Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đề bài : Hãy sưu tầm các câu tục ngữ về Sơn Tây
Các bn giúp mik vs nha ! mik đang cần gấp ! PLEASE !
1.Gặp nhau từ bến Phú Nhi
Chẳng đi thì nhớ, đi thì uống công
Gặp nhau từ bến Đại Đồng
Quên nhau hay đã có chồng mà quên
2.Em ơi chị bảo câu này
Nhất mặn là muối, nhất cay là gừng
Nhất cao là núi Tam Từng
Chị còn đạp đổ nửa rừng cỏ mây
Nhất đẹp là núi Sơn Tây
Chị còn chẳng tiếc nữa dây bìm bìm
bài 1 : không sợ sai lầm
bài 2 : có hiểu đời mới hiểu văn
bài 3 : sức mạnh của âm nhạc
bài 4 : đừng sợ vấp ngã
chúc bạn học tốt ^^
- Thăng Long Hà Nội đô thành
- Nước non ai vẽ nên tranh họa đồ.
- Cố đô rồi lại tân đô
- Nghìn năm văn vật bây giờ vẫn đây.
- Sông Tô một dải lượn vòng
- Ấy nơi liệt sĩ anh hùng giáng sinh.
- Sông Hồng một khúc uốn quanh
- Văn nhân tài tử lừng danh trong ngoài.
- Ai về Hà Nội, ngược nước Hồng Hà
- Buồm giong ba ngọn vui đà nên vui.
- Đường về xứ Lạng mù xa...
- Có về Hà Nội với ta thì về.
- Sông Tô nước chảy quanh co
- Cầu Đông sương sớm, quán Giò trăng khuya...
- Nước sông Tô vừa trong vừa mát
- Em ghé thuyền đỗ sát thuyền anh.
- Dừng chèo muốn tỏ tâm tình
- Sông bao nhiêu nước thương mình bấy nhiêu.
- Rủ nhau xem cảnh Kiếm hồ
- Xem cầu Thê Húc, xem chùa Ngọc Sơn.
- Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn
- Hỏi ai gây dựng nên non sông
này.
- Gió đưa cành trúc la đà
- Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.
- Mịt mù khói tỏa màn sương
- Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.
- Hỡi cô thắt lưng bao xanh
- Có về Kẻ Bưởi với anh thì về.
- Làng anh có ruộng tứ bề
- Có hồ tắm mát, có nghề quay tơ...
- Hỡi cô mà thắt bao xanh
- Có về Kim Lũ với anh thì về.
- Kim Lũ có hai cây đề
- Cây cao bóng mát gần kề đôi ta.
- Hỡi cô thắt lưng bao xanh
- Có về Kẻ Vẽ với anh tìm về.
- Kẻ Vẽ có thói có lề
- Kẻ Vẽ lại có nhiều nghề đâu hơn.
- Hỡi cô thắt dải lưng xanh
- Có về Phú Diễn với anh thì về.
- Phú Diễn có cây bồ đề
- Có sông tắm mát, có nghề ăn chơi...
- Làng tôi có lũy tre xanh
- Có sông Tô Lịch uốn quanh xóm làng.
- Bên bờ vải nhãn hai hàng
- Dưới sông cá lội từng đàn tung tăng.
- Ai về Đào Xá vui thay
- Xóm Bắc có chợ, xóm Tây có chùa.
- Xóm Đông có miếu thò vua
- Xóm Nam có bến đò đưa dập dìu...
- Thứ nhất Hội Gióng, Hội Dâu
- Thứ nhì Hội Bưởi, Hội Vó chẳng đâu vui bằng.
- Thứ nhất là Hội Cổ Loa
- Thứ nhì Hội Gióng, thứ ba Hội Chèm.
- Ai ơi mồng chín tháng tư
- Không đi hội Gióng cũng hư mất đời.
- Tháng giêng giỗ Thánh Sóc Sơn
- Tháng ba giỗ Tổ Hùng Vương nhớ về.
- Bỏ con bỏ cháu, không bỏ mồng sáu tháng giêng.
- Mồng sáu tháng giêng là ngày hội Cổ Loa, hội đền Sóc.
- Cha đánh mẹ treo cũng không bỏ chùa Keo ngày rằm.
- Mỗi năm vào dịp xuân sang
- Em về Triều Khúc xem làng hội xuân...
- Nhớ ngày hăm ba tháng ba
- Dân Trại ta vượt Nhị Hà thăm quê...
- Là hội làng Lệ Mật.
