K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

29 tháng 8 2023

 

Lianna321215:47

Chỉ ra từ mượn tiếng Hán trong đoạn thơ sau:

- Ngày xuân con én đưa thoi, thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.

- Từ được mượn là:

 Thiều quang.

 Thiều  Xinh đẹp, đẹp đẽ.

 Quang  Ánh sáng.

- Thiều quang là từ ngữ chỉ chỉ sự ánh sáng đẹp đẽ của mùa xuân.

Ly

29 tháng 8 2023

mình gửi nhầm

 

 

31 tháng 10 2017

Gợi ý:

- Nguyễn Du đã rất tài tình khi tách hai từ Lễ hội ra làm đôi để gợi tả hai hoạt động diễn ra cùng một lúc: Lễ tảo mộ, Hội đạp thanh.
- Không khí lễ hội được gợi tả từ một hệ thống từ ngữ giàu sắc thái biểu cảm:
+ Đoạn thơ sử dụng nhiều tính từ (nô nức, gần xa, ngổn ngang) làm rõ hơn tâm trạng người đi hội.
+ Nhiều danh từ ghép (yến anh, tài tử, giai nhân, chị em, ngựa xe, áo quần) gợi tả sự đông vui tấp nập.
+ Và nhiều động từ (sắm sửa, dập dìu) gợi được sự rộn ràng của ngày hội.
- Thông qua buổi du xuân của chị em Thuý Kiều, tác giả khắc học hình ảnh một truyền thống văn hoá lễ hội xa xưa. Cụm từ “nô nức yến anh” là một ẩn dụ gợi lên hình ảnh từng đoàn nam thanh, nữ tú nô nức đi chơi xuân như những đàn chim én, chim oanh bay ríu rít. Trong lễ hội mùa xuân náo nhiệt nổi bật nghững nam thanh nữ tú, những “tài tử giai nhân” tay trong tay dạo chơi, niềm vui lễ hội như bao trùm cả nhân gian. Những so sánh rất giản dị “ngựa xe như nước, áo quần như nêm” gợi tả sự đông vui.
- “Lễ là tảo mộ” - lễ thăm viếng, sửa sang, quét tước phần mộ người thân; đốt vàng vó, sắc tiền giá để tưởng nhớ những người đã khuất. “Hội là đạp thanh” – vui chơi chốn đồng quê, đạp lên những thảm cỏ xanh, là một cuộc sống hiện tại và có thể tìm đến những sợi ta hồng của mai sau. “Lễ” là hồi ức và tưởng niệm quá khứ theo truyền thống “uống nước nhớ nguồn”, “hội” là khát khao và hoài vọng nhìn về phía trước của cuộc đời. Lễ và hội trong tiết Thanh minh là một sự giao hoà độc đáo. Chứng tỏ nhà thơ rất yêu quý, trân trọng vẻ đẹp và giá trị truyền thống văn hoá dân tộc.

22 tháng 12 2019

Gợi ý

Cảnh lễ hội trong tiết Thanh minh

- Lễ tảo mộ: ngày tựu trung đến viếng, dọn dẹp, sửa sang và thắp hương phần mộ của người thân.

- Hội đạp thanh.

- Sử dụng những từ ngữ gợi tả:

+ Gần xa, nô nức (tính từ): tâm trạng náo nức.

+ Yến anh, tài từ, giai nhân, chị em (danh từ): gợi sự đông vui náo nhiệt.

+ Sắm sửa, dập dìu (động từ): không khí rộn ràng, nhộn nhịp.

⇒ Không khí cảnh lễ hội rộn ràng, náo nức, cùng những nghi thức trang nghiêm khi viếng mộ.



27 tháng 8 2016

1, run run - thiết tha - nghiến 2 hàm răng
Chị thay đổi trạng thái từ sợ hãi đến tức giận

3,
a. róc rách
b. vi vu
c. sặc sụa

27 tháng 8 2016

Bài thơ có cách dùng từ tượng hình, tượng thanh:

“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo

Một chiếc thuyền câu bé tẻo tao

Sóng biếc theo làn hơi gợn tí

Lá vàng trước ngõ khẽ đưa vèo

Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt

Ngõ trúc quanh co khách vắng teo

Tựa gối ôm cần lâu chẳng được

Cá đâu đớp động dưới chân bèo”.

