Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. 
K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 9 2021

cái này tôi học r ,tôi nghĩ bạn nên tự khám phá

Bạn hỏi gì vậy, câu hỏi đâu Xuân Khang

8 tháng 8 2019

Đáp án A

9 tháng 9 2021

từ phức là lọm khọm, đỏ đọc, giàn giụa

9 tháng 10 2021

đời cha ông, đời tôi, con sông, chân trời, truyện cổ, ông cha

10 tháng 10 2021

Chỉ còn chuyện cổ thiết tha cho tôi nhận mặt ông cha của mình            Rất công bằng, rất thông minh        Vừa độ lượng lại đa tình,đa mang        Thị thơm thị giấu người thơm       chăm làm thì được áo cơm cửa nhà          Đẽo cày theo ý người ta              Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì           Tôi nghe chuyện cổ thầm thì           Lời ông cha dạy cùng vì đời sau.

9 tháng 10 2021

Thầm thì

Láy phụ âm đầu.

@Cỏ

#Forever

Cụ tổ bên ngoại của Trừng, người họ Phạm, có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh phụng sự vua Trần Anh Vương.   Ngài thường đem hết  mua thuốc tốt và lương thực để  người bệnh, nghèo đói. Dầu bệnh có dầm dề máu mủ, người bệnh không có tiền chữa trị, ông cũng không hề né tránh. Vì thế, giường bệnh nhà ông không lúc nào vắng người. Năm ấy mất mùa đói kém, người...
Đọc tiếp

Cụ tổ bên ngoại của Trừng, người họ Phạm, có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh phụng sự vua Trần Anh Vương.

   Ngài thường đem hết  mua thuốc tốt và lương thực để  người bệnh, nghèo đói. Dầu bệnh có dầm dề máu mủ, người bệnh không có tiền chữa trị, ông cũng không hề né tránh. Vì thế, giường bệnh nhà ông không lúc nào vắng người. Năm ấy mất mùa đói kém, người dân ốm yếu, bệnh tật luôn luôn, ông lại ra sức cứu chữa. Một hôm có người làng đến thưa:

- Nhà có người đàn bà đẻ, bỗng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày xanh lét.

   Nghe vậy, ngài theo đi ngay nhưng giữa đường gặp sứ giả do Vương sai tới:

- Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, Vương triệu đến khám.

- Bệnh đó không gấp. Còn người nhà này, sự sống chỉ trong khoảnh khắc. Tôi hãy cứu họ trước rồi sẽ đến Vương phủ. - Trừng đáp.

   Sức giả tức giận nói:

- Phận làm tôi sao dám như vậy? Ông định cứu mạng người ta mà không cứu mạng mình chăng?

- Tôi có  cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu chữa, chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Còn tính mệnh tôi trông vào Chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu. - Trừng đáp.

   Sau khi cứu sống người kia, ngài đến yết kiến và tạ lỗi với Chúa thượng. Vương nghe xong mừng lắm, nói:

- Ngươi thật là bậc  chân chính, vừa  vừa có , thương xót đám con đỏ của ta...

   Về sau, con cháu noi gương đều làm quan đến hàng ngũ phẩm, tứ phẩm, nghiệp nhà không bị sa sút. Câu chuyện cho thấy tấm lòng y đức của người . Đây quả là bậc danh y soi sáng sử sách muôn đời.

thầy thuốclương ycủa cảigiúp đỡmắc tộiy đứctài giỏi
mình đang cần rất gấp
0
Cụ tổ bên ngoại của Trừng, người họ Phạm, có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh phụng sự vua Trần Anh Vương.   Ngài thường đem hết  mua thuốc tốt và lương thực để  người bệnh, nghèo đói. Dầu bệnh có dầm dề máu mủ, người bệnh không có tiền chữa trị, ông cũng không hề né tránh. Vì thế, giường bệnh nhà ông không lúc nào vắng người. Năm ấy mất mùa đói kém, người...
Đọc tiếp

Cụ tổ bên ngoại của Trừng, người họ Phạm, có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh phụng sự vua Trần Anh Vương.