- Lạy trời cho cả gió lên
- Cho cờ vua Bình Định bay trên kinh thành.
- Nhong nhong ngựa ông đã về
- Cắt cỏ Bồ Đề cho ngựa ông ăn.
- Đống Đa ghi để lại đây
- Bên kia Thanh Miếu, bên này Bộc Am.
- Long thành bao quản nắng mưa
- Cửa Ô Quan Chưởng bây giờ còn đây...
- Trời cao biển rộng đất dày
- Núi Nùng, sông Nhị, chốn này làm ghi.
- Làng Đam bán mắm tôm xanh
- Làng Họa đan đó, làng Tranh quay guồng.
- Đông Phù cắp thúng đi buôn
- Đông Trạch bán thịt, làng Om vặn thừng.
- Tương Trúc thì giỏi buôn sừng
- Tự Khoát đan thúng, Vẹt từng làm quang...
- Hỏi người xách nước tưới hoa
- Có cho ai được vào ra chốn này.
- Và ướm lời hò hẹn:
- Hỡi cô đội nón ba tầm
- Có về Yên Phụ hôm rằm lại sang.
- Phiên rằm cho chính Yên Quang
- Yêu hoa, anh đợi hoa nàng mới mua...
- Văn minh đèn điện sáng lòe
- Thông thương kỹ nghệ mọi bề chấn hưng.
- Chỉ cánh áo ngắn khốn cùng
- Làm lụng suốt tháng vẫn không đủ dùng.
- Bữa cơm, bữa cháo nhạt nhùng
- Thôi đành nheo nhóc bọc đùm lấy nhau.
- Ông quan ở huyện Thanh Trì
- Miếng mỡ thì lấy, miệng bì thì chê.
- Cha đời lính Tẩy, lính Tây
- Hễ trông thấy gái giở ngay xì xồ...
- Đốc Hà áo gấm, áo hoa
- Mẹ tôi váy đụp đã ba, bốn tầng...
- Trèo lên cây gạo cao gao
- Lệ cheo làng Nhói độ bao nhiêu tiền?
- Cheo thời có bẩy quan hai
- Lệ làng khảo rể trăm hai mươi vồ.
- Thôi thôi tôi giã om cô
- Tiền cheo cũng nặng trăm vồ cũng đau!
- Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
- Dẫu chưa thanh lịch cũng người Tràng An.
- Chẳng thơm cũng thể hoa mai
- Chẳng lịch cũng thể con người Thượng Kinh.
- Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
- Chẳng thanh lịch cũng là người Thủ đô.
- Hoa thơm, thơm lạ thơm lùng
- Thơm cành, thơm rễ, người trồng cũng thơm.
- Với cô hàng bỏng kẹo làng Lủ:
- Mình từ làng kẹo mình ra
- Nên mình nói ngọt cho ta phải lòng.
Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ
Xem cầu Thê Húc xem chùa Ngọc Sơn
Đài Nghiêng Tháp Bút chưa mòn
Hỏi ai gây dựng nên non nước này
- Và cả đến gánh rau làng Láng cũng phải:
... Mượn người lịch sự gánh lên Kinh kỳ.
- Thăng Long Hà Nội đô thành
Nước non ai vẽ nên tranh họa đồ.
Cố đô rồi lại tân đô
Nghìn năm văn vật bây giờ vẫn đây.
- Sông Tô một dải lượn vòng
Ấy nơi liệt sĩ anh hùng giáng sinh.
Sông Hồng một khúc uốn quanh
Văn nhân tài tử lừng danh trong ngoài.
- Ai về Hà Nội, ngược nước Hồng Hà
Buồm giong ba ngọn vui đà nên vui.
Đường về xứ Lạng mù xa...
Có về Hà Nội với ta thì về.
- Sông Tô nước chảy quanh co
Cầu Đông sương sớm, quán Giò trăng khuya...
- Nước sông Tô vừa trong vừa mát
Em ghé thuyền đỗ sát thuyền anh.
Dừng chèo muốn tỏ tâm tình
Sông bao nhiêu nước thương mình bấy nhiêu.
- Rủ nhau xem cảnh Kiếm hồ
Xem cầu Thê Húc, xem chùa Ngọc Sơn.
Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn
Hỏi ai gây dựng nên non sông
này.
- Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.
Mịt mù khói tỏa màn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.
- Hỡi cô thắt lưng bao xanh
Có về Kẻ Bưởi với anh thì về.
Làng anh có ruộng tứ bề
Có hồ tắm mát, có nghề quay tơ...
- Hỡi cô mà thắt bao xanh
Có về Kim Lũ với anh thì về.
