Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
“Cảm ơn”, hai tiếng thật giản đơn nhưng lại mang một ý nghĩa thật lớn lao. Nhưng ngày nay lại chẳng có mấy ai biết nói lời cảm ơn đối với người khác khi mang ơn họ bẩt cứ thứ gì. Nhà giáo dục A.V.Xukhômlixki đã từng viết trong cuốn “Giáo dục con người chân chính như thế nào” rằng: “Hãy biết cảm ơn. Khi nghe những lời khen ngợi, em hãy cảm ơn và vui sướng vì em đã tiến về sự hoàn thiện của con người; khi được nghe những lời chê bai quở trách, em hãy cảm ơn vì chúng dạy cho em biết sống như một con người.”Vậy, hai tiếng “cảm ơn” ấy có nghĩa là gì? Cảm ơn là bày tỏ sự biết ơn đối với những người đã giúp đỡ mình. Cảm ơn được dùng trong lời nói lịch sự, dùng để bày tỏ sự cảm kích với những người đã làm việc gì đó cho mình. Trong cuộc sống hằng ngày, khi có ai đó giúp đỡ ta một việc gì đó, chúng ta cần phải cảm ơn người đó vì đã giúp đỡ ta. Đơn giản là khi mang ơn một ai đó, ta cần phải cảm ơn người đó để thể hiện sự biết ơn và phép lịch sự tối thiểu của con người. Vậy, câu nói của nhà giáo dục Xukhômlixki đã khuyên răn chúng ta rằng: khi được khen ngợi, ta nên cảm ơn người khen và cảm thấy vui sướng vì người đó đã giúp ta nhìn nhận ra sự tiến bộ của bản thân mình đẻ ta có thể phát huy những ưu điểm đó nhưng khi bị chê trách cũng không nên buồn bực mà hãy cảm ơn vì những lời chê trách đã giúp ta nhìn nhận ra khuyết điểm của bản thân mình, từ đó, chúng ta sẽ tự nhìn nhận lại mình mà khắc phục, hoàn thiện bản thân.Đã là một con người thì ai ai mà chẳng muốn được khen. Vì sao ư? Một lời khen chân thành, không dối trá giúp ta nhận thấy mình đã làm tốt một việc gì đó và lời khen ấy chính là phần thưởng cho sự nỗ lực ấy. Nhưng khi được người khác khen, ta không được tự mãn về điều đó, về thành quả mà mình đạt được. Ta cũng không phải vì thế mà dương dương tự đắc, kênh kiệu với người khác. Chúng ta phải nên cảm ơn người đã khen mình vì họ đã giúp ta nhận ra điểm tốt, sự tiến bộ của bản thân mình. Lời cảm ơn đó cũng chính là một phần thưởng xứng đáng cho bản thân mình vì đã cố gắng hết sức. Chúng ta nên vui sướng về sự tiến bộ và luôn phát huy những điểm tốt đó. Như khi chúng ta đạt điểm tốt, thầy cô, cha mẹ khen ngợi chúng ta, chúng ta hãy cảm ơn vì lời khen ngợi đó giúp ta tin tưởng vào khả năng của bản thân mình hơn, là động lực để ta cố gắng dành được thật nhiều điểm tốt cho cha mẹ, thầy cô vui lòng. Nhưng cũng không phải vì được khen nên tự cho mình làm tốt rồi, không cần cố gắng nữa nên chủ quan để rồi kết quả học tập dần dần đi xuống. Nghiêm Liên Thành đã từng viết: “Khen và chê là hai vị, tuy là trái ngược nhau, nhưng tuyệt đối không thể thiếu được trong bữa tiệc cuộc đời. Với trẻ nhỏ và cả người lớn: Khen là vị ngọt luôn mới mẻ của kẹo, còn chê là cảm giác chán ngắt.” Khi được khen thì ai cũng vui sướng nhưng khi bị người khác chê bai, quở trách, chúng ta cũng không nên buồn và oán hận người đã dưa ra lời chê ấy mà hãy cảm ơn những lời chê trách ấy giúp ta nhìn lại bản thân mình. Nó giúp ta có mục tiêu để phấn đấu vươn lên, đạt những thành tích cao hơn. Nếu không có những lời chê ấy, ta sẽ nghĩ mình là hoàn hảo nên sẽ không biết cố gắng vươn lên. Những lời chê bai ấy dạy cho ta sống như một con người.Hãy biết sống với lòng biết ơn. Hãy cảm ơn mọi thứ trên đời. Cảm ơn mẹ thiên nhiên đã đem đến cho ta một thế giới tươi đẹp. Cảm ơn cha mẹ đã đem ta đến thế giới này, đã cho ta một mái nhà ấm áp và hạnh phúc. Cảm ơn bạn bè, thầy cô vì đã làm cho cuộc sống này phong phú tình cảm, trí tuệ hơn. Cảm ơn những người đã nằm xuống để cho ta bước lên. Cảm ơn ơn những lần vấp ngã vì nó dạy cho ta đứng lên. Cảm ơn những lời khen vì nó cho ta thấy được sự tiến bộ của bản thân. Hãy cảm ơn cả những lời chê bai quở trách vì nó dạy cho ta biết phấn đấu, biết vươn lên, biết sống như một con người
