K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 11 2021

1. Tuyển sinh đúng đối tượng và chỉ tiêu được giao hằng năm.

2. Giáo dục học sinh về chủ trương, chính sách dân tộc của Đảng và Nhà nước; bản sắc văn hóa và truyền thống tốt đẹp của các dân tộc Việt Nam; ý thức tham gia phục vụ phát triển kinh tế - xã hội ở vùng khó khăn sau khi tốt nghiệp.

3. Giáo dục kỹ năng sống và kỹ năng hoạt động xã hội phù hợp với học sinh PTDTNT.

4. Giáo dục lao động, hướng nghiệp và dạy nghề truyền thống phù hợp với năng lực của học sinh và yêu cầu phát triển kinh tế - xã hội của địa phương.

5. Tổ chức công tác nội trú cho học sinh, bảo đảm 100% học sinh của nhà trường được ăn, ở nội trú.

6. Theo dõi, thống kê số lượng học sinh đã tốt nghiệp hằng năm của nhà trường tiếp tục học ở cấp học, trình độ cao hơn hoặc trở về địa phương tham gia công tác, lao động sản xuất nhằm đề ra các giải pháp nâng cao chất lượng và hiệu quả giáo dục.

Chào ae đồng dâm của truyện ma có thật . Mình gần đây mới biết tới web này thôi . Sau đây mình xin chia sẻ câu chuyện của mình mới gặp gần đây thôi. Giới thiệu qua cái nhé mìn tên T đang đi nghĩa vụ đc 15 tháng rồi còn mấy tháng nữa thì ra quân , mình là lính kĩ thuật . Nhiệm vụ đi tuần đêm và gác kho súng đạn thôi vào vẫn đề chính đi.Hôm đấy vào 14 tháng 3 âm lịch trăng cũng sáng...
Đọc tiếp

Chào ae đồng dâm của truyện ma có thật . Mình gần đây mới biết tới web này thôi . Sau đây mình xin chia sẻ câu chuyện của mình mới gặp gần đây thôi. Giới thiệu qua cái nhé mìn tên T đang đi nghĩa vụ đc 15 tháng rồi còn mấy tháng nữa thì ra quân , mình là lính kĩ thuật . Nhiệm vụ đi tuần đêm và gác kho súng đạn thôi vào vẫn đề chính đi.
Hôm đấy vào 14 tháng 3 âm lịch trăng cũng sáng quác à, mình đc giao nhiệm vụ đi tuần tra quanh khu vực đc giao xem có địch hay người dân bật tường rào vào phá hoại đơn vị k . Đi cùng mình là một anh hưởng lương chuyên nghiệp , k phải là chiến sĩ như mình đâu nhé chả hiểu sao ông tướng ấy đi ăn uống ở đâu đả mấy lít rượu vào rồi , đi cùng mình ngật ngưỡng như sắp ngã. Mình thấy thế liền bảo ông ấy thôi anh nằm nghỉ tạm ở chòi 1 này đi em đi một mình tuần xong em quay lại. Thì ông bảo ừ giúp anh. Sau đó mình đi ra khu vực khác kiểm tra . Nói qua chỗ này thì rừng cây bạt ngàn âm u khỏi nói, trước đây mình đi thì k có thấy có mồ mả gì cả hết ,tháng 3 người ta đi thanh minh rảo mộ dọn dẹp hết cây cối , thì ôi mẹ ơi cung quanh khu vực đấy thấy toàn mộ là mộ lúc đấy cũng hoảng mình cố đi nhanh để qua hết chỗ đấy để quay về chỗ anh kia nghỉ cho đỡ sợ. Đang phi đi thì bỗng nhiên tối quá . Mình nhìn lên trời thì thấy mây che mấy mặt trăng , sau đó thì thấy tiếng chân bước sau lưng , quay lại thì chẳng có ai lúc này thì da gà lông lá nổi , dựng đứng lên rồi liền ôm cây dứng lên đạn trực bắn cho đỡ hoảng , điên đc 100m thì phải đi qua khe núi mình chui qua đang chui thì nghe tiếng bụp sau lưng rõ ràng như ai đáp đá vào lưng mình quay lại sua lưng thì k thấy gì đến lúc quay mặt lại thì ôi lạy chúa một người phụ nữa mặc nguyên bộ đò trắng , tóc dài loà xoà, mặt trắng bệch hơi ánh lên màu xanh nc biển , hai hốc mắt sau hoắm đen sì, miệng ngoác đến mang tai, giơ hai tay về phía mình trực lao đến. Lúc này chân tay bủn rủn lắm rồi cứng hết cả ng quên luôn là có súng cơ mà susng thì ăn thua gì với ma . Cố gắng vùng lên quay đầu chạy vừa chay vừa ngoái lại phía sau vẫn thấy nó lướt theo sau . Mệt quá thì nhẵm đúng bãi cứt trâu đù mẹ ngã chỏng queo ngước lên thì thấy mặt n sát mặt mình rồi cười the thé sau đấy thì mình sợ quá lịm đi luôn .khi tỉnh dậy thì thấy đang nằm ở quân y . Mình hỏi sao mình lại nằm đây thì anh kia bảo anh đang đi tuần gần khu vực đấy thấy tiếng hét chạy đến thấy mình ngã xõng xoài mặt tái nhợt, sốt bừng bừng nên cõng mình hai cây số ra quân y khám. Lúc này mình tỉnh táo nên kể lại hết siwj việc cho mọi người nghe. Thì chú phân đội trưởng kể là hai năm trc chỗ đấy có cố gái 19 tuổi đi tìm trâu lạc bị hai thăfng ngáo đá giết xong rồi hiếp sau đó vứt xác vào khu vực đó sau hôm sau mọi ng phát hiện báo công an , còn cô gái đấy thì người nhà chôn ở khe núi đấy , chú bảo chắc do ng nhà ngày thanh minh chưa đi mộ nó nên n hiện về doạ người . Đù mà nhà nó , doạ mình sợ thấy bà cụ luôn sau vụ đấy mình bị chuyển công tác sang chỗ khác luôn cũng mat k ở đấy nữa , chứ không chắc sống k nổi khi bị doạ lần nữa

