Lý Bạch là nhà thơ nổi tiếng của Trung Hoa với những vần thơ lãng mạn, trữ tình bay bổng khiến người đọc như chìm đắm trong một không gian vừa thanh tịnh vừa gần gũi nhất. Và trăng là biểu tượng chủ đạo trong thơ ông với vẻ đẹp viên mãn, nhưng vương nhiều nỗi niềm, bởi nó gắn bó với những năm tháng ấu thơ của ông. Bài thơ “Tĩnh dạ tứ” được sáng tác trong hoàn cảnh tha hương, bắt gặp một đêm trăng đẹp khiến nỗi nhớ quê trong ông lại bùng cháy lên mãnh liệt. Bài thơ chính là tiếng lòng nhẹ nhàng, sâu lắng và đầy âu lo.
Cảm nghĩ của em sau khi học xong “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch-Văn lớp 7
Bài thơ được lấy cảm hứng từ một đêm trăng nơi đất khách quê người và một nỗi nhớ quê da diết không thể diễn tả thành lời. Cảm xúc bỗng nhiên ùa về miên man theo ánh trăng, đan xen vào đó là sự trằn trọc và thao thức khi ánh trăng rọi qua khung của sổ:
Đầu giường ánh trăng roi
Ngỡ mặt đất phủ sương
(Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương)
Nhắc đến Lí Bạch, người ta thường nghĩ đến cảnh thưởng rượu dưới trăng, tức cảnh sinh tình; nhưng hoàn cảnh này lại khác hẳn. Hai câu thơ đầu có đan xen giữa hiện thực và tưởng tượng. Hiện tượng trăng rọi vào đầu giường xuyên qua khung cửa sổ là cảnh tác giả có thể thấy. Có lẽ đêm trăng đó quá đẹp, quá ấn tượng trong một đêm thanh tịnh như vậy khiến cho tác giả bồn chồn, trằn trọc không thể chợp mắt được. Ánh trăng len lỏi vào đầu giường khiến tác giả có một phép so sánh đầy tinh tế “Ngỡ măt đất phủ sương”. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất vào buổi tối khiến tác giả có cảm giác như măt đất đang bị bao phủ bởi một lớp sương trắng và mỏng tang. Có lẽ cam xúc trong trái tim của Lí Bạch đang tràn ra như chính ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất như bây giờ.
Chỉ với hai câu thơ nhưng phần nào đã vẽ lên được một đêm trăng nhẹ nhàng, trong không gian tĩnh lặng và sự lãng mạn, huyền ảo như bao trùm lấy. Cảm xúc của tác giả cũng vì thế là tự bung ra, da diết, bâng khuâng về những điều thân quen đã qua.
Ánh trăng giống như một người bạn lâu ngày không gặp, cảm xúc vừa vui mừng, vừa buồn vu vơ, vừa có một nỗi nhớ nào đó đã bắt đầu nhen nhóm lên. Và dòng cảm xúc bỗng nhiên tràn ra ở hai câu thơ cuối:
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương
(Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương)
Câu thơ thứ nhất là một phép đối lập đầy dụng ý nghệ thuật và mang ý nghĩa sâu sắc. Hai từ “ngẩng” và “cúi” đối lập nhau nhưng lại có ý nghĩa bổ trợ cho nhau.
Cử chỉ “ngẩng đầu” nhìn trăng sáng thì “cúi đầu” lại nhớ về cố hương. DƯờng như ánh trăng chính là chất xúc tác để cho nỗi nhớ cứ thế tuôn trào ra mãnh liệt. “Cố hương” trong câu thơ này khiến cho người đọc nghẹn ngào ở trong lòng, vì nó gợi nhắc đến những điều xưa cũ, những con người xưa cũ ở mảnh đất cũ. CỐ hương thực ra là quê cũ, là quê hương bao nhiêu năm rồi thi sĩ chưa kịp trở lại. Bây giờ bỗng nhiên những hình ảnh về “cố hương” cứ hiển hiện khiến trái tim của Lí Bạch thấy chua xót và nghẹn ngào không nguôi.
Một nỗi nhớ quê nhẹ nhàng, miên man nhưng da diết và day dứt biết nhường nào. CHỉ với 4 câu thơ theo thể ngũ ngôn tứ tuyệt cô đọng hàm súc nhưng tác giả vừa vẽ lên một bức tranh đêm trăng tuyệt đẹp vừa khơi gợi nên nỗi nhớ đã giấu kín ở trong trái tim mình ở nơi đất khách quê người. Nỗi nhớ ấy len lỏi sang tâm hồn người đọc khiến cho họ cũng cảm thấy có một nỗi nhớ nào vừa ngang qua đây.
Với tứ thơ giản dị, ngôn ngữ bình dân và cảm xúc chân thành, bài thơ “TĨnh dạ tư” của Lí Bạch đã thực sự khiến người đọc cảm nhận được những xúc cảm tinh tế nhất. Có lẽ vì thế người ta mới nói thơ Lí Bạch càng đọc càng ngấm, càng thấm.
