K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 1 2018

Vượt khó học tốt:

vượt khó học tốt:

iên hoan Chương trình phát thanh măng non (LHCTPTMN) toàn tỉnh hàng năm được các cơ quan: Đài Phát thanh - Truyền hình, Tỉnh Đoàn thanh niên, Sở GD-ĐT và UB DS-GĐ&TE tỉnh phối hợp tổ chức. Năm nay, có 31 chương trình đạt giải cao ở hội thi cấp huyện, thành phố được chọn về tham gia dự thi cấp tỉnh, trong đó có 16 chương trình của khối THCS và 15 chương trình của khối tiểu học. Chủ đề chính của LHCTPTMN năm nay được các liên đội tập trung là thầy, cô giáo và mái trường.

Chương trình được các Liên đội dàn dựng với thời lượng 15 phút phản ánh về phong trào học tập và các hoạt động của Đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, các hoạt động xã hội khác của lớp, của trường. Riêng phần bài viết đa dạng hơn, có nhiều bài viết về thầy cô giáo như bài "Thầy đã cho em" của Liên đội tiểu học số 1 Phước An huyện Tuy Phước, viết về một học sinh đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, bỏ học được thầy giáo chủ nhiệm và bạn bè giúp đỡ trở lại trường. Bài "Trường tôi" của Liên đội tiểu học số 2 Ngô Mây huyện Phù Cát (đơn vị đạt giải nhất khối tiểu học) viết về sự đổi thay của một ngôi trường mới thành lập được 3 năm, với những hàng cây rợp bóng sân trường, hoạt động và học tập của các bạn ở đây đều khá sôi nổi, hai năm liên tục Liên đội đều đạt Liên đội xuất sắc. Và phóng sự thu thanh của các bạn học sinh trường THCS Nhơn An huyện An Nhơn (đơn vị đạt giải nhất khối THCS) phản ảnh về tuần lễ thi đua học tốt, hoa điểm mười, hội vui học tập.

Đặc biệt, 31 chương trình đều có bài viết về gương sáng đội viên và chủ yếu là gương "vượt khó học giỏi" như bài "Đặng Trần Minh Nhật vượt khó học giỏi" của Liên đội tiểu học Canh Hiển huyện Vân Canh, viết về tấm gương biết vượt qua khó khăn vươn lên trong cuộc sống và học tập, 5 năm liên tục đều đạt học sinh giỏi xuất sắc, được nhận học bổng khuyến học với mức 400 ngàn đồng của em Minh Nhật. Hiện Minh Nhật là thành viên trong đội tuyển học sinh giỏi của trường chuẩn bị tham gia hội thi học sinh giỏi cấp huyện. Bài viết về bạn Duy Ngân học sinh lớp 8A4 của các bạn THCS Phước An huyện Tuy Phước. Bạn Duy Ngân mồ côi mẹ từ nhỏ, ba có vợ khác, bạn ở với ông bà ngoại già yếu trong một xóm nghèo. Tuy hoàn cảnh khó khăn đặc biệt nhưng Ngân rất siêng năng, chăm chỉ học hành. 7 năm liên tục bạn đều đạt học sinh giỏi xuất sắc. Ngoài học tập, Ngân còn là một chỉ huy đội giỏi nhiều năm liền. Bài viết về bạn Từ Công Phương học sinh lớp 8A5 của Liên đội THCS An Lương huyện Phù Mỹ là con gia đình lao động nghèo ở xã Mỹ Cát, ba mẹ đi làm thuê nơi xa, ở nhà 3 anh em sống với ông bà nội già yếu hay đau ốm. Nhờ tự giác học tập nên trong 7 năm liền bạn đều đạt học sinh khá, giỏi.