0
Xin chào tất cả anh chị em của page truyện ma có thật. Mình tham gia đội ngũ đọc khá lâu nhưng chưa có đóng góp truyện nào. Hôm nay mạn phép xin đóng góp 1 câu truyện ngắn mà mình từng trực tiếp chứng kiến ( 100% có thật ) . Truyện thực tế về khúc cua chết chóc k có sự xuất hiện của ma nhưng được lập đi lập lại nhiều năm. Sau đây mình xin phép kểMình sinh năm 1990 ở huyện cẩm khê phú...
Đọc tiếp

Xin chào tất cả anh chị em của page truyện ma có thật. Mình tham gia đội ngũ đọc khá lâu nhưng chưa có đóng góp truyện nào. Hôm nay mạn phép xin đóng góp 1 câu truyện ngắn mà mình từng trực tiếp chứng kiến ( 100% có thật ) . Truyện thực tế về khúc cua chết chóc k có sự xuất hiện của ma nhưng được lập đi lập lại nhiều năm. Sau đây mình xin phép kể

Mình sinh năm 1990 ở huyện cẩm khê phú thọ . Năm 2007 nhà mình có thuê mặt bằng rộng 2ha tại xã hiền đa làm sản xuất gạch tại khúc cua . Khúc cua đó rất bình thường mặt đường chải nhựa tầm nhìn thoáng nhưng nó lại là nơi điểm đen về tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Vụ tai nạn đầu tiên xảy ra năm 2008 mình nhớ chính xác vào ngày 16 tháng 4. Mình đang trong lò gạch thì ngay tại khúc cua xảy ra 1 vụ tai nạn nghiêm trọng giữa xe 3 chân trở đá vs xe máy hậu quả chú đi xe máy chết thương tâm. Trước khi chú ấy mất còn kêu cứu được. Khi mình ra thì cảnh tượng trước mắt khiến mình bị ám ảnh đến tận bây giờ. Chú bị bánh sau ô tô tải trèn qua người , ruột gan nói chung là gần như tất cả phần bụng bị nổ ra ngoài . Trên cánh tay trái còn bị 1 hòn đá sắc cạnh xiên qua . Mình vội thông báo về nhà cho bố và phi xe máy ra cách đó khoảng 300m gọi mọi người vào nhận dạng. Sau đó mình vào lò gạch lấy hương với chiếc chiếu ra đắp cho chú ấy. Hương thì mình cắm tạm vào chiếc dép siêu nhẹ mà chú ấy đeo bị bung ra khi va chạm. 30 phút sau thì công an giao thông và người dân tụ tập . Sau đó nhận dạng là người vùng trong cách địa điểm tai nạn 1km . Khi pháp y khám nghiệm hiện trường xong gia đình có nhờ sắp xếp cho chú ấy toàn thây , nhưng do vết rách quá lớn không thể khâu lại được , đành gia đình phải đi mua bi – lông trải trong quan tài và đặt chú nằm trong. Tránh trường hợp rỉ máu khi gia đình làm mai táng. Một chi tiết nữa là khi chú ấy mới mat mắt không nhắm lại được. Dù được mấy người trung niên đến xem vuốt mắt . Đến khi anh trai chú ấy ra vuốt thì nhắm lại
Vụ tai nạn trôi qua được hơn 1 năm thì xảy ra vụ tai nạn tiếp theo . Mình nhớ là vào mùa lạnh tháng 10 11 gì đó . Nạn nhân tiếp theo là một anh thanh niên khá trẻ đi xe máy đâm vào bờ mương kênh chết nhưng sáng sớm ra mọi người đi làm đồng mới phát hiện . Anh ấy gần như bị nát phần sau của đầu và mắt trợn chừng không nhắm được.
Đến năm 2010 trong đợt thi tuyển học vào lớp 10 . Có 3 em học sinh đi xe máy ra nộp đơn thi tuyển cũng bị tai nạn ngay tai nơi mà 2 vụ trước đó xảy ra . Hậu quả làm 1 em chết và 2 em còn lại bị thương. Từ đó đến nay năm nào tại khúc cua cũng có người chết . Mọi người đều bảo ở đó có vong . Số lượng nạn nhân đã lên đến gần 10 người. Mình là người cứng bóng vía nên chưa gặp ma bao giờ nhưng mình tin là có thật. Vì sự trùng lập tại điểm tai nạn xảy ra quá nhiều lần. Chẳng hiểu vì sao một khúc bình thường lại xảy ra nhiều vụ tai nạn nghiêm trọng như vây.
Lần đầu kể có vẻ tệ nhưng truyện xảy ra thật 100% mong anh chị em đọc thông cảm . Chân thành cảm ơn

1
4 tháng 1 2022

người đâu Hâm thế:))

30 tháng 8 2023

1. Số phần của số quả trứng còn lại là: 

1 – (1/4 + 2/5)=7/20(phần).

Số quả trứng của người bán là:

21 × 20/7=60(quả trứng)

. Số quả trứng đã bán là: 

60 – 21 = 39(quả trứng).

Số quả trứng lần thứ nhất bán được là: 

60× 1/4=15(quả trứng).

Số quả trứng lần thứ hai bán được là:

 60× 2/5=24(quả trứng).

VÀO ngày mùng 3 tết tôi có đăng truyên “SỐ CHẾT”..Không phải tết tôi muốn kể mà tết có người gợi lại các chuyên tâm linh đó nên tôi mới viết lun…không biết đầu năm đầu tháng có kiên cử gì ko nữa hì hì…..Sau đây tôi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe các câu chuyện có thật trong lực lương vũ trang ..(có gì kể hết lun)..2 câu chuyên này đều ở Bộ tư lênh cảnh sát cơ động gọi tắt...
Đọc tiếp