Kim Lũ có hai cây đề
Cây cao bóng mát gần kề đôi ta.
- Hỡi cô thắt lưng bao xanh
Có về Kẻ Vẽ với anh tìm về.
Kẻ Vẽ có thói có lề
Kẻ Vẽ lại có nhiều nghề đâu hơn.
- Hỡi cô thắt dải lưng xanh
Có về Phú Diễn với anh thì về.
Phú Diễn có cây bồ đề
Có sông tắm mát, có nghề ăn chơi...
- Làng tôi có lũy tre xanh
Có sông Tô Lịch uốn quanh xóm làng.
Bên bờ vải nhãn hai hàng
Dưới sông cá lội từng đàn tung tăng.
- Ai về Đào Xá vui thay
Xóm Bắc có chợ, xóm Tây có chùa.
Xóm Đông có miếu thò vua
Xóm Nam có bến đò đưa dập dìu...
- Thứ nhất Hội Gióng, Hội Dâu
Thứ nhì Hội Bưởi, Hội Vó chẳng đâu vui bằng.
- Thứ nhất là Hội Cổ Loa
Thứ nhì Hội Gióng, thứ ba Hội Chèm.
- Ai ơi mồng chín tháng tư
Không đi hội Gióng cũng hư mất đời.
- Tháng giêng giỗ Thánh Sóc Sơn
Tháng ba giỗ Tổ Hùng Vương nhớ về.
- Bỏ con bỏ cháu, không bỏ mồng sáu tháng giêng.
Mồng sáu tháng giêng là ngày hội Cổ Loa, hội đền Sóc.
- Cha đánh mẹ treo cũng không bỏ chùa Keo ngày rằm.
- Mỗi năm vào dịp xuân sang
Em về Triều Khúc xem làng hội xuân...
- Nhớ ngày hăm ba tháng ba
Dân Trại ta vượt Nhị Hà thăm quê...
Là hội làng Lệ Mật.
- Lạy trời cho cả gió lên
Cho cờ vua Bình Định bay trên kinh thành.
- Nhong nhong ngựa ông đã về
Cắt cỏ Bồ Đề cho ngựa ông ăn.
- Đống Đa ghi để lại đây
Bên kia Thanh Miếu, bên này Bộc Am.
- Long thành bao quản nắng mưa
Cửa Ô Quan Chưởng bây giờ còn đây...
- Trời cao biển rộng đất dày
Núi Nùng, sông Nhị, chốn này làm ghi.
- Làng Đam bán mắm tôm xanh
Làng Họa đan đó, làng Tranh quay guồng.
Đông Phù cắp thúng đi buôn
Đông Trạch bán thịt, làng Om vặn thừng.
Tương Trúc thì giỏi buôn sừng
Tự Khoát đan thúng, Vẹt từng làm quang...
- Hỏi người xách nước tưới hoa
Có cho ai được vào ra chốn này.
Và ướm lời hò hẹn:
Hỡi cô đội nón ba tầm
Có về Yên Phụ hôm rằm lại sang.
Phiên rằm cho chính Yên Quang
Yêu hoa, anh đợi hoa nàng mới mua...
- Văn minh đèn điện sáng lòe
Thông thương kỹ nghệ mọi bề chấn hưng.
Chỉ cánh áo ngắn khốn cùng
Làm lụng suốt tháng vẫn không đủ dùng.
Bữa cơm, bữa cháo nhạt nhùng
Thôi đành nheo nhóc bọc đùm lấy nhau.
- Ông quan ở huyện Thanh Trì
Miếng mỡ thì lấy, miệng bì thì chê.
- Cha đời lính Tẩy, lính Tây
Hễ trông thấy gái giở ngay xì xồ...
- Đốc Hà áo gấm, áo hoa
Mẹ tôi váy đụp đã ba, bốn tầng...
- Trèo lên cây gạo cao gao
Lệ cheo làng Nhói độ bao nhiêu tiền?
- Cheo thời có bẩy quan hai
Lệ làng khảo rể trăm hai mươi vồ.
Thôi thôi tôi giã om cô
Tiền cheo cũng nặng trăm vồ cũng đau!
- Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu chưa thanh lịch cũng người Tràng An.
- Chẳng thơm cũng thể hoa mai
Chẳng lịch cũng thể con người Thượng Kinh.
- Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Chẳng thanh lịch cũng là người Thủ đô.
- Hoa thơm, thơm lạ thơm lùng
Thơm cành, thơm rễ, người trồng cũng thơm.