Tuy nhiên, LHCTPTMN năm nay vẫn còn nhiều khiếm khuyết cần khắc phục. Trước hết là số lượng các đơn vị tham gia chưa đủ (thiếu 3 đơn vị An Lão, Vĩnh Thạnh và Tây Sơn). Hai là một số chương trình không đảm bảo các yêu cầu về cơ cấu của một chương trình phát thanh măng non. Một số chương trình quá lạm dụng tiếng động, nên phản ảnh không đúng thực tế các hoạt động đội và học tập của đội viên. Phần văn nghệ tuy có đầu tư công phu nhưng có nhiều chương trình chọn bài hát chưa phù hợp với chủ đề chương trình, chưa phù hợp với lứa tuổi đội viên; cơ cấu chương trình rời rạc, thiếu thuyết phục người nghe. Kỹ thuật thu thanh và giọng đọc cần được đầu tư nhiều hơn nữa…

người tốt việc tốt:

Xin chào tất cả các bạn! Đây là buổi phát thanh măng non số 9 tháng 11 năm học 2015 –2016 của Liên đội THCS Hà Thượng do chi đội 6A1 thực hiện. Chương trình phát thanh măng non hôm nay có chủ đề: “Người tốt việc tốt”. Như thường lệ, bài phát thanh măng non của chúng ta có 2 phần:

Phần 1: Điểm tin liên đội

Phần 2: Chuyên mục

Trong buổi phát thanh hôm nay, mời các bạn cùng Măng Non chúng mình đến với phần “Điểm tin liên đội”

1. Điểm tin Liên đội:

Các bạn thân mến!

Năm học 2015 -2016 đã đi dược 1/3 chặng đường, tuần học này đã là tuần học 15. Liên đội THCS Hà Thượng đã duy trì và thực hiện tốt nề và học tập. Liên đội đã gặt hái được rất nhiều thành công. Đắc biệt là thành công trong lễ kỉ niệm 20/11vừa qua, và để tri ân các thầy cô, làm sáng thêm ngôi trường THCS Hà Thượng, các bạn học sinh tiếp tục tham gia rèn luyện trong đội tuyển điền kinh của huyện chuẩn bị cho thi đấu cấp tỉnh. Bên cạnh đó cùng với sự chỉ đạo của Hội đồng đội huyện Đại Từ phát động đợt thi đua chào mừng kỷ niệm 85 năm ngày thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh , 75 năm ngày thành lập đội TNTP Hồ Chí Minh với chủ đề “ Đội ta lớn lên cùng đất nước” đối với đội viên , tập thể chi đội thực hiện “ 3 thi đua, 3 rèn luyện” gồm:

+ Thi đua thực hiện công trình, phần việc măng non: Mỗi đội viên đăng ký thực hiện ít nhất 01 việc làm tốt xây dựng trường, lớp, giúp đỡ gia đình, chia sẻ với cộng đồng. Mỗi Chi đội, Liên đội lựa chọn đảm nhận ít nhất 01 công trình măng non.

+ Thi đua bạn giúp bạn: Mỗi Chi đội phân công đội viên giúp đỡ bạn cùng lớp có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn hoặc chậm tiến vươn lên đạt thành tích cao trong học tập và rèn luyện. Tổ chức hội thu "Kế hoạch nhỏ" với chủ đề "Bạn giúp bạn", kết nghĩa, hỗ trợ thiếu nhi khu vực miền núi, vùng sâu, vùng xa.

+ Thi đua xây dựng Đội: Thực hiện nghiêm túc, có hiệu quả chương trình rèn luyện đội viên; học tập, thực hành, thi nghi thức Đội, phụ trách Sao giỏi. Tổ chức kết nạp lớp đội viên Kim Đồng (từ tháng 01 đến tháng 5/2016).

+ Rèn luyện đạo đức, lối sống, tính kỷ luật: Đi học đúng giờ; không nghỉ học, bỏ học không có lý do; chấp hành nghiêm túc nội quy của trường, lớp, các quy định đối với đội viên.

+ Rèn luyện kiến thức, kỹ năng: Chăm học, tham gia tích cực vào các hoạt động bổ trợ học tập; chủ động, hăng hái tham gia các hoạt động Đội và phong trào thiếu nhi; đăng ký học và phấn đấu thành thục một trong các kỹ năng: hát múa, nhảy dân vũ, thuyết trình, viết tin, bài, sáng tác thơ, văn, nghi thức Đội, kỹ năng sinh hoạt dã ngoại…

+ Rèn luyện sức khỏe: Thường xuyên tập luyện thể dục; tham gia vào ít nhất 01 môn thể thao trong nhà trường.

Để thực hiện được nôi dung này mỗi đội viên chúng mình hày cố gắng thi đua, rèn luyện đạt kết quả cao các bạn nhé !

Các bạn thân mến!

