K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 7 2018

Giờ ra chơi, trường ồn như vỡ chợ. Vài nhóm nữ sinh tụ tập dưới tán lá mát rượi của cụ bàng; từng cặp từng cặp bạn nam chơi đá cầu với nhau, trên vai ai nấy đều ướt đẫm ánh nắng; một đám học sinh khác lại ùa đến căn-tin ăn quà vặt;... Cảnh vui tươi, nhộn nhịp đó khó có người học trò nào quên được. Bởi sau mỗi giờ ra chơi lại khiến chúng tôi thấy tinh thần sáng khoái hơn, tràn trề sức lực để có thể học tập tốt hơn.  
+ ướt đẫm ánh nắng: ẩn dụ chuyển đổi cảm giác. (thị giác -> xúc giác) 
+ trường: hoán dụ kiểu lấy vật chứa đựng để gọi vật bị chứa đựng.
 

23 tháng 7 2018

hellu

3 tháng 4 2020

Bạn có giàn ý r thì có thể tự làm được mà 

Bạn nên lấy bác sĩ ý mà làm  , vì nếu lấy bác sĩ thì kiểu như là tả được nhiều hiwn , bài văn nó hay hơn ý

:>>>

Chúc bạn học tốt~

3 tháng 4 2020

Bạn có dàn ý thì hãy cố suy nghĩ làm đi
Việc tốt có thể kể các y bác sĩ hay việc bạn đeo khẩu trang khi ra đường,...
Chúc bạn học tốt!

 

18 tháng 12 2018

Các bạn trả lời nhanh hộ mik đi

18 tháng 12 2018

mk tìm trang 75 đâu có bảng nào

23 tháng 3 2020

Bạn tham khảo nhé !!

Thời học sinh đáng nhớ nhất có lẽ là những trò chơi đầy tinh nghịch. Những giây phút ra chơi sau giờ học đầy căng thẳng là liều thuốc bổ cho tinh thần giúp học sinh chúng em cảm thấy thoải mái và phấn chấn hơn. Cứ mỗi khi bác trống vang lên những tiếng kêu giòn giã, chúng em lại háo hức chạy thật nhanh ra sân trường để hòa mình vào những trò chơi thật thú vị. Khung cảnh sân trường giờ ra chơi lúc nào cũng để lại trong tâm trí em những ấn tượng thật đặc biệt.

Từ các cánh cửa, học sinh ùa ra sân trường như những chú chim non, sân trường bỗng chốc ngập tràn tiếng nói cười và rực rỡ màu sắc bởi màu áo của các bạn. Ông mặt trời trên cao có lẽ cũng bị giật mình bởi tiếng nô đùa, vén màn mây nhìn xuống nhân gian. Cả sân trường nhuộm trong cái nắng vàng rực rỡ. Trên cao, lá quốc kì đang tung bay đầy kiêu hãnh trong gió. Bác phượng già vẫn đứng lặng lẽ ở sân trường, tỏa bóng râm mát để cho chúng em chơi đùa. Sân trường chả mấy chốc đã tràn ngập những trò chơi bổ ích. Đi đến đâu, ta cũng bắt gặp những nhóm học sinh đang tụm năm tụm bảy, chuẩn bị bắt đầu một trò chơi nào đó.

Ở giữa sân trường, các bạn nữ đang chơi nhảy dây. Sợi dây thừng được bện hết sức chắc chắn, hai bên là hai bạn đang cầm hai đầu sợi dây, quăng lên quăng xuống hết sức nhịp nhàng. Còn hai bạn nhảy chính thì đôi chân nhanh thoăn thoắt. Mặt các bạn hớn hở, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi nhưng xem ra chẳng có vẻ gì là mệt. Thỉnh thoảng vài cơn gió mát thổi qua lau khô những giọt mồ hôi trên lưng áo. Những người đứng xem xung quanh đã rất nóng lòng, chuẩn bị sẵn sàng để cùng vào nhảy, đôi mắt dõi theo sợi dây một cách chăm chú.

Ở một góc khác, các bạn nam đang quan tâm đến trò kéo co. Mỗi đội gồm có 5 người, ai cũng cố gắng kéo thật mạnh, thật khỏe để chiếc khăn quàng đỏ ở giữa nghiêng về phía đội mình. Trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng, không đội nào chịu nhường đội nào, các cổ động viên xung quanh hò hét ầm ĩ: “Cố lên! Cố lên”. Được cổ vũ nhiệt tình, những người tham gia như được tiếp thêm sức mạnh, đồng tâm, đồng lòng dốc sức để đem chiến về cho đội mình. Các bạn khác thì đang nắm tay thành vòng tròn để chơi trò mèo đuổi chuột. Người chơi cùng nhau hát bài hát quen thuộc, chú mèo và chú chuột vờn đuổi nhau thật hấp dẫn, chuột chạy trước thì mèo đã ở ngay sau.

Một số bạn thì chọn cho mình một góc yên tĩnh ngồi nói chuyện, đọc sách hay thảo luận sôi nổi về một bài toán khó dưới gốc cây phượng già với những chùm hoa rực rỡ như ánh nắng mùa hạ ấm áp. Mặt các bạn lúc thì đăm chiêu, lúc lại giãn ra và nở nụ cười thật tươi khi khám phá được điều gì thú vị. Vài bạn khác đi với nhau theo từng nhóm, thong thả tản bộ trong khuôn viên trường, ngắm nhìn những đóa hoa đang thi nhau khoe sắc, lắng nghe tiếng hót líu lo của những chú chim đang chuyền cành trên cao. Ba tiếng trống lại vang lên, học sinh lần lượt vào lớp để chuẩn bị cho những tiết học tiếp theo dù vẫn còn lưu luyến. Sân trường một lần nữa lại chìm trong cái vẻ yên ắng, có lẽ cũng nhớ lắm tiếng cười giòn giã của đám học sinh tinh nghịch.

Quang cảnh sân trường giờ ra chơi thật đông vui và nhộn nhịp. Khung cảnh ấy cùng những trò chơi lí thú đã trở thành một kỉ niệm đẹp khó phai trong thời học sinh của em.

học tốt

6 tháng 8 2018

trong mot lan toi bi nga xe bi rach thit ba me  toi an can dua di di benh vien . o day cac co y ta , cac bac sy an can nhe nhang tro chuyen voi toi cho toi do so hon nhung co y ta nhu nhung nguoi me vay rat la hien sau khi co ke chuyen cho toi nghe xong co lien lay ong tim de cho toi ngu thiep di ctoi rat so va nam chat tay co . luc nay bac sybtim cho toi mot lieu rua sach ,vet thuong toi nho khoang 3 mui tim bac sy nhe nhang  chung bi do may vet thuong roi an can may mot cach rat nhe nhang. khi may xong co y ta cho toi mot cai banh co rat thuong toi ,toi phai tim them 3 mui nua cac co nhu la thien thann vay co nhe nhang bang bo lai chan chotoi , co nhe nhang noi nho uong thuoc chuyen  can . khi ra benh vien toi cam thay mk vua gap rat nhieu thien than vay ,co le toi se het so benh vien va ongkim hon thay vi so toi lai thay rat on va ko con so nua 

6 tháng 8 2018

Bệnh viện là nơi em ghét tới nhất! Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh bác sĩ chăm sóc bệnh nhân em đã thay đổi suy nghĩ đó và có một cái nhìn khách quan hơn về bệnh viện.

Vì chủ quan mà em đã bị cảm lạnh. Em được bố mẹ đưa tới bệnh viện gấp vì bệnh tình của em khá nghiêm trọng. Phòng em nằm có tới tám bệnh nhân, phần lớn đều các bạn trạc tuổi em. Nhưng ba mẹ em rất yên tâm khi biết em sẽ được bác sĩ Mạnh Hùng điều trị.

Bác sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng là chữa bệnh rất giỏi. Năm nay, bác sĩ đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người to lớn nhưng tác phong làm việc rất nhanh nhẹn. Mái tóc của bác đã điểm bạc, đôi mắt bác lấp lánh sau tròng kính trắng. Bộ áo khoác dài màu trắng tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Bàn tay của bác tuy to nhưng lại rất mềm và mát. Mỗi lần nghe giọng bác nói chuyện với bệnh nhân, em cảm tưởng như giọng nói của một người cha vừa dịu dàng, vừa ấm áp .

Bác luôn đến từng giường khám và theo dõi sức khỏe cho từng bệnh nhân. Bác đặt tay lên trán em, để một lúc rồi ân cần nói: “Hôm nay, cháu đỡ sốt nhiều rồi đấy. Chịu khó uống thuốc cho mau khỏi. Vài hôm nữa cháu có thể xuất viện, trở lại đi học nhanh thôi. Đừng lo lắng gì cháu nhé!”. Rồi bác quay sang giường kế bên hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có còn đắng miệng nữa không?”. Bác lật áo Long lên, áp ống nghe vào tai, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Rồi bác ấn nhẹ tay lên vùng bụng, bắt mạch cho Long… Một hồi sau, thấy gương mặt bác vui vẻ hẳn lên. Bác bảo Long: “Cháu uống nhiều nước cam vào, chỉ độ vài ngày nữa là khỏi thôi .

Cứ thế, bác sĩ Mạnh Hùng ân cần, tận tụy với tất cả mọi người, bệnh nhân hết thảy đều tin tưởng vào bác sĩ. Ai cũng nói bác sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền.

Em cảm thấy bác sĩ Hùng thật là tốt bụng! Nhờ có bác tận tình chăm sóc mà em mới mau chóng hồi phục . Em thấy quý mến bác ấy rất nhiều!

