K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 3 2017

Ở câu thứ 2, đang nói về bài thơ Viếng Lăng Bác của Viễn Phương sao lại hỏi nhà thơ Thanh Hải ước nguyện gì ??!

2 tháng 4 2017

1: Càng đến gần lăng Bác,cảm xúc của nhà thơ lại dâng lên khi hoà cùng dòng người vào lăng viếng Bác:

Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng

Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ

Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ

Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân.

Hình ảnh "mặt trời"trong câu thơ"ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng" là hình ảnh thực:một mặt trời thiên nhiên rực rỡ vĩnh hằng ngày ngày đi qua trên lăng mang lại ánh sáng,sự sống cho con người.Còn "mặt trời"ở câu"thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ" là hình ảnh ẩn dụ chỉ Bác Hồ.Bác mang lại ánh sáng độc lập tự di cơm no áo ấm cho người lao động.Thông qua hình ảnh ẩn dụ tác giả vừa ca ngợi sự vĩ đại của Bác Hồ ,vừa thể hiện được sự tôn kính biết ơn của nhân dân,của nhà thơ đối với Bác.Hình ảnh"dòng người đi trong thương nhớ" là hình ảnh thực:ngày ngày dòng người đi trong nỗi xúc động,bồi hồi,giọng thơ trầm như bước chân dọng người vào lăng viếng Bác.Dòng người vào lăng viếng Bác kết thành những tràng hoa không chỉ là hình ảnh tả thực so sánh với những dòng người xếp thành hàng dài vào lăng Bác trông như những tràng hoa vô tận mà còn là hình ảnh ẩn dụ đẹp,sáng tạo của nhà thơ:Cuộc đời của họ đã nở hoa dưới ánh sáng của Bác:Những bông Hoa tươi thắm đỏ đang đến dâng lên Người những gì tốt đẹp nhất."Dâng bảy mươi chín mùa xuân" hình ảnh ẩn dụ mang lại ý nghĩa tượng trưng:con người bảy mươi chín mùa xuân ấy đã sống một cuộc đời đẹp như những mùa xuân và đã làm ra những mùa xuân cho đấ nước,cho con người.

Chỉ với bốn câu thơ thôi những đã cho người đọc thấy rõ hơn về hình ảnh của Bác.Người cha già vĩ đại đã dành cả cuộc đời cho dân tộc.Đồng thời bộc lộ niềm thương nhớ,sự thành kính của dân tộc đối với Bác.

2:Khổ thơ cuối diễn tả tâm trạng lưu luyến của nhà thơ muốn được ở mãi bên lăng Bác.

Mai về miền Nam thương trào nước mắt

Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác

Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây

Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.

Câu thơ"Mai về miền Nam Thương trào nước mắt" như một lời giã biệt. Lời nói giản dị chân thành diễn tả tình cảm sâu lắng.Từ "trào"diễn tả cảm xúc thật mãnh liệt,luyến tiếc bịn rịn ko muốn xa nơi Bác nghỉ.Đó là tâm trạng của muôn triệu con tim bé nhỏ cùng chung nỗi đau ko khác gì tác giả.Được gần Bác dù chỉ trong giây phút nhưng ko bao giờ ta muốn xa Bác bời Người ấm áp quá,rộng lớn quá.Từ cảm xúc ấy tác giả ước nguyện làm con chim hót để âm thanh của thiên nhiên đẹp đẽ,muốn làm đoá hoa để toả hương thơm thanh cao nơi Bác yên nghỉ,muốn làm cây tre trung hiếu giữ mãi giấc ngủ bình yên cho Người.Điệp từ "muốn làm" khẳng định ước nguyện chân thành mãnh liệt.Hình ảnh ẩn dụ:"cây tre trung hiếu" có nghĩa là trung với nước,hiếu với dân,ước nguyện được làm một cây tre cùng với hàng tre quanh lăng canh giữ bảo vệ giấc ngủ bình yên cho Người.Ước nguyện không chỉ là của riêng tác giả mà còn là ước nguyện của tất cả người dân Việt Nam

12 tháng 5 2017

mờ quá bạn ơi, đọc không rõ

c. - Phép thế : " Bản chất trời phú ấy " sự thông minh, nhạy bén với cái mới ".

12 tháng 5 2017

" Bản chất trời phú ấy "

thế cho " sự thông minh, nhạy bén với cái mới "

1 tháng 12 2016

BÀI LÀM

Đầu năm, lớp tôi có thêm một người bạn mới, một cô gái dễ thương. Chỉ mới gặp lần đầu thôi mà tôi và cô bạn ấy đã hợp nhau (Chả là đầu giờ tôi nhanh miệng làm quen trước). Những lúc chờ đợi cô giáo, hàng xóm xôn xao như cái chợ, nhưng hôm nay lớp tôi yên lặng đến lạ thường. Tiết đầu tiên là tiết Văn của cô giáo chủ nhiệm. Cô Phượng khoan thai bước vào lớp. Có lẽ cô cũng ngạc nhiên trước sự yên lặng khác thường ấy.

Đưa mắt lướt một vòng rồi cô cười thật tươi:

– Chào các em.

Trở lại bàn, chưa vội ngồi, cô khoanh hai tay – cô giáo chủ nhiệm của tôi có cái “tật” rất dễ thương, mỗi khi sắp nói một điều gì quan trọng, cô lại khoanh tay:

– Trước khi vào buổi học, cô xin giới thiệu với cả lớp một người bạn mới: em Phan Hoàng Nhật Thanh.