Phần “Điểm tin liên đội” của chúng mình đến đây là hết rồi chúng ta cùng chuyển sang phần “Chuyên mục” . !

II. Chuyên mục:

Các bạn thân mến!

Trường THCS Hà Thượng là một ngôi trường có bề dày thành tích về hoạt động dạy và học….Thực hiện theo chủ trương của bộ GDĐT, nhà trường luôn khích lệ động viên tới từng học sinh, từng tập thể lớp tham gia tích cực phong trào thi đua:” Xây dựng trường học thân thiện - học sinh tích cực” Tăng cường các hoạt động tập thể, hoạt động xã hội trong: các giờ dạy, hoạt động ngoài giờ lên lớp, sinh hoạt lớp, sinh hoạt dưới cờ đầu tuần... để rèn kỹ năng ứng xử với các tình huống trong cuộc sống cho các học sinh: Đó là học tập những người bạn tốt, chăm chỉ, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè khi cần thiết sẽ khiến cho chính bản thân bạn cảm thấy mình may mắn. Và đó cũng chính là động lực để mình có thể hoàn thiện bản thân mình hằng ngày từ việc giao tiếp bạn bè đến việc học tập. Hôm nay. chi đội 6A1 xin được gửi tới các thầy cô cùng các bạn tấm gương có kĩ năng ứng xử tốt khi xử lí tình huống. Trong cuộc sống không phải ai cũng may mắn sống trong một gia đình khá giả. Có những bạn có hoàn cảnh gia đình khó khăn không bằng bạn bè , nhưng bạn rất giàu lòng nhân ái sẵn sàng giúp đỡ các bạn và luôn xung phong nhận những nhiệm vụ khi cô giáo hoặc tập thể lớp đưa ra. Bạn đó chính là Đỗ Thu Hồng - học sinh lớp 6A1.

Bạn Hồng có hoàn cảnh gia đình khó khăn, là một trong hai học sinh gia đình thuộc hộ nghèo của xã, mặc dù Hồng có vóc dáng nhỏ bé và gầy gò hơn hẳn các bạn nữ trong lớp, ăn mặc không dược đầy đủ như các bạn nhưng Hồng luôn luôn chăm chỉ thực hiện tốt các nhiệm vụ của học sinh về nề nếp và học tập. Có những hôm khi Hồng đến lớp sớm thấy các bạn bàn trực nhật chưa đến bạn sẵn sàng rủ thêm các bạn khác hỗ trợ bàn trực nhật làm việc như : Lau bảng, đi giặt giẻ, xách nước …, Hôm cô giáo chủ nhiệm phân công mang 4 cán cờ cho lớp tập văn nghệ bạn bảo nhà bạn có vầu và xung phong mang. Đặc biệt hôm thứ hai chúng em có tiết 5, hết tiết lúc này ai cũng đói và mệt lắm rồi khi ra đến nhà xe thì xe của bạn Huyền bị tuột xích, bạn Hồng đã không ngại bẩn xắn tay áo lên để lắp xích xe cho bạn lắp xong bạn Hồng mới về mặc dù nhà bạn Hồng và bạn Huyền không cùng đường. Những việc làm của bạn Hồng đã được cô giáo chủ nhiệm tuyên dương trước lớp. Những việc làm đó xứng đáng để chúng em cùng học tập và noi theo. Chúng mình mong rằng ở ngôi trường THCS Hà Thượng này sẽ còn có nhiều bạn Hồng như thế phải không các bạn !

Các bạn thân mến!

Chương trình phát thanh hôm nay đến đây là hết. Xin chào và hẹn gặp lại các bạn trong chương trình phát thanh số tới.

28 tháng 11 2021

Đối với tôi, ba mẹ là những người quan trọng nhất ở trên đời. Bởi thế, tôi rất nghe lời ba mẹ, không dám làm sai điều gì. Tôi nhớ có một lần, tôi đã liều lĩnh, lén lút giúp ông lão ăn mày ở đầu hẻm. Ba mẹ biết được, nhận ra tấm lòng tốt của con nên đã rất tự hào.

Đêm phủ trùm xuống phố. Ánh đèn đường bắt đầu chập choạng sáng lên. Hôm nay, ba lại về muộn. Ba lại tăng ca. Gần tết nên công việc công ty nhiều hơn. Thương ba quá. Chắc giờ này ba lại đi ăn cơm hộp rồi.