Tham khảo ở đây nhé

27 tháng 6 2020

Tả người mẹ : Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.

Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!

Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu rằng không có ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này và vì mẹ chính là mẹ của con. “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ….

Tả cơn mưa rào mùa hạ :

Mẹ gọi với vào trong nhà: "Hương ơi, cất quần áo đi con! Sắp mưa rồi!” Em vội vàng chạy ra sân khi những đám mây đen đang xô đẩy nhau phủ kín cả nền trời. Và cơn mưa đầu hạ ập đến, bắt đầu từ những tiếng lộp bộp mỗi lúc một dày thêm trên mái hiên trước nhà. Những cơn mưa rào mùa hạ lúc nào cũng vội vàng như thế.

Nếu không có những đám mây kia, mặt trời chắc sẽ biến cả mặt đất thành giàn hỏa thiêu bởi cái nắng gay gắt, oi bức của nó. Không một cành lá nào chịu đung đưa mà chỉ nằm ủ rũ, im lìm hứng chịu cái nóng.

Mưa mỗi lúc thêm nặng hạt và gió bắt đầu thổi mạnh. Nhìn từ xa mưa như tấm màn trắng đục khổng lồ phủ kín cả đất trời. Trên đường vẫn còn lác đác vài bong người đang gồng mình lên, cố xuyên qua màn nước. Những tia chớp xé ngang bầu trời không quên kéo theo tiếng sấm ầm ầm, rền rĩ.

Rặng cây phi lao trước nhà bị vần vũ trong mưa gió. Bộ dạng ủ rũ lúc trước giờ đã biến mất, chúng như đang dang tay ra đón những tia nước mưa xiên chéo, nhờ mưa bóc đi những lớp vỏ cây đã khô cằn. Mưa vẫn xối xả trút xuống mái hiên ầm ầm như trống dội. Nhìn lũ bạn í ới gọi nhau ra tắm mưa thích thú biết mấy nhưng em còn e dè ánh mắt của mẹ. Bất giác giơ tay ra hứng những giọt nước mưa ran rát nhưng mát lạnh có cái gì tươi mới dường như cũng trỗi dậy trong em.

Nhưng chỉ vài tiếng sau, mưa bắt đầu ngớt dần rồi tạnh hẳn, nước chưa kịp thoát còn đọng lại trên sân thành một vũng lớn. Thế là những chiếc thuyền giấy trắng, đỏ lại bập bềnh trôi nổi trên cái vũng nước mà chúng em tưởng tượng nó như một cái hồ siêu nhỏ. Những tia nắng đầu tiên đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất trước khi lướt qua những giọt nước còn đọng lại trên lá làm nó long lanh lên trong giây lát. Những chú chim chuyền cành khiến những giọt nước mưa còn lưu luyến đọng lại trên những mép lá vội vã rớt xuống rồi nhanh chóng thẩm thấu xuống nền đất. Vạn vật như được tái sinh sau cơn mưa đầu hạ. Những cái cây trút bỏ đi được lớp áo bụi bặm, vẫy tay đón gió. Tiếng xe cộ. Tiếng mọi người cười nói. Và cầu vồng sau mưa.

Mùa hè đến cùng với những cơn mưa mùa hạ tinh nghịch thích đến, thích đi mà không báo trước. Nhưng chắc hẳn những cơn mưa biết rằng mọi vật đều biết ơn sự hiện diện của nó. Và cầu vồng xuất hiện phía chân trời xa xa kia như lời chào tạm biệt đẹp đẽ nhất đến với thế gian mà những cơn mưa rào mùa hạ dù hay vội vã vẫn kịp để lại.

Bài văn tả buổi lễ chào cờ đầu tuần:

Cứ mỗi sáng thứ 2 đầu tuần, em lại háo hức mong chờ được đến trường để tham dự buổi lễ chào cờ. Đối với em, buổi lễ chào cờ có một ý nghĩa rất đặc biệt, nó mang lại cho em cảm giác thiêng liêng khó tả.

Như đã thành thói quen, thứ 2 nào em cũng đến trường sớm hơn thường lệ để chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ. Buổi sáng ngày hôm nay thật đẹp. Bầu trời cao trong xanh vời vợi có vài áng mây trắng bay hững hờ. Ông mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp khắp muôn nơi, vạn vật như căng tràn nhựa sống, tinh khôi và tươi mới. Không khí trong lành, mát mẻ, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thoảng qua tạo cảm giác rất dễ chịu. Cành cây rung rinh trong gió như muốn reo vui, trên cao, những chú chim hót líu lo làm cho khung cảnh thêm tưng bừng, rộn rã.

Lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong gió nhẹ và nắng mai, màu đỏ vốn rực rỡ hôm nay càng rực rỡ hơn. Cả sân trường chìm trong màu áo trắng học trò. Trên vai mỗi người học sinh là chiếc khăn quàng đỏ thắm tượng trưng cho Đội viên. Tiếng trống trường được đánh liền một hồi, các bạn học sinh dừng lại tất cả các hoạt động của mình, chẳng ai bảo ai xếp hàng thật ngay ngắn, đôi mắt ngước nhìn lên phía trên nơi các thầy cô giáo đang ngồi.

Khi cả trường đã ổn định, tiếng hô dõng dạc của bạn tổng phụ trách vang lên: “Nghiêm! Chào cờ! Chào”. Tất cả học sinh và thầy cô giáo đặt bàn tay búp măng lên đầu, ánh mắt nhìn theo lá quốc kì. Một bầu không khí trang trọng, thiêng liêng bao phủ lên toàn bộ ngôi trường. Chào cờ xong, mọi người đồng thanh hát Quốc ca. Ai cũng cố gắng hát to và dõng dạc nhất có thể. Bài hát gợi nhớ về một thời quá khứ vàng son của dân tộc Việt Nam, nhắc nhở chúng em phải kính trọng và biết ơn tới thế hệ đi trước, những người đã ngã xuống để chúng ta có cuộc sống độc lập, tự do như ngày hôm nay.

Sau bài hát quốc ca là đến bài hát đội ca. Bài hát có giai điệu tươi vui làm chúng em không khỏi phấn khởi và tự nhắc mình phải học tập thật tốt để xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ. Cuối cùng, bạn tổng phụ trách lên nhận xét tình hình học tập và thực hiện nề nếp của cả trường trong tuần vừa rồi, khen ngợi những lớp thực hiện tốt, đồng thời phê bình và nhắc nhở một số cá nhân, tập thể về những khuyết điểm còn tồn tại.

Dù giờ chào cờ đã kết thúc nhưng hình ảnh của nó vẫn in đậm trong tâm trí em. Giờ chào cờ không chỉ là một tiết học lí thú mà còn tô đậm tình yêu đối với mái trường, với quê hương, đất nước trong lòng mỗi người học sinh.

Tả khu vườn:

Thứ bảy tuần trước, tôi cùng bố mẹ về quê thăm ông bà. Tôi rất háo hức vì đã hơn một năm rồi tôi chưa về thăm ông bà. Tôi nhớ ông bà, nhớ căn nhà nhỏ và cả khu vườn thân yêu.

Sáng chủ nhật, tôi chạy ra vườn chơi. Quả là một buổi sáng đẹp trời! Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, Mặt Trời uy nghi ngự trị trên cung điện lộng lẫy những tia nắng ngắm nhìn vạn vật.

Bây giờ tôi mới cảm thấy khu vườn này quả là đẹp và có lẽ đẹp nhất vào những buổi ban mai như thế này. Anh Trống Cồ đã cất tiếng gáy, sân nhà rộn rã nhưng trong vườn còn náo nhiệt hơn. Chị Mái mơ dẫn dàn con đi kiếm mồi. Đàn gà con chạy líu ríu quanh chân mẹ, đôi chân phải bước dài ra trông vừa buồn cười, vừa tội nghiệp. Mẹ con chị cặm cụi tìm mồi quanh những đám cỏ còn đẫm sương. Đàn vịt lạch bạch chạy ra ao rỉa lông, rỉa cánh. Tôi ngồi chễm chệ trên đống rơm, ngắm nhìn khu vườn kỳ diệu.

Cây cối lóng lánh sương đêm nên đang rạng rỡ tắm ánh nắng thu chan hòa.

- Chào anh ổi! Khỏe chứ?

- Tôi vẫn khỏe! Còn chú thế nào, chú Mít?

Thì ra cây cối trong vườn đang hỏi thăm nhau. Tôi phải công nhận vườn ông bà

tôi nhiều cây thật đấy. Tôi thích nhất là cây ổi, thân cây khẳng khiu, nứt nẻ. Tuy hình dáng vậy thôi nhưng đến mùa ổi cây lại cho những trái chín vàng ươm, trái ương phơn phớt xanh rờn và ngọt lịm nữa. Dường như trông thấy tôi, nó xòa cành lá như muốn chào mừng.

Cuối vườn, các luống hoa trao đổi hương thơm và khoe sắc. Giàn thiên lý trổ hoa vàng lốm đốm đang nằm dưới nắng trên chiếc giàn xinh xắn mà ông tôi làm. Hoa lan nở từng chùm trắng xóa. Chùm hoa còn đọng lại những giọt sương long lanh như được một bàn tay khéo léo nào đó chạm trên cánh hoa những hạt châu ngọc. Những ngọn lửa cháy lên hập hùng trong tán lá xanh của hàng râm bụt. Hoa hồng kiêu sa. hoa cẩm chướng mùi thơm nồng nồng. Ảnh sáng mạ vàng những đóa cúc giản dị làm cho nó sáng rực lên như những viên kim cương.