- Với cô hàng bỏng kẹo làng Lủ:
Mình từ làng kẹo mình ra
Nên mình nói ngọt cho ta phải lòng.
Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ
Xem cầu Thê Húc xem chùa Ngọc Sơn
Đài Nghiêng Tháp Bút chưa mòn
Hỏi ai gây dựng nên non nước này
- Và cả đến gánh rau làng Láng cũng phải:
... Mượn người lịch sự gánh lên Kinh kỳ.
Nhớ k mk nha!
Bài văn biểu cảm về cây hoa sưa
Hà Nội - biết bao năm trôi qua vẫn chẳng đổi thay... Cứ mỗi độ xuân sang, thời tiết ấm áp lên, hoa sưa lại rực nở trên những con đường đầy mộng mơ cùa Hà Nội. Hoa sưa trắng cây, trắng trời như những bông tuyết bay trong gió mà chẳng bao giờ tan biến mất. Cái màu trắng muốt tinh khôi trong tiết trời se se lạnh sao mà yêu đến lạ. Cây sưa ngủ vùi giữa mùa đông lạnh lẽo dưới cái tán sù sì, với lớp lá vàng ảm đạm, để rồi một ngày xuân bỗng bừng lên trút cái lớp vỏ già nua trở thành nàng tiên mùa xuân xinh đẹp.
Chẳng có một tâm hồn nào lại không một lần rung lên khi bắt gặp vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng chẳng có vần thơ, tranh nào diễn tả hết cái hồn của sưa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội. Một chiều lang thang trên những con đường quen thuộc, tôi chợt giật mình vì mới chỉ mấy hôm trước đây thôi, hoa sưa còn e ấp điểm vài sắc trắng trên những thân cành khẳng khiu mà giờ lại nồng nàn bung lên sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên cảm thấy lòng rưng rưng, như gặp lại một người bạn cũ. Chẳng có loài hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa sưa.
Cũng thật chẳng sai khi ai đó nói rằng: "hoa sưa có mùa và mùa ngắn nhất năm". Nhanh lắm, cái khoảnh khắc hoa rộ lên để rồi lại vụt qua chỉ như trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng thấm đẫm những u hoài, hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, cái đẹp thế gian chẳng thể được cho riêng ai, rồi sẽ đến một lúc lụi tàn. Nếu như Hà Nội mùa thu làm say lòng người bởi hương hoa sữa thơm nồng từng con phố, nếu như mùa đông làm hiu hắt không gian với những cây sấu già trơ trụi, nếu như mùa hè cháy lên sắc tím bằng lăng, thì tạo hoá cũng thật công bằng khi ban cho mùa xuân một nét riêng của mình – hoa sưa. Dưới cái nắng nhẹ nhàng của mùa xuân, sắc hoa sưa thật chan hoà, dịu dàng, nhưng nếu đứng dưới tán hoa sưa sau cơn mưa, mới cảm nhận hết sự khác biệt kỳ lạ của nó.
Giống như một thứ ánh sáng mát mẻ, vừa làm tâm hồn người ta thanh tĩnh, có thể xua tan hết muộn phiền... hoa sưa gắn với tôi "cả một trời" kỉ niệm của thời sinh viên. Đó là những ngày đi học qua con đường Hoàng Hoa Thám xanh mướt bốn mùa với những tán cây rợp lá. Đó là những chiều lang thang trong vườn Bách thảo để nhớ tên của các loài cây. Và đặc biệt hơn, đó là vào mùa xuân, khi những chùm sưa đầu tiên hé nở, rồi rộ lên như say, như mê trong một sắc màu tinh khiết.
Năm nay, hoa sưa nở vẫn nhiều, vẫn đẹp đến lạ, nhưng tôi chợt thấy buồn vì không phải ai cũng hiểu và trân trọng vẻ đẹp một thành phố, nhờ có những chùm hoa sưa tinh khiết thanh tao. Tiền bạc, lợi lộc đã làm con người ta mờ mắt và ích kỷ phạm tội, để chẳng ngại ngần giữa đêm trộm đốn ngã từng thân cây gỗ sưa, để những dòng nhựa chảy ra âm thầm, xa xót. Khách du lịch đến Hà Nội cũng yêu sắc trắng thuần khiết của những chùm hoa li ti kia lắm. Thế nhưng họ đâu hiểu rằng loài hoa bé nhỏ này giờ không còn được sống cuộc sống bình yên.