“Cảm ơn”, hai tiếng thật giản đơn nhưng lại mang một ý nghĩa thật lớn lao. Nhưng ngày nay lại chẳng có mấy ai biết nói lời cảm ơn đối với người khác khi mang ơn họ bẩt cứ thứ gì. Nhà giáo dục A.V.Xukhômlixki đã từng viết trong cuốn “Giáo dục con người chân chính như thế nào” rằng: “Hãy biết cảm ơn. Khi nghe những lời khen ngợi, em hãy cảm ơn và vui sướng vì em đã tiến về sự hoàn thiện của con người; khi được nghe những lời chê bai quở trách, em hãy cảm ơn vì chúng dạy cho em biết sống như một con người.”Vậy, hai tiếng “cảm ơn” ấy có nghĩa là gì? Cảm ơn là bày tỏ sự biết ơn đối với những người đã giúp đỡ mình. Cảm ơn được dùng trong lời nói lịch sự, dùng để bày tỏ sự cảm kích với những người đã làm việc gì đó cho mình. Trong cuộc sống hằng ngày, khi có ai đó giúp đỡ ta một việc gì đó, chúng ta cần phải cảm ơn người đó vì đã giúp đỡ ta. Đơn giản là khi mang ơn một ai đó, ta cần phải cảm ơn người đó để thể hiện sự biết ơn và phép lịch sự tối thiểu của con người. Vậy, câu nói của nhà giáo dục Xukhômlixki đã khuyên răn chúng ta rằng: khi được khen ngợi, ta nên cảm ơn người khen và cảm thấy vui sướng vì người đó đã giúp ta nhìn nhận ra sự tiến bộ của bản thân mình đẻ ta có thể phát huy những ưu điểm đó nhưng khi bị chê trách cũng không nên buồn bực mà hãy cảm ơn vì những lời chê trách đã giúp ta nhìn nhận ra khuyết điểm của bản thân mình, từ đó, chúng ta sẽ tự nhìn nhận lại mình mà khắc phục, hoàn thiện bản thân.Đã là một con người thì ai ai mà chẳng muốn được khen. Vì sao ư? Một lời khen chân thành, không dối trá giúp ta nhận thấy mình đã làm tốt một việc gì đó và lời khen ấy chính là phần thưởng cho sự nỗ lực ấy. Nhưng khi được người khác khen, ta không được tự mãn về điều đó, về thành quả mà mình đạt được. Ta cũng không phải vì thế mà dương dương tự đắc, kênh kiệu với người khác. Chúng ta phải nên cảm ơn người đã khen mình vì họ đã giúp ta nhận ra điểm tốt, sự tiến bộ của bản thân mình. Lời cảm ơn đó cũng chính là một phần thưởng xứng đáng cho bản thân mình vì đã cố gắng hết sức. Chúng ta nên vui sướng về sự tiến bộ và luôn phát huy những điểm tốt đó. Như khi chúng ta đạt điểm tốt, thầy cô, cha mẹ khen ngợi chúng ta, chúng ta hãy cảm ơn vì lời khen ngợi đó giúp ta tin tưởng vào khả năng của bản thân mình hơn, là động lực để ta cố gắng dành được thật nhiều điểm tốt cho cha mẹ, thầy cô vui lòng. Nhưng cũng không phải vì được khen nên tự cho mình làm tốt rồi, không cần cố gắng nữa nên chủ quan để rồi kết quả học tập dần dần đi xuống. Nghiêm Liên Thành đã từng viết: “Khen và chê là hai vị, tuy là trái ngược nhau, nhưng tuyệt đối không thể thiếu được trong bữa tiệc cuộc đời. Với trẻ nhỏ và cả người lớn: Khen là vị ngọt luôn mới mẻ của kẹo, còn chê là cảm giác chán ngắt.” Khi được khen thì ai cũng vui sướng nhưng khi bị người khác chê bai, quở trách, chúng ta cũng không nên buồn và oán hận người đã dưa ra lời chê ấy mà hãy cảm ơn những lời chê trách ấy giúp ta nhìn lại bản thân mình. Nó giúp ta có mục tiêu để phấn đấu vươn lên, đạt những thành tích cao hơn. Nếu không có những lời chê ấy, ta sẽ nghĩ mình là hoàn hảo nên sẽ không biết cố gắng vươn lên. Những lời chê bai ấy dạy cho ta sống như một con người.Hãy biết sống với lòng biết ơn. Hãy cảm ơn mọi thứ trên đời. Cảm ơn mẹ thiên nhiên đã đem đến cho ta một thế giới tươi đẹp. Cảm ơn cha mẹ đã đem ta đến thế giới này, đã cho ta một mái nhà ấm áp và hạnh phúc. Cảm ơn bạn bè, thầy cô vì đã làm cho cuộc sống này phong phú tình cảm, trí tuệ hơn. Cảm ơn những người đã nằm xuống để cho ta bước lên. Cảm ơn ơn những lần vấp ngã vì nó dạy cho ta đứng lên. Cảm ơn những lời khen vì nó cho ta thấy được sự tiến bộ của bản thân. Hãy cảm ơn cả những lời chê bai quở trách vì nó dạy cho ta biết phấn đấu, biết vươn lên, biết sống như một con người.