Quanh các luống hoa, bướm bay chập chờn. Ong mật, ong vò vẽ đánh lộn nhau để kiếm mật. Rồi Chích chóc bắt đầu huyên náo, vang vang khắp khu vườn là tiếng hót du dương của một cô Họa Mi. "Chích! Chích! Chích!". Chim Chích Bông chăm chỉ bắt sâu trên từng chiếc lá. Bỗng có tiếng cãi nhau chí chóe từ đâu đó:

- Miếng này là của tớ mà! - Một con bồ câu kêu lên.

- Không! Của tớ chứ! Tớ nhìn thấy trước! - Con còn lại nhanh nhảu.

Thì ra chúng đang cãi nhau vè chuyện thức ăn! Ông tôi bảo sáng nào chúng cũng cãi cọ om sòm kể từ khi ông làm chiếc chuồng chim xinh xắn bằng gỗ thông này. Ông thường xuyên đặt thức ăn vào chuồng cho những chú chim mỗi buổi sớm. Trên tán lá, những chú gõ kiến leo dọc thân cây bửa mỏ lách cách trên vỏ.

Chà! Bây giờ tôi mới cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của khu vườn này. Một cảnh vắng mà dung hòa nghìn thứ âm nhạc: Tiếng gió thổi vi vu, chim khẽ gù dưới lá, lá rì rào...

Một tuần trôi qua thật là nhanh. Nhưng trong suốt thời gian này tôi đã hiểu biết thêm về thiên nhiên và nhất là tôi lại thêm yêu khu vườn của tôi.

16 tháng 4 2020

Chủ nhật, em cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa cho gia đình. Hôm ấy, mẹ mặc một chiếc tạp dề màu xanh. Mẹ lấy đồ trong tủ lạnh ra rửa rồi gọt cắt nhanh thoăn thoắt. Chỉ một lát củ, quả đã biến thành những hình thù rất đẹp mắt và dễ thương. Sau khi chuẩn bị các nguyên liệu cho các món ăn, mẹ bắt tay vào nấu nướng. Mẹ bật bếp lên. Đầu tiên là mẹ chiên cá. Cá sôi xèo xèo trên bếp. Với đôi bàn tay nhỏ nhắn, mẹ lật cá qua lại, miếng cá vàng ươm tỏa mùi thơm phức. Tiếp theo là mẹ nấu canh, luộc rau, xào rau. Mẹ làm việc rất tập trung. Khuôn mặt mẹ đỏ hồng, rạng rỡ và tràn ngập niềm vui. Trán lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc xoà xuống trông mẹ rất xinh. Các món ăn đã được nấu xong, mẹ nhanh nhẹn cho đồ ăn ra đĩa và trang trí thật đẹp mắt. Mùi thơm của các món ăn toả ra thơm phức làm cho cả nhà ai cũng thấy đói bụng. Cả nhà ngồi vào bàn ăn thưởng thức thành quả lao động của mẹ.
 

16 tháng 4 2020

Bạn tham khảo nhé

Tả mẹ đang may áo

    Mẹ em thường tự mình cắt may quần áo cho cả nhà. Đầu năm học, mẹ may cho em chiếc áo sơ mi mới. Hôm mẹ may áo cho em, em quấn quýt bên mẹ xem mẹ ráp áo.

    Mẹ em còn trẻ, năm nay chỉ mới ba mươi lăm tuổi. Mẹ có làn da trắng mịn, mắt to, sống mũi thẳng. Dáng mẹ ngồi ở bàn máy may rất chuyên nghiệp vì tuy không phải là thợ may nhưng mẹ em may đồ rất đẹp. Làm việc ở nhà nên mẹ em hay mặc đồ ngắn, áo sát nách và tóc vấn cao cho mát.

    Từ những hôm trước, mẹ đã cắt áo rồi đem đi vắt xổ. Những mảnh vải của thân áo được vuốt phẳng, em chờ đợi mẹ ráp thành áo. Mẹ đeo kính vào rồi mở thùng máy may, mẹ xỏ chỉ vào kim, lắp chỉ ổ thuyền xong mẹ may thử một đường trên mảnh vải vụn. Xong đâu đấy mẹ lấy thân áo ra, giữ thẳng, xem kĩ mặt trái, mặt phải của vải rồi xếp hai thân áo chồng khít lên nhau. Đưa mảnh vải vào chân vịt máy may, mẹ điều chỉnh cần lại mối rồi đạp nhè nhẹ bàn đạp, tay giữ mảnh vải, mắt mẹ theo dõi thân áo đang chạy qua chạy lại dưới chấn vịt máy may. Một tay mẹ giữ mảnh vải, một tay mẹ giữ cần lại mối chỉ của máy may. Cặp kính mẹ đeo trễ xuống sống mũi. Mẹ may ba mảnh của thân áo lại ở chỗ đường ráp vai áo. Cúi nhìn đường chỉ thẳng tắpđều đều, mẹ gật gù: “Cái máy may này may đường chỉ sắc sảo, đẹp thật đó con.” Tiếp theo, mẹ ráp hai tay áo vào thân áo. Lộn chiếc áo ra mặt phải, mẹ cho máy chạy chỉ chần tay áo và sườn áo. Mẹ đo độ rộng của áo rồi cắt lá cổ. Mẹ ủi cổ áo dính vào keo lót rồi ráp cố áo. Mẹ khéo léo nốì ráp cổ áo, lộn phải một cách thành thạo rồi là phẳng cổ áo một lần nữa. Bàn tay thon dài của mẹ vuốt sát mép vải, mắt mẹ nheo nheo sau làn kính trắng. Mẹ cười thích thú, gò má mẹ hồng lên, mắt mẹ sáng long lanh: “Ngày mốt là con mặc áo mới thôi vì mẹ còn đơm khuy và giặt sạch áo.” Nói đoạn, mẹ đưa áo vào chân vịt, may túi áo, lai áo. Thế là chiếc áo đã hoàn tất.

    Dù thời gian eo hẹp, mẹ vẫn thu xếp để may áo cho em. Nhìn mẹ vui sướng khi ráp xong áo, mẹ đẹp lên vì nét rạng rỡ làm sáng bừng khuôn mặt, em thấy thật vui. Em ngắm nhìn chiếc áo, lòng đầy tự hào vì mẹ em rất giỏi, làm gì cũng đẹp và gọn gàng.

    Em rất thích xem mẹ làm việc. Không chỉ thích xem mẹ may áo, em còn thích giúp mẹ làm những việc vặt trong nhà. Niềm vui của mẹ khi may áo cho em lắng đọng trong tim em tình yêu dạt dào của mẹ. Đó là máu thịt nuôi em khôn lớn, là hành trang cho em bước vào đời một cách vững chắc, tự tin.

Chúc bạn học tốt !

Em là cô gái Hậu Giang,
Sinh ra từ phút huy hoàng non sông.
Quê em vùng đất Cửu Long,
Miền Nam anh dũng thành đồng ngày xưa.

Cuộc đời nay tựa như mơ,
Quê hương đất nước từng giờ đổi thay.
Hôm nay đứng ở nơi này,
Ba Đình lịch sử đang đầy cờ hoa.

Con nghe muôn vạn lời ca,
Ngợi ca về Bác Người Cha hiền hòa.
Bác Hồ ơi vị Cha già,
Chúng con nhớ Bác nay ra thăm Người.

Vào lăng viếng Bác Bác ơi,
Lòng con nhớ mãi bóng Người không quên.
Bác ơi Bác ngủ bình yên,
Đồng bào Nam Bắc hai miền nhớ thương.

Bác là muôn vạn tình thương,
Bác là ánh sáng soi đường chúng con.
Cả đời vì nước vì non,
Bao lời Bác dặn chúng con ghi lòng.

Việt Nam một dải non sông,
Ngàn năm con Lạc cháu Hồng dựng xây.
Mai này dời chốn nơi đây,
Lòng con nhớ mãi nơi này Bác ơi.

Chúng con nguyện hứa với Người,
Dựng xây đất nước đời đời phồn vinh.
Nhớ ơn Bác Hồ Chí Minh,
Chúng con nguyện sống trọn tình Bác ơi.

10 tháng 10 2019

1.Theo Lời Bác Dặn



Bốn mươi năm trước Bác "đi xa"
Cả nước đau thương mắt lệ nhoà
Ngoài Bắc mưa tuôn - trời vĩnh biệt
Trong Nam gió nổi - đất chia xa.
Năm châu bè bạn cùng đưa tiễn
Bốn biển đồng bào kính viếng hoa
Thương nhớ Bác Hồ - Dân, Đảng quyết
Làm theo di chúc, nước vinh hoà.


Làm theo di chúc nước vinh hoà
Tự do, độc lập giải sơn hà
Giao lưu thế giới - trời xanh lại
Hội nhập toàn cầu - đất nở hoa.
Xoá đói, giảm nghèo Dân hạnh phúc
Diệt tham, trừ nhũng Đảng tăng đà
Bốn mươi năm chẵn theo lời dặn
Di chúc Bác Hồ - nước tiến xa.


Bài thơ nói về lúc Bác “đi xa” mãi mãi, không chỉ con dân trong nước đau buồn, mà “năm châu bạn bè cùng đưa tiễn”. Khi ra đi Bác có để lại di chúc và muốn mọi người “làm theo di chúc” để đất nước chúng ta ngày càng phát triển và không có những hoàn cảnh nghèo cơ cực nữa.
 

