Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
TK:
a) Tôi ra lệnh cho cậu đóng cửa lại. → Đây là một câu ra lệnh "chuẩn" như bậc bề trên nói với bề dưới, nhưng danh từ trong câu lại là "tôi" và "cậu" ( bằng vai vế ) nên quá bất lịch sự mà còn thể hiện sự oai vệ quá lớn nên cách nói này không phù hợp
b) Này cậu, đóng cửa lại. → Cách nói này "đỡ" hơn cách nói trên một chút nhưng lại tỏ ra sự cộc lốc, pha chút độc tài, vẫn không phù hợp để giao tiếp
c) Này, cậu có thể đóng cửa lại được không? → Đây là cách nói lịch sự nhất trong 3 cách trên. Có đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ, không hướng về ra lệnh vì có từ "có thể". Cách này phù hợp nhất trong 3 cách trên
Viết ''Tham khảo'' đầy đủ ra em nhé, chị nhắc 1 lần thôi, lần sau chị xóa câu trả lời đi đấy!
Có một không gian tưởng như thật buồn, mà trở nên tươi đẹp hoành tráng, tràn đầy sự sống. Đó là không gian biển đêm trong bài thơ Đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận. Có bao nhà thơ viết về biển, nhưng có lẽ chưa ai có bức tranh biển đẹp như trong bài thơ Đoàn thuyền đánh cá. Không gian trong lòng biển luôn biến ảo sinh động, nhà thơ hình dung nước biển như những sợi tơ xanh mềm buông rũ. Những con cá thu như con thoi bạc qua lại đi về trong vùng tơ xanh ấy. Rồi nhà thơ lại thấy nước biển sóng sánh vàng như màu trăng. Đàn cá đủ loại bơi lội trong nước trăng vàng. Nhà thơ liệt kê “cá nhụ, cá chim cùng cá đé”, chỉ miêu tả hai chi tiết làm cho bức tranh như sống hẳn dậy, có linh hồn: “Cá song lấp lánh đuốc đen hồng” và “cái đuôi em quẫy trăng vàng chóe”. Cái đuôi cá quẫy nước, làm tung lên những giọt nước lóe sáng màu trăng giống như người họa sĩ vẩy ngọn bút tài hoa bay bướm để lại một vùng bụi trăng lóe sáng trên mặt nước bằng phẳng. Rồi mặt biển như trở lại yên bình, có thể nhìn thấy những bóng sao trong đáy nước. Biển xao động, bóng sao trong nước chênh chao, lòa nhòa “Đêm thở sao lùa nước Hạ Long”.
Trên mặt biển đẹp như tranh ấy, đoàn thuyền lấy gió làm sức, lấy trăng làm buồm, không phải đi trên mặt biển mà như bay trong không gian bát ngát “lướt giữa mây cao với biển bằng” thật hùng vĩ.
Thời gian trên biển là cả thời gian lao động không ngừng suy nghĩ, tính toán “dò bụng biển”, tổ chức đánh bắt cá “dàn đan thế trận”, gõ thuyền đuổi cá vào lưới…. Thu hoạch cá “Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng”. Là một hình ảnh thơ đẹp vừa diễn tả sự bội thu của quá trình đánh bắt cá, nỗi khó nhọc của quá trình lao động mà còn như tạo hình khắc chạm đôi tay chắc khỏe của những người thợ biển. Là quá trình lao động có suy nghĩ, chủ ý của những người lao động mới. Con người gắn với thiên nhiên đẹp và hùng vĩ dường như trở nên đẹp và hùng vĩ hơn.
Đoàn thuyền trở về trong một vũ trụ mới. Một rạng đông, một bình minh, một buổi sáng đang lên từ chân trời hay đâu trong đoàn thuyền kia, nơi những con cá “Vẩy bạc đuôi vàng lóe rạng đông”. Trong không gian mới mẻ, huy hoàng, mặt trời như mang cánh thời gian bay đi “Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời”, vũ trụ đang chuyển động trong sức người và tạo hóa. Có thể nói Huy Cận đã lấy tình yêu của mình đối với cuộc sống mới của nhân dân khám phá ra vẻ đẹp hùng vĩ. Thay vào không gian vũ trụ buồn hiu hắt của thơ ông trước cách mạng tháng Tám.
