*Notes: Xin mấy chế đugnừ lấy bài mạng. Thanks so much!

">
K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 9 2016

Tham Khảo nhéĐặng Khánh Ngọc

Tôi đi học như là một bức tranh tuổi thơ nhiều màu sắc mà mảng màu nào cũng rộn ràng,cũng đẹp đẽ.Song có thể nói tất cả những màu sắc đều gắn với “màu nền” là dòng cảm xúc của cậu học trò.Những biến thái liên tiếp ấy trong dòng cảm xúc của nhân vật “tôi “ thực giống như những đốm lửa hồng thắp dần lên những kỷ niệm tuổi học trò.


Có thể nói,những cảm xúc “ngây thơ và non nớt” của cậu học trò trong truyện ngắn của Thanh Tịnh cũng là cảm xúc của tôi,của bạn và của tất cả chúng ta,những ai đã từng một lần chập chững cấp sách tới trường.Dòng cảm xúc của nhân vật tôi “tôi” đã khái quát cảm giác chung của mọi người.
Tôi nghĩ,nếu như truyện không phải là dòng hoài niệm thì hẳn những ấn tượng về mặt thời gian ở đầu truyện chỉ là một sự tình cờ.Cái đầu tiên được cảm nhận bằng ấn tượng chứ không phải theo kiểu một thói quen.Người đọc hình dung khá dẽ cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn này.Dó là dòng cảm xúc được kết nối từ ba mạch ngắn độc lập mà thống nhất.

 

Phần đầu truyện,ta bắt đầu xúc động và dường như cũng giống nhân vật,ta “mơn man” với những kỷ niệm ngày xưa.Oâi,kỷ niệm đó dù đã rất xa nhưng sao vẫn ngọt ngào biết mấy.Nhớ lúc đó vào quá nửa mùa thu,mùa của ngày hội khai trường.Ta ngại ngùng theo chân mẹ bước từng bước trên con đường quen thuộc mà lòng đầy băng khoăn thắc mắc.Con đường với ta đã quá quen nay sao có cái gì xa lạ.Phải chăng vì ta đã lớn khôn,ta đã bắt đầu cắp sách tới trường.Cmar xúc ấy hẳn chúng ta đều đã từng trải qua.Trong cái ngày khó quên ấy có một thứ hiện diện quen thuộc với tất cả nhưng cô cậu học trò:đồ dùng học tập.Nhân vật tôi cảm nhận về nó mới độc đáo làm sao “hai quyển vơ mới ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng”.Tôi “ghì chặt” mà “một quyển vở cũng xệch ra và chênh đầu chúi xuống đất”.Thế là từ nay ta bắt đầu gắn với cái nợ bút nghiên,đèn sách.

Cổng trường mở ra,cũng mở luôn tiếp phần tiếp theo của dòng cảm xúc.Bây giờ không phải lạ lẫm với con đường,cảnh vật mà là lạ lẫm với ngôi trường tiểu học.Ngôi trường trông “xinh xắn và oai nghiêm”.Cái liên tưởng của nhân vật “tôi” thật là thú vị.Tất cả đều lạ,nhưng đang dần thân thiện và hòa hợp. “Tôi” xúc động và xao xuyến nhất là khi nghe tiếng trống giục tiết học đầu tiên.Nhưng rồi “tôi sợ”, “tôi” ngập ngừng nghe theo lời ông đốc.Cảm giác lúc ấy đúng là sung sướng nhưng quả thật sao ta lại thấy xa mẹ ta đến thế.Ta nhớ mẹ vô cùng,muốn sà ngay vào lòng mẹ và chẳng còn muốn đi đâu nữa.
Rồi buổi học đầu tiên cũng bắt đầu.Nhân vật “tôi” miễn cưỡng bước vào trong lớp sau những lời dỗ ngọt ngào của mẹ.Phòng học mới có bao điều lạ,lạ thầy,lạ bạn và cả chổ ngồi của mình đây nữa.Nhưng sao rồi ta lại thấy quen thân nhanh thế:chỗ ngồi ngày sẽ là của ta,nhưng cậu bạn kia chưa biết tên,chưa dám hỏi tên nhưng sao vẫn thấy quen quen.Cái cảm giác đầu tiền vào lớp ấy đúng như cái cảm giác vừa quen vừa lạ.

Dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” là dòng biến thái giản dị mà tinh tế.Những cảm xúc đầy ấn tượng chắc chắn không chỉ khơi lại trong tôi mà còn là ở tất cả mọi người những kỉ niệm về cái ngày đầu tiên chạy lon ton theo mẹ đến trường.cái ngày ấy đầy ý nghĩa.Nó khởi đầu cho con đường chinh phục tri thức của mỗi người chúng ta.