tick cho mink nk :)
Thời thơ ấu", mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi! "những cánh diều" thuở nào.
Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả diều thi. Chúng chạy lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi! Hạnh phúc biết bao khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao nhất, nó cứ nổ mãi. Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì mặt nó tức lắm, có gắng đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may sở hữu một chiếc diều dỏm. Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh diều chỉ dựa vào diều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng chỉ cho vài chiêu nâng diều. Nào là khi diều rơi thì giựt giựt đôi tay, nào là khi thả diều thì phải cầm theo keo và một ít dây diều. Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gở một ít dây ra cho nó nhẹ... Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà thi thoảng em cũng được biệt hiệu "vua thả diều". À, mà hình như em chưa nói cái chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy.
Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời gian cho những cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng đầy rơm rạ nữa. Những cảm giác bay bổng cùng cánh diều sẽ không bao giờ phai nhạt trong kí ức của em mãi mãi...
Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng đã gặp may không nhiều cũng ít, tôi cũng khôngngoại lệ. Trong đó, có một lần mà tôi sẽ không thể nào quên. Đó là một lần tôi còn học lớp ba.Lúc ấy, tôi chỉ là cậu bé tám chín tuổi nên vẫn còn ngây thơ, dại dột. Tôi vẫn cònnhớ rõ ngày hôm đó là ngày thứ sáu, ngày mười ba. Không mê tín nhưng nghe mọi ngườinói thì đó là ngày xui nhưng lại là ngày may mắn của tôi. Hôm đó, mẹ cho tôi năm chụcngàn để mua sách. Khác mọi lần, lần này tôi chỉ đi có một mình. Vừa bước xuống khỏithang cuốn, thay vì đi thẳng vào nhà sách tôi bỗng choáng ngợp với thiêng đường trò chơiở bên cạnh. Như mọi đứa con nít tuổi tôi, trò chơi là thứ hấp dẫn nhất trên đời. Khôngchần chừ, tôi cứ thẳng tiến đến khu trò chơi.Một thời gian trôi qua, trời cũng đã tối. Tôi nhận ra là mình vẫn chưa mua sách nêntạm biệt khu trò chơi chạy vội sang nhà sách. A! Cuốn sách cần tìm đây rồi. Tôi háo hứcchạy đến cô thu ngân. Chạy vọt lên bác nọ đã chờ xếp hàng tự nãy giờ. Sau khi quét mãvạch, cô thu ngân đọc số tiền. Cả người tôi sững sờ. Lúc đó, tôi nghĩ:’Không!Không phải!Mình chỉ tưởng tượng thôi!”. Lại gần hơn một tí, tôi hỏi lại:”Giá tiền bao nhiêu ạ?”.Cô thu ngân nói lại giá tiền.Giá như lúc nãy tôi không phí tiền vào những trò vô bổ ấy thì có hay hơn không. Nhưng hối hận cũng đã muộn, rõ ràng là tôi không thể trả tiền mua sách. Chẳng lẽ, mất cả buổi chiều lại về nhà nói với mẹ là tôi không đủ tiền mua sách? Chứng kiến cảnh tượngđó, người đàn ông lúc nãy thò tay vào túi rút ra tờ 50.000 đồng thả nhẹ xuống đất. Sauđó, bác cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, vỗ nhẹ vai tôi và nói: “Cháu ơi, cháu làm rơi tiền!”Lúc đó, tôi cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Thật tình là tôi không ngửa tay xin bố thí,nhưng rõ ràng tôi rất tôn trọng sự giúp đỡ trong tình huống trớ trêu này. Tôi chẳng biếtlàm gì ngoài việc cảm ơn bác. Tôi thật sự xúc động vì qua cách ăn mặc giản dị của bác, tôiđoán bác không phải là một người giàu có. Quả thật số tiền đó rất cần với tôi vào lúc này.Tôi cầm trân trọng tờ tiền đưa cho cô thu ngân. Cô tính tiền rồi cho sách và hóa đơn vàotúi đưa cho tôi. Ra cổng tôi nghĩ rằng nên trả lại tiền thừa cho bác ấy nhưng khi quay lạithì bác ấy đã đi đâu mất. Không phải tiền mình nên tôi đã bỏ số tiền đó vào thùng từ thiệncạnh cửa ra vào.Sau đó, tôi ra về. Trên đường không thể nào thôi nghĩ về câu chuyện lúc nãy. Vì cócái đầu ham nghĩ nên nhiều câu hỏi xuất hiện trong tôi. Nếu không có số tiền giúp đỡ của bác ấy thì lúc bấy giờ tôi có thể yên tâm rảo bước về nhà không? Kinh tế gia đình bác ấycó khá không?Dù đã ba năm trôi qua, tôi đã là cậu học trò cấp II nhưng vẫn không thể nào quênđược hôm đó. Một kỷ niệm không thể nào quên
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cố giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
nhớ tick mik vs nha .
