K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đọc kĩ câu chuyện và trả lời câu hỏi: (1) " Một ngày nọ con lừa của ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống 1 cái giếng. Lừa kêu la hàng giờ liền . Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết đinh con lừa đã già , dù sao thì cái giếng vẫn cần được lắp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. (2) Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc...
Đọc tiếp

Đọc kĩ câu chuyện và trả lời câu hỏi:

(1) " Một ngày nọ con lừa của ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống 1 cái giếng. Lừa kêu la hàng giờ liền . Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết đinh con lừa đã già , dù sao thì cái giếng vẫn cần được lắp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.

(2) Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lăng. Sau một vài xẻng đất , ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy , đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài."

( Hạt giống tâm hồn )

a) Xác đinh PTBT chính của truyện

b) Xác định các phép liên kết được sử dụng trong đoan văn thứ (1)

c) Xác định thành phân của câu văn im đậm và cho biết nó thuộc kiểu câu gì

d) Từ hành động của con lừa trong câu truyện , cho biết bài học em rút ra được

1
17 tháng 3 2019

ai giúp e vs ạ e cần gấp ạ

Đọc kĩ câu chuyện và trả lời câu hỏi: (1) " Một ngày nọ con lừa của ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống 1 cái giếng. Lừa kêu la hàng giờ liền . Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết đinh con lừa đã già , dù sao thì cái giếng vẫn cần được lắp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. (2) Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc...
Đọc tiếp

Đọc kĩ câu chuyện và trả lời câu hỏi:

(1) " Một ngày nọ con lừa của ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống 1 cái giếng. Lừa kêu la hàng giờ liền . Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết đinh con lừa đã già , dù sao thì cái giếng vẫn cần được lắp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.

(2) Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lăng. Sau một vài xẻng đất , ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy , đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài."

( Hạt giống tâm hồn )

a) Xác đinh PTBT chính của truyện

b) Xác định các phép liên kết được sử dụng trong đoan văn thứ (1)

c) Xác định thành phân của câu văn im đậm và cho biết nó thuộc kiểu câu gì

d) Từ hành động của con lừa trong câu truyện , cho biết bài học em rút ra được

1
19 tháng 3 2019

a. PTBĐ chính của truyện: tự sự

b. Phép liên kết được sử dụng trong đoạn 1:

(1) Một ngày nọ con lừa của ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. (2) Lừa kêu la hàng giờ liền. (3) Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. (4) Cuối cùng ông quyết định con lừa đã già, dù sao thì cái giếng vẫn cần được lấp lại và không lợi ích gì trong việc cứu con lừa lên cả.

Câu (1) liên kết với câu (2) qua phép lặp từ "con lừa".

Câu (1) liên kết với câu (3) qua phép lặp từ "ông chủ" - "người chủ"

Câu (1) liên kết với câu (4) qua phép nối từ "một ngày nọ" - "cuối cùng"

c. Phân tích thành phần câu:

Cuối cùng / ông / quyết định con lừa đã già, dù sao thì cái giếng vẫn cần được lấp lại và không lợi ích gì trong việc cứu con lừa lên cả.

Cuối cùng: trạng ngữ

Ông: Chủ ngữ

Quyết định.... lên cả: vị ngữ

d. Bài học rút ra từ hành động của con lừa trong câu chuyện trên là: Trong mọi hoàn cảnh, đều cần tin vào chính bản thân mình và tự cứu lấy mình, đừng trông mong vào sự thương hại hay giúp đỡ của người khác.

23 tháng 3 2019

dạ giáo viên cho e hỏi cái đc k ạ

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: " Một ngày nọ, con lừa của một người nông dân bị ngã xuống đáy giếng khô. Con lừa khóc lóc thảm thiết suốt nhiều giờ đồng hồ trong khi người chủ tìm mọi cách cứu nó. Cuối cùng, người nông dân quyết định rằng con lừa đã già rồi và cái giếng cũng phải được lấp đi, ông không cần phải cứu con lừa nữa. Người nông dân ấy gọi hàng...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

" Một ngày nọ, con lừa của một người nông dân bị ngã xuống đáy giếng khô. Con lừa khóc lóc thảm thiết suốt nhiều giờ đồng hồ trong khi người chủ tìm mọi cách cứu nó. Cuối cùng, người nông dân quyết định rằng con lừa đã già rồi và cái giếng cũng phải được lấp đi, ông không cần phải cứu con lừa nữa.