2. Ảnh Bác



Nhà em treo ảnh Bác Hồ
Bên trên là một lá cờ đỏ tươi
Ngày ngày Bác mỉm miệng cười
Bác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhà
Ngoài sân có mấy con gà
Ngoài vườn có mấy quả na chín rồi
Em nghe như Bác dạy lời
Cháu ơi đừng có chơi bời đâu xa
Trồng rau, quét bếp, đuổi gà
Thấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồi
Bác lo bao việc trên đời
Ngày ngày Bác vẫn mỉm cười với em...


Bài thơ này của tác giả Trần Đăng Khoa. Đọc bài thơ trên, chúng ta thấy hình tượng BácHồ đi vào thơ của cậu bé Trần Đăng Khoa một cách gần gũi và hết sức dung dị. Bởi vì Bác rất vĩ đại nhưng đối với thiếu nh iBác như một ông tiên, hiền từ, gần gũi, ấm áp.
 

3. Bác



I
Những trang sử xưa cho con yêu chân thật
Nhân nghĩa của cha ông
Những trang sử xưa cho con tự hào hết mức
Hùng khí non sông
Trong những ngày đầu tưởng đời mình sẽ thiếu Bác
Con tìm về những điều đã gặp
Trong trang sách xưa
Con lại được có Bác! Bác Hồ.
Từ Hùng Vương tính đi
Dài lắm, nhiều khi con chưa đủ hiểu
Những điều cha ông gửi lại cho đời sau
Hôm nay bỗng vào gần với nhau
Những yêu thương, những đau khổ,
Những mốc thời gian ghi vinh quang
Thành giản đơn
Cho hôm nay con gặp cả
Ở ngay trong lòng mình
Cùng lúc nhìn vào thấy vầng trán Bác!


II
Thật sự lớn rồi con biết lo toan nhiều việc
Công việc của con như là biết nói;
Hạt gạo thành rồi nói về một nắng hai sương
Quả ngọt quả ngon nói về mồ hôi, thời vụ
Nhà máy lớn lên trong mùa gian khổ
Rạo rực những tiếng tương lai
Đường mới mở ra không nói về chiều dài
Nói về đích của mình là tuyền tuyến...
Con trở về những điều con hằng nghe xao xuyến
Thấy tất cả cùng nói một nỗi: miền Nam!


*
Hạt gạo, quả ngon là tiếng yêu thương,
Nhà máy là tiếng của niềm chia xẻ,
Con đường là tiếng thân gần hơn cả
Tiếng thiết tha đưa mình tới chốn mình đi
Con nghe, con nghe... để được thấy Bác, Bác Hồ!
(Bác hay nói miền Nam trong tim Bác)
Ôi trong ấy, trong tất cả ấy lại là nhịp tim của Bác
Cái công việc con làm, công việc con yêu!


III
Thật sự lớn rồi con biết gọi Bác
Cho quân thù phải sợ con.
Dù chúng thù ghét con, chúng còn phải hiểu
Bác trong lòng con là khô mấy cũng làm
Bác trong lòng con là gian nan nào cũng vượt
Bác trong lòng con là dù phải là đốt cháy cả Trường Sơn
Cũng phải giết hết giặc!


*
Bác ở trong lòng con rồi, rất thật
Quân thù nhìn con điên cuồng thù ghét
Con thấy lòng mình hiền minh,
Quân thù tấn công con độc ác
Con vẫn lớn lên chân chất dịu dàng
Bác ở trong lòng con rồi! Tóc Bác như bông
Tóc Bác như một vầng nhân nghĩa.


IV
Còn phải thông nhất Bắc - Nam
Mới dồn cả sức làm cho non sông to đẹp
Nhưng có Bác trong lòng
Ôi! Tim con, tim con cứ đập đập dồn
Như thể sắp đến nơi hẹn hò đến!
Con sẽ gặp những điều đẹp hơn hôm nay mộng tưởng
Con cũng không e thẹn rụt rè,
Những cái con gặp con quý hơn hôm nay con nghĩ ra
Con cũng tự nhiên mà đón lấy.
Bởi hôm nay con biết bảo mình
Ngày mai đấy!


Khi quanh con tất cả vẫn hôm nay vậy
Nhìn cây xanh kẻ vô tư có thể hiểu là bình yên
Nhìn bình minh kẻ xa lạ có khi nghĩ đến màu máu
Nhưng con hiểu hôm nay là chiến đấu
Hôm nay là hy sinh.
Và tim con cứ đập dập dồn
Biết chắc ngày mai đang gần lại!
Xúc động lớn và sâu xa đến vậy
Lại từ ngày lòng con
Nơi có ánh mắt như sao của Bác!


Bài thơ “Bác” có tổng cộng 5 chương, mỗi chương nói về một vấn đề riêng, tuy nhiên chung quy lại thì cũng nói về hình ảnh của người cha già vĩ đại của dân tộc đã xả thân vì nước vì dân mà chúng ta mới có thể ấm no, hạnh phúc như hôm nay.





 

4. Bác Hồ Nhắc Nhở Trồng Cây



Ai về bóng mát đường trưa
Xoan lên tám thước nhãn vừa tới vai.
Trồng chen lấy ngắn nuôi dài:
Dứa quây với nhãn, chuối cài với xoan.
Vườn ươm mấy luống song hàng
Mới lên trám nhỏ mịn màng lá tơ.
Gặt mùa phơi thóc vừa khô
Lại nghe Bác Hồ nhắc nhở trồng cây.


Bác lo áo ấm cơm đầy
Chăm nom giấy bút cho bầy cháu thơ...
Biển sông lòng Bác bây giờ
Lại chăm đến gỗ làm kho, dựng trường.
Bác lo đến tủ đến giường,
Chuôi dao trước mắt, con đường mai sau.
Bác đi, tóc bạc điểm màu
Ngẩng trông tứ phía - đếm đầu cây xanh.
Bác khuyên gái giỏi trai lành
Chăm sao vàng gốc tươi nhành mỗi cây.


Mai kia đẵn xuống gỗ này
Song song cánh cửa đẹp tày lứa đôi;
Nhà cao cột sánh vai người
Thơm hương thớ gỗ tạc lời Bác khuyên.


Bài thơ này là lời khuyên nhắc nhở trồng cây để có một môi trường xanh, sạch, đẹp và con người khỏe mạnh. Qua đó tác giả còn có ngụ ý giúp ta nhớ lại hình ảnh Bác Hồ giản dị, ân cần và dạy dỗ ta những điều hay lẽ phải.

 

5. Bác Ơi



Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa...
Chiều nay con chạy về thăm Bác
Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!


Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!


Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời
Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội
Rước Bác vào thăm, thấy Bác cười!


Trái bưởi kia vàng ngọt với ai
Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!
Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm
Quanh mặt hồ in mây trắng bay...


Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi
Năm canh bớt nặng nỗi thương đời
Bác ơi, tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông, mọi kiếp người.


Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau
Nỗi đau dân nước, nỗi năm châu
Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ
Cho hôm nay và cho mai sau...


Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già


Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha
Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.


Bác vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non, trái chín cành
Vui tiếng ca chung hoà bốn biển
Nâng niu tất cả chỉ quên mình.


Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.


Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước...”
Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều


Bác đã lên đường theo tổ tiên
Mác - Lênin, thế giới Người hiền
Ánh hào quang đỏ thêm sông núi
Dắt chúng con cùng nhau tiến lên!


Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn
Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn
Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi
Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn.


Bài "Bác ơi!" là tiếng khóc tiễn biệt, mang ý nghĩa như một bài điếu văn rất cảm động, vừa ca ngợi lòng yêu nước thương dân bao la của Bác Hồ, vừa biểu lộ lòng tiếc thương, ghi nhớ công ơn to lớn của lãnh tụ. Mở đầu bài thơ là tiếng khóc. Bác Hồ qua đời để lại nổi đau thương trong lòng hàng triệu đồng bào ta và bạn bè gần xa. Nỗi đau thương trùm cả cõi đời và cả vũ trụ bao la, mênh mông.
 

6. Cây Bác Hồ



Mười năm về trước chưa sinh con
Khắp cả vùng đây đất xói mòn
Đá sỏi đồi hoang cây chẳng mọc
Xuân về không hé chút mầm non


Vâng theo lời Bác, Tết trồng cây
Từ đấy cành xanh, nhánh biếc đầy
Dương liễu đằng xa, dăng lưới lục
Bạch đàn loang loáng trắng quanh đây


Theo đội con trai cha trồng vải
Hàng vải sum suê gió thổi lùa
Mẹ theo đội con gái đi trồng nhãn
Khóm nhãn ra hoa đã mấy mùa


Các chị em con có bóng xanh
Có chim ríu rít rộn trên cành
Có hoa thơm ngát bay theo gió
Khiến bầy ong kiếm mật vây quanh


Tháng năm ăn vải, tháng sáu ăn nhãn
Nhặt lá vun cành, lượm củi khô
Trưa chơi bóng mát, đêm trăng sáng
Tất cả là ơn của Bác Hồ


Bác mênh mông quá, phải không con?
Như cả đất trời, cả núi non
Như lá hoa bốn mùa tươi tốt
Như rễ sâu tận đáy tâm hồn


Yêu Bác các con chăm đi học
Giữ gìn nụ biếc lá non xanh
Lớn lên góp sức cùng anh chị
Bảo vệ quê hương đất nước mình


Và mỗi lần các con nhớ Bác
Các con im lặng ngẩng đầu lên:
Một vùng ánh sáng soi trên ngọn
Lộng gió từng cao - Bác ở trên...


