K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi;VỚI CONrối từng mớ bòng bong dấu hỏilần mãi mà không tới cùngcó dấu hỏi giống que củi congduỗi ra thì gãy mấtcó dấu hỏi lưỡi câu ngạnh sắtta lrng đi không dám chạm vàotrẻ đang khôn muốn biết hết  mọi điềucó lắm điều ta cũng chưa rõcứ như thế quả là điều đáng sợgiá mà con không hề hỏi gì cảta rùng mình- điều đó đáng sợ hơn(...
Đọc tiếp

Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi;

VỚI CON

rối từng mớ bòng bong dấu hỏi

lần mãi mà không tới cùng

có dấu hỏi giống que củi cong

duỗi ra thì gãy mất

có dấu hỏi lưỡi câu ngạnh sắt

ta lrng đi không dám chạm vào

trẻ đang khôn muốn biết hết  mọi điều

có lắm điều ta cũng chưa rõ

cứ như thế quả là điều đáng sợ

giá mà con không hề hỏi gì cả

ta rùng mình- điều đó đáng sợ hơn

( Nguyễn Duy, trích tập thơ Nguyễn Duy,NXB HNV & CTY NHÃ NAM trang 19)

câu 1: xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản

câu 2: những điều khiến '' ta " trong văn bản thấy đáng sợ là gì

câu 3: trong bài thơ, tác giả đã giành cho con những tình cảm nào

câu 4; vì sao con người sống mà không biết hỏi gì cả là điều đáng sợ

1
19 tháng 4 2020

Bài làm

VỚI CON

rối từng mớ bòng bong dấu hỏi

lần mãi mà không tới cùng

có dấu hỏi giống que củi cong

duỗi ra thì gãy mất

có dấu hỏi lưỡi câu ngạnh sắt

ta lặng đi không dám chạm vào

trẻ đang khôn muốn biết hết  mọi điều

có lắm điều ta cũng chưa rõ

cứ như thế quả là điều đáng sợ

giá mà con không hề hỏi gì cả

ta rùng mình- điều đó đáng sợ hơn

câu 1: xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.

---> BTBĐC: Tự sự.

câu 2: những điều khiến '' ta " trong văn bản thấy đáng sợ là gì?

---> Những điều khiến " ta " trong văn bản thấy đáng sợ là những người không biết gì về thắc mắc. 

câu 3: trong bài thơ, tác giả đã giành cho con những tình cảm nào? 

-----> Tình yêu thương tha thiết của cha mẹ đối với con, không muốn cho con mình biết về những thứ đáng sợ ngoài thế gian. 

câu 4; vì sao con người sống mà không biết hỏi gì cả là điều đáng sợ? 

---> Vì con người sống thì phải hỏi, không hỏi thì không thể nàog biết rõ mọi việc. 