Giữa lòng phố cổ yên ả, cây sưa vẫn từng ngày từng giờ lo lắng bởi không biết sẽ bị đốn ngã lúc nào.. Năm nay, hoa sưa vẫn đẹp dịu dàng, vẫn say men hương nồng trời đất... Nhưng hoa có cảm hoá được chăng những tâm hồn cằn cỗi để một ngày biết rung động trước vẻ đẹp của cuộc sống? Biết hoa có lòng người? Biết người có hiểu lòng hoa......!?
Bài văn biểu cảm về cây phượng
"Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng. em chở mùa hè của tôi đi đâu..."
Mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lòng tôi thấy nao nao buồn. những lời ca gợi cho tôi nhớ về 1 loài hoa tôi yêu quý. Không hiểu sao mỗi lần tưởng tượng về hoa phượng thong đầu tôi lại xuất hiện hàng trăm đốm lửa liên tiếp ấm nóng đến chói chang. Hầu hết những người yêu hoa phượng đều nói: "Nó đẹp vì biết tận hiến hết mình vẻ đẹp". Phượng không đỏ thẫm nghư những như mấy bông hồng kiều diễm. Nó đỏ rực và thậm chí rất tươi. Những cánh hoa lượn theo những đường cong tùy ý, lúc nở, nó túa ra đều như một chiếc chong chóng sắp quay.
Hương phượng thơm thoang thoảng chứ không ngạt ngào như hoa sữa. vì thế thưởng thức hương hoa phượng bao giờ cũng tìm ra được những cảm giác thư thái, an lành. Phượng bắt đầu thắp lửa lúc đầu hè. Bởi thế mà cũng giống mọi người, tôi yêu hoa phượng bởi nó khắc ghi những dấu mốc quan trọng của đời tôi. Phượng nở là dấu ấn của mùa thi. Ở đó, tôi dù thành công hay thất bại nhưng tôi đã có những bài học và tôi vì thế đã trưởng thành. Phượng nở rộ cũng là lúc phải chia tay. Ôi! Chỉ cần nghỉ vậy thôi tôi tôi cũng đã cảm thấy nao lòng. Năm nào cũng vậy, tuy đã thành lệ nhưng không làm sao quên được cảm giác hồi hồi xao xuyến ấy.
Cứ đến đầu tháng năm, khi hoa phượng đang lúc đỏ tươi và bước vào kì thi đẹp nhất thì cũng là lúc tụi học trò chúng tôi lục đục cho những ngày hè sôi động. Tuy những ngày hè vui vẻ đang chực đón chờ, nhưng chúng tôi vẫn thấy buồn lắm lắm. bạn bè cả năm học vui vẻ với nhau vậy mà bây giờ phải tạm xa mấy tháng. Chúng tôi buồn thậm chí có bạn còn phát khóc khi phải trải qua những lần như thế. Hoa phượng đẹp và tất nhiên nó sẽ mãi là biểu tượng cho tuổi học trò. Hoa phượng rất giống lũ học trò nhỏ chúng tôi bởi nó cũng ngây thơ và cũng sống hết mình 1 cách thủy chung bằng tấm lòng son đỏ. Dưới mái trường cấp 1 thân yêu, không phải ai hết mà chính là hàng phượng đã chứng kiến lũ học trò chúng tôi lần lượt trưởng thành.
Giờ đây khi đã chia xa, tôi nhớ đến nao lòng hàng phượng, nnhớ những bông hoa đỏ khắc ghi bao kỉ niệm học trò nhất là những kỉ niệm của năm học lớp 5. Ở ngôi trường mới của chúng tôi, hàng phượng mới trồng chưa kịp trổ hoa. Hoa phượng không biết tự lúc nào đã trở thành 1 phần máu thịt của tôi. Nó là tình yêu của tôi, là nỗi nhớ mà tôi đã dành trọn cho 1 thời học trò đầy cảm xúc.
Hi !
Trước tiên là nhà văn Nam Cao:
1, "...Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương..."
(Trích tác phẩm: Lão Hạc)
2, "....Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện. Chao ôi! Hắn đã viết những gì? Toàn những cái vô vị, nhạt nhẽo, gợi những tình cảm rất nhẹ, rất nông, diễn một vài ý rất thông thường quấy loãng trong một thứ văn bằng phẳng và quá ư dễ dãi. Hắn chẳng đem một chút mới lạ gì đến văn chương. Thế nghĩa là hắn là một kẻ vô ích, một người thừa. Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những cái gì chưa có..."