Bài thơ nói về một người nông dân nghe theo lời Bác Hồ trồng cây và mười năm sau thì đã có kết quả tốt về kinh tế. Bài thơ cũng là lời cảm ơn sâu sắc của người nông dân gửi đến vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.

 

7. Cháu Bác Hồ Là Cháu Oanh Liệt



Cháu Bác Hồ thật là oanh liệt
Giữ bí mật dù chết không khai
Cứu cán bộ khỏi giặc Tây
Các em kháng chiến ngày càng hang


“Cháu Bác Hồ là cháu oanh liệt” đã để hiện được dũng khi của những ngưới lính bộ đội cụ Hồ. Dù cho có đánh đổi cả tính mạng cũng “giữ bí mật” của quốc giả. Xứng đáng là “cháu bác Hồ oanh liệt”.
 

8. Cháu Nhớ Bác Hồ



Đêm nay bên bến Ô Lâu
Cháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác Hồ
Nhớ hình Bác giữa bóng cờ
Hồng hào đôi má, bạc phơ mái đầu
Mắt hiền sáng rực như sao
Bác nhìn tận đến Cà Mau sáng ngời
Nhớ khi trăng sáng đầy trời
Trung thu bác gởi những lời vào thăm
Nhớ ngày quê cháu tan hoang
Lụt trôi, Bác gởi lúa vàng vào cho
Nhớ khi nhà cháu ra tro
Bác đưa bộ đội về lo che giùm
Bác ơi nhớ mấy cho cùng
Ngoài xa Bác có thấu lòng cháu không.
Đêm đêm cháu những bâng khuâng
Giở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu
Nhìn mắt sáng, nhìn chòm râu
Nhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơ
Càng nhìn càng lại ngẩn ngơ
Ôm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn
Bác ơi dù cách núi non
Mà hình Bác vẫn trong lòng không xa
Giặc kia muốn cắt sơn hà
Mà miền Nam vẫn hướng ra Bác Hồ,
Hướng về sắc đỏ ngọn cờ
Về ngày Nam Bắc cõi bờ liền nhau.
Đêm nằm cháu những chiêm bao
Ngày vui thống nhất Bác vào miền Nam.
Cổng chào dựng chật đường quan
Bác đến đình làng Bác đứng trên cao
Bác cười thân mật biết bao
Bác dặn đồng bào cặn kẽ từng câu
Ung dung Bác vuốt chòm râu
Bác xoa đầu cháu, Bác âu yếm cười.
Đêm nay trăng lại sáng rồi
Trung thu nhớ bác cháu ngồi cháu trông
Ngoài xa nghe tiếng trống rung
Nghe những nhi đồng nhảy múa hò reo
Bác chắc cũng nhớ cháu nghèo
Miền Nam đau khổ sớm chiều trông ra.


Hình ảnh Bác hiện lên đẹp như một ông tiên trong truyện cổ tích, gần gũi, thân thương, hiền từ: Mái đầu bạc phơ, đôi má hồng hào, chòm râu dài, đôi mắt hiền mà sáng như sao” được thông qua những chi tiết: “ Cháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác Hồ”; “Nhớ hình Bác giữa bóng cờ”; “Đêm nay cháu những bâng khuâng, giở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu”; “Càng nhìn càng lại ngẩn ngơ”; “Ôm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn”.
 

9. Chúng Cháu Canh Giấc Bác Ngủ



"Trăng vào cửa sổ đòi thơ"
Bác vừa chợp mắt, xin chờ trăng ơi!


Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữa
Trăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu...
Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâu
Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ.


Hỡi ai đó, không được rời đội ngũ
Theo hàng hai, đi lặng lẽ tiến dần
Đừng khóc oà, hãy rón rén bàn chân
Bước nhẹ nữa. Bác Hồ vừa chợp mắt
Bác nằm đó, bộ ka-ki Bác mặc
Chưa kịp thay, Người vừa ngả lưng nằm.
Nếu ta đoán không lầm; Bác mới đi thăm
Một xóm thợ, xem nơi ăn chốn nghỉ...
Nhưng không phải – vì khi ta ngắm kỹ
Trên má Bác Hồ còn in dấu chiếc hôn
Các cháu nhi đồng lớp học đầu thôn
Được Bác ghé thăm, Bác cho bá cổ...


Hỡi ai đó, cắn chặt môi, hãy cố
Đừng để cho tiếng nấc động tai Người.
Bác Hồ vừa chợp mắt ngủ đó thôi
Trước giường Bác, ta nghẹn ngào đứng ngắm
Mái tóc Bác lẫn với mầu gối trắng
Râu Bác thưa cũng bạc trắng một mầu,
Ta muốn làm con nhỏ vuốt chòm râu
Từng sợi bạc dãi dầu sương, nắng, gió.
Đôi dép lốp như cùng ta kể rõ
Người quên Người, dành hết thảy cho ta!
Từ có Bác Hồ, thêm rạng rỡ ông cha
Tên của Bác đẹp thắm trang lịch sử.
Ta đứng lặng trước giấc Người yên Ngủ!
Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữa
Trăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu...
Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâu
Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ.


Hỡi ai đó, đừng gục đầu ủ rũ
Bác dặn ta: nhớ Bác phải vươn mình
Giường Bác nằm chiếu sáng giữa trăng thanh,
Chiếc giường một suốt đời, ta nhớ mãi...
Cạnh nách Bác, đồng chí đi bên ơi, có phải
Ta nhìn như chiếc quạt Bác hay dùng
Chiếc quạt quê nhà, Bác vẫn giắt lưng!
Cùng với khúc ca dao ngọt ngào, Bác thuộc.
Bên gối Bác còn ấm lời non nước
Ánh hào quang sông núi tụ trên mình
Bác chan hoà như biển lớn mông mênh
Hồn dân tộc kết tinh hồn thời đại...


Hỡi ai đó, như trẻ thơ khóc mãi
Hãy lau khô đừng để lệ chảy tràn
Bác không muốn ta chìm trong biển lệ khóc than
Trước khi ngủ, Bác dặn dò tha thiết
Vầng trán Bác in giấc mơ tuyệt đẹp!
Hãy đọc trong mi mắt khép: nụ cười,
Bác Hồ nằm, tay không để buông xuôi
Đặt trước ngực như khi Người dạo mát.
Ôi ta nhơ hai bàn tay của Bác
Vỗ nhịp cho cả nước hát Kết Đoàn.
Ngày mai đây khi giải phóng Miền Nam
Cả nước hát, vắng bàn tay Bác vỗ...
Ta đứng lặng trước giấc Người yên ngủ!
Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữa
Trăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu...
Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâu
Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ.


Hỡi ai đó, từ Cà Mau về đủ
Tạm dừng bên nhường bước bạn bè xa
Hỏi có ai giàu hơn Bác Hồ ta
Người chợp mắt, cả năm châu cùng đến
Trên giường Bác, chúng tôi không thắp nến
Đã có trăng sao ôm ấp quanh Người
Bác yêu trăng như yêu một con người
Trong thơ Bác, trăng với hoa là bạn
Giao thừa tới từ nay đâu tiếng Bác
Chúc đồng bào chiến sĩ, giọng ngân vang
Giọng của Bác Hồ làm ấm cả không gian
Nghìn thế hệ mai đây còn ấp ủ...


Hỡi ai đó, xiết chặt thêm đội ngũ
Người vẫy ta kia, môi Bác mỉm cười
Bác giữa Ba Đình rực rỡ nắng tươi
Trong tim óc chúng ta, Người vẫn sống
Bác dẫu ngủ, kẻ thù đừng hy vọng
Ánh sáng Hồ Chí Minh mãi mãi soi đời
Bác thức tỉnh ta: giữ lấy kiếp người
Ta thức tỉnh, nguyện bên Người vĩnh viễn
Xin Bác ngủ giữa dòng đời lưu luyến
Với Mác Lênin, giấc ngủ nghìn đời
Chúng cháu canh giấc Bác ngủ, Bác Hồ ơi...


Tác giả của bài thơ "Chúng cháu canh giấc Bác ngủ, Bác Hồ ơi" đã mượn lời người chiến sỹ Cảnh vệ cất lên lời vĩnh quyết "Xin Bác ngủ giữa lòng đời lưu luyến/ Với Mác Lênin, giấc ngủ nghìn đời/ Chúng cháu canh giấc Bác ngủ, Bác Hồ ơi…". Thể hiện nỗi niềm thương tiếc khôn nguôi khi Bác ra đi mãi mãi…



10. Chúng Con Chiến Đấu Cho Người Sống Mãi Việt Nam Ơi



Đường dài đi giữa Trường Sơn
Nghe vọng bài ca đất nước


Đất Nước
Bốn ngàn năm không nghỉ
Những đạo quân song song cùng lịch sử
Đi suốt thời gian, đi suốt không gian
Sừng sững dưới trời anh dũng hiên ngang


Đất Nước
Của những câu chuyện đều làm ta rưng rung nước mắt
Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt
Trên mỗi con đường mỗi thôn xóm ta qua
Từ non ngàn cho tới biển xa


Đất Nước
Của thơ ca
Của bốn mùa hoa nở
Đọc trang Kiều tưởng câu hát dân gian
Nghe xôn xao trong gió hội mây ngàn


Đất Nước
Của những dòng sông
Gọi tên nghe mát rượi tầm hồn
Ngọt lịm những giọng hò xứ sở
Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhung lụa


Đất Nước
Của những người mẹ
Mặc áo thay vai
Hạt lúa củ khoai
Bền bỉ nuôi chồng, nuôi con chiến đấu


Đất Nước
Của những người con gái con trai
Đẹp như hoa hồng cứng như sắt thép
Xa nhau không hề rơi nước mắt
Nứơc mắt để dành cho ngày gặp mặt


Đất Nước
Của Bác Hồ
Của óc thông minh và lòng dũng cảm
Của những đèn pha cách mạng
Soi sáng chân trời xuyên suốt đại dương




Ôi tuổi thanh xuân
Mang bốn ngàn năm lịch sử trong tim
Ta sung sướng được làm người con Đất Nước
Ta băng tới trước quân thù như triều như thác
Ta làm bão, làm dông
Ta lay trời chuyển đất
Ta trút hờn căm để làm nênnhững vinh quang bất diệt
Giáng xuống quân thù như sấm sét không nguôi
Sức mạnh bốn ngàn năm đã biến thành bão lửa ngút trời


Đất Nước
Ta hát mãi bài ca Đất Nước
Cho tuổi thanh xuân sáng bừng lên như ngọc
Cho mắt ta nhìn tận cùng trời
Và cho chân ta đi tới cuối đất
Ôi! Tổ quốc mà ta yêu quý nhất
Chúng con chiến dấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi!