# Học tốt #

25 tháng 9 2017
Sáng sớm,nhìn qua khung cửa sổ,tôi bỗng nhận thấy sự khác lạ của bầu trời,củanhững cơn gió,của những hàng phượng già bên góc phố...và cả thái độ của những người qua đường nữa,họ vui vẻ lạ thường.Vài cơn gió miên man “lạc bước” vào phòng tôi qua khung cửa,mang đến tôi một cảm giác mới mẻ.Nó không phải là gió củangày hôm qua,ngày hôm qua,gió vẫn còn oi nồng lắm,vẫn còn nóng bức lắm,đâu có được mát mẻ như thế này.Và khi đó,tôi chợt nhận ra sự thay đổi của đất trời,đây chínhlà thời khắc chuyển mùa từ hạ sang thu. Có lẽ là,tiết trời đã bắt đầu chuyển mùa từ cuối tháng 6.Cái oi nồng,nóng bức của mùa hạ đã bắtđầu dịu xuống,thay vào đó là một bầu trời trong xanh,lộng gió thu sang.Những cây phượng già đã bắt đầu rụng lá,ngập đỏ cả một con đường.Trên kia,từng tia nắng ấm đã dần dần nhuộm vàng lên từng hàng cây,hay nền gạch tạo nên một khung cảnh mùa thu như trong thơ ca vẫn thuờng nói đến.Một khung cảnh tuyệt đẹp và rất hiếm thấy !...và cảm giác mát mẻ của sự chuyển mùa ấy bắt đầu len lỏi vào tâm hồn tôi,xóa tan cái nóng bức và khó chịu của mùa hạ...Thu đã sang nhưng dư âm của mùa hạ vẫn còn vương.Những đám mây trắng lãng đãng như vẫn còn ấm màu nắng của mùa hạ. Đâu đó màu hoa cúc nở rộ bỗng nhuốm đầy không gian hòa vào với khung cảnh thơ ca êm đềm,thơ mộng. Trên những tán cây,từng đàn chim bắt đầu ríu rít những tiếng kêu cùng hòa vào với sự râm ran của đàn ve sầu.Tôi có cảm giác không gian quanh tôi bắt đầu trải rộng hơn,bao la hơn.Tôi ngước nhìn một lần nữa những đám mây xa,những đàn chim ríu rít rời tán cây phượng bay về tận phương nào mà như thể chúng hiện diện ngay trước mắt tôi.Bất chợt,âm vang của một bài thơ mà thi sĩ Hữu Thỉnh viết về thời khắc chuyển mùa lại vang lên trong lòng tôi : Sông được lúc dềnh dàng Chim bắt đầu vội vã Có đám mây mùa hạ Vắt nửa mình sang thu. Khi đọc bài thơ ấy,tôi chưa có một cảm giác gì cụ thể nhưng khi đứng trước thời khắc chuyển mùa thực sự,tâm hồn tôi lại không khỏi bâng khuâng,xao xuyến lạ thường !. Mùa hạ dần qua đi,và thu sang thế chỗ.Những cơn mưa ào ạt bắt đầu vơi dần,nhường chỗ cho mưa thu mát mẻ,trong lành.Dòng sông ngoài xa cũng không cònsục sôi như trong những ngày lũ hạ mà bỗng trở nên hiền hòa,màu nước trở nên trong hơn,êm dịu hơn.Dưới đường,những người đi đường ai nấy đều cười nói vui vẻ như thể học cũng nhận ra cái dễ chịu của thời khắc giao mùa hạ sang thu.Tiếng cười nói,tiếng chim ríu rít,tiếng đàn ve râm ran,tiếng lá khô xào xạc,gió khe khẽ...tất cả tạo nên những âm thanh quen thuộc trong cuộc sống nhưng mang một cảm giác man mác,khó tả thấm dần vào lòng người. Rảo bước nhanh qua conđường quen thuộc sau hồi cảm nhận,nhìn lại tôi vẫn thấy khung cảnh chuyển mùa vẫn vậy,vẫn tuyệt đẹp và rất xứng đáng đi vào thơ ca như trong bài thơ của thi sĩ Hữu Thỉnh.Về đến nhà nhưng cảm giác man mác trong lòng tôi vẫn còn vương lại.Cơn gió thu lại miên man “lạc bước” vào phòng tôi qua khung c ửa sổ.Thật dễ chịu ! Và tôi chợt nhận ra rằng : tôi yêu thích sự chuyển mùa này,thời khắc chuyển mùa từ hạ sang thu.
26 tháng 9 2017

viết 1 đoạn văn ngắn (khoản 10-15 dòng )trình bày suy nghĩ của em về hình tượng người phụ nư vn

6 tháng 6 2019

Tham khao cach soan :Soạn bài Tấm Cám, Trang 72 SGK Ngữ Văn lớp 10

31 tháng 8 2017

II , Làm văn ( 7 điểm )

Lúc nhỏ tôi thường mặc cảm về xuất thân của mình, về người cha của tôi. Đám bạn thường xuyên trêu chọc tôi về cái việc mà tôi chẳng thể nào quyết định được, đó là bàn tay bị tật của cha tôi. Chính nguyên nhân đó đã khiến tôi từ một đứa trẻ yêu thương, kính trọng cha mình hết mực thành một người trầm cảm, thụ động. Ngoài giờ học trên lớp, tôi hầu như không ra ngoài, không nói chuyện với ai. Cha tôi chẳng thể nào hiểu được việc gì đang xảy ra với tôi lúc ấy. Để giúp đứa con gái bé bỏng của mình, cha đã luôn cố gắng nói chuyện với tôi, mua cho tôi những thứ đồ chơi mà trẻ con thường thích. Nhưng đáp lại thái độ yêu thương của cha là sự lạnh nhạt và ánh mắt hờn dỗi của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đã vội kết tội cha mình như tôi. Trong đầu óc thơ dại của tôi lúc đó luôn văng vẳng câu nói của đám bạn: “Cha mày làm việc xấu nên tay cha mày mới như vậy, cha mày là người xấu, mày cũng là người xấu”.

