Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Phân biệt ngôn ngữ tác giả với ngôn ngữ nhân vật có nghĩa là: Tình huống có chứa lời thoại và chỉ sự kiện chính của nhân vật trong bài. Còn ngôn ngữ nhân vật là chỉ ta tình huống có chứa lời thoại và chỉ ra sự kiện chính của lời Tác giả (Ngô Tất Tố) kể chuyện. Mn giúp mình với nhé<333.
Cách làm nha bạn: chắc thế =)))
Chỉ ra các tình huống có trong đoạn trích và phân biệt ngôn ngữ tác giả với ngôn ngữ nhân vật
Tình huống trong đoạn trích:
- Anh Dậu bệnh người như cái xác chết,chị Dậu cố chăm sóc chồng.
- Bọn tay sai kéo vào , thái độ hách dịch mỉa mai, bạo ngược.
- Chi Dậu van xin, chúng không tha, cuối cùng chị liều mạng khán cự lại.
Ngôn ngữ tác giả:
- Anh Dậu bệnh người như cái xác chết,chị Dậu cố chăm sóc chồng.
- Bọn tay sai kéo vào , thái độ hách dịch mỉa mai, bạo ngược.
Ngôn ngữ nhân vật:
- Chi Dậu van xin, chúng không tha, cuối cùng chị liều mạng khán cự lại.
mn ơi . giúp em làm bài thuyết trình về cổng trai nhan 20 năm thành lập trường vs ạ. cảm ơn nhiều ạ.
Tiếp theo, xin mời mọi người cùng hướng mắt lên phía trên, nơi có hình tượng hai bàn tay chụm vào nhau. Thưa quý vị! nhà thơ Hoàng Trung Thông đã viết: "Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm"
Vâng! Bàn tay là kết tinh sức mạnh của con người, là công cụ tốt nhất để con người có thể tạo ra những thứ mình muốn. Và đối với chúng em – thế hệ tương lai của đất nước, bàn tay ấy còn chứa đựng tất cả sức lực, tinh thần và lòng nhiệt huyết để chúng em vững bước, tự tin xây dựng đất nước. Dẫu biết rằng con đường ấy còn lắm gian nan, trắc trở nhưng chúng em tin, dưới ánh sáng soi đường của Đảng và sự dẫn dắt, chỉ bảo tận tình của Đoàn TNCS HCM, thì không gì là không thể làm được. Trải qua chặng đường ..... năm đầy thử thách. Ngày hôm nay, bàn tay này sẽ mang theo những thành tích, những hoa thơm trái ngọt dâng lên Bác Hồ kính yêu, cùng với đó là lời hứa sẽ cố gắng hơn nữa hoàn thiện bản thân, trở thành người vừa "hồng" vừa "chuyên": “Hồng” là tư tưởng, đạo đức và “chuyên” là chuyên môn, tri thức, nghiệp vụ.
Tuy nhiên, để thực hiện những điều lớn lao ấy, việc đầu tiên chúng em cần làm ngay lúc này là phải ra sức học tập, trau dồi kiến thức cũng như nhân cách, đạo đức. Dưới mái trường ..................................... này, ..... năm qua, đã có biết bao lớp người học tập, lớn lên và trưởng thành, đã đào tạo biết bao công dân có ích cho đất nước, và chúng em tự hào là một trong những thế hệ đó. Nhân dịp kỉ niệm ..... năm ngày thành lập trường, tuổi trẻ chúng em quyết tâm thi đua lập thành tích, phát huy hơn nữa những thế mạnh của bản thân, góp phần đưa tên tuổi ................................ phát triển cả về số lượng lẫn chất lượng. Bên cạnh đó, chúng em cũng hy vọng rằng năm học này sẽ đạt được nhiều điểm 10, nhiều thành tích để dâng lên thầy cô, khiến thầy cô vui lòng.
Con thuyền “…...…..” chở theo tuổi trẻ, lòng nhiệt huyết, chở cả những hoài bão, hy vọng dưới nền tảng vững chắc, tự hào bởi các thế hệ đã đi qua, sẽ từng bước vươn ra đại dương, đương đầu với trăm ngàn con sóng dữ, và một ngày không xa nó sẽ quay về chất đầy những thành quả tươi đẹp.
Để đánh dấu những kỉ niệm và cảm xúc của ngày đầu tiên đến trường của tác giả
giống nhau: cả hai tác phẩm đều nói đến ngày tựu trường
khác nhau :
CỔng trường mở ra : đó là sự lo lắng hồi hộp của người mẹ về ngày khai trường đầu tiên của con và suy nghĩ về vai trò của nhà trường đối với thế hệ măng non
Tôi đi học : đó là sự hồi tưởng là tâm trạng của nhân vật tôi về những kỉ niệm của ngày khai trường đầu tiên đó là sự náo nức,rộn rã.
Trong quãng đời đi học, hầu như ai cũng trải qua ngày khai trường đầu tiên nhưng ít ai để ý xem trong đêm trước ngày khai trường ấy, mẹ mình đã làm gì và nghĩ những gì. Bài văn trên đã phản ánh tâm trạng của một người mẹ trước ngày đưa con đến lớp, tình thương yêu vô hạn của mẹ đối với con và khẳng định vai trò to lớn của nhà trường với cuộc sống mỗi con người.
