K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 12 2021

BÀI LÀM :

Trên nương, mỗi người một việcNgười lớn thì đánh trâu ra càyCác bà mẹ cúi lom khom tra ngôCác cụ già nhặt cỏ, đốt láMấy chú bé đi bắc bếp thổi cơm.

27 tháng 12 2021

trên nương ,mỗi người 1 việc lớn thì đánh trâu ra cày các bà mẹ cúi lôm khom tra ngô các cụ già nhặt cỏ , đốt lá mấy chú bé đi bắc bếp nhớ k cho mình nha

31 tháng 5 2019

Người đó chỉ sợ già

Nói lái mà

Học tốt

_Shino_

31 tháng 5 2019

Sợ điều mik nói méo thành sự thật  =))
~ Hok tốt ~ #Thor

gắt vậy 

Linh's Linh's

đúng òi đó nếu đặt dấu , vào giữa câu 'Con kiến cõng con, bò qua cầu'

bò này ko phải con bò mà dễ hiểu hơn ta nói là Kiến cõng con bì qua cầu 

còn câu 2

thì ta cần đảo vị trí của những chữ cái là thành câu hoàn chỉnh 

nể đấy

1,Chỉ cần thêm dấu phẩy vào giữa câu: 'Con kiến cõng con, bò qua cầu'.

2,Rắn là xà, hoa là bông
Vậy cậu bé mua xà bông 

Học tốt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nêu cảm nghĩ của bn khi đọc : Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ, khi đứa con vừa bắt đầu đi học thì người cha qua đời, hai mẹ con cùng dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha.Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc...
Đọc tiếp

Nêu cảm nghĩ của bn khi đọc :

 

Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ, khi đứa con vừa bắt đầu đi học thì người cha qua đời, hai mẹ con cùng dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha.

Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.

Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm không nổi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn. Lúc đó học sinh ở trường trung học mỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có khả năng nên nói với mẹ: “Mẹ, con sẽ nghỉ học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “Con có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể được, yên tâm. Mẹ sanh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không chịu lên trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy.

Câu chuyện cảm động về Mẹ khiến ai đọc cũng rơi nước mắt - ảnh 1

Đứa con cuối cùng cũng cắp sách đến trường, nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo con đường mòn, người mẹ vò trán suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến. Bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hểnh từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu. Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem, hốt một vóc lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “Bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình. Bà xem gạo nè, có thóc có sạn có hạt cỏ… làm sao mà ăn”. Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà. Người mẹ lại móc trong túi gỡ ra mấy lớp lấy ra 5 tệ nói với người phụ trách: “Đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “Thế nào bà nhặt được trên đường đó à”, bà mắc cỡ đỏ mặt nói cám ơn rồi quay lưng đi.

Rồi lại đến một tháng, bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẽ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “Bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận, nhưng làm ơn để riêng ra, cho dù thế nào cũng không được để chung, như vậy chúng tôi không thể nào nấu được, nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! Gạo nhà tôi đều như vậy cả, phải làm thế nào?” Người phụ trách đùng đùng nói: “Một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? Thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì, lặng lẻ cúi đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi.

Đến tháng thứ ba, bà lại vất vả vác đến một bao gạo, vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “Tôi nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nham này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy!".

Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó, bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “Tôi nói thật với ông, gạo này là… tôi đi xin đấy", ông giật bắn người, hai mắt tròn xoe nói không nên lời.

Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “Tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học".

Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa giấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van xin lòng thưong của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào. Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đỡ bà dậy nói: “Thật là ngừơi mẹ tốt, tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”. Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắc đầu nói: “Đừng…đừng…nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó. Ông hiểu ý bà nói: “À, thì ra bà muốn tôi giấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khễnh như người què quay lưng đi.

Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà nói: “Vì gia đình bà quá nghèo, trường sẽ miễn học phí và tiền sinh hoạt 3 năm. Ba năm sau, đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói: “Thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài? Lại càng làm mọi người ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đổ liên tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện Người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn học. Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao gạo của người mẹ đi xin, trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây tôi sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài".

Đứa con trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy người phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “Mẹ… Mẹ của con…”.

Trải qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn còn sáng mãi trong truyền thuyết.

1
5 tháng 9 2021
Hay và cảm động quá!
Truyện giải trí !1.Trong giờ địa lý, thầy giáo gọi Hà:- Em hãy chỉ đâu là châu Mỹ?- Thưa thầy, đây ạ! – Hà chỉ trên bản đò.- Tốt lắm! Nào, thế bây giờ trò Bi hãy nói cho thầy biết ai đã có công tìm ra châu Mỹ?- Thưa thầy, bạn Hà.2.Cô giáo hỏi học sinh:- Đề bài là "cuộc trò chuyện của bố mẹ em", tại sao em chỉ viết toàn lời của mẹ?- Thưa cô, vì bố em chỉ gật đầu thôi...
Đọc tiếp

Truyện giải trí !