VÀO ngày mùng 3 tết tôi có đăng truyên “SỐ CHẾT”..Không phải tết tôi muốn kể mà tết có người gợi lại các chuyên tâm linh đó nên tôi mới viết lun…không biết đầu năm đầu tháng có kiên cử gì ko nữa hì hì…..Sau đây tôi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe các câu chuyện có thật trong lực lương vũ trang ..(có gì kể hết lun)..2 câu chuyên này đều ở Bộ tư lênh cảnh sát cơ động gọi tắt là(k20) tôi sẽ ko nói đơn vị đóng quân ở đâu.và tên của các nhân vật này mong các bạn thông cảm( khi tôi kể chuyện này ra tôi biết có một số đồng chí từng hoặc đang công tác ở đơn vị này khi đọc sẽ biết liền ,nhưng tôi không có ý xuất phạm hay nói gì bậy đâu nên mong các đồng chí thông cảm mà bỏ qua cho tôi nhé.) câu chuyện 1: a KH là người từng công tác ở đây kể lại như sau; anh X lÀ lÍNH CŨNG lâu năm năm trong cơ quan nên khi xin nghỉ phép để về thăm gia đình nên cũng được ưu ái nên cấp trên cho phép về chiều ngày hôm đó lun quê a này ở( Hà tĩnh) khi trên đoan đường về nhà cũng tầm 9h tối rồi đương ở quê thì không có đèn đường phần cũng chạy nhanh nên tới đoạn đường này có chiếc máy cày loại (công nông ) đang lui xe ra từ đường nhỏ ra , với xe máy cày ko có đèn ở phía sau nưa nên a X chay tới ko sử lí kịp nên đụng vào đui xe máy cày..té ra đường ,nhưng ko sao hết .đáng ra chuyên sẽ ko có gì nếu mà a X và ông máy cày ko đứng ở giữa lộ cãi nhau vụ va vẹt ,vì ko có đèn để báo hiệu gì hết nên chiêc xe khách đường ban đêm chạy nhanh tới xử lí ko kịp nên tông thẳng vào a X lun…trong đêm đó người ta tức tốc kêu cứu thương chở a thẳng ra bện viện tỉnh, rồi tỉnh chuyển vào bệnh viện 30/4.giữa đường thì a chết….khi xe của bệnh viện 30/4 chở xác a về ngang đơn vị thì xe tắt máy ko chạy được ,, phải gọi xe khác lại chở,xe khác chạy tới đó chuyển xác lên chạy qua đơn vị chừng hơn 1km thì lại chết máy ko chạy được nữa..( rồi bác tài xe cứu thương này phần vì làm tài xế cũng thường chở xác về như vầy mới nói với ng thân của a X chắc thằng này muốn gì đó hay là nó muốn zô thăm đơn vị lần cuối hay sao đó,để tui chở nó vào coi sao kêu gia đình xin phép đơn vị..rồi bác tài mới lẩm bẩm vái ..thì nổ máy xe đươc) vậy là xe phải vòng lại chạy vào đơn vị của a X…vô tới đơn vị đậu ở trước cổng ..ae bạn bè ai cũng lại gặp lần cuối..lại chuyện lạ nữa khi lui xe ra thì xe lại chết máy nữa..nghe