(Thu điếu – Nguyễn Khuyến)

Bài thơ trên có những từ tượng hình, tượng thanh làm cho bài thơ rất giàu hình ảnh và gây ấn tượng.

a. Về từ tượng hình: trong veo, sóng biếc, tẻo teo, gợn tí, vắng teo, xanh ngắt.

b. Về từ tượng thanh: đưa vèo, đớp động.

30 tháng 3 2020

Cuộc sống xô bồ, hối hả( từ tượng hình), điều kiện sống của cn ng ngày 1 tăng lênThói quen của mỗi người khi đi mua hàng là khi đi tay không nhưng khi về thì đủ các loại túi tắm lỉnh kỉnh và đồ đạc đi theo. Từ khi có người phát minh ra bao bì nilông( biệt ngữ xh) thì hầu hết ai cũng cho rằng đây là phát minh rất tiện lợi và với thời đại hiện đại hóa như bây giờ thì chúng ta phần nào lạm dụng quá vào việc sử dụng bao bì nilông.

Một nghiên cứu cho thấy bao bi nilông phải mất máy nghìn năm để phân hủy được trong lòng đất, gây ô nhiễm môi trg.Ôi,!!( Từ tượng hình) vậy mà một ngày chúng ta đã thải ra không biết bao nhiêu là túi bóng. Vậy sao chúng ta không thay đổi thói quen này bằng cách trang bị cho mỗi người một chiếc túi với chất liệu dễ phân hủy( Giấy, vải..) và khi đi mua hàng hay đi chợ thì cầm theo. Như vậy vừa tiết kiệm được một khoản kha khá cho những của hàng buôn bán đỡ mất túi nilông, lại vừa bảo vệ môi trường( bnxh) xung quanh ta sạch đẹp. Cố gắng sử dụng thật ít túi nilông là chúng ta đã góp phần nhỏ bé của mình vào việc bảo vệ môi trương xanh sạch đẹp( bnxh)- một vấn đễ nóng của xã hội(bnxh) ngày nay, cố gắng sử dụng nilông là một việc làm cần thiết!

30 tháng 3 2020

Ban thiếu từ tượng thanh kìa <>

GN
GV Ngữ Văn
Giáo viên
12 tháng 12 2018

hoàng ly => màu vàng

thúy liễu (liễu biếc) => màu xanh lá cây

bạch lộ (cò trắng) => màu trắng 

thanh thiên (trời xanh) => màu xanh da trời

15 tháng 10 2017

Chất thơ là một nét đẹp tạo nên giá trị tư tưởng và nghệ thuật cùa truyện ngắn “Tôi đi học”. Chất thơ được biểu hiện một cách đậm đà qua những cảnh vật. tình tiết, tâm trạng… dạt dào cảm xúc.

Cảnh một buổi mai “đầy sương thu và gió lạnh”, mẹ “âu yếm” dẫn con trai bé nhỏ đi đến trường trên con đường làng thân thuộc “dài và hẹp”. Cảnh mấy cậu học trò nhỏ “áo quần tươm tất, nhí nhảnh” gọi tên nhau, trao sách vớ cho nhau xem. Con đường tựu trường của tuổi thơ đông vui như ngày hội. Cánh sân trường Mĩ Lí “dày đặc cà người”, tất cả đều áo quần “sạch sẽ”, gương mặt “vui tươi và sáng sủa”.

Cảnh học trò mới “bỡ ngõ đứng nép bên người thân”, “ngập ngừng e sợ”. “Một mùi hương lạ xông lên tronq lóp”, một con chim đến đậu bên cứa sổ lớp học, rụt rè hót rồi vỏ cánh bay cao, cảnh bàn ghế, những hình treo trên tường… đều làm cho chú học trò bé nhỏ ngỡ ngàng “mới lạ và hay”.

Chất thơ tỏa ra từ giọng nói ân cần, cặp mắt “hiền lạ” của ông đốc đến hình ảnh thầy giáo lớp Năm đón 28 học trò mới với “gương mặt tươi cười”.

Chất thơ là lòng mẹ hiển rất thương yêu con. Bốn lần Thanh Tịnh nói về bàn tay mẹ: “Mẹ tôi ân cân nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng ; bàn tay mẹ cầm thước bút cho con lúc đứng xếp hàng, đứa con cám thấy “có một bàn tay dịu dàng” cùa mẹ đầy con tới trước như khích lệ.