Mẹ đã sẵn sàng bữa cơm tối và bảo chúng tôi ăn trước rồi còn học bài. Bữa ăn trôi qua nhanh chóng. Mẹ ăn qua loa rồi lại lo đi sắp xếp lại đồ đạc trong tủ lạnh cho gọn gàng. Thằng Tuấn em trai tôi hay nghịch ngợm nên mỗi khi lấy đồ gì, nó cứ xới tung lên. Mẹ đã nhắc mấy lần mà nó vẫn cứ chứng nào tật ấy.

Tôi nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình và lặng lẽ giấu đi cái bánh mì có kẹp xúc xích. “Chắc giờ này ông cũng chưa ăn gì!” – tôi thầm nghĩ – “Có cái này chắc ông sẽ vui lắm đây!”. Sau bữa ăn, tôi cầm cái bánh mì, co cẳng chạy đến chạy ra ngã tư, dúi mạnh chiếc bánh vào tay ông lão bảo ông ăn đi rồi vội vã chạy về, sợ mẹ biết sẽ la. Ông lão chua kịp nhìn thì tôi đã chạy mất tiêu rồi.

Tôi nấp sau bức tường quan sát. Ông run rẩy cắn từng miếng to rồi nhai lấy nhai để. Chắc là ông đói lắm. Có lẽ từ sáng tới giờ ông chưa được ăn gì. Tôi chỉ lo ông ăn vội mà bị nghẹn thôi. Thoáng một cái, ông đã ăn xong. Uống ngụm nước trong cái chai giắt ở bên túi, ông ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm. Ông tìm ai đó vừa cho ông thức ăn để cảm ơn. Hay ông nghĩ một thiên thần nào đó vừa đến giúp ông chăng? Nghe tiếng mẹ gọi, tôi giật mình, vội chạy ngay về.

Đó là ông lão ăn mày vừa đến ở khu phố tôi. Không biết ông từ đâu đến. Một buổi sáng, khi ba chở anh em tôi đi học, tôi đã thấy ông ngồi ở đó, bên ngã tư đường, rách rưới và đói khát. Ánh mắt ông mờ đục nhìn dòng người lại qua. Khuôn mặt khắc khổ, đen sạm vì đen sạm gió, ánh mắt mờ đục bởi những khổ đau. Ông ngồi đó hết ngày này qua ngày khác. Ai thương, cho gì ông đều nhận lấy. Nghe mấy cô bác nói ông ở quê lên, không còn gia đình nữa. Ông không nhà, không cửa, không cháu con, một mình ở giữa cõi đời. Tối đâu là nhà, ngã đâu là giường.

Mấy ngày nay trời đất cứ âm u, gió thổi vù vù trên mấy ngọn cây. Ngọn đèn đường cứ chập chờn sáng tối. Hôm nay, ba lại tăng ca không về. Bữa cơm tối chỉ có ba mẹ con. Mẹ nhắc em tôi sánh mai đi học nhớ mặc thêm áo ấm. Em tôi dạ rồi lại cắm cúi ăn. Nó thích món trứng sốt cà chua mẹ làm nên hôm nay nó vui vẻ lắm.

Hôm nay không có bánh mì nhưng tôi cũng kịp dành cho ông lão gói xôi tôi mua từ chiều nhưng chưa kịp. Như những lần trước, tôi chạy vội ra, dúi vào tay ông lão rồi co cẳng chạy về, không kịp nhìn. Vì trời gió to nên tôi không nán lại xem ông ăn.

Khép cửa sổ, cài chốt cẩn thận, tôi phụ mẹ dọn mấy thứ ở ngoài sân vào nhà. Mẹ bảo lên lầu kéo rèm và cột chặt lại kẻo gió giật rách mất. Tôi nhanh chóng làm xong mọi việc rồi lên bàn học bài.