(Trích tác phẩm Đời Thừa)
3, “…trước khi nghĩ đến việc đặt những cái hôn lên cái miệng hoa của người yêu, cũng nên nghĩ đến việc đổ cơm vào đấy đã.”
(Trích tác phẩm: "Một chuyện Xuvơnia" - Xuvơnia = Kỷ niệm)
4, "Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai mình."
(Trích trong tác phẩm "Đời thừa")
5, " Không được ! Ai cho tao lương thiện ? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này ? Tao ko thể là người lương thiện nữa. Biết ko ? .."
(Trích trong tác phẩm "Chí Phèo")
6, "Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối , nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối , nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia thoát ra từ những kiếp lầm than."
(Trích từ tác phẩm "Giăng sáng").
7, '' Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình...Nó làm cho người gần người hơn.''
("Đời thừa")
8, ''Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bât lương rồi. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện.''
("Đời thừa").
9. "Người ta chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỷ. Và nước mắt là tấm kính làm biến hình vũ trụ..."
(Francois Coppée - Nam Cao trích dẫn trong "Đôi mắt").
10. "Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất..."
(Trích tác phẩm "Lão Hạc" - Nam Cao).
11. "Tôi sẽ chẳng bao giờ thèm đả động đến cái tôi – cái tôi là cái đáng ghét. Vẫn biết nhiều bạn đồng nghiệp khả kính của tôi không nghĩ thế. Suốt đời họ, họ chỉ toàn nói về họ. Họ phân tích tâm hồn họ. Mà họ làm thế nhất định không phải vô ích. Nhưng họ khác, mà tôi khác..."
(Trích tác phẩm "Những truyện không muốn viết" - Nam Cao).
12. "Cái nghề văn, kỵ nhất cái lối thấy người ăn khoai cũng vác mai đi đào"
(Trích tác phẩm "Những truyện không muốn viết" - Nam Cao).
13. "Sự thật ở bên ngoài to lớn quá, mạnh mẽ quá, ăn hiếp hẳn cuộc đời tưởng tượng, hiện hình bằng giấy trắng mực đen..."
(Trích tác phẩm "Sống mòn" - Nam Cao).
14. "Trên những bãi sông kia, có biết bao người sống như y, nhưng không bao giờ cưỡng lại đời mình. Đời họ là một đời tù đày. Nhưng cũng như một con trâu, họ vẫn cắm cúi kéo cày, ăn cỏ, chịu roi. Ở bên kia những cánh đồng bùn lầy, là rừng xanh, cuộc sống tự do, cỏ ngập sừng. Con trâu có lẽ cũng biết vậy, nhưng chẳng bao giờ dám đi, chẳng bao giờ nó dám dứt đứt sợi dây thừng. Cái gì giữ con trâu lại đồng bằng và ngăn người ta đến một cuộc đời rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn? Ấy là thói quen, lòng sợ hãi sự đổi thay, sợ hãi những cái gì chưa tới. Ấy thế mà trên đời này lại chẳng có cái gì tới hai lần. Sống tức là thay đổi..."
(Trích tác phẩm "Sống mòn" - Nam Cao).
15. "Sự đời không thể mù mịt mãi thế này đâu. Tương lai phải sáng sủa hơn. Một rạng đông đã báo rồi. Một mặt trời mới sẽ mọc lên bên trên nấm mồ anh và bên trên đầu hai đứa con côi anh để lại. Một bàn tay bạn bè sẽ nắm lấy bàn tay chúng và giắt chúng cùng đi tới một cuộc đời đẹp hơn..."
(Trích tác phẩm "Điếu văn" - Nam Cao).
16. "Sống đã, rồi hãy viết..."
(Trích tác phẩm "Đường vô Nam" - Nam Cao).
17. "Vứt bút đi để cầm súng..."
(Trích tác phẩm "Đường vô Nam" - Nam Cao).
Tham Khảo:
Ca dao chính là phương tiện để con người bộc lộ những suy tư, tình cảm sâu kín nhất trong tâm hồn. Đó không chỉ là tình cảm lãng mạn của tình yêu đôi lứa, sự sâu sắc, nhân văn trong ca dao về tình cảm gia đình mà còn là những nỗi niềm chua xót, đắng cay của con người. Nỗi niềm ấy, sự xót xa ấy được thể hiện sâu sắc qua chùm những bài ca dao viết về đề tài than thân, yêu thương chung thủy của người bình dân trong xã hội xưa.