Lúc đứa con trai bé bỏng ngơ ngác thì bàn tay mẹ hiền “một bàn tay quen nhẹ miết mái tóc” con. Có thể nói hình tượng bàn tay mẹ hiền được thế hiện một cách tinh tê’.

Chất thơ cùa truyện “Tôi đi học” còn được thể hiện ở các hình ánh so sánh đầy thi vị, ở giọng văn nhẹ nhàng, trong sáng, gợi cảm. Đọc hai câu vãn đầu truyện ta câm nhận chất thơ ấy mà lòng xúc động bâng khuâng:

‘Chất thơ dược thể hiện cả ớ nội dung và hình thức của văn bản.

“Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man cùa buổi tựu trường.

Tôi quên thế nào được nliững câm giác trong sđng ấy nảy nở trong lòng tói như mây cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang dâng”…

Thật vậy, ‘Tôi đi học” là những dòng hổi ức về ngày tựu trường của tuổi thơ rất thơ và xúc động.



15 tháng 10 2017

rong truyện ” tôi đi học” của tác giả Thanh Tịnh, ông đã rất thành công trong việc sử dụng các nghệ thuật tinh tế, nhẹ nhàng, mà vô cùng sâu sắc kết hợp với các ngôn ngữ giàu hình ảnh giàu gợi hình, gợi cảm với giọng điệu nhẹ nhang em dịu đã góp phần tạo nên chất thơ, chất trữ tình trong truyện.

Vậy, chất thơ là thế nào? chất thơ là một nét đẹp tạo nên giá trị tư tưởng và nghệ thuật của truyện ngắn, chất thơ được thể hiện qua những vấn đề nổi bật, đặc sắc, giàu cảm xúc. Trước hết, chất thơ thể hiện ở chỗ truyện ngắn không có cốt truyện mà chỉ là dòng chảy cảm xúc là những tâm tư tình cảm của một tâm hồn trẻ dại trong buổi khai trường đầu tiên với những cảm xúc êm dịu ngọt ngào, man mác buồn thơ ngây trong sáng, cùng tâm trạng tưng bừng, rộn rã, mơn mác, nao nức hồi hộp khi được cắp sách tới trường đã làm rung động lên những cảm xúc. Chất thơ đã toát lên từ những tình tiết sự việc dạt dào cảm xúc bằng những câu văn những hình ảnh hay và sinh động như” mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã đi quen, lại lắm lần nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học, ” mấy cậu học trò mới bỡ ngỡ đứng nép bên người thân chỉ dám nhìn một nửa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Chất thơ toát lên từ cảnh sắc thiên nhiên rất thơ mộng nên thơ trong trẻo, thể hiện qua thời điểm cuối thu và hoàn cảnh lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc”. Chất thơ tỏa ra từ giọng nói ân cần, cặp mắt hiền từ và cảm động của ông đốc từ gương mặt tươi cười của thầy giáo trẻ. Tất cả đều dành cho trẻ thơ những tình cảm dịu dàng trìu mến. Chất thơ còn tỏa ra từ tấm lòng yêu thương con hết mực của mẹ trong truyện đã bốn lần Thanh Tịnh nói về bàn tay mẹ qua những câu văn hay như ” mẹ nắm tay tôi”, ” các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu từ trước”. ” Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước”, ” một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi”. Như vậy, hình tượng bàn tay mẹ đã được tác giả thể hiện một cách tinh tế và biểu cảm để nói lên tình thương con bao la vô bờ bến của mẹ. Chất thơ còn được thể hiện qua hình ảnh so sánh đẹp đẽ đầy thú vị.

Trong truyện, tác giả đã đưa ra hình ảnh so sánh đẹp rất hay. Chất thơ được thể hiện ở giọng văn nhẹ nhàng, trong sáng, gợi cảm ở âm điệu tha thiết cũng góp phần diễn tả thành công cảm nghĩ của nhân vật. Chất thơ còn thể hiện ở chỗ tạo được sự đồng cảm đồng điệu của mọi người gợi cho người đọc nhớ lại về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ khi được cắp sách tới trường vào một mùa thu- mùa tựu trường.

Qua câu truyện tôi đi học giàu chất thơ, tác giả như muốn thể hiện một tâm hồn khao khát bay cao với một niềm hi vọng ước ao hoài bão lớn lao để vươn tới một chân trời mới, một tương lai đang phơi phới chào đón trẻ thơ.


29 tháng 7 2018

1.

