Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1:
Khả năng kỳ diệu nhất của con người đó là có được quyền tự do chọn lựa, chọn lựa một thái độ, chọn lựa một cách sống, một cách nhìn
Câu 2:
Những người suy sụp tinh thần hay chấp nhận sự thất bại rồi đưa ra những lý do như là: do không có tiền, không có thời gian, do kém may mắn, do quá mệt mỏi hay tâm trạng chán nản… để biện minh cho việc bỏ qua những cơ hội thuận lợi trong cuộc sống.
Câu 3:
Ý kiến của tác giả là "Bản chất của sự việc xảy đến không quan trọng bằng cách chúng ta đối phó với nó" có nghĩa là đứng trước bất cứ một biến cố, khó khăn hay sự việc nào, con người có quyền được lựa chọn cách đối mặt, cách giải quyết và đương đầu với nó để mà thành công. Những sự việc, biến cố đến bất cứ lúc nào nhưng việc mà chúng ta sẵn sàng dám đối mặt thay vì lấy lí do để mà buông xuôi, thất bại chính là chìa khóa để chúng ta có thể vượt qua được những khó khăn ấy và sống 1 cuộc sống thực sự.
Câu 4:
Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm "Cuộc sống là do chúng ta lựa chọn chứ không phải do may rủi". Vì khi đứng trước một biến cố nào đó, con người có thể lựa chọn cách mà mình đối mặt chứ nó không hề phụ thuộc vào việc mya rủi ra sao. Nếu như ta thực sự cố gắng để mà vượt qua thì chắc chắn sẽ vượt qua được còn khi ta chấp nhận thất bại thì ta sẽ phải nhận thất bại. Đó là do cách chúng ta chọn cách để mà đối mặt chứ ko phải do may rủi.
B.PHẦN LÀM VĂN :
Trong cuộc sống, cách mà mọi người chọn để nghĩ, chọn để làm để đối mặt với mọi vấn đề là yếu tố quyết định thành công. Thật vậy, cuộc sống là khoảng 10% những gì mà xảy đến với con người, còn 90% còn lại là thái độ sống mà chúng ta chọn để mà đối diện với những biến cố đó. Đầu tiên, khi đứng trước một vấn đề khó khăn, người lạc quan và có niềm tin vào bản thân sẽ nhìn thấy cơ hội trong chính những khó khăn đó. Họ sẽ trao cho bản thân quyền được thử, được nghĩ và được làm để mà đương đầu với những khó khăn đó. Họ có tinh thần thép và ý chí, nỗ lực kiên cường vượt qua được mọi gian truân khó khăn. Cuối cùng, khi họ thành công, thành quả mà họ nhận được sẽ tương xứng với những công sức bỏ ra. Họ sẽ nhận thấy rằng quyết định dấn thân tiếp tục vào công việc đó của mình là đúng. Trái ngược lại, những người bi quan và thiếu niềm tin vào bản thân sẽ chỉ nhìn thấy toàn là những ngang trái và trắc trở từ những khó khăn của cuộc sống. Những khó khăn ấy làm cho họ không dám làm gì hết. Họ sẽ chẳng bao giờ thành công; vậy là một cơ hội trong đời lại bị bỏ qua. Trên thực tế, để thành công thì phải thấy được cơ hội từ những khó khăn và nhớ rằng lấy lí do thì bao giờ cũng dễ hơn làm. Tóm lại, con người hoàn toàn có quyền được lựa chọn cách nghĩ, cách làm để mà đương đầu với những khó khăn.
Học tốt!
trâm à chơi công bằng tự làm di chứ chơi chép mạng rồi dc diem cao là sao
Mở những trang đầu tiên của quyển sách, tôi như lạc vào không gian nhộn nhịp, sôi động của cảng biển. Khép hờ đôi mắt để tận hưởng làn gió biển mát lạnh mang theo hương vị mặn nồng đặc trưng, tôi còn nghe ríu rít đâu đây tiếng hải âu gọi nhau và khi mở mắt ra hình ảnh những chú hải âu chao liệng trên biển hoàng hôn vẫn còn thấp thoáng… Thật lạ, bối cảnh truyện là cảng biển Hamburg xa xôi nhưng sao tôi cảm thấy mọi thứ thật gần gũi và từng chi tiết, hình ảnh trong truyện hiện lên thật sinh động cứ như được tận mắt chứng kiến hay ít ra là đang xem một bộ phim dưới sự chỉ đạo của vị đạo diễn tài ba. Có thể xem đây là cái tài của tác giả vì văn chương là chất keo gắn kết cảm xúc và một tác phẩm thành công khi hoàn thành được sứ mệnh đó. Những lời văn, câu chuyện của quyển sách thành công khi được mở ra sẽ khiến bất cứ con người ở các vùng miền, quốc gia nào có trái tim đầy xúc cảm và yêu sách đều có thể hiểu và cảm nhận được. Nếu đồng ý với những nhận định chủ quan ấy thì tôi tin “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” là một quyển sách thành công như thế.
Bộn bề cuộc sống khiến đôi lúc tôi quên đi những điều tươi đẹp quanh mình để rồi khi ngồi đây và lần giở từng trang sách, trái tim tôi lại được một lần rộn lên những nhịp đập yêu thương. Câu chuyện chỉ được gói gọn trong 144 trang sách nhưng hết sức thu hút bởi tình tiết và ngôn từ dễ thương, nhịp điệu diễn biến hợp lý và quan trọng hơn cả là nội dung đầy tính sáng tạo, cuốn hút khiến bất cứ ai khi đã cầm quyển sách lên thì không thể không đọc cho đến hết. Ngay khi bắt gặp, cái tựa của truyện đã gây cho tôi cảm giác tò mò muốn lần giở ngay từng trang sách để tìm nguyên nhân của nghịch lý “mèo dạy hải âu bay” và rồi tôi bị cuốn ngay vào câu chuyện như cuốn vào một luồng lốc xoáy, không thể nào cưỡng lại được.