Trời bắt đầu mưa. Nhưng giọt mưa đầu mùa tí tách rơi trên mái rồi nặng hạt dần. Mưa phủ mịt mờ khắp phố. Ngọn đèn trên cao cũng mờ mờ bởi màn mưa phủ. Tôi giật mình nghĩ về ông lão. Trời, cơn mưa đến nhan thế, không biết ông có kịp tránh mưa không? Mà mưa to thế này, biết tránh đi đâu. Tôi liền nghĩ đến việc mang cho ông một cái áo mua. Nghĩ rồi làm, tôi lặng lẽ xuống bếp, tìm trong kệ lấy một cái áo mưa cũ kỹ. Đội cái mũ lên đầu, tôi khẽ mở cửa chạy thẳng đến ngã tư. Ông lão đứng nép mình trong góc, run rẩy dưới làm mưa, quần áo đã ướt sũng. Có một người nữa đang đứng trước mặt, vừa đưa ông lão một cái gì đó. Có lẽ là thức ăn. Tôi không kịp nhìn, dúi vội vào tay ông lão bảo ông mặc vào đi rồi co cẳng chạy về.

Tôi về, lau khô người, thay vội bộ quần áo thì ba cũng về. Ba bước vào cửa, tôi bỗng giật mình. Tôi nhận ra dáng ba chính là người đàn ông bí ẩn lúc nãy đưa gói thức ăn cho ông lão. Thôi chết tôi rồi, ba sẽ là và đánh cho tôi một trận cho coi. Tôi sợ hãi, lẳng lặng lên phòng và chờ đợi. mặt tôi căng thằng, khiến em tôi lấy làm lạ lắm. Nó lại gần khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy chị hai?”. Tôi không nói nên lời, chỉ chực muốn khóc thôi.

Cửa phòng khẽ mở, ba mẹ tôi bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị. Biết có chuyện chẳng lành, em tôi vội ngồi lên bàn học, giả vờ làm bài tập. Mẹ đến bên tôi, ôm tôi vào lòng. Nước mắt tôi chảy xuống, tôi thủ thỉ xin lỗi mẹ, xin lỗi ba. Ba mẹ tôi không những không trách mắng tôi mà còn khen tôi khiến tôi bất ngờ đến sửng sốt.

Mẹ bảo, mẹ biết chuyện tôi dành phần thức ăn cho ông lão từ lâu nhưng không nhắc nhở vì đó là việc tốt. Biết giúp đỡ người nghèo khó, người trong nghịch cảnh là hành động cao quý. Ba nói, mỗi ngày làm về, ba cũng mua cho ông lão thứ gì đó để ăn. Hôm thì cái bánh, hôm thì hộp cơm. Ông lão là người đáng thương, rất cần giúp đỡ. Ông lão khoe với ba rằng có một cô bé ở trong hẻm vẫn thường đem cho ông thức ăn. Ba chỉ mỉm cười. Ba còn nói, ba thấy tôi đưa ông lão cái áo mưa ba cũng ngạc nhiên lắm. Ba về muộn hơn tôi vì ba còn giúp ông lão mặc cái áo vào.

Thế là từ đó, mỗi buổi tối, tôi đều dành cho ông lão một ít thức ăn. Nhà tôi cũng nghèo khó, thức ăn cũng chẳng có gì ngon lành nhưng đối với ông lão đó là sự sống, là hạnh phúc ở trên đời .

Chiều nay đi học về, tôi không còn thấy ông lão ngồi ở ngã tư ấy nữa. Một gốc phố trống trải, u buồn. Người ta nói, ông lão đã đi rồi. Ông đi đâu đó không ai biết ông đã đi đâu nữa.

 Văn lớp 8 của mình nha

28 tháng 11 2021

Um.... tôi nghĩ bn nên đọc nhiều văn mẫu hơn lên mạng mà tham khảo nhiều văn hay lắm đấy 

24 tháng 10 2021

1.Có lẽ tình cảm thiêng liêng nhất trên cuộc đời này mà không ai có thể phủ nhận đó chính là tình mẫu tử. Mẹ không chỉ là người ban cho ta sinh mệnh, mà còn luôn ở bên trong mọi hoàn cảnh.

Như bao người mẹ khác, mẹ của tôi là một người phụ nữ thật giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho chúng tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố tôi mất sau một vụ tai nạn, khi ấy tôi mới tròn năm tuổi. Mẹ tôi đã phải gánh vác một trách nhiệm vô cùng nặng nề: vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Công việc buôn bán của mẹ tôi tuy rất bận rộn và vất vả. Nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng để tôi không thiếu thốn thứ gì.