8 tháng 7 2016

Theo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.htmlTheo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.

Bài viết : http://hanhtrangduhoc.net/phan-tich-dong-cam-xuc-thiet-tha-trong-treo-cua-nhan-vat-toi-trong-truyen-ngan-toi-di-hoc-21-913.html

8 tháng 7 2016

Theo cha tôi kể lại thì bài văn Tôi đi học có từ cái thuở cha tôi còn đi học ở sách Tân Quốc Văn, tiểu học. Thế mà khi đọc lại, tôi vẫn nhớ và liên tưởng đến cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi cảm thấy rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều nghĩa. Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lần đầu… Hằng năm cứ vao mùa thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai ấy. Những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… Bài văn đã có những phát heiejn rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc thấy như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật tôi thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi nắm tay theo mẹ bước vào sân trường. “Tôi” thuở ấy là tác giả, đã tự miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng. Tôi mặc bộ quần áo mới trang trọng và đứng đắn.. Dọc đường đến trường bắt gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi “tôi” ăn mặt tươm tất, bi bô gọi nhau. Vì vậy chỉ có hai quyển vợ trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa. Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học. Vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ. Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bớ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngưỡng. Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đóc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước, rồi gọi tên từng người. Nghe nói đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau. Với cặp mắt hiền từ và cảm động ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà các phụ huynh dạ ra ở phía sau đáp lại. Khi ông đốc nói: - Thôi các em đứng đây xếp hàng để vào lớp, tự nhiên tôi thấy như có bàn tay sau lưng tôi đẩy tôi bước lên phía trước. Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc  vì sẽ đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi sắp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm. Tất  cả cảnh mọi người trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, những sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh bắt đầu. Tác giả kết luận bằng một hình ảnh rất đẹp. Một con chim non liệng đến đứng bên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, bài văn đã nêu dòng cảm xúc của cái tôi trữ tình rất trong trẻo, sinh động. Ngày đầu tiên đi học là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm một mẫu sống tươi đẹp suốt cuộc đời.
 

20 tháng 9 2019

1. Mở Bài

Giới thiệu về tác giả và truyện ngắn Tôi đi học

2. Thân Bài

- Diễn biến tâm trạng nhân vật “tôi” trong ngày đầu tiên đến trường được gợi lại qua hình ảnh về thiên nhiên và con người

 - Tâm trạng nhân vật: Nhớ và trào dâng cảm xúc về những kỉ niệm thuở đầu cắp sách đến trường

- Những kỉ niệm của nhân vật tôi:

+ Tác giả nhớ rất rõ  khung cảnh trên con đường đến trường, mọi thứ trở nên khác lạ bởi chính tâm trạng của mình đang thay đổi

+ Những suy nghĩ, hành động, cảm xúc được diễn tả theo trình tự thời gian

- Tâm trạng nhân vật “tôi” khi tập trung ở sân trường: Tâm trạng trở nên rối bời

- Tâm trạng nhân vật khi vào lớp và học bài học đầu tiên

3. Kết Bài

- Khẳng định lại giá trị tác phẩm

6 tháng 9 2019

Tôi đi học được bố cục theo dòng hồi tưởng của nhân vật "tôi” về những kỉ niệm buổi tựu trường. Tiết trời vào những ngày cuối thu, hình ảnh các em nhỏ đến trường gợi cho nhân vật “tôi” nhớ lại ngày đầu tiên đi học. "Tôi" nhớ lại con đường cùng mẹ đến trường, cảnh vật trên đường vốn rất quen nhưng lần này tự nhiên thấy lạ, “tôi” cảm thấy có sự thay đổi lớn trong lòng mình. Đó là cảm giác trang trọng và đứng đắn trong chiếc áo vải dù đen dài, cùng mấy quyển vở mới trên tay. Bàn tay cẩn thận, nâng niu mấy quyển vở, lúng túng muốn thử sức nên xin mẹ được cầm cả bút, thước như các bạn khác. Khi nhìn thấy ngôi trường ngày khai giảng, "tôi" thấy ngạc nhiên vì sân trường hôm nay dày đặc cả người, ai cũng ăn mặc sạch sẽ, gương mặt tươi vui và sáng sủa. Ngôi trường vừa xinh xắn vừa oai nghiêm khác thường, “tôi” cảm thấy mình bé nhỏ, do đó lo sợ vẩn vơ. Đặc biệt, lúc ngồi vào chỗ của mình trong giờ học đầu tiên, nghe thày giáo gọi tên, bắt đầu học bài học thứ nhất,... nhân vật chính của thiên truyện vừa thấy hồi hộp, ngỡ ngàng lại vừa tự tin, sung sướng.