Mỗi người chúng ta ai cũng có những kỉ niệm về thời thơ ấu, lần đầu tiên được cắp sách đi tới trường với biết bao nhiêu sự ngỡ ngàng và rụt rè. Có lẽ, ai cũng có một thời như vậy. Là khi lần đầu tiên được mặc bộ đồng phục đẹp, tóc được tết gọn gàng để đi cùng mẹ tới trường- nơi đầu tiên dạy chúng ta cách trưởng thành và làm những người công dân tốt. Và “ Cổng trường mở ra” cũng chính là những kỉ niệm của tác giả Lí Lan viết về những kỉ niệm của chị về tuổi thơ, lần đầu tiên được cắp sách tới trường của mình qua lời kể với đứa con cũng sắp đi học của mình.
Bài văn không hề có cốt truyện cùng những chi tiết mang hành động kịch tính thắt mở nút nhưng lại khiến cho người đọc cảm thấy thích thú và say mê bởi chính những tình cảm trong bài viết. Đây chính là những lời chia sẻ với biết bào những tâm sự mang rất nhiều tình cảm của tác giả, có tình mẹ dành cho đứa con bé bỏng của mình. Đọc bài văn, trong mỗi chúng ta đều cảm nhận được những tình cảm và kí ức dâng trào trên trong lòng mình.
Trong bài viết có xuất hiện hình ảnh của hai nhân vật với những đặc điểm về tính cách và hành động trái ngược nhau. Hình ảnh của người con hiện lên trong mắt người đọc mang vẻ đẹp vô cùng trong sáng, thơ ngây. “ Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thình thoảng con chúm lại như đang mút kẹo”. Đó chính là những hình ảnh đẹp nhất cho những mầm non tương lai của đất nước. Ngày mai chính là ngày khai trường, là ngày mà con chính thức đi học, được nhận sự dậy dỗ ân cần của những người thầy, người cô luôn yêu thương con. Với đứa con, bé vẫn còn nhỏ, những gì bé suy nghĩ chỉ là háo hức cho ngày mai, lo bị đi muộn mà thôi. Đó chính là những suy nghĩ non nớt của con trẻ. Còn người mẹ thì khác, người mẹ lo lắng cho con của mình. Tuy con là người đi học, nhưng mẹ lại nghĩ cho tương lai của con, nghĩ tới chính những kỉ niệm của mình khi mình cũng nhỏ như vậy và đi học. “ Bà đã dẫn mẹ qua cánh cổng của thế giới kì diệu, cánh cổng mang nét đẹp tuổi thơ”. Thế nên mẹ hiểu những cảm giác háo hức và lo lắng của đứa con thân yêu. Mẹ cảm thấy vui và hạnh phúc vì biết rằng, trường là nơi sẽ dạy cho con những điều hay, lẽ phải, cho con cách bước đi và tự lập bằng chính đôi chân của mình. Và mẹ cũng luôn tin tưởng vào đứa con của mình, rồi đây, bé sẽ trưởng thành và mạnh mẽ vượt qua hết những chông gai trong cuộc đời này. Người mẹ nghĩ tới những cảm xúc của mình vào những ngày khai trường của cuộc đời mẹ. Thế nhưng, có lẽ, không có lần khai trường nào lại làm cho mẹ suy nghĩ và bận lòng như ngày khai trường đầu tiên của con. Đến đây, chung sta mới cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ dành cho những đứa con của mình, luôn bao bọc và che chở, yêu thương, chăm lo cho từng bước đường đời của người con.
Mẹ như cánh chim trời theo sát con trong những chặng đường dài và luôn ở bên cạnh con mãi mãi. Mẹ biết rằng, chỉ từ ngày mai thôi, con sẽ được học cách để làm quen và tiếp xúc nhiều hơn với thế giới ở xung quanh mình. Con sẽ học cách lắng nghe thầy cô, chia sẻ với những người thầy cua mình, sẽ biết cách nắm giữ tình bạn, sau này là tình yêu. Mẹ cũng biết những ý nghĩa to lớn của giáo dục đối với con. Mẹ nhớ tới ngày khai giảng ở nước Nhật, cả nước cùng được nghỉ lễ vì học cho rằng, đưa con tới trường khai giảng là điều rất quan trọng và cũng không có gì quan trọng hơn giáo dục con người cả. Trong bài viết, người mẹ không nói với con hay nói với bất kì một người nào mà người mẹ chỉ đang nói với chính bản thân mình. Đó chính là những kỉ niệm của người mẹ về một thời đã qua với những kí ức thuộc về tuổi thơ. Mỗi lúc như vậy, mẹ lại nao lòng nhớ lại về những kỉ niệm của mình và mỉm cười khi nghĩ tới những ngày tháng sau này mà người con sẽ được như vậy.
Tóm lại, bài viết với những lời nhẹ nhàng, tình cảm mang những tình cảm sâu sắc của người mẹ dành cho đứa con của mình. Những tình cảm ấy của mẹ luôn mang theo và dõi theo cuộc sống của người con. Qua đây, chúng ta cũng thấy được tầm quan trọng của giáo dục đối với tương lai của trẻ thơ.