Vậy mà có những khi tôi đã làm mẹ buồn lòng. Còn nhớ năm lớp năm, tôi đến nhà Hà - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Sau kỷ niệm lần đó, tôi nhận ra được sự vất vả của mẹ. Tôi cố gắng để học cách sống tự lập hơn. Tôi còn giúp đỡ mẹ những công việc nhà như nấu cơm, rửa bát, giặt giũ… Cuộc sống của hai mẹ con từ đó luôn tràn ngập tiếng cười.

2.

Hằng năm, sau kì nghỉ Tết, trường học của em lại phát động chương trình: “Ủng hộ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn”. Em luôn cảm thấy đây là một việc làm nhỏ bé nhưng thật ý nghĩa.

Mỗi bạn học sinh trong trường có thể đóng góp bằng hai cách. Một là, bằng những đồ vật cụ thể như quần áo cũ, cặp sách cũ, đồ dùng học tập… Hai là, bằng số tiền nho nhỏ được rút ra từ số tiền mừng tuổi của mỗi người. Năm nào, trường em cũng được sự đóng góp nhiệt tình từ các bạn học sinh.

Đối với riêng em, em thích ủng hộ bằng những đồ vật cụ thể. Chính vì vậy, em đã chuẩn bị rất nhiều “món quà” tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng tấm lòng của em. Em đã trích một số tiền nho nhỏ đề mua những món đồ dùng học tập như: bút chì, thước kẻ và tẩy... Ngoài ra, em cũng thu gom một số bộ quần áo mà mình không mặc nữa nhưng vẫn còn rất mới, giặt sạch sẽ và gấp gọn gàng. Tất cả những món quà ấy đều được em cho vào túi cẩn thận và đem đến trường nộp lại cho cô giáo. Em hy vọng rằng những món quà này sẽ giúp đỡ phần nào cho các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Chắn hẳn, nhờ những món quà nhỏ đó mà các bạn nhỏ đó có thể tiếp tục học tập như em và thực hiện được ước mơ của mình. Trong tương lai, các bạn sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.

Khi thấy em cặm cụi tự mình chuẩn bị những món quà ấy, bố mẹ em đều cảm thấy rất tự hào về cô con gái của mình. Cả hai đều nói rằng em thực sự là một cô bé có tấm lòng nhân ái. Bố mẹ cũng hy vọng rằng trong tương lai, em vẫn luôn giữ được tấm lòng lương thiện như vậy.

Tuy rằng, việc làm này rất nhỏ bé thôi. Nhưng em tin rằng đây là một việc tốt. Từ những việc nhỏ bé sẽ tạo ra những điều lớn lao. Em sẽ cố gắng để có thể làm được nhiều những công việc có ích cho cuộc sống hơn nữa.

14 tháng 3 2020

Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18 x 7 cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng ni long nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo: – Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000 đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

Tất cả chúng ta ai ai cũng muốn mình làm được một điều tốt cho mọi người, dù việc đó nhỏ hay lớn thì điều do cái tâm của mọi người. Còn riêng tôi, tôi không bao giờ quên được hình ảnh cụ bà đáng thương ngồi xin ăn trên vỉa hè.

Một hình ảnh cách đây hơn một năm, khi trên đường tôi đi học về thấy một bà cụ đang ngồi xin ăn hai tay run lẩy bẩy trông có vẻ đói lắm. Thấy thế, tôi chạy lại kế bên bà khẽ nói:

- Bà ơi bà! Chắc bà đói lắm phải không ạ? Bà chờ một tí cháu chạy lại đằng kia mua thức ăn cho bà nhé!

Bà cụ đáng thương nhìn tôi và nói thì thầm với tôi:

- Bà cám ơn cháu rất nhiều lắm! Cháu ngoan quá!

Thế là tôi chạy một mạch đến chỗ cô bán bánh bao rồi mua cho bà một cái, và quay lại hàng nước mua cho bà một chai nước ngọt bỏ vào túi ni lông mang đến cho bà. Và hai tay mời bà dùng:

- Con mời bà dùng cho đỡ đói, thưa bà!

Một lần nữa tôi lại thấy trên khuôn mặt nhăn nheo của bà chứa ẩn một điều gì đó rất đáng thương. Bà liền nói:

- Bà cảm ơn cháu nhiều lắm. Tuy cháu còn nhỏ nhưng tấm lòng cháu biết thương yêu những kẻ nghèo hèn giống như bà. Bà rất cảm động.