Bài văn chỉ để tam khảo thi hok kì 1 ko phải câu hỏi
hế giới trẻ thơ có bao điều mà người lớn chúng ta phải khám phá. Trẻ thơ luôn hồn nhiên vô tư và trong sáng. Những lúc vui, lúc buồn của trẻ dường như chúng ta đều có thể cảm nhận rõ nét qua những đôi mắt thơ ngây. Vâng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, và với trẻ thơ thì nó nó là những cánh cửa đơn giản và mở toang với tất cả mọi người. Đặc biệt là với những ai tiếp xúc nhiều với con trẻ như cha mẹ, các thầy, cô giáo. Vẻ thơ ngây của các thiên nhần nhí được bộc lộ rõ nhất qua đôi mắt to tròn, lúc khóc lúc cười, lúc làm nũng khiến ai cũng phải yêu.
Có lúc nào bạn nhìn vào đôi mắt trẻ thật lâu rồi giật mình biết rằng mình đang mỉm cười trong vô thức? Có khi nào bọn trẻ con làm bạn tức giận, bạn lại gọi nó đến giơ tay để đánh cho nó 1 trận, nhưng rồi nhìn vào đôi mắt chúng thì tay bạn lại buông xuống? Vâng, đôi mắt của trẻ có một sức mạnh rất lớn, nó không thể không làm chúng ta yêu quý, nâng niu. Nhìn vào đôi mắt ấy, lòng người lớn chúng ta ngập tràn bao cảm xúc mà quy tụ lại là tình cảm vô bờ chúng ta dành cho các bé!
Đôi mắt bé những ngày đầu tiên tới lớp biểu đạt sự run sợ trước người lạ. Có những bé cảm xúc không thể kìm nén đã òa khóc khi bố mẹ đưa đi học. Khi đó, đôi mắt trẻ như muốn van xin bố mẹ “Hãy để con ở nhà”… Chính ánh mắt của sự lo lắng hoang mang đã được các cô giáo vuốt ve, nâng đỡ để rồi sẽ chẳng còn những ánh mắt sợ hãi nữa mà thay vào đó là những ánh mắt hồn nhiên trở lại khi mà các em đã quen với môi trường mới, cuộc sống mới.
Mỗi lần được vui chơi, ánh mắt của trẻ rạo rực lên một niềm vui, trẻ sung sướng khi được thỏa thích đùa nghịch cùng bạn bè, đôi mắt sáng lên như tinh hơn để có thể chơi tốt. Tiếng cười đùa hòa lẫn vào ánh mắt rạo rực niềm vui đó làm cho các cô giáo cũng cảm thấy vui hơn,thương yêu những “đứa con” của mình hơn.
Việc các bé hào hứng với các trò chơi, các hoạt động của cô giáo đưa ra thể hiện rõ nhất qua ánh mắt hào hứng, náo nức chờ đợi. Ánh mắt luôn hướng về cô giáo, mong ngóng một điều gì đó mà chỉ có cô giáo - người mẹ thứ 2 của các bé mới hiểu được. Đẹp biết bao những ánh mắt xoe tròn dõi theo đôi môi của cô mà không hề chớp mắt khi bé được lắng nghe những câu chuyện cổ tích.
.
Đã biết bao lần người lớn chúng ta tức giận trước những hành động sai trái của trẻ, nhưng rồi sự tức giận đó cũng dần dịu xuống khi chúng ta nhìn vào đôi mắt của trẻ. Đôi mắt thể hiện sự lo sợ, sự hối lỗi, long lanh giọt nước mắt, để rồi người lớn chỉ muốn ôm chúng vào lòng.
Những cô giáo như chúng tôi hông thể diễn tả được cảm xúc của mình khi nhìn thấy những đứa trẻ của mình sau giấc ngủ trưa! Ánh mắt ngơ ngác! Ánh mắt không buồn, vui! Trong phút chốc những ánh mắt ấy nhìn nhau trông thật đáng yêu! Và rồi lại rực lên những ánh mắt vui tươi, hồn nhiên trong các trò chơi buổi chiều sau giấc ngủ trưa yên bình. Sự hồn nhiên, ngây thơ ánh lên trong đôi mắt trẻ khiến người lớn chúng ta ao ước được trở về tuổi thơ, ngày mà con người được vô tư một cách đáng yêu. Thế nhưng, ai cũng chỉ có một thời thơ ấu, một thời được làm đứa trẻ với đôi mắt trong veo mà mỗi khi ai nhìn vào nó cũng yêu thương tha thiết. Chính vì vậy, chúng ta hôm nay phải biết nâng niu con trẻ. Mong cho ánh mắt kì diệu của con trẻ chúng ta luôn sáng ngời.