 
6 tháng 9 2019

gợiý làm bài mở bài thân bài kết bài giới thiệutruyện đọc ngắ tôi đi học dẫn dắt vấn đề khát quát chung: xuất xứ,bố cục,tiểu Thanh Phân tĩh

  • khởi nguồn nỗi nhớ 
  • Thời gian
  • tâm trạng
  1. Khi cùng mẹ tới trường
  • Phân tích:
  • (Nhớ ghi vào bảng sơ đồ) _ Buổi tựu trường đầu tiên :khi đứng ở sân trường, khi ngồi trong lớp
  • cảm nhận xung quanh
  • nội dung bố cục: Chung tâm trạng đầu tiên tới trường
  • cảm xúc khi tựu trường 
  • hình ảnh 

bố cục so sách các kết hợp 

  • 3.kết bài 
  • Nêu đánh giá chung

so sánh kết hợp 

(Ko & chép mạng) 

9 tháng 9 2020

Câu chuyện được tái hiện qua sự hồi tưởng của tác giả đồng thời cũng là nhân vật tôi. Bằng biện pháp nghệ thuật kể chuyện kết hợp miêu tả , truyện đã diễn tả dòng cảm xúc của nhân vật, tức là cái tôi trữ tình, rất trong trẻo, sinh động về ngày đầu tiên đi học.

Từ thực tại của đất trời cuối thu (thời gian mở đầu năm học), tác giả nhớ về dĩ vãng, về “những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” đầu tiên trong đời mình. Dòng cảm xúc về kỉ niệm ấy được nhân vật “tôi” nhớ lại theo trình tự thời gian. Đầu tiên là sự háo hức, cảm thấy lòng mình thay đổi, như đã lớn lên, trang trọng và đứng đắn hơn lúc trên đường theo mẹ đến trường; là nỗi e sợ, phải đứng nép vào mẹ khi đứng dưới sân trường; thật sự lúng túng, xúc động khi nghe tiếng trống trường vang lên; ngơ ngác khi nghe gọi đến tên mình và cảm thấy mọi thứ như vừa quen vừa lạ khi ngồi trong lớp học. Tác giả tả cảnh mọi người vào trong lớp, vừa có gì lạ lẫm mà cũng tràn đầy háo hức, vừa lo lắng nhưng cũng rất thân quen để cùng khám phá một không gian mới, nơi có bàn ghế, bạn bè, thầy cô. Tác giả kết thúc bằng sự miêu tả một hình ảnh rất đẹp: “Một con chim non liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao”.

Những kỉ niệm về ngày đầu tiên đến trường, chắc hẳn sẽ là những kỉ niệm rất đẹp trong kí ức cuộc đời của mỗi người về thuở ban đầu rụt rè và nhút nhát. Chính mái trường và thầy cô ngày xưa đó đã chắp cánh và cho ta thêm sức mạnh để bay tới những phương trời xa xôi ngày hôm nay.

14 tháng 12 2021

Tôi đi học được bố cục theo dòng hồi tưởng của nhân vật "tôi” về những kỉ niệm buổi tựu trường. Tiết trời vào những ngày cuối thu, hình ảnh các em nhỏ đến trường gợi cho nhân vật “tôi” nhớ lại ngày đầu tiên đi học. "Tôi" nhớ lại con đường cùng mẹ đến trường, cảnh vật trên đường vốn rất quen nhưng lần này tự nhiên thấy lạ, “tôi” cảm thấy có sự thay đổi lớn trong lòng mình. Đó là cảm giác trang trọng và đứng đắn trong chiếc áo vải dù đen dài, cùng mấy quyển vở mới trên tay. Bàn tay cẩn thận, nâng niu mấy quyển vở, lúng túng muốn thử sức nên xin mẹ được cầm cả bút, thước như các bạn khác. Khi nhìn thấy ngôi trường ngày khai giảng, "tôi" thấy ngạc nhiên vì sân trường hôm nay dày đặc cả người, ai cũng ăn mặc sạch sẽ, gương mặt tươi vui và sáng sủa. Ngôi trường vừa xinh xắn vừa oai nghiêm khác thường, “tôi” cảm thấy mình bé nhỏ, do đó lo sợ vẩn vơ. Đặc biệt, lúc ngồi vào chỗ của mình trong giờ học đầu tiên, nghe thày giáo gọi tên, bắt đầu học bài học thứ nhất,... nhân vật chính của thiên truyện vừa thấy hồi hộp, ngỡ ngàng lại vừa tự tin, sung sướng.