Bài thơ là một lời quyết tâm, thể hiện dũng khí của người chiến sỹ khi ra trận, sẵn sàng chiến đấu, hy sinh vì tổ quốc, vì công ơn của Bác Hồ. Mặc dù hiện tại Bác đã không còn cùng chúng cháu để chinh chiến nữa nhưng những lời Bác dạy vẫn mãi sáng muôn đời.





 

11. Con Đã Về Nơi Bác Ở Ngày Xưa



Con đã về nơi Bác ở ngày xưa
Đường biên giới rậm dài đá dốc.
Nơi Bác hôn nắm đất giữa nương ngô.
Ôi! năm đất về với tay "Người" dựng nước.


Giữa rừng núi còn dấu chân giặc cướp.
Lán ẩn cheo leo, rải rác hốc thông già.
Cỏ bấu ngâm đầy cho dòng suối trôi qua
Suối rửa miếng ăn người dân đói khổ.


Bác về, mời cụ "Các Mác" về, trên núi đá
Trong cả lòng hang, Bác tạc tượng người.
Như tạc niềm tin cho con cháu đời đời
Từ thẳm rừng sâu ngời lên chủ nghĩa.


Noọng gái nào năm xưa gạt lệ?
Địu chăn về, lo hang gió mông mênh.
Noọng đâu biết: trời tháng tám từ dây xoá mù.
Mới hé
Và cũng tự nơi đây ươm sắc nắng Ba Đình.


Dòng suối âm u hồng dậy ánh bình minh.
Mang tình cảm Lê-nin tràn đất nước.
Dòng suối từ ba mươi năm trước.
Từng đau gót chân thương, qua, lại đôi bờ.


Đàn cá về đớp hạt cơm ngô.
Bơi hớp cả lời thơ cảm khái.
Ta mượn gương xanh lẵng lại
Buổi chiều nào râu Bác trắng ưu tư?
Để đến hôm nay thuỷ điện ngợp bờ.
Khắp nẻo rừng cao, trào ra ánh sáng.


Tác giả bài thơ đã về lại nơi Bác Hồ kính yêu của chúng ta ở khi xưa, và cảm nhận thấy được sự khổ cực,chịu biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ của Bác thời bấy giờ. Qua đó thể hiện sự cảm động, lòng biết ơn sâu sắc đến sự hy sinh cao cả của vị cha già dân tộc.

 

12. Con Đường Rợp Bóng Hồ Chí Minh



Tôi lớn lên giữa một thời mất nước
Người thanh niên lúc ấy biết gì đâu
Mắt chỉ thấy một hoàng hôn phía trước
Bài học đầu tiên mấy điệu thơ sầu


Người đã đến và bàn tay sáng tạo
Dắt toàn dân làm cách mạng thành công
Người tiếp tục những Trưng vương, Hưng Đạo
Người hoàn thành những Lê Lợi, Quang Trung


Hồ Chí Minh đây ngôi sao chỉ hướng
Ngọn hải đăng trên sóng vạn trùng khơi
Trong chói lọi của ngọn cờ lý tưởng
Tôi nhìn ra rạng rỡ những chân trời


Ôi những tiếng lần đầu đầy ánh sáng
Đẹp diệu kỳ như chân lý đơn sơ
Tiếng “đồng chí”, “đồng bào” và tiếng “Đảng”
Ta có thêm hai tiếng “Bác Hồ”




II


Giặc Pháp xâm lăng lần thứ hai lại đến
Bác gọi toàn dân đoàn kết chống xâm lăng
Ôi lời Bác những ngày đầu kháng chiến
Vang trong lòng dân tộc đến nghìn năm


Tôi từ giã nhà trường, từ giã mẹ
Nhập đoàn quân theo tiếng gọi thiêng liêng
Qua ruộng lúa vườn rau, qua tuổi trẻ
Con đường ra mặt trận cỏ xanh thêm


Xưa yêu cảnh, ngày nay yêu đất nước
Mơ một lưng đèo, nhớ một giòng sông
Trái tim cũng khác xa buổi trước
Lần đầu tiên gắn bó với công nông


Bác chỉ cho chúng ta đâu là mục đích
Sống vì ai và chết vì ai
Câu thơ đẹp là câu thơ có ích
Uống tự nguồn những suối ngọt ban mai




III


Em ở ngoài này cá nhân xuất sắc
Anh ở trong kia giết giặc lập công
Tình cảm lớn như lửa nồng không thể tắt
Chiếu hai miền hình ảnh Bác soi chung


Bác nói: Vì miền Nam ruột thịt
Mỗi một người phải làm việc bằng hai
Và toàn dân từ Nam đến Bắc
Cùng đánh cho giặc Mỹ chạy dài


Bác dạy ta yêu cuộc đời tập thể
Để hạnh phúc chung trên hạnh phúc riêng mình
Bác thắt chặt mối tình quốc tế
Giữ trong ngần chủ nghĩa Marx - Lenin


Nắm tay nhau những thế hệ Việt Nam
Đến mừng Bác bảy mươi lăm tuổi
Dâng Bác hôm nay tinh thần những Nguyễn Viết Xuân, Nguyễn Văn Trỗi...
Như hôm qua những Phan Đình Giót, Bế Văn Đàn...




IV


Bác Hồ ơi cháu từ khi biết Bác
Thuở đang xanh của lứa tuổi hai mươi
Nay tóc cháu bắt đầu xen sợi bạc
Hai mươi năm. Lứa tuổi bốn mươi rồi


Con lớn cháu đã quàng khăn quàng đỏ
Vào đội thiếu niên, chào ảnh Bác trang nghiêm
Học hết lớp vỡ lòng, con bé nhỏ
Suốt ngày ca: “Bác của chúng em...”


Cháu không khỏi có lần vấp váp
Nhưng cháu vẫn hướng cả lòng theo Bác
Trải bao năm xuống bể lên ngàn
Trước con đường vinh quang chống Pháp
Nay con đường chống Mỹ vinh quang
Cháu khắc sâu trong tim lời Bác dặn
Nguyện sống theo lời Bác trọn đời mình
Trên con đường rợp bóng Hồ Chí Minh


Người đã lãnh đạo dân tộc Việt Nam vượt qua mọi gian lao, thử thách để lên đến đỉnh cao vinh quang của thời đại. Từ chuyện đi đường tưởng như rất đỗi bình thường, người chiến sĩ cộng sản lão thành Hồ Chí Minh đã dạy chúng ta một bài học nhân sinh thiết thực và bổ ích.

 

13. Con Viết Bài Thơ Dâng Bác



Vui sao giữa những ngày gian khổ
Bác bỗng về đây với chúng con
Tờ báo mới thơm mùi mực mới
Đến với con qua lớp lớp Trường Sơn


Con nhìn Bác nghẹn ngào không chớp mắt
Bác Hồ đây, Cha của chúng con đây!
Bác vẫn khoẻ hồng hào, trông rắn chắc
Hơn thuở đầu tiên Bác đứng giữa lễ đài!


Con nghe nói năm xưa Bác ra mặt trận
Cũng ruột nghé gạo đầy, cũng ống muối, ba lô
Giữa Hà Nội tươi vui đẹp màu áo sắc cờ
Bác vẫn giản đơn như cuộc đời bộ đội
Vẫn đôi dép cao su bốn mùa không thay đổi
Vẫn bộ đồ ka-ki quen thuộc, bạc màu
Mẹ hiền ơi! từng hạt thóc cọng rau
Nuôi con lớn thuở nước non còn nô lệ
Mẹ có biết đâu ngày nay con có Mẹ
Yêu thương con hơn máu mủ ruột rà
Mẹ không còn nhưng con mẹ đẻ ra
Đã lớn lên do tay Người dìu dắt
Con nhớ như in từng lời của Bác
Tiếng nói quê hương trong tiếng nói một người!
Con đếm được từng nhịp tim Bác đập
Dù giữa hai miền còn giới tuyến ngăn đôi
Trong xà-lim trước lưỡi lê máy chém
Hàng vạn chúng con đã thấy Bác bên mình
An ủi, vỗ về, tiếp sức đấu tranh
Dù đến cuối cuộc đời chưa gặp Bác
Đồng chí Cống, đồng chí Thuần, đồng chí Xuân Thu
Và muôn ngàn anh chị khác
Trước giờ chết, hiên ngang không khuất phục
Vẫn hô to: "Hồ Chủ tịch muôn năm!"


