K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 8 2017

Giả sử lúc vị khách hỏi là buổi chiều. Vì buổi chiều thì người chị luôn nói dối nên đáng ra cô chị phải nói là "Cháu không phải là chị!". Nhưng cả hai đều nhận mình là chị, do đó thời điểm vị khách hỏi hai chị em là buổi sáng và người mặc áo đỏ là cô chị và cô em là người mặc áo xanh.

6 tháng 8 2017

Người mặc đỏ là chị. Người mặc áo xanh là em.

10 tháng 8 2018

A : Cháu là chị bây giờ là buổi trưa

10 tháng 8 2018

A là chị

Lời bài hát Cô Gái Mở Đường chế (Cô gái Facebook)Facebook là nơi khoe thân bán sắcNhững hot girl tăng động khoe hàngVào like đi em up ảnh liềnTrông xấu mặt là chẵng ai ngó đếnƠi biết bao cô gái đang độc thân một mìnhẢnh xinh tươi như Kiều, vào njck em xem hìnhCamera thường như gương phản chiếu.Em xinh em trắng cũng chẵng vấn đềEm ơi xấu có tội ji360 độ vịt hóa thiên ngaCho anh chỉ muốn...
Đọc tiếp

Lời bài hát Cô Gái Mở Đường chế (Cô gái Facebook)

Facebook là nơi khoe thân bán sắc
Những hot girl tăng động khoe hàng
Vào like đi em up ảnh liền
Trông xấu mặt là chẵng ai ngó đến
Ơi biết bao cô gái đang độc thân một mình
Ảnh xinh tươi như Kiều, vào njck em xem hình
Camera thường như gương phản chiếu
.
Em xinh em trắng cũng chẵng vấn đề
Em ơi xấu có tội ji
360 độ vịt hóa thiên nga
Cho anh chỉ muốn kết bạn
Cho anh chỉ muốn kết bạn
Facebook là nơi vui chơi giải trí
Ngắm gái xinh xinh chẵng thiếu gì
làm wen em inbox hỏi liền
Em có phải là nàng tiên giáng thế
Em có tô son phấn sao mặt em mịn màng
Bờ môi em khiêu gợi
Ảnh sexi xinh đẹp
.
Khi vuj hay buồn em luôn tự sướng
Đăng lên facebook gắn thẻ bao người
Thôi em ko có đẹp đâu
Vì xấu nên là chẵng có ai thương
Ôi bao người tán thế mà
Ôi bao người tán thế mà
.
Facebook là nơi lăng xê nổi tiếng
Nhưng hot girl xinh đẹp khắp miền
Điều chơi fabe có SUB thật nhiều
Em sẽ nỗi khi để tivi chiếu
Yêu biết bao cô gái đêm ngày khoe ảnh hàng
Rừng trăm hoa thắm nở chẵng có hoa nào bằng
.
Em way video em đang ngồi hát
Đăng lên Facebook nóng bỏng dân mạng
Em đăng lên những giận hờn
Đăng những vuj buồn để thấy cô đơn
Gái face nhìn wá đăng lòng
Gái face nhìn mà sao wá đăng lòng
.
Camera thường như gương phản chiếu
Em xinh em trắng cũng chẵng vấn đề
Vào like đi em up ảnh liền
Trông xấu mặt là chẵng ai ngó đến
Ơi biết bao cô gái đang độc thân một mình
Ảnh xinh tươi như Kiều, vào njck em xem hình.

1
21 tháng 12 2015

ai thấy hay thì **** cho mình ****

9 tháng 4 2022

>

>

9 tháng 4 2022
10 tháng 1 2016

1 + 8 = 2 + 7 = 3 + 6 = 4 + 5

10 tháng 1 2016

từ các số 1;2;3;4;5;6;7;8 ;ta có

1+8 = 2+7 = 3+6 = 4+5 ( tất cả =  9)

24 tháng 4 2018

kết quả là :

6 chục + 4 đơn vị

:D

18 tháng 4 2018

6 chục + 4 đơn vị

2 tháng 9 2015

mày cũng hay xin tick mà Phạm Trung Hải

2 tháng 9 2015

mệt quà chỉ tại

Nguyễn Trung Hiếu
Quyền lực của lời khenNhững lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba...
Đọc tiếp

Quyền lực của lời khen

Những lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.

Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thầy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.

Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp.

Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời.

Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe – thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.

Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao !

1
8 tháng 9 2015

hay quá bạn. đăng nữa đi