   Ngài thường đem hết  mua thuốc tốt và lương thực để  người bệnh, nghèo đói. Dầu bệnh có dầm dề máu mủ, người bệnh không có tiền chữa trị, ông cũng không hề né tránh. Vì thế, giường bệnh nhà ông không lúc nào vắng người. Năm ấy mất mùa đói kém, người dân ốm yếu, bệnh tật luôn luôn, ông lại ra sức cứu chữa. Một hôm có người làng đến thưa:

- Nhà có người đàn bà đẻ, bỗng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày xanh lét.

   Nghe vậy, ngài theo đi ngay nhưng giữa đường gặp sứ giả do Vương sai tới:

- Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, Vương triệu đến khám.

- Bệnh đó không gấp. Còn người nhà này, sự sống chỉ trong khoảnh khắc. Tôi hãy cứu họ trước rồi sẽ đến Vương phủ. - Trừng đáp.

   Sức giả tức giận nói:

- Phận làm tôi sao dám như vậy? Ông định cứu mạng người ta mà không cứu mạng mình chăng?

- Tôi có  cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu chữa, chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Còn tính mệnh tôi trông vào Chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu. - Trừng đáp.

   Sau khi cứu sống người kia, ngài đến yết kiến và tạ lỗi với Chúa thượng. Vương nghe xong mừng lắm, nói:

- Ngươi thật là bậc  chân chính, vừa  vừa có , thương xót đám con đỏ của ta...

   Về sau, con cháu noi gương đều làm quan đến hàng ngũ phẩm, tứ phẩm, nghiệp nhà không bị sa sút. Câu chuyện cho thấy tấm lòng y đức của người . Đây quả là bậc danh y soi sáng sử sách muôn đời.

tài giỏicủa cảithầy thuốcgiúp đỡlương ymắc tộiy đức
 
2
26 tháng 1 2022
Bạn viết cho mình đề bài nhé!
26 tháng 1 2022

à mình làm đuowcw rồi nhe

 ĐIỀU NÊN LÀM NGAYTrong một khóa học về tâm lí học, vị giáo sư ra đề bài như sau: “Trong vòng một tuần,anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đóphải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30tuổi và cảm thấy vô cùng...
Đọc tiếp

 

ĐIỀU NÊN LÀM NGAY
Trong một khóa học về tâm lí học, vị giáo sư ra đề bài như sau: “Trong vòng một tuần,
anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó
phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”
Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30
tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thực hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình
cảm của mình với một ai đó. Cuối cùng thì cũng có một người đàn ông đã kể lại câu
chuyện của mình:
“Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa
giải quyết được. Tôi tránh gặp mặt ông, ngoại trừ những trường hợp không đừng được khi
phải họp gia đình. Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với
nhau một lời nào. Vì vậy, tôi đã thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng
tôi yêu ông ấy.
Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi. Đêm
hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông,
lòng thầm mong bố sẽ mở cửa cho tôi. Tôi lo sợ rằng nếu mẹ mở cửa thì dự định của tôi sẽ
không thành, tôi sẽ bày tỏ với mẹ thay vì với bố. Nhưng may quá, bố tôi đã ra mở cửa.
Tôi bước vào và nói: “Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với
bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con yêu bố.”
Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt bố tôi. Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn
dường như biến mất và ông bắt đầu khóc. Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói: “Bố cũng
yêu con, con trai ạ! Nhưng bố chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó.”
Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Hai ngày sau, bố tôi đột ngột bị một cơn
đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ. Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với
bố, có lẽ tôi không còn cơ hội nào nữa.”

 6. Câu chuyện muốn nói với em điều gì?
 .......................................................................................................................................................................................................................  .........................................................................................................................................................................................................................

0