người nhà nói sự việc xảy ra như vậy thì đại đổi trưởng của a mới báo lên trung đoàn trưởng.Sau khi làm cái lễ truy điệu nhỏ cho a thì X a mới chịu đi………..ai khi mất cũng muốn nhìn thấy chỗ thân thuôc của mình lần cuối……………………câu chuyện 2 cung ở bộ tư lệnh nhưng đóng ở đơn vị khác thuộc tỉnh khác,,,,chuyện như sau vào ngày tết âm năm 2013 ở đơn vị này mới cho 50% quân số về phép…chia hai đợt nghỉ trước tết và trong tết….thì tiểu đội này có 12 đồng chí khi về nghỉ chỉ còn 6 ng ở lại trực…anh B lÀ tiểu đội trưởng nên xin nghỉ tết lun vì mới cưới vợ nên tính nhậu với ae chút xíu thì về sau….tiểu đôi này làm nhiệm vụ gác cái ao cá của trung đoàn được bao bằng rào b40 còn kế bên ao cá là cuối của cơ quan mồ mã nhiều lắm ,bia mộ um tùm,thì 6 người còn lại mới đem bia ra cái chồi canh ao cá nhậu cho mát sẵng làm nhiệm vụ lun ,tết nhất nên uống chút bia rươu được cho phép….khi 6 ae đang vui vẽ với nhau thì hết bia .a B cũng xin phép về,còn lại có 5 ng thui ,a TR mới hứng lên nói tao còn bia nè ae uống ko rồi chỉ ra các cái bia mộ nằm sau cái ao cá ,rồi cười khì khì…sau khi nhậu xong a TR và 2 người nữa vào phòng ngủ còn 2 ng ở lại trực….thì a TR đang lim dim ngủ thì thấy a B mở cửa rồi nhảy lên đứng trên cái giá đựng nón bảo hiểm nhìn a TR cười ..a Tr mới ráng mở mắt ra nói ( a chưa về hả ,leo lên đó đứng chi vậy cha ) mà ko thấy a B trả lời ,rồi tự nhiên đâu có quá trời người đi vào quần áo thì dơ,rách rưới ko hà vô giường a đòi “BIA CỦA TAO ĐÂU ” nhiều người lắm ng thì nắm chân, nắm tay a lôi ,kéo, mà a không cử đông được cơ thể,,đảo mắt nhìn qua giường bên cạnh thì thằng T nó ngồi trông ngốc cằm đt nt,, a kêu quá trời mà nó ko nghe,,lát sau thấy a ú ơ trợn mắt nhìn nó thì thằng T lại vỗ mặt kêu thì a TR mới tỉnh…cứ vậy mở mắt ra ko sau mà nhắm lại là thấy nhiều người đi vào đòi bia..a TR mất ngủ 3 ngày mặt đờ đờ,ae trong phòng thấy vậy hỏi thì a TR mới nói thiệt ,,,sau đó gọi cho a B từ quê vô .. a B vô XIn phép đại đội trưởng rồi kín đáo ko cho các người khác trong đơn vị biết và mua con gà làm một mâm cơm nho nhỏ cúng tạ tội cho a TR,,sau đó mới yên ổn đươc………………………2 câu chuyện này ko có li kì rùng rơn gì hết nhưng đều là người thật việc thật ko thêm bớt….có gì sai sót xin các bạn góp ý, bỏ qua cho tôi…..các đồng chí có biết chuyện này thì thông cảm cho tôi nhé