Ca dao than thân là một hình thức ca dao khá phổ biến, đó là những lời ca than thân trách phận của những con người trong xã hội xưa, mà nhiều hơn cả là những người phụ nữ, bởi họ phải chịu những bất công, đau khổ mà xã hội phong kiến xưa mang lại. Sự rẻ rúng của thân phận những người phụ nữ trở thành một đề tài quen thuộc trong ca dao, họ bị xã hội vùi dập, tước đoạt đi quyền được sống, quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình:
“Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”
Trong xã hội phong kiến xưa có quan niệm, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, người phụ nữ đến tuổi lập gia đình không có quyền lựa chọn người mình yêu, đối tượng làm chồng của mình, mà mọi thứ đều được quyết định bởi cha mẹ. Đối với những người đề cao quan điểm môn đăng hộ đối thì số phận của những người phụ nữ càng trở nên bất định, hạnh phúc như một ván bài hên xui, nếu may mắn tìm được người chồng tốt thì sẽ được hưởng hạnh phúc, còn không may gặp phải người chồng xấu thì họ vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng, không có quyền phản kháng.
Bởi vậy mà nhân vật trữ tình trong câu ca dao này đã ví mình như một tấm lụa đào, tức là một món hàng được bày bán ở giữa chợ, không biết người mua là ai, người quân tử hay kẻ tiểu nhân, một số phận đầy bi đát, đáng thương. Ở bài ca dao sau lại là lời tâm sự đầy tha thiết của một người phụ nữ về bản thân mình, đó là người phụ nữ không có nhan sắc nhưng lại là một người có vẻ đẹp tiềm ẩn ở bên trong. Lời ca như một lời thuyết minh, giới thiệu đầy xót xa của người phụ nữ ấy về con người của mình:
“Thân em như củ ấu gai
Ruột trong thì trắng vỏ ngoài thì đen
Ai ơi nếm thử mà xem
Nếm ra mới biết rằng em ngọt bùi”
Xã hội xưa thường đề cao hình thức, những người con gái có diện mạo ưa nhìn, đoan trang thường được coi trọng và nhiều người để ý hơn, ngược lại những người phụ nữ không có lợi thế về nhan sắc thì bị rẻ rúng, coi thường. Nhân vật trữ tình đã tự ví mình như củ ấu gai, để nói về diện mạo xù xì, gai góc, không ưa nhìn. Nhưng bên trong củ ấu ấy lại là phần ruột trắng trong, câu ca dao nhấn mạnh đến vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ, đó là vẻ đẹp khó nhận biết, nếu không chân thành thì khó có thể cảm nhận được, đó chính là những người con gái không có lợi thế về diện mạo nhưng lại là những con người thực sự đẹp về tâm hồn.
“Muối ba năm muối đang còn mặn
Gừng chín tháng gừng hãy còn cay
Đôi ta nghĩa nặng tình dày
Có xa nhau đi nữa cũng ba vạn sáu ngàn ngày mới xa”
Nếu như những câu ca dao trên viết về chủ đề than thân trách phận thì đến câu ca dao này lại gợi nhắc về thứ tình cảm vợ chồng khăng khít, gắn bó mà dẫu có xa nhau vẫn hướng về nhau, dù có biến cố cũng không cắt chia được tình cảm. Gừng và muối là hai biểu tượng cho tình cảm gắn bó keo sơn, ở trong câu ca dao này chúng được dùng biểu tượng cho sự khăng khít, bất biến trong tình cảm của vợ chồng, đó là thứ tình cảm sâu nặng, không dễ chia lìa, mà dẫu có ngày phải chia lìa thì đó cũng là một tương lai rất xa thực tại, khó có thể xảy ra.
Người Việt Nam xưa thường mượn những câu ca dao để giãi bày những tình cảm sâu kín, đó chính là những lời than khóc, những tâm sự nặng trĩu của những người phụ nữ trong xã hội xưa, họ khát khao hạnh phúc, khát khao tình yêu nhưng hạnh phúc ấy với họ là một thứ xa xỉ, vận mệnh của họ nằm trong tay của người khác, không có lấy một chút tự chủ nào.
Quê hương – hai tiếng yêu thương mà ai đi xa cũng đều mong nhớ hướng về. Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, đã nuôi dưỡng em những ngày thơ bé. Quê hương - nơi em có một gia đình hạnh phúc luôn đầy ắp tiếng cười. Nơi ấy có tiếng nói hiền từ, nụ cười ấm áp của bà luôn chờ em mỗi buổi chiều tan học. Quê hương còn là nơi em có những người bạn thân thiết, gắn bó. Mỗi buổi chiều muộn trên triền đê, lũ trẻ con chúng em thường nô đùa và thả diều bên dòng sông nước trong lành ngọt mát. Dù sau này trưởng thành, bước chân em đi tới mọi miền đất nước, trong tim em vẫn mãi vang vọng hai tiếng thiêng liêng: Quê hương!