1.

Trong giờ địa lý, thầy giáo gọi Hà:

- Em hãy chỉ đâu là châu Mỹ?

- Thưa thầy, đây ạ! – Hà chỉ trên bản đò.

- Tốt lắm! Nào, thế bây giờ trò Bi hãy nói cho thầy biết ai đã có công tìm ra châu Mỹ?

- Thưa thầy, bạn Hà.

2.

Cô giáo hỏi học sinh:

- Đề bài là "cuộc trò chuyện của bố mẹ em", tại sao em chỉ viết toàn lời của mẹ?

- Thưa cô, vì bố em chỉ gật đầu thôi ạ

3. 

Đi học về, Tý khoe với mẹ :
- Tý: Mẹ ơi! Hôm nay kiểm tra 1 tiết, lớp con không ai xem tài liệu và quay bài của nhau cả.
- Mẹ: Tốt! Thế kiểm tra môn gì vậy?
- Tý: Dạ , kiểm tra môn thể dục, môn nhảy cao ạ !

4.

Một ông đi trong công viên thấy chiếc ghế đá có một gã đang ngồi, bên dưới có một con chó. Ông cũng muốn ngồi, nhưng ngại con chó nom có vẻ dữ, nên hỏi gã kia:

- Con chó của ông có cắn người không?

- Con chó của tôi thì không cắn ai.

- Người đàn ông ngồi xuống nghế, bị con chó ngoạm luôn cho một phát. Ông tức giận nói: Thế mà ông bảo là con chó của ông không cắn ai. 

- Nhưng thưa ông, tôi không bảo con chó này là của tôi 

 

0
8 tháng 1 2022

Cô Hồng kính mến!

Con là Hương học trò cũ của cô năm lớp 5 đã lâu lắm rồi con trò mình chưa có dịp gặp nhau. Hôm nay ngồi rảnh rỗi chợt nhớ về cô con có mấy lời muốn hỏi thăm cô. Dạo này không biết cô có khỏe không? Căn bệnh viêm xoang của cô còn tái phát nhiều không ? NHớ hồi đấy mỗi lần đến thời điểm trở gió là cô lên lớp luôn phải cầm theo một chiếc khăn mùi xoa . Chúng con nghĩ mà thương cô nhiều lắm.

Con mong cô sẽ sớm chữa dứt điểm được căn bệnh của mình. Chúc cô luôn cháy sáng ngọn lửa tình yêu với nghề. Hi vọng cô sẽ đưa được nhiều chuyến đò sang sông giúp đỡ được nhiều thế hệ học trò thành công. Em còn nhớ rất rõ dáng cô nghiêng bên chồng sách vở cao ngất mỗi khi chấm bài , ô phải thức khuya để soạn giáo án đến sáng hôm sau đến lớp mắt cô thâm quầng. Cô hãy giữ gìn sức khỏe cô nhé để tiếp tục chèo lái con thuyền tri thức.

Học lên càng cao, kiến thức càng nhiều, bài tập càng thêm khó. Nhiều khi em muốn bỏ cuộc lắm, nhưng nhớ đến lời dạy của thầy, những điều mà thầy đã dặn em bao ngày qua, em lại tiếp tục cố gắng. Mấy năm qua em đều được học sinh giỏi đấy thầy. Sắp tới em sẽ học chăm hơn nữa để có thể có cơ hội được học tập tại trường chuyên mà em hằng mơ ước. Em nhất định sẽ cố gắng!

Thôi thư đã dài, em xin ngừng bút. Em chúc cô và gia đình sức khỏe. Em xin hứa sẽ là một học sinh giỏi và đứa con ngoan để cô vui lòng.

Học trò của cô

8 tháng 1 2022

cảm ơn bn

3 tháng 10 2020

1.chuột mickey

2. vịt donal

3. con người

4. hổ đâu có ăn cỏ, hổ ăn thịt cơ mà

5.có 12 tháng.

6.tên Nam chứ tên j

đó mik trả lời đúng hết rùi đó, kiểm tra đi!!!!

3 tháng 10 2020

1. chuột Mickey

2.vịt nào cũng đi bằng 2 chân

3.con người

4.hổ không phải là động vật ăn cỏ

5.12 tháng đều có 28 ngày

6.tên là Nam

29 tháng 6 2020

hãy trả lời câu hỏi này nha

29 tháng 6 2020

trả lời nha các bạn