1
27 tháng 11 2019

Sao bn hay kể chuyện trên này thế?

chào mọi người, thời gian này bận công tác nên chưa có thời gian viết tiếp truyện của bản thân. Vậy nên hôm nay xin phép chia sẻ đến các bạn một bài viết mà mình đã được đọc và khiến mình phải lưu tâm rất nhiều.《 Chân tướng vụ án cậu bé váy đỏ tại Trùng Khánh: Thuật trói hồn của Mao Sơn, lấy hồn nuôi quỷ, dùng hồn kéo dài tuổi thọ, ch.ết vì nghẹt thở 》LƯU Ý: BÀI VIẾT...
Đọc tiếp

chào mọi người, thời gian này bận công tác nên chưa có thời gian viết tiếp truyện của bản thân. Vậy nên hôm nay xin phép chia sẻ đến các bạn một bài viết mà mình đã được đọc và khiến mình phải lưu tâm rất nhiều.

《 Chân tướng vụ án cậu bé váy đỏ tại Trùng Khánh: Thuật trói hồn của Mao Sơn, lấy hồn nuôi quỷ, dùng hồn kéo dài tuổi thọ, ch.ết vì nghẹt thở 》

LƯU Ý: BÀI VIẾT MANG YẾU TỐ BẠO LỰC VÀ CÓ TÍNH ÁM ẢNH CAO, YÊU CẦU CHUẨN BỊ KĨ TINH THẦN TRƯỚC KHI ĐỌC

Tháng 11 năm 2009, tại thôn Song Tinh, trấn Đông Tuyền, khu Ba Nam, Trùng Khánh xảy ra vụ án bé trai t.ử vo.ng hết sức kì quặc. Tử thi được phát hiện c.hế.t trong tình trạng quỷ dị, quá trình khởi tố vụ án, triệt phá và truy bắt hung thủ vô cùng mơ hồ, nhận được rất nhiều suy đoán từ phía dư luận, đến nay những lời đồn xoay quanh vụ án này vẫn tiếp tục được lan truyền.