Bài làm
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
# Chúc bạn học tốt #
Bà tôi thương tôi lắm! Tôi nghe mẹ tôi kể rằng: Đó là ngày tôi sinh ra đời, trời mưa to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Lúc ấy, bố tôi có nói: "Bà ơi, bà mau về nhà kẻo cảm lạnh, có tin gì con sẽ báo cho nhà sau." Với một giọng nhẹ nhàng, bà nói: "Không sao, bà muốn xem cháu bà ra sao, ở nhà cũng có người trông rồi, con cứ yên tâm." Khi tôi được sinh ra, bà là người đầu tiên bế tôi, cũng là người đặt cho tôi cái tên rất ý nghĩa: Thanh Bình. Ý của bà như muốn một cô cháu gái duy nhất của bà được hưởng một cuộc sống bình yên, mãi mãi vui vẻ.
Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấy là tấm lòng yêu thương, quí mến mà bà dành cho tôi.
Hằng ngày, bà tôi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi đã thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa ăn sáng và mời cả nhà. Mỗi khi tôi đi học về, bà đều ngồi trước thềm nhà đón tôi. Tôi rất thích mỗi khi bà cười, trông bà như trẻ ra bao tuổi vậy. Vì thế tôi luôn cố gắng học, giành nhiều điểm tốt về đem khoa với bà.
Có lần, tôi thấy bà ngồi hát một mình. Những câu hát của bà tôi nghe sao thân thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường đung đưa võng ru ngủ tôi. Phải chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của bà cho tôi?
Vào những tối thứ bảy, bà thường gọi chúng tôi ra sân nghe bà kể chuyện. Chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà ấm làm sao! Dưới ánh trăng, câu chuyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi câu chuyện bà đưa chúng tôi vào một thế giới thần kì với muôn vàn màu sắc như truyện về Cô Tấm, Chàng Thạch Sanh,... Những câu chuyện ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mỗi câu chuyện bà kể như một lời khuyên chúng tôi.
Năm tôi học lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã cao nên bà bị bệnh, cả nhà ai ai cũng lo lắng. Ngày hôm đó, tôi ngồi gấp những chú hạc với mong muốn bà sẽ khỏi ốm. Ngày còn bé, mỗi khi tôi khóc, bà là người đã dỗ tôi bằng cách gấp những chú hạc xinh xinh chờ mẹ về. Qua ba ngày, bà tôi tỉnh dậy, thấy tôi khóc, bà xoa đầu tôi:
- Cháu ngoan, bà vẫn khỏe, cháu đừng khóc nữa!
Tôi ngậm ngùi nói:
- Bà ơi, nhất định bà phải khỏe lại để sống bên cháu, bà nhé! Những chú hạc này cháu gấp dành tặng bà.
Bà tôi lúc ấy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy những chú hạc mà tôi gấp tặng bà. Mấy ngày sau đó, tôi nghe tin bà tôi không qua khỏi, tôi đã rất buồn.
Mặc dù người bà mà tôi hằng kính yêu đã sang thế giới bên kia, mãi mãi không quay trở về, nhưng tôi luôn tự cố gắng học thật giỏi để thành đứa cháu trai ngoan của bà!
Bài này do mẹ mình ( giáo viên dạy Văn) làm cho mình tham khảo nên bây giờ mình được vào đội tuyển là nhờ Văn mẹ mình đó!
Theo em nhân vật cậu bé Tích Chu vừa đáng trách vừa đáng khen.
- Tích Chu đáng trách vì ham chơi không quan tâm đến bà khi bà ốm, không lấy nước cho bà. Chỉ khi đói quá Tích Chu mới nhớ đến bà của mình.
- Tích Chu đáng khen vì biết nhận ra lỗi lầm và sửa chữa nó ( đi tìm thuốc cho bà để bà trở lại thành người ).
Đáp án: A