Hai hàng nước mắt tôi không biết từ nơi đâu cứ tuôn trào trên khuôn mặt, thưa với bà:

- Bà ơi ! Bà không cần cám ơn cháu đâu, đây là tấm lòng của cháu xem bà như là bà của cháu ở nhà vậy. Còn có nhiều bạn cùng lứa tuổi cháu cũng thương yêu người già lắm bà ạ!.

Tôi ngồi cho đến khi bà ăn xong rồi mới thưa bà trở về nhà kẻo bố mẹ mong chờ. Sau đó, tôi lấy ra số tiền nhỏ mà bố mẹ cho làm quà rồi xin biếu cho bà.

Ngày nào cũng vậy, khi đi học về là tôi ghé lại thăm bà mua thức ăn biếu bà và hai bà cháu ngồi tâm sự với nhau rất vui.

Rồi cho đến một ngày, hai ngày, ba ngày… cho đến một tháng sau, tôi cũng không gặp lại bà. Nghe cô chú nói bà đã ra đi vĩnh viễn vì chứng bệnh của người lớn tuổi. Lúc đó, lòng tôi cảm thấy nặng trĩu, sao hôm nay con đường khó đi và xa quá.

#Học tốt#

3 tháng 4 2020

Bạn có giàn ý r thì có thể tự làm được mà 

Bạn nên lấy bác sĩ ý mà làm  , vì nếu lấy bác sĩ thì kiểu như là tả được nhiều hiwn , bài văn nó hay hơn ý

:>>>

Chúc bạn học tốt~

3 tháng 4 2020

Bạn có dàn ý thì hãy cố suy nghĩ làm đi
Việc tốt có thể kể các y bác sĩ hay việc bạn đeo khẩu trang khi ra đường,...
Chúc bạn học tốt!

 

11 tháng 9 2018

- Nguyễn Ngọc Ký ( 28/6/1947) .

Năm 1922 đc nhận danh hiệu nhà giáo ưu tú

Năm 2005, Trung tâm Sách Kỷ lục Việt Nam đã tặng ông danh hiệu: "Người thầy đầu tiên của Việt Nam dùng chân để viết"[4].

Năm 2013, nhân dịp Nick Vujicic đến Việt Nam, ông là một trong 24 tấm gương "Hạt giống tâm hồn" của Việt Nam được vinh danh ở Trung tâm Hội nghị White Palace (thành phố Hồ Chí Minh)

Ông đã được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam.

9 tháng 12 2016

So sánh :

Hay nói - Nói hay là

-Hay nói là chỉ tính của người nói nhiều hoặc lúc nào cũng nói.

-Nói hay là nói về người có lời nói ngon ngọt hay và dễ nghe.

=> Kết luận rằng từ Hay nói - Nói hay

Giỏi nói - Nói giỏi là

-Giỏi nói là người nói năng nhìu ( còn gọi là nói nhanh như cắt ) cãi lại người khác rất nhanh hoặc một việc cụ thể nào đó.

-Nói giỏi là nói về người có đạo đức cao sử dụng cử chỉ + giọng nói nhẹ đúng lúc mới nói.

Đẹp người và Người đẹp là

-Đẹp người là người có tính nết ,thân hình , giọng nói ,... đều dịu dàng, nết na.

-Người đẹp là chỉ mức độ nhan sắc đẹp chưa chắc đã đủ các tính khiêm tốn hoặc nết na,...

Còn Tốt nết và Nết tốt mik chưa nghĩ ra bạn cứ xem đây đi mik ko chém mạng

16 tháng 9 2018

Bài làm

I. DÀN Ý 

1. Mở bài: 

* Giới thiệu nhân vật: 

- Tên bạn, mối quan hệ với em (bạn học, bạn hàng xóm...). 

- Nêu lí do khiến em yêu mến bạn. 

2. Thân bài: 

* Những phẩm chất của bạn: 

- Chăm chỉ. 

- Học giỏi. 

- Tận tình giúp đỡ bạn bè. 

- Chịu khó học hỏi, thích tìm hiểu, quan sát. 

- Tự giác giúp đỡ bố mẹ. 