Người nông dân ấy gọi hàng xóm đến giúp ông một tay. Họ cầm xẻng và bắt đầu xúc đất đổ xuống giếng. Ban đầu, khi vừa biết chuyện đang xảy ra, con lừa lại tiếp tục khóc than vì tuyệt vọng. Nhưng một lúc sau, người ta rất ngạc nhiên vì nó trở nên im lặng.

Người nông dân nhìn xuống giếng và thật bất ngờ bởi những gì xảy ra trước mắt. Bởi mỗi xẻng đất người ta hất xuống, con lừa lắc người để giũ cho đất bùn rơi xuống và bước lên. Rồi cứ thế, với mỗi xúc đất người ta đổ xuống giếng, con lừa lại rung mình và bước một bước lên trên đống đất. Chỉ một thời gian không lâu sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì con lừa đã lên được đến miệng giếng và vui vẻ thoát ra ngoài."

a, Xác định PTBĐ chính của văn bản trên? Câu chuyện gửi đến thông điệp gì?

b, Hãy tìm một lời dẫn trong văn bản trên.

c, Hãy xác định một trường từ vựng và tìm những từ có trong văn bản thuộc trường từ vựng ấy.

2

a) PTBĐ : Tự sự+ miêu tả. Thông điệp : "Bạn chịu trách nhiệm với chính cuộc sống của bạn. Nếu bạn chỉ ngồi một chỗ chờ ai đó tới cứu bạn, thay đổi bạn hay thậm chí là giúp bạn, thì bạn đang lãng phí thời gian của chính mình. Chỉ bạn mới có sức mạnh để đưa cuộc đời mình tiến lên phía trước”.

13 tháng 12 2019

Thảo Phương, Vũ Minh Tuấn, Trần Thị Hà My, Lâm Khả Vy, Băng Băng 2k6, Sách Giáo Khoa,{__Shinobu Kocho__} , Na Hồng ARMY, Trần Thọ Đạt, Nguyễn Văn Đạt, Linh Phương, Nguyễn Trần Thành Đạt, Mai Nguyễn, Đỗ Hương Giang, trần thị diệu linh, Hoàng Minh Nguyệt, Nguyễn Phương Thảo,...

Câu 1: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: " Một ngày nọ, con lừa của một người nông dân bị ngã xuống đáy giếng khô. Con lừa khóc lóc thảm thiết suốt nhiều giờ đồng hồ trong khi người chủ tìm mọi cách cứu nó. Cuối cùng, người nông dân quyết định rằng con lừa đã già rồi và cái giếng cũng phải được lấp đi, ông không cần phải cứu con lừa nữa. Người nông dân ấy gọi...
Đọc tiếp

Câu 1: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

" Một ngày nọ, con lừa của một người nông dân bị ngã xuống đáy giếng khô. Con lừa khóc lóc thảm thiết suốt nhiều giờ đồng hồ trong khi người chủ tìm mọi cách cứu nó. Cuối cùng, người nông dân quyết định rằng con lừa đã già rồi và cái giếng cũng phải được lấp đi, ông không cần phải cứu con lừa nữa.

Người nông dân ấy gọi hàng xóm đến giúp ông một tay. Họ cầm xẻng và bắt đầu xúc đất đổ xuống giếng. Ban đầu, khi vừa biết chuyện đang xảy ra, con lừa lại tiếp tục khóc than vì tuyệt vọng. Nhưng một lúc sau, người ta rất ngạc nhiên vì nó trở nên im lặng.