Mưa 
Sắp mưa 
Sắp mưa 
Những con mối 
Bay ra 
Mối trẻ 
Bay cao 
Mối già 
Bay thấp 
Gà con 
Rối rít tìm nơi 
ẩn nấp 
Ông trời 
Mặc áo giáp đen 
Ra trận 
Muôn nghìn cây mía 
Múa gươm 
Kiến 
Hành quân 
Đầy đường 
Lá khô 
Gió cuốn 
Bụi bay 
Cuồn cuộn 
Cỏ gà rung tai 
Nghe 
Bụi tre 
Tần ngần 
Gỡ tóc 
Hàng bưởi 
Đu đưa 
Bế lũ con 
Đầu tròn 
Trọc lóc 
Chớp 
Rạch ngang trời 
Khô khốc 
Sấm 
Ghé xuống sân 
Khanh khách 
Cười 
Cây dừa 
Sải tay 
Bơi 
Ngọn mùng tơi 
Nhảy múa 
Mưa 
Mưa 
ù ù như xay lúa 
Lộp bộp 
Lộp bộp..
Rơi Rơi... 
Đất trời mù trắng nước 
Mưa chéo mặt sân 
Sủi bọt 
Cóc nhảy chồm chồm 
Chó sủa 
Cây lá hả hê 
Bố em đi cày về 
Đội sấm 
Đội chớp 
Đội cả trời mưa... 
l967 
(Trần Đăng Khoa) 

2.

Bước tới đèo Ngang bóng xế tà, 
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú, 
Lác đác bên sông rợ mấy nhà. 
Nhớ nước, đau lòng con cuốc cuốc
Thương nhà, mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân đứng lại: trời, non, nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta.

Các từ tượng hình như: chen đá, chen hoa, lom khom, lác đác, trời, non, nước... 
Từ tượng thanh như: quốc quốc, gia gia

3.

a)

Mẹ rằng: Quê mẹ, Bảo Ninh

Mênh mông sông biển, lênh đênh mạn thuyền.

Sớm chiều, nước xuống triều lên

Cực thân từ thuở mới lên chín mười.

(Tố Hữu, Mẹ Suốt)

b)

Xa xa, sau lớp nhà xiêu

Một tia khói nhỏ ngoằn ngoèo bay lên…

Hắn khoái trá cười điên sằng sặc

Nhe hàm răng sáng quắc như gươm.

(Tố Hữu, Bà má Hậu Giang)

c)

Chị Tre chải tóc bên ao

Nàng Mây áo trắng ghé vào soi gương

Bác Nồi Đồng hát bùng boong

Bà Chổi loẹt quẹt lom khom trong nhà.

(Trần Đăng Khoa, Buổi sáng nhà em)

d)

Sao Mai chờn vờn ngang mặt

Nam Tào Bắc Đẩu gần thôi

Vừa mới bước qua ngõ duối

Đã đi lơ lửng giữa trời.

Cổng làng bồng bềnh mây nổi

Bốn bề sương khói ngổn ngang

Trâu quên đôi sừng lấm đất

Tưởng mình lừng thững lên Trăng.

Tán đa bừng ra dột ngột

Có ai? Ơ bác thợ cày

Ngồi thổi nùn rơm, rít thuốc

Sau lưng, đồng lếnh láng bay.

(Trần Đăng Khoa, Trong sương sớm)


 

1.

Mình về mình có nhớ ta 
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng. 
Mình về mình có nhớ không 
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn? 

- Tiếng ai tha thiết bên cồn 
Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi 
Áo chàm đưa buổi phân li 
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay... 

- Mình đi, có nhớ những ngày 
Mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù 
Mình về, có nhớ chiến khu 
Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai? 
Mình về, rừng núi nhớ ai 
Trám bùi để rụng, măng mai để già 
Mình đi, có nhớ những nhà 
Hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son 
Mình về, còn nhớ núi non 
Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh 
Mình đi, mình có nhớ mình 
Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa? 

- Ta với mình, mình với ta 
Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh 
Mình đi, mình lại nhớ mình 
Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu... 
Nhớ gì như nhớ người yêu 
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương 
Nhớ từng bản khói cùng sương 
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về. 
Nhớ từng rừng nứa bờ tre 
Ngòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầy 
Ta đi, ta nhớ những ngày 
Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi... 