Có những em con chưa thấy Bác bao giờ
Trong giấc ngủ vẫn mơ chòm râu bạc!
Vẫn níu áo chú cô hỏi thăm ngày thống nhất
Vẫn làm dấu từng ngày trên bìa sách của ba
(Ba ở ngoài kia chắc đã gặp Bác Hồ
Nhất định ngày mai ba sẽ về với Bác)


Ngày mai tan lũ quân thù đế quốc
Chúng con sẽ về quanh Bác, Bác ơi!
Băng bó đau thương, xây dựng lại cuộc đời
Như muôn mạch máu li ti trở về tim vĩ đại
Con sẽ hôn những bàn tay thân ái
Gục đầu lên gối Bác, khóc như xưa
Thuở đầu tiên nghe tiếng nói Bác Hồ
Bác là tất cả trong lòng con, nửa nước!


Bài thơ này thật giàu hình ảnh, giàu cảm xúc. Mấy ai đọc bài thơ mà không thấy rung động trong lòng. Bằng cách sử dụng điêu luyện những biện pháp tu từ một cách sáng tạo, tác giả đã thể hiện tình cảm ngọt ngào đằm thắm lại rất giản dị chân thành đối với Bác.

 

14. Ông Cụ Đến Làng Tôi



Có ông Cụ đến bản tôi
Nghe nói ông Cụ làm to lắm,
Ông chủ nhiệm Việt Minh chạy lên phía ngược để đón
Anh chủ tịch ra đầu bản dẫn đường
Bà hội trưởng phụ nữ sửa soạn nhà rộng có giường
Cụ tổ phó phụ lão sắm ấm trà có chén.


Nhưng ông Cụ lại đi từ phía xuôi đến
Vào các nhà bé nhất ở cuối bản hỏi thăm
Hỏi cách nuôi gà, hỏi cách làm nương
Như một người đi thăm pí-noọng
Ông cụ gấp cho em bé một cái lọng
Uống nước với người già bằng cái ống bương
Rồi khuyên bảo dân vào du kích giữ bản mường
Và bảo nên làm thêm súng kíp
Nên trồng thêm lúa Nam Ninh, trồng thêm bắp...


Quần xắn ống cao, chân đi đôi dép
Chiếc áo chàm vá hai miếng ở vai
Trán cao lắm, mắt sáng, râu thưa hơi dài
Khi nói chuyện hay ví câu hát lượn
Ông chủ nhiệm mời Cụ lên nhà rộng
Cụ lắc đầu nói: "Lòng rộng mới quý hơn
Sau này kháng chiến thành công
Chúng ta làm cho nhà nào cũng rộng".
Cụ tổ phó phụ lão dắt ra con ngựa giống
Mời Cụ đi, Cụ nói:"Tôi không quen.
Để ngựa mà tải đạn, tải lương
Cho bộ đội đang cần ngoài mặt trận
Mỗi con ngựa bằng ba người gánh nặng..."


Ông Cụ đi, cả bản chạy theo
Cán bộ không nói hở nửa điều
Nhưng chúng tôi đều biết ông Cụ là Bác Hồ kính mến
Khi nào Bác lại đến?
Thân như người nhà, mong Bác chớ ốm, dân lo.


Bài thơ “Ông Cụ Đến Làng Tôi” này với hình ảnh ông cụ là Bác Hồ kính yêu của chúng ta. Mặc dù Bác được xem là chức vụ to lớn nhưng vẫn rất ân cần, giản dị với những người trong làng, và như vậy tác giả có tình cảm đặc biệt với Bác và cầu mong Bác luôn mạnh khỏe.

 

15. Viếng Lăng Bác



Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng


Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...


Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!


Mai về miền Nam, thương trào nước mắt
Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.


Tác giả đã truyền dược cảm xúc của mình đến với người đọc chính bởi cảm xúc của cả đồng bào Nam bộ nói riêng cùa dân tộc nói chung. Chúng ta những cháu ngoan của Bác Hồ cũng xin nguyện như Viễn Phương làm cây tre trung hiếu, làm bông hoa đẹp, làm tiếng chim hay và làm muôn ngàn công việc tốt để dâng lên Người.
 

16. Về thăm nhà Bác



Về thăm nhà Bác, làng Sen
Có hàng râm bụt thắp lên lửa hồng
Có con bướm trắng lượn vòng
Có chùm ổi chín vàng ong sắc trời.
Ngôi nhà thuở Bác thiếu thời
Nghiêng nghiêng mái lợp bao đời nắng mưa
Chiếc giường tre quá đơn sơ
Võng gai ru mát những trưa nắng hè.
Làng Sen như mọi làng quê
Ngôi nhà lẫn với hàng tre bóng tròn.
Kìa hàng hoa đỏ màu son,
Kìa con bướm trắng chập chờn như mơ.
 

17. Theo Chân Bác



Anh dắt em vào cõi Bác xưa
Đường xoài hoa trắng nắng đu đưa
Có hồ nước lặng sôi tăm cá
Có bưởi cam thơm, mát bóng dừa.


Có rào râm bụt đỏ hoa quê
Như cổng nhà xưa Bác trở về
Có bốn mùa rau tươi tốt lá
Như những ngày cháo bẹ măng tre....


Nhà gác đơn sơ, một góc vườn
Gỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơn
Giường mây chiếu cói, đơn chăn gối
Tủ nhỏ, vừa treo mấy áo sờn.


Máy chữ thôi reo, nhớ ngón đàn
Thong dong chiếc gậy gác bên bàn
Còn đôi dép cũ, mòn quai gót
Bác vẫn thường đi giữa thế gian...


Bụt mọc dầm chân đứng đợi ai
Quanh hồ thấp thoáng bóng hôm mai
Ngọn đèn kia thức bên ai đó
Mà dạ hương còn phảng phất bay!


Ô vẫn còn đây, của các em
Chồng thư mới mở, Bác đang xem
Chắc Người thương lắm lòng con trẻ
Nên để bâng khuâng gió động rèm...


Con cá rô ơi, chớ có buồn
Chiều chiều Bác vẫn gọi rô luôn
Dừa ơi, cứ nở hoa đơm trái
Bác vẫn chăm tay tưới ướt bồn


Ôi lòng Bác vậy, cứ thương ta
Thương cuộc đời chung, thương cỏ hoa
Chỉ biết quên mình, cho hết thảy
Như dòng sông chảy, nặng phù sa.


Như đỉnh non cao tự giấu hình
Trong rừng xanh lá, ghét hư vinh
Bác mong con cháu mau khôn lớn
Nối gót ông cha, bước kịp mình.


Ta vào thăm Bác, gặp Lê-nin
Trán rộng yêu thương, dõi mắt nhìn
Người đến cùng ta, ngồi với Bác
Như hình với bóng, một anh linh.

 

18. Em Gặp Bác Hồ



Có ai se sẽ ngồi xuống đầu giường
Đưa bàn tay mát như kem sữa
Xoa lên trán em đang dịu lửa
Vuốt lên mắt em đang bớt mờ
A, Bác Hồ!
Bác Hồ ta đó!
Bác mặc tấm áo ka ki
Bàng bạc sương rừng Pắc Bó
Trán Bác có ngôi sao
Thảo nào Bác đi đêm không lạc Bác ơi, Bác!
Bác cười rung rung chòm râu
Mắt Bác sao mà thương thế
Tóc Bác thơm lừng gió bể
Thơm nắng đường xa
Bác cho em nhiều quà
Và khen dạo này em béo khỏe
Hơn ngày xưa nhiều
Cúc áo em bị đứt từ chiều
Đêm phanh ra, hở ngực
Bác đắp vào cho em
Rồi Bác ra rất êm
Bác đi! Bác đi rồi!
Em bỗng oà lên khóc
Tỉnh dậy thấy ướt đầm mái tóc
Nhìn xem Bác có đâu đây,
Chỉ thấy đầy trời đèn sáng, mưa bay
Người người lặng im đi viếng Bác
Bóng đèn rưng rưng nước mắt...
Đúng rồi
Bệnh viện em vừa truy điệu Bác chiều nay
Nhưng Bác chỉ yên nghỉ ban ngày
Chứ ban đêm là Bác rời linh cữu
Bác chào chú đứng gác
Rồi đi vòng quanh khắp trên thế giới
Để chăm sóc trẻ con
Nhất là đứa nào phải nằm trong bệnh viện..




 

19. Đêm Nay Bác Không Ngủ



Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ.
Lặng yên bên bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh xơ xác.
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm.
Rồi Bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình dật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng.
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ :
- Bác ơi ! Bác chưa ngủ ?
Bác có lạnh lắm không ?
- Chú cứ việc ngủ ngo
Ngày mai đi đánh giặc
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn bồn chồn.
Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lám dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi.
... Lần thứ ba thức dậy
Anh hoảng hốt giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc.
Anh vội vàng nằng nặc :
- Mời Bác ngủ Bác ơi !
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi ! Mời Bác ngủ !
- Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không an lòng.
Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn.
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt !
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sáng mau mau.
Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác.
Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.