Học tốt desu~
Đương nhiên là tiền vì để mua nước và thức ăn
vì đói và kaht1 chưa thể giết chết mình phải quá 3 ngày mới chết
CẢM ƠN BẠN NHA. MUỐN NGHE NHIỀU BÀI THƠ MÌNH TỰ LÀM HƠN THI KB VỚI MK NHÉ.
Mình cũng như bạn ở trên cũng mong muốn các bạn bên box văn giúp đỡ các bạn mình bằng tất cả sự hiểu biết và kiến thức sẵn có cũng như những kiến thức mà các bạn thu được qua các trang web. Nó đều có lợi cho cả đôi bên, bản thân mình sẽ được củng cố cũng như ôn lại kiến thức cũ, đôi khi còn nhận được kiến thức mới nữa còn các bạn được giúp thì cũng vậy, sẽ biết thêm những kiến thức mới phục vụ cho việc học tập.
Thân ái~~~
2 câu thơ:
" Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa"
( "Kiều ở lầu Ngưng Bích", trích "Truyện Kiều", Nguyễn Du)
* Sự khác nhau:
- Trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích": Khoảng thời gian "chiều hôm" kết hợp cùng hình ảnh "thuyền" đã gợi nên một không gian xa rộng, cô liêu, càng làm cho tâm hồn con người trở nên buồn thương, quạnh quẽ.
- Trong bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá": Hình ảnh con thuyền như mang một vẻ đẹp đầy mãnh liệt, đó là sức sống mạnh mẽ, tiềm tàng, sôi nổi.
a. Phương thức biểu đạt chính: Tự sự
b. Thành phần phụ chú: "cái vật mà Nhĩ nhìn thấy trước tiên khi được ngồi sát ngay sau cửa sổ"
Thành phần phụ chú trên bổ nghĩa cho từ "cánh buồm"
c. Phép liên kết câu trong đoạn văn:
- Phép lặp: Cánh buồm - Cánh buồm.
- Phép thế: con đò, cánh buồm, cánh buồm nâu bạc => đều chỉ một sự vật là "con thuyền"
d. Biện pháp nghệ thuật được tác giả sử dụng trong đoạn văn đó là phép ẩn dụ "miền đất mơ ước".
"Miền đất mơ ước" chính là miền đất mà Nhĩ không bao giờ còn có thể đặt chân tới. Nhĩ vốn là người quảng giao, đi nhiều, chưa từng bỏ xót một xó xỉnh nào trên quả địa cầu, nhưng chỉ riêng bãi bồi bên sông là anh chưa từng đặt chân tới. Trong những ngày cuối đời, khi anh bị liệt nửa người và việc di chuyển từ mép giường ra đến cửa sổ cũng khó khăn như đi nửa vòng trái đất, thì việc đặt chân sang bãi bồi bên sông chính là tượng trưng cho những việc, những giá trị vốn quen thuộc, bình dị, ý nghĩa nhưng lại bị con người lãng quên. Con người cả cuộc đời thường đuổi theo những giá trị hư ảo, danh vọng, địa vị nhưng khi nhìn lại, họ dường như quên đi mất những gì vốn quen thuộc, gần gũi với mình. Nói như Nguyễn Minh Châu thì vì những "vòng vèo chùng chình" của cuộc sống mà con người đã không thể đặt chân tới được "vùng đất mơ ước". Hình ảnh ẩn dụ này nói riêng và cả thiên truyện nói chung đã gợi ra những ý nghĩa triết lý sâu sa về cuộc sống và về cuộc đời/
1 chín
cậu 2 là phú thọ
sông Cửu Long hiện còn 7 cửa đổ ra biển
đúng ko @Mai Nguyễn Thị
chúc các bn hok tốt !