📷

12 giờ ngày 5 tháng 11 năm 2009, ông Khuông (cha nạn nhân) từ khu Giang Bắc, Trùng Khánh về nhà ở Cao Thạch Khảm, thôn Song Tinh, trấn Đông Tuyền, đưa tiền sinh hoạt cho con trai 13 tuổi, Khuông Chí Quân, học sinh lớp 7, trung học Đông Tuyền. Vừa đến nhà, ông Khuông phát hiện cửa lớn đóng chặt, trái với đó, cửa sau chỉ khép hờ. Từ cửa sau tiến vào nhà, ông Khuông phát hiện Khuông Chí Quân đã ch.ết. Nạn nhân khi c.hết mặc váy đỏ, trước ngực cài hoa trắng, bên trong mặc một bộ đồ bơi, tay chân bị dây thừng buộc chặt, hai tay treo trên xà nhà, chân không chạm đất, trên chân còn treo một quả cân, dưới đất có một vết xước và lõm, bên cạnh là chiếc ghế bị đá ngã trên đất. Trên trán nạn nhân có một lỗ nhỏ không rõ nguyên nhân, đùi, hai tay, bắp đùi và mắt cá chân có vết siết rất sâu, giày của nạn nhân hai chiếc đặt hướng ngược nhau, song song với giường.

Hàng xóm nạn nhân cho biết, tuy bình thường nạn nhân ham chơi, thành tích học tập không tốt nhưng rất thành thật, thân thiện với mọi người, cũng không có thói quen giả gái.

Ông Khuông sau đó được biết, từ sau tan học ngày 30 tháng 10, Khuông Chí Quân không hề đến trường. Phía nhà trường nói, vì không liên hệ được với phụ huynh nên khi chủ nhiệm phát hiện cậu bé không đến trường cũng không có cách liên hệ. Lúc đó vừa hay đang có dịch cảm cúm, cả trường có tất cả 30 học sinh không đi học nên phía nhà trường cũng không để ý.

Ngày 5 tháng 11, khu hình sự Ba Nam, đội pháp y phối hợp với cảnh sát thành phố Trùng Khánh tiến hành khám nghiệm hiện trường. Tại hiện trường, cảnh sát không tìm thấy bất kì dấu chân lạ hay công cụ gây án, cũng không tìm thấy dấu vết ẩu đả trên người nạn nhân, theo phán đoán ban đầu của pháp y, thời gian nạn nhân t.ử v.on.g trong khoảng 48 tiếng trước, tức là ngày 3 hoặc 4 tháng 11. Buổi chiều cùng ngày, cảnh sát và pháp y tiến hành giải phẫu t.ử thi, mang nội tạng nạn nhân về trung tâm Trùng Khánh tiến hành kiểm nghiệm.

Ngày 5 tháng 12, cục cảnh sát Ba Nam gửi cho cha nạn nhân hai lá thư. Một là “Bộ cảnh sát thành phố Trùng Khánh cục Ba Nam thông báo án không thành lập”, bên trong viết rõ: Bước đầu thẩm tra cho thấy, không có tội phạm (*), quyết định không thành lập án. Lá thư còn lại là cho thấy nạn nhân t.ử vo.ng ngoài ý muốn, trong đó viết rõ: Sau khi xem xét, trải qua khám nghiệm tử thi, loại bỏ khả năng cậu Khuông bị sá.t hại hay tự s.át, thuộc về trường hợp t.ử v.o.ng ngoài ý muốn. Khi bị cha nạn nhân tra hỏi, đòi giải thích nghĩa của t.ử v.ong ngoài ý muốn, phía cảnh sát trả lời chơi trò chơi cũng có thể t.ự vo.ng. Cha nạn nhân không phục, xin bộ cảnh sát thành phố cảnh sát thành phố Trùng Khánh xem xét lại, cũng kiện giáo viên chủ nhiệm không làm tròn bổn phận của mình.