3. Kết bài: 

* Ảnh hưởng của bạn đối với em và mọi người: 

- Là tấm gương tốt cho em noi theo. 

- Bạn được mọi người yêu mến, tin cậy. 

 

16 tháng 9 2018

I.DÀN Ý:

1.Mở bài:- Giới thiệu về người bạn tốt mà em muốn kể.

-Lí do em muốn kể về bạn ấy.

2.Thân bài: -Nói về những phẩm chất tốt đẹp của người bạn đó (khi ở nhà bạn ấy như thế nào?Lúc ở trường bạn ấy là một học sinh gương mẫu như thế nào?Giao tiếp vs bạn bè ra sao?Tính cách của người bạn đó?)

- Kể về một việc làm tốt của người bạn đó.

3.Kết bài: Viẹc làm của bạn có tầm ảnh hưởng như thế nào đối vs em và XH (Bạn là một tấm gương sáng cho em noi theo,mọi người rất yêu quý bạn,cô giáo đã tuyên dương bạn trước lớp..v..v..)

II.Mở bài:

Linh là một cô bạn cùng lớp của em.Em và Linh đã rất thân thiết từ lúc vừa mới nói chuyện với nhau lần đầu.Em không những rất quý mến Linh mà còn rất tự hào về cô bạn thân này bởi việc làm tốt của bạn ấy(việc làm tốt gì bạn tự nghĩ ra nha :>)

III.Kết bài:

Mọi người ai cũng yêu quý Linh cả. Qua việc làm tốt của Linh,em lại càng yêu quý và tự hào về đứa bạn thân của em hơn.Em sẽ noi gương của Linh để trở thành một công dân tốt cho xã hội.

13 tháng 11 2018

đề 3:

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

k mk nhé

13 tháng 11 2018

Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:

Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.

Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!

Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.

Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý...

Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!

Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy em làm lại bài rồi lấy bút đỏ ghi điểm 8 theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy giáo yêu cầu xem lại bài mà em lạnh cả người. May sao, mọi chuyện rồi cũng trôi qua và tưởng chừng em đã quên bẵng chuyện ấy.

Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ... Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong em. Em không xứng đáng. Em muốn nói lên sự thật xấu xa ấy nhưng không đủ can đảm.

Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó. Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Em hứa không bao giờ mắc lỗi lầm đó nữa.

11 tháng 12 2017

Kể về việc tốt em đã làm

Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.

Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nó: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.

11 tháng 12 2017

Tôi là một người ít khi giúp đỡ người khác, tôi nhớ mãi kỉ niện hồi còn học lớp 4. Tôi dã giúp một bà cụ lấy nước việc làm tuy nhở nhưng nó là một điều đáng quý với tôi.

Hôm đó trên đường đi học về tôi gặp một bà cụ khoảng 80-85 tuổi lưng còng nhưng lại xách một xô nước rất nặng. Bà cụ đang đi thì va vào một người đàn ông và xô nước đã đổ hết. Người đàn ông đó không những không quay lại xin lỗi hay hỏi han cụ mà còn quát mắng cụ. Cụ đang đi ra để nhặt cái xô thì Nam đi qua và đá cái xô đó ra xa hơn. Thấy vậy tôi chạy lại nhặt chiếc xô giúp bà cụ và lấy nước giúp bà cụ. Tôi xách nước về nhà cho bà cụ và đã biết được hoàn cảnh gia đình cụ. Gia đình cụ có 3 người con nhưng không ai nuôi cụ cả, cụ sống trong một ngôi nhà tạm bợ trong nhà không có cái gì hết. Tôi đã xách nước giúp cụ và chia sẻ vói cụ về những câu chuyện từ đó hôm nào tôi cũng sang hỏi han và làm những việc nhà giúp cụ. Và tôi cũng chia sẻ với cụ nhiều điều trong cuộc sống của tôi cụ cho tôi những lời jhuyeen trong cuộc sống.

việc làm đó tuy nhỏ nhưng đã giúp được bà cụ nên tôi rất vui. Trong cuộc sống của chúng ta chúng ta nên giúp người khác với những việc vừa sức với mình. Việc làm đó tuy nhỏ nhưng cũng sẽ giúp người khác rất nhiều.

Mình không nghĩ đươc nhiều bạn tham khảo tạm nhé!