Trong một lần làm bài tập làm văn, khi được yêu cầu miêu tả về người cha của mình, tôi đã viết rất hăng say. Nhưng người cha mà tôi miêu tả trong bài văn của mình không phải là người cha hiện tại của tôi mà là một người cha hoàn toàn xa lạ do tôi tưởng tượng nên. Người cha ấy là một người khỏe mạnh với đôi bàn tay cứng cỏi chứ không phải một người với đôi bàn tay bị tật như cha tôi. Bài văn ấy tôi được điểm rất cao và tôi luôn nâng niu nó, xem nó như là một lời động viên, một mẫu người cha lý tưởng của mình.

Một buổi chiều, sau khi từ trường trở về, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cha ở trong phòng mình, trên tay là bài văn được điểm 9 của tôi. Tôi cứ tưởng cha sẽ rất vui vì tôi, vì bài văn đạt điểm cao này. Thế nhưng sự việc lại hoàn toàn không như tôi tưởng tượng. Cha không nói gì, cha bước ra ngoài với vẻ mặt đượm buồn, để lại mình tôi trong phòng với những suy nghĩ khó hiểu. Buổi tối hôm đó, khi mọi người đã đi ngủ, tôi thì vẫn không thể nào ngủ được với những suy nghĩ về thái độ lúc chiều của cha tôi, thì bỗng có tiếng chân khe khẽ bước vào phòng tôi, từ từ tiến đến giường tôi, tôi vội nhắm mắt giả vờ như đã ngủ, nhưng dù thế thì tôi vẫn có thể nhận ra người đó chính là cha.

Cha tôi vẫn thường làm thế, sửa lại chăn cho tôi, đóng lại cánh cửa sổ để tôi không bị lạnh. Dù với đôi tay bị tật, rất khó để làm những việc đó nhưng cha tôi cố gắng làm chúng vì tôi. Nhìn dáng dấp cha tôi lúc đó mà nước mắt tôi rơi từ khi nào không hay, tôi đã cố gắng không khóc ra tiếng nhưng hình như cha vẫn có thể cảm nhận được đứa con gái bé bỏng của ông đang khóc. Lại một lần nữa cha bước đến giường tôi, nhưng lần này không phải để kéo chăn cho tôi mà là lau nước mắt cho tôi. Cha bắt đầu nói. Tiếng của cha rất nhỏ chỉ đủ để tôi và cha có thể nghe thấy, tránh làm mọi người trong nhà thức giấc. “Con khóc vì nhận ra cha không phải là một người xấu phải không con gái ?”, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu.

Cha lại nói tiếp: “Cha đã hiểu tất cả khi một lần tình cờ đến trường con, nhìn thấy thái độ của các bạn đối với con và sau khi đọc bài văn của con thì cha càng thấu hiểu con hơn bao giờ hết. Thật ra tay cha bị tật không phải vì cha làm việc xấu đâu con gái à! Mà đó là một minh chứng của việc cha đã chiến đấu rất anh dũng, rồi cha bắt đầu kể cho tôi nghe về những chiến tích của cha ở chiến trường, về những trận đánh một mất một còn của cha, về những người đồng đội của cha và những tình cảm mà họ dành cho nhau…". Được nghe những câu chuyện của cha, tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết và chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Từ đó về sau, tôi không còn mặc cảm về người cha của mình, đám bạn của tôi cũng dần quên đi xuất thân của tôi và cũng bắt đầu chơi với tôi.

Bây giờ tôi đã là sinh viên năm hai. Nhiều lúc nhớ lại chuyện cũ tôi vẫn thường bật cười vì những suy nghĩ trẻ con của tôi lúc bấy giờ. Học xa nhà, một mình ở đất Sài thành, cảm giác trống vắng nhớ nhà luôn thường trực trong tôi, bởi thế hễ được nghỉ là tôi lại bắt chuyến xe sớm nhất về với gia đình, với người cha thân yêu của tôi. Bởi không đâu mang lại cho tôi cảm giác bình yên nhưng khi ngồi bên cha, nghe cha kể những câu chuyện chiến tranh mà cha từng trải qua…

Nếu không có những con người với những đôi tay kỳ diệu, sẵn sàng khoác trên vai cây súng để bảo vệ sự yên bình của tổ quốc thì liệu chúng ta có cuộc sống như ngày hôm nay.