(*) nói ngắn gọn là không có khả năng có người gây án

Ngày 10 tháng 12, cha nạn nhân tiếp tục yêu cầu cảnh sát khu Ba Nam xem lại nhưng bị từ chối, yêu cầu này sau đó được gửi đến chính phủ khu Ba Nam, chính phủ khu sau như nhận được tin phái nhân viên công tác đến thì cũng tan tầm.

Cuối cùng, pháp y giám định nói tư thế nạn nhân khi chết có thể gây khó thở, từ đó dẫn đến t.ử vo.ng, căn cứ theo đó kết luận 5 mục sau: nạn nhân được cha phát hiện mặc váy của chị khi ch.ết, tại hiện trường có vết sáp nến, nạn nhân nhất định có khuynh hướng tự ngược, vâng vâng…

� Điểm đáng ngờ thứ nhất: bạn học và người nhà nạn nhân miêu tả hiện trường vô cùng kỳ lạ, nạn nhân trước khi mất không có sở thích biến thái, hơn nữa dựa theo miêu tả khi phát hiện hiện trường, t.hi t.hể được trói cực kì chuyên nghiệp, vết châm trên trán và quả cân treo ở chân phải có mục đích gì đó, bên giường phát hiện đôi giày nạn nhân hay mang được đặt hai chiếc ngược nhau, chi tiết này không được truyền thông nhắc đến, khiến dư luận cảm thấy khó hiểu.

Đối chiếu với bản báo cáo khám nghiệm t.ử thi, tinh trùng trên người là của nạn nhân, có thể phán đoán trước khi t.ử vo.n.g nạn nhân có hành vi thủ dâm do khó thở(*).

(*) Có một số người khi bị bóp cổ hoặc nghẹt thở sẽ sinh ra khoái cảm, phía cảnh sát đã kết luận vì vậy trên người nạn nhân mới có ti.nh trù.ng.

� Điểm đáng ngờ thứ hai: nạn nhân báo mộng trước giữa trưa ngày 5 tháng 11, thời gian được phát hiện là đã t.ử v.ong.

Vào rạng sáng ngày 4 tháng 11, mẹ nạn nhân mơ thấy một người che mặt rất cao lẻn vào nhà con trai bà nên mới gấp gáp về xem tình hình con trai. Theo lời khai một bà lão cũng có mặt ở hiện trường, mấy ngày nay trong thôn có một người đàn ông bộ dáng bồn chồn, đứng ngồi không yên. Thời điểm mẹ nạn nhân mơ thấy người đàn ông kì lạ kia (cực kì giống Diệp Tiên Quốc), cũng là lúc nạn nhân c.hết, trùng hợp đến khó tin, với những người từng trải, chuyện báo mộng trong xã hội này cũng không chuyện gì kì lạ.

Có rất nhiều phỏng đoán xoay quanh nguyên nhân cái chết của cậu bé váy đỏ, tổng hợp manh mối, loại bỏ những phỏng đoán vô lí thì có các nguyên nhân sau:

▼ Châm chia phách, váy đỏ trói hồn, trụy hồn thác là thủ pháp điển hình của thuật trói hồn Mao Sơn. Hiện trường gây án có đủ ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, đồ bơi là thủy, váy đỏ là hỏa, cân là kim, xà ngang là mộc, đất là thổ, lỗ kim ở đầu là do châm chia phách sau khi đoạt hồn để lại. Nạn nhân sinh ngày 20 tháng 10 năm 1996, trùng với ngày dương 9 tháng 9 âm lịch, theo dịch pháp và thuật số, số lẻ là số dương, nạn nhân mất ngày 3 tháng 11 năm 2009, vừa đúng 13 tuổi lẻ 13 ngày. Vì bát tự nạn nhân thuần âm, kẻ ra tay với bé trai thuần âm 13 tuổi lẻ 13 ngày có thể vì muốn lấy cực phẩm tinh phách chí âm chí dương, là chí bảo mà người tu đạo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Vì để đạt đến mục đích tu luyện, phải tốn rất nhiều năm, thậm chí còn lâu hơn đi tìm tinh phách. Kẻ đó cho cậu bé mặc váy đỏ tán hồn để tránh hồn phách phiêu tán, trên chân đeo trụy hồn thác, cân sắt, sắt không phân âm dương, kéo xuống khiến hồn phách không thể đi xa, chỉ có thể luẩn quẩn quanh hiện trường. Sau đó dùng châm chia phách châm trên trán tách hồn nạn nhân, dùng hoa dẫn hồn trước ngực để dẫn hồn phách chí dương hoặc chí âm tinh phách tách ra.

