớp, không còn ai nô đùa với tôi. - Tôi đáp.
- Chim sẻ nói tiếp: Tội nghiệp anh quá, mùa hè là mùa nghỉ của học sinh sau những ngày học tập, đó là lúc học sinh cần thư giản.
- Phải chi có người đến nói chuyện với tôi, chị nhỉ? - Tôi than thở.
- Thế thì hằng ngày tôi đến chơi với anh nhé, còn bây giờ, tôi phải bay rồi,...!
Thế là cảm giác buồn bả lại trở về, một mình tôi dưới mái trường ấy. Nhớ lắm, nhớ những tháng ngày có bạn học sinh nô đừa, nhớ những ngày các bạn nói chuyện với tôi, nhớ những ngày các bạn vui mừng rạng rỡ.....Những ngày ấy, dường như đã đi rồi, tôi chỉ mong, chỉ mong thời gian trôi nhanh để mau gặp được các bạn.
Và đó là giấc mơ, giấc mơ là một cây phượng đỏ. Tôi tỉnh giấc, tôi nhận ra đó là một giấc mơ đẹp. Tôi mau chóng ăn sáng, rồi chạy đến nhá các bạn học cùng lớp tụ họp tại sân trường, để cây phượng không cảm thấy buồn thiu nữa...Cây phượng vẫn đứng đó chứng kiến bao lớp học sinh đã trưởng thành từ đây. Dù xa trường nhưng em sẽ nhớ mãi về cây phượng như một người bạn của một thời học sinh.
Chào mọi người! Trời hôm nay quả thật là nắng mọi người nhỉ? Vào những ngày như thế này làm lòng tôi lại bâng khuâng, xao xuyến thêm bởi một lí do: mùa hè-mùa thi-mùa chia li, tôi sắp pải xa một lũ "chim non" đó rồi. Và tôi là bác phượng vĩ !
Không biết, trong thâm tâm của mỗi bạn học sinh khi mùa hè đến có buồn không nhỉ? Hẳn là không, bởi tụi trẻ bây giờ mong mùa hè đến nhanh lắm, để được chơi, được vui đùa với bè bạn trên dòng sông nhỏ đầu làng, hay thả những cánh diều trên làng quê yên ả.... Tôi vẫn quanh năm suốt tháng lặng lẽ soi bóng ngày đêm giữa sân trường rộng rãi. Nỗi buồn của tôi đâu ai thấu hiểu được, đối với tôi, tụi trẻ như những người con của tôi vậy, chúng là niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi. Hơn ai hết, tôi là một nhân chứng chứng kiến bao niềm vui nỗi buồn của cảnh tượng tuổi học trò. Lòng tôi bây giờ xao xuyến, nỗi đau ấy sao thật mãnh liệt.
Tháng năm về với cái nắng chói chang và những cơn mưa rào đầu hạ chợt đến rồi đi một cách vô tình và hững hờ. Đâu đó đã vang lên bản nhạc râm ran của những chị ve trên cành chú bàng.
Tôi vẫn đứng đó, đứng đó để tiếp tục thắp lửa cho mùa hè, để đốt cháy một khung trời mơ ước. Tôi làm nóng lên sự yêu thương, là cái nắng khát khao, đầy sức sống của tuổi trẻ, của một thời học trò yêu dấu, và tôi làm nóng lên sự nồng nàn, thiết tha của những tình bạn thiêng liêng. Nhưng thực sự, tôi rất buồn, cảm thấy cô đơn và lạc lõng khi thiếu lũ học trò nghịch ngợm ấy. Tôi rơi liêu xiêu theo chiều gió. Một cơn mưa hè rào rạt ập đến và cũng vội vã tan biến một cách nhanh chóng, thật vô tình! Tôi ướt sũng nước, từng cánh hoa của tôi mỏng manh rơi, phải chăng tôi đã thể hiện những dòng nước mắt của tôi rơi bằng cách đó!
Cuộc sống cứ mãi trôi đi, trôi đi mãi theo thời gian một cách xô bồ và hối hả, chở theo bao kỉ niệm rời xa. Nhưng, đôi khi ngoảnh lại, tôi lại nhớ về một thời, một thời được đùa giỡn với bầy chim non học trò yêu dấu với biết bao kỉ niệm đẹp dưới mái trường thân yêu và những người thầy, người cô đã chắp những đôi cánh vững chắc để tuổi học trò ấy bay vào khung trời mơ ước của mình. Giờ đây, tôi vẫn như ngày nào đó thôi, vẫn là một bác phượng già giữa sân trượng rộng bao la ấy, mùa hè đã đưa bọn trẻ xa tôi và không biết bao giờ trở lại! Thôi, tạm biệt mọi người, tôi lại phải ra canh gác trường học, rồi lại bận suy nghĩ nỗi buồn ấy nữa!
Tôi thích buổi sáng, yêu thích buổi chiều, nhưng tôi lại cũng rất thích buổi trưa hè trên quê hương có gió nồm nam mát mẻ.
Trong ánh nắng mặt trời oi ả, làng quê hiện lên với tất cả vẻ giản dị, thân thương. Những cây tràm cao vút chẳng khác gì những cây nến khổng lồ. Đầu lá ủ rũ như đầu lá liễu ở rừng dương ven biển. Mùi hương tràm ngát dậy bởi nó đang hong nóng dưới ánh mặt trời. Không chỉ có hương tràm mà có cả mùi khô của rơm rạ, mùi thơm của hương lúa được hong khô, mùi nồng ngai ngái của phù sa đất mới. Những mùi hương quen thuộc ấy đã làm tôi cảm thấy ấm áp lạ lùng. Mặc dù nắng hè như đổ lửa nhưng quê hương tôi vẫn hiện lên một vẻ đẹp hiền hòa. Trên những sân phơi, từng sợi rơm vàng óng, từng hạt thóc vàng giòn ánh lên dưới nắng. Ánh nắng ban trưa giúp con người có củi, có rơm, có thóc khô giòn. Nắng trưa tuy gay gắt nhưng giúp mọi người no ấm.
Tuy nắng chói chang nhưng gió nồm thổi đến cũng đủ làm cho con người dễ chịu. Những tàu dừa như chiếc lược chải vào không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó tiếng kĩu kịt của lũy tre làng, ngọn tre cong cong vẫn vô tư cho gió đưa đẩy. Dưới bóng râm của tre những bác trâu ung dung nằm nhai cỏ. Trâu nhai cả bóng râm của lũy tre xanh đang ta: trùm một khoảng trời nho nhỏ. Trên mấy cây cao, những chú chào mào, sáo sậu, sáo đen đua nhau chuyền cành, ca hát.
Dường như chúng cũng thích thú một buổi trưa hè đầy nắng, gió.
Làng quê yên ả. Làng quê yêu thương. Nơi ấy, tôi được sinh ra và lớn lên, nơi có tiếng hát ngọt ngào của bà ru tôi yên giấc ban trưa. Tôi yêu biết bao buổi trưa hè thân thương ấy trên quê hương.
Nhớ tick cho mk nhé!!