31 tháng 8 2017

I , Đọc - hiểu ( 3 điểm )

1, - Phương thức biểu đạt : Tự sự xen miêu tả

2, - Nội dung : Nói về sức khỏe phi thường của tràng Đăm Săn

3, Biện pháp tu từ : So sánh - Nhân hóa

=> Cho chúng ta thấy rõ được sức mạnh phi thường của chàng Đăm Săn .

Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới: " Trên mạng xã hội, mỗi người là một ông bầu của chính mình trong cuộc xây dựng cho mình một hình ảnh cá nhân. Chúng ta đã trở nên kỳ quặc mà không hề biết. Hãy hình dung cách đây mười năm, trong một buổi họp lớp, một người bỗng nhiên liên tiếp quẳng ảnh con cái, ảnh dã ngoại công ty, ảnh con...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới:
" Trên mạng xã hội, mỗi người là một ông bầu của chính mình trong cuộc xây dựng cho mình một
hình ảnh cá nhân. Chúng ta đã trở nên kỳ quặc mà không hề biết. Hãy hình dung cách đây mười năm,
trong một buổi họp lớp, một người bỗng nhiên liên tiếp quẳng ảnh con cái, ảnh dã ngoại công ty, ảnh
con mèo, ảnh bữa nhậu, ảnh lái ô tô, ảnh hai bàn chân mình, ảnh mình trong buồng tắm lên bàn- chắc
hẳn người đó sẽ nhận được những ánh mắt ái ngại (...)
Chiếc smartphone đã trở thành một ô cửa nhỏ dẫn người ta thoát khỏi sự buồn chán của bản
thân, và cái rung nhẹ báo tin có thông báo mới của nó bao giờ cũng đầy hứa hẹn. Nhưng càng kết nối,
càng online, thì cái đám đông rộn ràng kia lại càng làm chúng ta cô đơn hơn. Chỗ này một cái like,

chỗ kia một cái mặt cười, khắp nơi là những câu nói cụt lủn, phần lớn các tương tác trên mạng hời hợt
và vội vã. Càng bận rộn để giao tiếp nhiều thì chúng ta lại càng không có gì để nói trong mỗi giao tiếp.
Ngược với cảm giác đầy đặn được bồi đắp khi chúng ta đứng trước thiên nhiên hay một tác phẩm nghệ
thuật lớn, trên mạng xã hội ta bị xáo trộn, bứt dứt và ghen tị với cuộc sống của người khác như một
người đói khát nhìn một bữa tiệc linh đình qua cửa sổ mà không thể bỏ đi. Đêm khuya, khi các chấm
xanh trên danh sách friend dần dần tắt, người ta cuộn lên cuộn xuống cái news feed để hòng tìm một
status bị bỏ sót, một cứu rỗi kéo dài vài giây, một cái nhìn qua lỗ khoá vào cuộc sống của một người xa
lạ, để làm tê liệt cảm giác trống rỗng"
( Theo Đặng Hoàng Giang, Vẻ đẹp của người đứng một mình, trích Bức xúc không làm ta vô
can, NXB Hội nhà ăn, 2016).
1. Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên ?
2. Đoạn trích trên bàn về ảnh hưởng của mạng xã hội đến đời sống tinh thần hay vật chất ? Theo tác
giả, chiếc smartphone đem đến cho con người những lợi ích và tổn hại gì?
3. Tại sao tác giả cho rằng, những trải nghiệm trên mạng xã hội sẽ " ngược với cảm giác đầy đặn, được
bồi đắp khi chúng ta đứng trước thiên nhiên hay một tác phẩm nghệ thuật lớn" ?
4. Qua những cảnh báo trong đoạn trích, anh/ chị rút ra bài học gì ?

0
13 tháng 11 2019

ảnh đó mọi người ạ

Ảnh minh họa

13 tháng 11 2019

11 

học tốt