Cô bạn mới đứng lên xoay ra sau gật đầu chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống

– Em Nhật Thanh vừa từ Anh trở về, sẽ “tạm trú” ở lớp ta suốt cả năm học… Các em giúp đỡ bạn nhé!

Nhật Thanh đã vào lớp chúng tôi như thế. Bọn con gái làm quen với nhau thật nhanh. Chẳng mấy ngày sau tôi đã thấy bạn cười đùa, bá vai đám bạn chạy nhảy, ăn hàng:

Chỉ vài hôm là tôi đã lấy được “lí lịch trích ngang” của Nhật Thanh. Thanh theo ba mẹ định cư ở Anh từ năm lên 6 tuổi. Đây là lần đầu tiên về quê hương, Thanh nói tiếng Việt không rành, Thanh có thể “ngồi cùng chiếu” với mười tên giỏi Toán lớp, có thể hạ bọn khá anh ngữ bằng tỉ số tuyệt đối. Nhưng đến tiết Văn, Sử thì bạn ấy lại im thin thít. Vậy mà Nhật Thanh không mắc cỡ, bạn còn tỏ ra nôn nóng muốn học cho giỏi tiếng mẹ đẻ. Vì thế, Nhật Thanh cứ như là khách của lớp và là bạn thân nhất của tôi.

Cho đến một hôm, nhà trường thông báo về cuộc thi Chào mừng Giáng Sinh. Lớp nào cũng háo hức chuẩn bị. Riêng lớp tôi thì định diễn kịch Tấm Cám. Có tiếng là “bà chằn” trong lớp nên tôi được mọi người đề cử vai Cám( Thật vô duyên! Nhưng như thế cũng vui!). Còn Thanh thì được mọi người chọn làm vai Tấm(Thật đúng!). Cả lớp bàn tán xôn xao, y như cái chợ. Tôi nhìn Thanh cười, vì vở diễn này tôi và Thanh chơi hoài à. Riêng tiết mục Cắm hoa thì chắc phải hỏi tôi thôi! Tôi là “vô địch” cắm hoa đẹp mà, năm nào cũng giành huy chương vàng cho lớp. Chỉ có một tuần để chúng tôi tập dượt. Những ngày diễn tập thật vui.

Chúng tôi hồi hộp với bộ áo bà ba, chuẩn bị ra sân khấu. Ôi trời! tôi chưa bao giờ thấy Nhật Thanh mạnh dạn đến thế! Cả lời thoại lẫn động tác, chúng tôi diễn cứ y như thật, không để ý đến xung quanh và kết thúc bằng tràng pháo tay nồng nhiệt.

Đến phần thi Cắm hoa, lớp tôi cử Nhật Thanh. Ôi dào! Mấy ngày tập thì Thanh cứ vụng về mà hôm nay sao lạ khéo tay đến mức lại thường! Vậy là Thanh đã hơn tôi rồi! Bằng chứng là đầu năm “she” nhát như thỏ đế! Vậy mà bây giờ lại rất mạnh dạn, tự tin!

Hạng nhất phần Diễn kịch lớp 6/3

Hạng nhất phần Cắm hoa: lớp 6/3

Trời! Tôi và Thanh nhảy cẫng lên. Không ngờ hai giải nhất ấy đều có phần của hai đứa. Tôi đề nghị Thanh lên nhận quà, Thanh cười nói: “Không! Chúng ta hãy cùng lên vì có công của bạn nữa mà”. Câu nói của Thanh làm tôi xúc động. Gói quà tuy không lớn nhưng đó là kỉ niệm đánh dấu tình bạn giữa tôi và Thanh ngày càng trở nên gắn bó hơn! Thanh mời tôi và các bạn trong lớp đến nhà Thanh ăn mừng. Giáng Sinh năm nay thật vui! Tôi tặng Thanh con thú nhồi bông, còn Thanh tặng tôi con búp bê… Chúng lúc nào cũng có nhau như tôi với Thanh vậy…

Thời gian trôi… Chúng tôi bước sang năm học mới. Những lần tập dượt để dự thi Chào mừng Giáng Sinh lại tiếp tục như năm nào. Vẫn tôi đó, vẫn cái đêm mà tôi tặng Thanh con thú bông, chúng tôi lại ăn mừng. Nhưng niềm vui chỉ kéo dài thoáng mấy phút. Thanh bỗng trào nước mắt và ôm chặt tôi: Thanh xúc động: “Đêm nay mình sẽ rời Việt Nam, với ba mẹ…,, Mình yêu bạn, Phương ơi!”. Nói xong, Thanh bỏ chạy… Chiếc taxi đã chở bạn xa vút. Tôi đứng thẫn thờ nhìn chiếc xe đi xa.

Mở gói quà của Nhật Thanh… Đó là tấm thiệp có muôn ngàn vì sao với lời ghi: “Mong rằng tình bạn giữa chúng ta sẽ luôn sáng mãi như những vì sao này! Tạm biệt bạn thân nhất của Thanh”.

Hỏi đáp Ngữ văn

ok

25 tháng 12 2022

hay quá   

 very good

12 tháng 12 2016

cái này cho lp 6 kham khảo là vừa

18 tháng 12 2016

ukDương Thu Hiền

22 tháng 9 2016

bạn đăng lại đề được không? Nhìn không rõ