Người nông dân nhìn xuống giếng và thật bất ngờ bởi những gì xảy ra trước mắt. Bởi mỗi xẻng đất người ta hất xuống, con lừa lắc người để giũ cho đất bùn rơi xuống và bước lên. Rồi cứ thế, với mỗi xúc đất người ta đổ xuống giếng, con lừa lại rung mình và bước một bước lên trên đống đất. Chỉ một thời gian không lâu sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì con lừa đã lên được đến miệng giếng và vui vẻ thoát ra ngoài."

a, Xác định PTBĐ chính của văn bản trên? Câu chuyện gửi đến thông điệp gì?

b, Hãy tìm một lời dẫn trong văn bản trên.

c, Hãy xác định một trường từ vựng và tìm những từ có trong văn bản thuộc trường từ vựng ấy.

Câu 2: Alex - xan - đơ Granham bell đã từng nói: " Thành công sẽ đến những ai biết rõ mình muốn gì và không bao giờ bỏ cuộc đến kho đạt được điều đó". Trình bày suy nghĩ của em về thông điệp gửi đến từ câu chuyện trên bằng đoạn văn diễn dịch từ 10 - 12 câu

1
13 tháng 12 2019

Thảo Phương, Vũ Minh Tuấn, Trần Thị Hà My, Lâm Khả Vy, Băng Băng 2k6, Sách Giáo Khoa, {__Shinobu Kocho__}, Na Hồng ARMY, Trần Thọ Đạt, Nguyễn Văn Đạt, Linh Phương, Nguyễn Trần Thành Đạt, Mai Nguyễn, Đỗ Hương Giang, trần thị diệu linh, Hoàng Minh Nguyệt, Nguyễn Phương Thảo,...

20 tháng 5 2021

Phép thay thế từ ngữ bạn nhé

25 tháng 12 2021

Phép thế: con lừa => nó

                                           GÀ VÀ ĐẠI BÀNGNgày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.Một ngày kia, trứng nở ra một chú...
Đọc tiếp

 

                                          GÀ VÀ ĐẠI BÀNG

Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.

Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.

"Ồ - đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó".

Bầy gà cười ầm lên: "Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết bay cao".

Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nó điều đó không thể xảy ra. Cuối cùng đại bàng cũng tin điều đó là thật. Rồi đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.

Câu hỏi:

Ý nghĩa, bài học rút ra từ câu chuyện trên là gì?

Nếu em là chú gà trong trường hợp đó, em sẽ làm gì?

-------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới. Năm bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được trao giải Nhất, Nhì, Ba. Giải nhất được tặng thẻ cào điện thoại 30.000đ hoặc 2 tháng VIP; giải Nhì được thưởng thẻ cào 20.000đ hoặc 1,5 tháng VIP, giải Ba được thưởng thẻ cào 10.000đ hoặc 1 tháng VIP. Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 27/4/2018. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 27/4/2018.

6
20 tháng 4 2018

Ý nghĩa chúng ta cần thực hiện ước mơ lí tưởng sống của bản thân nhận ra giá trị thực sự của bản thân và khẳng định nó với mọi người. Không nên vì chút lời chế giễu mà nản chí buông xuôi khiến mình phải hối hận cả đời như chú đại bàng kia đến lúc chết vẫn là thân phận của một con gà 

Nếu là đại bàng em sẽ cố khẳng định mình thực hiện ước mơ hoài bão của mình mặc cho người khác nói gì vẫn không tự ti từ bỏ ước mơ của mình để những kẻ kia phải xấu hổ khi đã xem thường thực lực của đại bàng và để sống với đúng con người bản chất uy vũ thực sự của một con đại bàng chúa tể trời xanh chứ không phải đội lốt núp sau cái địa vị của một con vật vốn ra nhỏ bé và thấp kém hơn mình

20 tháng 4 2018

ko biết???

"Đỗ Hạ Du!"Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía...
Đọc tiếp

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.
Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk ý kiến nhoa !

6
Ký ức tuổi thơCuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập...
Đọc tiếp

Ký ức tuổi thơ

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

2
20 tháng 2 2022

hay đó mik, ủng hộ

15 tháng 8 2024

giống tôi =))) best friend . 

[That's one thing I'm bad at, crazy, ''hahaha, nothing, nothing, nothing and nothing ''=))))]

 

[Je pensais que c'était un accident, le "passé" était toujours au-dessus de ma tête]=))) chỉ là một quá khứ=)))