Tôi đã bắt đầu câu chuyện của mèo Zorba tập cô bé hải âu Lucky bay một cách tự nhiên như thế. Câu chuyện thật đáng yêu với các nhân vật: mèo mập ú Zorba trọng lời hứa, ngài mèo Đại Tá đầy uy tính, mèo Secretario nhanh nhảu, mèo Einstein uyên bác, mèo Bốn Biển đầy kinh nghiệm, bé hải âu Lucky nhút nhát…đã làm nên một câu chuyện thú vị và vô cùng ý nghĩa. Sự thú vị ấy đến ngay từ đầu truyện bởi cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chú mèo mập Zorba và cô hải âu Kengah xấu số đã chết ngay sau khi gặp Zorba vì bị dính váng dầu-“thứ chất thải nguy hiểm mà những con nguời xấu xa bí mật đổ ra đại dương”, từ lời hứa của chú mèo với cô, việc chú mèo thực hiện lời hứa cho đến khi lời hứa được hoàn thành và sự thú vị trong cảm nhận của tôi không dừng ở đó mà sẽ kéo dài hơn nữa, ngay cả khi quyển sách đã gấp lại.
“Chuyện con mèo dạy hải âu bay” là một quyển sách thiếu nhi không dài và trong phạm vi hạn hẹp ấy, tác giả đã rất tài tình khi lồng ghép thông điệp sâu sắc và những bài học đắt giá đến từ việc không biết bảo vệ môi trường của những con người vụ lợi, xả cặn dầu bừa bãi từ những chiếc tàu lớn xuống biển gây ô nhiễm và những cái chết thương tâm cho hải âu, khiến cô bé Lucky ngay từ trong trứng nước đã phải mất mẹ dẫn đến việc nhầm tưởng mình không phải là hải âu và ngộ nhận Zorba là mẹ của mình; bài học về sự sẻ chia và yêu thương, về niềm tin, sự cố gắng cũng như ý nghĩa của những nỗ lực… Những bài học sâu sắc ấy khiến cho các em thiếu nhi thích thú còn người lớn thì trăn trở suy nghĩ và do đó, quyển sách này viết ra không chỉ dành riêng cho thiếu nhi mà dành cho tất cả mọi người. Tôi tin câu chuyện cảm động đầy tính nhân văn giữa cộng đồng mèo, hải âu và con người này sẽ giúp trái tim dù băng giá đến đâu cũng bị tan chảy bởi tia sáng và sự ấm áp của tình người…
"Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay." Đó là lời chú mèo mập ú Zorba đã nói với bé hải âu Lucky. Và sau tất cả những nỗ lực của cộng đồng mèo, Lucky đã bay, bay thật cao, thật xa và mang theo bên mình trái tim nồng ấm dám làm “những việc không dành cho loài mèo” để bảo vệ sự sống của những giống loài khác của cộng đồng mèo ở cảng Hamburg và khát vọng tự do của anh chàng thi sĩ tốt bụng. Tôi ấn tượng mãi với hình ảnh Lucky run rẩy đứng trên lan can bao quanh tháp chuông nhà thờ, khi cô bé quyết định bay thì nó bỗng “rơi thẳng xuống như một viên đá” và rồi khi mọi người đang lo lắng tột độ thì “họ thấy con hải âu đang đập cánh, lượn qua bãi đỗ xe, rồi họ dõi theo nó bay cao lên, cao hơn cả cái phong hướng tiêu mạ vàng đang tôn vinh vẻ đẹp độc nhất vô nhị nhà thờ Thánh Michael”. Lúc ấy, chắc chắn rằng cộng đồng mèo và anh chàng thi sĩ vui và hạnh phúc lắm, tất cả sẽ ôm nhau và hò reo thể hiện sự phấn khích tột độ cũng như tôi bây giờ, dù sự phấn khích ấy đã được kiềm nén trong ý nghĩ.
Như bao câu chuyện thiếu nhi khác, tôi dễ dàng có thể biết trước được kết cục ngay khi mới đọc, thế nhưng sự hấp dẫn, khéo léo trong cách dẫn dắt và nội dung truyện không cho phép tôi bỏ sót bất cứ chi tiết nào và cái kết quả hiển nhiên đã đoán trước ấy lại khiến tôi hồi hợp đến không thở được trong thời khắc cô hải âu bé nhỏ lao khỏi lan can…
Giây phút Lucky vút bay lên trong đêm mưa bão mịt tối cũng chính là giây phút niềm tin như một luồng sáng chói lóa bỗng dưng xuất hiện soi rọi vào khoảng không mịt tối trong tôi, để rồi trong phút chóc tất cả trở nên rực rỡ . Tôi đã từng bị dằng xé bởi những điều có thể và không thể, đã từng chán nản, chùn bước khi nghĩ đến những khó khăn dù nó vẫn chưa bắt đầu nhưng tôi biết rằng, rồi đây mình sẽ khác bởi tôi sẽ không còn phải lần mò từng bước trong đêm tối nữa mà đã có ánh sáng lấp lánh của niềm tin dẫn đường, có tinh thần của cộng đồng mèo cảng Hamburg tiếp bước...
Và rồi sau những đêm mưa bão tôi cũng sẽ “vút bay”…