 

20. Người



Một người không Phật mà rất Phật
Không tắm Hoàng Hà tắm sông Lam


Một người rất Mác mà ngoài Mác
Nghèo như chút nhút ngọt như cam


Một người quốc tế vì dân tộc
Một lòng sau trước nghĩa kết đoàn


Một người hóa thân thành dân nước
Không là thần thánh chẳng vua quan


Một người ấp ủ bao khao khát
Như mọi con người ở trần gian


Cuộc đời vạn biến mà không khác
Một người toàn vẹn chỉ Việt Nam

 

21. BÁC ƠI!



Tiếng Bác gọi non sông Tổ Quốc
Toàn nhân dân bó đuốc một lòng
Giữ gìn mảnh đất Cha Ông
Chưa đánh tan giặc quyết không trở về


Bao lớp trẻ lời thề ghi khắc
Giữ yên bình từ Bắc Vô Nam
Đạn bom khói lửa ngập tràn
Vững vàng tay súng gian nan chẳng sờn


Tình gắn bó keo sơn một dải
Quyết tiến lên giữ lại quê hương
Lời ca theo khắp nẻo đường
Tiếng Người vang vọng yêu thương dạt dào


Nỗi nhớ Bác làm sao nguôi được
Ngày tháng năm xuôi ngược dòng người
Muôn ngàn màu sắc hoa tươi
Về đây hội tụ bên Người kính yêu.



 

22. TRỒNG CÂY LẠI NHỚ ĐẾN NGƯỜI



Nhớ năm ấy Bác trồng cây vú sữa
Ấm tình Người chan chứa những yêu thương
Miền Nam ơi xa biết mấy dặm đường
Bác mong nhớ đêm trường nằm không ngủ


Cây đã lớn trổ hoa đơm đầy nụ
Công ơn Người âp ủ trái tim con
Thời gian trôi bóng hình Bác mãi còn
Trong nhân loại mốc son trang sử mới


Ngày thống nhất lòng hân hoan phấn khởi
Bài tuyên ngôn mang tới những niềm vui
Chiến tranh qua chung tay đã đẩy lùi
Nhìn cây lớn ngậm ngùi thương nhớ Bác.

 

23. Nhớ Bác



Bác Hồ vĩ đại kính yêu
Vì dân vì nước trải nhiều gian truân
Ước mong đất nước vào xuân
Nở hoa độc lập đường hoàng tiến lên


Xứng danh con cháu Rồng Tiên
Cả đời chẳng được ngủ yên giấc nồng
Trái tim rộng mở mênh mông
Ngàn sau nhớ mãi tấm lòng hiếu trung


Tai ương gian khổ nghìn trùng
Tấm gương trong sáng riêng chung vẹn gìn
Vẫn luôn nuôi dưỡng niềm tin
Giấc mơ Tổ quốc khắc in dạ Người


Bác ơi yên nghỉ đi thôi
Biển trời sông nước hát lời ngợi ca
Tre xanh trăng đẹp muôn hoa
Chở che ru ngủ người Cha tuyệt vời.


Học làm theo Bác khắp nơi
Dù rằng việc nhỏ chớ coi tầm thường
Quan tâm xây dựng quê hương
Sánh vai cường quốc mở đường tiến lên.



 

24. HỒ CHÍ MINH ĐẸP NHẤT TÊN NGƯỜI



Hồn đất mẹ, THÁP cao định hướng
Tâm Bác Hồ, MƯỜI trượng uy nghi
Ngàn thu tươi ĐẸP diệu kỳ
Quê hương thống NHẤT khắc ghi mọi nhà


Tư tưởng Bác BÔNG hoa rực rỡ
Tâm trí Người, SEN nở ngát hương
Sáng soi đất VIỆT dặm trường
Bắc miền kính trọng, NAM phương thắm tình


Dân hết khổ, ĐẸP xinh, chân thật
Toàn quốc ta NHẤT nhất một lòng
Non sông CÓ Bác hoà đồng
Khắc danh trang sử, TÊN trong sách dày


Ngời ân đức, BÁC nay còn mãi
Trọng nghĩa nhân HỒ hởi mọi miền
THÁP MƯỜI ĐẸP NHẤT BÔNG SEN
VIỆT NAM ĐẸP NHẤT CÓ TÊN BÁC HỒ.









 

25. THÁNG NĂM NHỚ BÁC



Mùa hè đến, tháng năm nhớ Bác
Cây Phượng hồng xào xạc ngoài sân
Hè về rộn tiếng ve ngân
Bằng lăng hoa tím tần ngần nhớ ai


Thủ đô buổi sớm mai đẹp lắm
Nắng Ba đình tô thắm màu cờ
Người cho con những ước mơ
Ân tình của Bác từng giờ đậm sâu


Con nhớ mãi những câu Bác nói
Nghĩa đồng bào soi rọi non sông
Cùng nhau chung một chữ đồng
Tự do độc lập quyết không xa rời


Có Đảng Bác chân trời rộng mở
Với đức tin nằm ở lòng dân
Khó khăn vất vả trăm lần
Khơi nguồn sức mạnh khi cần đứng lên


Bác đã dạy xây nền dân tộc
Phải chăm cho thân gốc vững bền
Ai ơi hãy nhớ đừng quên
Việt Nam hùng mạnh đi lên xứng tầm.



 

26. TÔI NÓI ĐỒNG BÀO NGHE RÕ KHÔNG?



Tàu chở Bác xa bến Nhà Rồng
Bởi lời vẫy gọi của non sông
Mang theo lý tưởng người cao cả
Tìm kiếm tự do cứu cộng đồng.


Lao tù gian khổ chẳng sá chi
Khuyến dụ, răn đe chí thép ghì
Một trái tim hồng soi đất Việt
Đường cách mạng dài Bác cứ đi.


Sống cho lý tưởng cứu nước nhà
Mặc nghìn gian khó, vạn phong ba
Con đường cứu nước mang tên Bác
Hồ Chí Minh ơi! Thật thiết tha.


"Tôi nói đồng bào nghe rõ không ?"
Tiếng Bác thân thương đọng cõi lòng
Tuyên ngôn Bác đọc ngày xưa ấy
Vẫn vọng muôn đời với núi sông.

 

27. NHỚ NGÀY SINH NHẬT BÁC HỒ



Bao năm Bác đã đi xa
Tình thương yêu mãi đậm đà trong tim
Nhớ khi Đất Nước nổi chìm
Bác như ngọn đuốc đi tìm tự do


Thương dân Người đã dặn dò
Đoàn kết thống nhất chăm lo đói nghèo
Một lòng tin Đảng đi theo
Chung tay xây dựng thoát nghèo vươn lên


Biên cương Tổ Quốc vững bền
Quân dân quyết trí làm lên cơ đồ
Mừng ngày sinh nhật Bác Hồ
Toàn dân toàn Đảng hãy hô lời Người


Xây dựng cuộc sống đẹp tươi
Tự do độc lập như Người hằng mong .!....





 

28. NHỚ BÁC HỒ



Bác nay tuy đã đi xa
Trong tim Bác muốn nước nhà phồn vinh
Một thời bom đạn điêu linh
Hôm nay đất nước chuyển mình Bác ơi


Ngày sinh, con cháu bồi hồi
Tổ Quốc vẫn nặng những lời ghi ơn
Bao năm bão đạn sóng cồn
Quân thù xâm chiếm Nước còn lầm than


Con đường cứu nước gian nan
Lênh đênh bốn biển vượt ngàn trùng xa
Hôm nay Nam Bắc một nhà
Đất nước hùng mạnh đang đà đi lên


Non sông thịnh trị vững bền
Độc lập, tự chủ xứng tên của người
Những lời Bác dạy sáng ngời
Cháu con nguyện mãi ngàn đời noi theo


Ngày sinh nhật Bác kính yêu
Chúng con muốn gửi vạn điều nhớ ơn
Bác nay tuy đã chẳng còn
Mà công ơn Bác đượm hồn núi sông...

 

29. NHỚ VỀ CHA



Con lại nhớ về Người Cha năm ấy
Dẫu chưa lần con được thấy mặt Cha
Người anh hùng vì đất nước xông pha
Cha đã sống như loài hoa bất tử.


Thời chiến tranh đã bao đêm không ngủ
Thao thức hoài đếm đủ cả năm canh
Lo cho dân được cuộc sống an lành
Quên tuổi trẻ... tìm thanh bình cho nước.


Người cũng từng có bao niềm mơ ước
Về đời tư chung bước với bóng hồng
Nhưng vì đâu Người chẳng thể chờ mong
Khi đất nước còn trong làn khói lửa.


Chiến tranh qua... cuộc đời Người hơn nửa
Vẫn một mình... lo từng bữa cơm dân
Người quên đi sức khỏe đã vơi dần
Mà chỉ biết ân cần lo đất nước.


Người là gương cho chúng con tiếp bước
Dẫu bây giờ đất nước trọn niềm vui
Nhớ về Cha lòng con thấy bùi ngùi
Xin kính chúc Người an vui giấc ngủ.

 

30. THÁNG 5 NHỚ BÁC



Con về thăm Bác, tinh sương
Lòng con thổn thức, nhớ thương, bồi hồi
Cờ hoa rực rỡ một trời
Bóng Người còn đó đời đời khắc ghi...


Bác nằm đó rất uy nghi
Vẫn vầng trán rộng với chòm râu thưa
Vẫn màu tóc bạc như xưa
Bộ kaki ấy nắng mưa đã sờn....


Sớm nay vườn Bác vui hơn
Tiếng chim thánh thót trong vòm cây xanh
Hàng dừa trĩu quả ngọt lành
Cánh hoa vẫy giữa trời xanh: Bác về!


Cây xoài trái ngọt xum xuê
Từng chùm vú sữa say mê gọi mời
Phía xa như Bác đang cười
Với đàn cá nhỏ đón Người trong ao


Bác về đàn cá vui sao
Mắt tròn lấp lánh như sao trên trời...
Bác ơi! Ơn Bác đời đời
Những lời Bác dạy muôn đời không quên.

13 tháng 2 2019

“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.

Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Nhưng hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.

Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.

Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.

Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”

Đề 1 :

“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.

Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Nhưng hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.

Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.

Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.

Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”