Thương nhau, chia củ sắn lùi 
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng 
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng 
Ðịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô 
Nhớ sao lớp học i tờ 
Ðồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan 
Nhớ sao ngày tháng cơ quan 
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo. 
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều 
Chày đêm nện cối đều đều suối xa... 

Ta về, mình có nhớ ta 
Ta về ta nhớ những hoa cùng người 
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi 
Ðèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng. 
Ngày xuân mơ nở trắng rừng 
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang 
Ve kêu rừng phách đổ vàng 
Nhớ cô em gái hái măng một mình 
Rừng thu trăng rọi hòa bình 
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung. 

Nhớ khi giặc đến giặc lùng 
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây 
Núi giăng thành lũy sắt dày 
Rừng che bộ đội rừng vây quân thù 
Mênh mông bốn mặt sương mù 
Ðất trời ta cả chiến khu một lòng. 

Ai về ai có nhớ không? 
Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng 
Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng 
Nhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà... 

Những đường Việt Bắc của ta 
Ðêm đêm rầm rập như là đất rung 
Quân đi điệp điệp trùng trùng 
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan 
Dân công đỏ đuốc từng đoàn 
Bước chân nát đá, muôn tàn lửa bay. 
Nghìn đêm thăm thẳm sương dày 
Ðèn pha bật sáng như ngày mai lên. 
Tin vui chiến thắng trăm miềm 
Hòa Bình, Tây Bắc, Ðiện Biên vui về 
Vui từ Ðồng Tháp, An Khê 
Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.

2.

( Trích : Bài thơ " Lượm " )

Chú bé loắt choắt 
Cái xắc xinh xinh 
Cái chân thoăn thoắt 
Cái dầu nghênh nghênh

3.

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo 
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo 
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí 
Lá vàng trước ngõ khẽ đưa vèo 
Từng mây lơ lửng trời xanh ngắt 
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo 
Mỏi gối ôm cần câu chẳng được 
Cá câu đớp động dưới chân bèo

4.

"Cúc cu! Cúc cu! Chim rừng ca trong nắng 
Im nghe! Im nghe! Ve rừng kêu liên miên 
Rừng hát gió lay trên cành biếc 
Lao xao! Rì rào! Dòng suối uốn quanh làn nước trôi trong xanh 
Róc rách! Róc rách nước luồn qua khóm trúc 
Lá rơi! Lá rơi! Xoay tròn nước cuốn trôi 
Có anh chiến sĩ đi qua khu rừng vắng 
Lắng nghe nhạc rừng tâm hồn vui phơi phới 
Anh cười một mình rồi cất tiếng hát vang 
Cây rừng dội tiếng theo lời ca mênh mang 
Tính tang! Tính tình! Miền đông gian lao mà anh dũng 
Tính tang! Tính tình hăng hái chiến đấu với quân thù 
Đường xa chân đi vui bước 
Lòng xuân thêm bao thắm tươi 
Nhạc rừng vẳng đùa cùng nhịp bước 
Hương rừng thoảng đưa hồn say sưa

5.

Sắp mưa 
Sắp mưa 
Những con mối 
Bay ra 
Mối trẻ 
Bay cao 
Mối già 
Bay thấp 
Gà con 
Rối rít tìm nơi 
ẩn nấp 
Ông trời 
Mặc áo giáp đen 
Ra trận 
Muôn nghìn cây mía 
Múa gươm 
Kiến 
Hành quân 
Đầy đường 
Lá khô 
Gió cuốn 
Bụi bay 
Cuồn cuộn 
Cỏ gà rung tai 
Nghe 
Bụi tre 
Tần ngần 
Gỡ tóc 
Hàng bưởi 
Đu đưa 
Bế lũ con 
Đầu tròn 
Trọc lóc 
Chớp 
Rạch ngang trời 
Khô khốc 
Sấm 
Ghé xuống sân 
Khanh khách 
Cười 
Cây dừa 
Sải tay 
Bơi 
Ngọn mùng tơi 
Nhảy múa 
Mưa 
Mưa 
Ù ù như xay lúa 
Lộp bộp 
Lộp bộp...
 
Rơi Rơi... 
Đất trời mù trắng nước 
Mưa chéo mặt sân 
Sủi bọt 
Cóc nhảy chồm chồm 
Chó sủa 
Cây lá hả hê 
Bố em đi cày về 
Đội sấm 
Đội chớp 
Đội cả trời mưa...