- Điệp từ : Quê hương
Chúc bạn hok tốt !!!
1. Mẹ là tiếng hát câu thơ
Ru con vào những giấc mơ tuyệt vời
Du dương hai tiếng à ơi
Đong đưa con ngủ, suốt đời không quên
Mỗi ngày con lớn khôn lên
Trong vòng tay mẹ êm đềm thiết tha
Mẹ là tổ ấm mái nhà
Tình thương, cao cả, bao la, dạt dào
Lời mẹ dạy bảo ngọt ngào
Hiền từ, âu yếm, xiết bao ân tình
Mẹ là nắng ấm bình minh
Là bông hoa cúc đẹp xinh sáng ngời
Ơn mẹ biển rộng mây trời
Không gian ấp ủ cho đời con tươi.
Nay thì mẹ đã qua đời
Bỗng dưng hạnh phúc chơi vơi chiều tà!
~> Mình thấy có khá nhiều bài thơ hay, Share cho bạn nè, vì mình không sưu tầm được bài văn nào hết. Sorryy bạn ^^!
Con muốn!
Tặng mẹ kính yêu nhân ngày 8/3 sắp đến
Con muốn con mãi thời thơ trẻ
Để mẹ còn là thuở đôi mươi
Để con được nghe những lời khen mẹ
Ôi, em duyên ngập cả nụ cười!
Con muốn con mãi thời thơ trẻ
Để sà vào lòng mẹ chiều hôm
Để vấp ngã chạy về mách mẹ
Mẹ tìm nơi làm con ngã, đánh đòn.
Con muốn một khung trời cổ tích
Có đĩa bay chở mẹ lòng vòng
Cho cái gậy trở thành vô ích
Cho tóc mẹ mây trời trắng bông!
Con muốn viết bài thơ tặng mẹ
Mà ngôn từ mòn sáo chẳng nên câu,
Con đã hiểu trời xanh, biển bạc
Mà cứ nhòa trước mẹ sắc nâu!
Con muốn nghe mẹ ru muôn thuở
À ơi, à ơi muối mặn gừng cay…
Và con muốn đừng ai hát nữa!
Mẹ già như chuối chín cây…!
~ Mình sưu tầm được bài này đây, bạn tham khảo nhé ~
Bạn có thể tìm ở trong SGK văn 7 hoặc mấy sách về văn mẫu cũng đc mà!
~Mk chỉ góp ý thôi 😊
*chứng minh:
Đề 1:chứng minh rằng nhân dân việt nam ta luôn sống theo đạo lí"ăn quả nhớ kẻ trồng cây","uống nưước nhớ nguồn"
Đề 2:hãy chứng minh tính đúng đắn của câu tục ngữ:"có công mài sắt có ngày nên kim"
Đề 3:chứng minh rằng nhân dân ta luôn sống theo đạo lí:thương người như thể thương thân"
Đề 4:Nhân dân ta thường có câu:"gần mực thì đen,gần đèn thì rạng"nhưng có người lại cho rằng:"gần mực chưa chắc đã đen,gần đèn chưa chắc đã rạng".Hãy làm sáng tỏ điều đó
Đề 5:Tục ngữ có câu:"một cây làm chẳng nên non
ba cây chụm lại nên hòn núi cao"
em hãy chứng minh tính đúng đắn của câu tục ngữ trên
Đề 6:Nhân dân ta thừng nói:"có chí thì nên".Em hãy ch́ng minh tính đúgn đắn của câu tục ngữ trên
Đề 7:chứng minh rằng:bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chính chúng ta
Đề 8:trong lớp em có 1 số bạn lơ là học tập.em hãy viết 1 bài văn để thuyết phục các bạn rằng:khi còn trẻ mà không chịu khó học tạp thì lớn lên sẽ không làm được việc j̀ có ích
Đề 9:Ngày nay 1 số bạn trẻ ham mê trò chơi điện tử,các bạn ấy kg biết rằng thiên nhiên có vai trò vô cùng quan trọng đối vs cuộc sống con người.em hãy viêt́ 1 bài để thuyết phuc̣ cá ạn ấy rằng:thiên nhiên là người bạn tốt của con người,con người cần phải yêu mến và bảo vệ thiên nhiên
Đề 10:chứng minh rằng :bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chính chúng ta