Thủ hồn là thuật luyện chế cao cấp của đạo gia, người thực hiện thuật pháp này đạo pháp nhất định phải cực kì cao thâm. Thủ hồn diễn ra khoảng 24 tiếng, mà thời gian nạn nhân t.ử von.g vừa hay lại là 3 ngày (*). Trước ngực cài hoa gọi là hoa dẫn hồn, tên khác là bỉ ngạn trắng, là một vật dẫn hồn, người bình thường không tu đạo không biết cái này. Nếu kẻ gây án thật sự như vậy, chắc chắn sẽ sớm tiến vào ma đạo.

(*) Đoạn này các bạn đừng hỏi mình, chính mình cũng không hiểu

▼ Đoạt hồn nuôi tiểu quỷ: Theo Miêu Cương vu cổ, khi bắt đầu nuôi tiểu quỷ phải khiến nạn nhân chịu nhiều đau đớn trước khi c.hết, quỷ hồn sau khi c.hết thảm sẽ tích tụ oán khí rất lớn, sẽ vô cùng dữ tợn.

Theo vị sư nuôi quỷ hàng đầu ở Thái Lan dùng kim đâm, lửa nướng là phương pháp để tăng cường oán khí của quỷ, trên trán nạn nhân có lỗ kim là lỗ dẫn hồn, người thi thuật làm vậy vì để đảm bảo nạn nhân sẽ không ch.ết quá nhanh, từ từ ép linh hồn thoát ra. Có gan luyện quỷ từ người sống, pháp lực nhất định không thấp, nếu pháp lực không đủ sẽ rất dễ bị lệ quỷ phản phệ. Kẻ có thể dùng phương pháp luyện quỷ từ người sống thế này, giết một người bình thường dễ như trở bàn tay, không cần phải hoảng. Vụ án này chỉ sợ cảnh sát không thể phá, cho dù có bắt được hung thủ cũng là kẻ thế mạng, chưa chắc là hung thủ. Hiện tại chỉ có thể chờ xem bảy bảy bốn mươi chín ngày sau việc luyện quỷ này có thành hay không.

▼ Thuật mượn hồn nối mệnh: Trong lịch sử, thuật kéo dài tuổi thọ không phải cấm thuật của đạo môn, giống như thuật thất tinh đăng tục mệnh (*), Khổng Minh và Lưu Cơ đều từng sử dụng, nhưng xác suất thành công rất thấp, ngoài ra còn phải tìm một người có mệnh tương xứng có thể thực hiện. Tuy đều là thuật pháp kéo dài tuổi thọ nhưng thuật mượn hồn nối mệnh không giống vậy, nó luôn bị đạo gia xếp vào cấm thuật, những cao nhân chân chính đều kiêng kị không động vào. Nạn nhân có lẽ đã trúng mê tâm cổ, đầu óc không tỉnh táo, mới tự nguyện bị thi thuật, vì lúc thực hiện thuật mượn hồn nối mệnh không được hoảng sợ hay kháng cự, nếu không khó có thể thực hiện. Nên nói theo cách nào đó, nạn nhân xem như tự nguyện, không kháng cự, cũng là lí do vì sao không tìm thấy dấu vết ẩu đả ở hiện trường. Mặt khác, tại hiện trường, giày nạn nhân đặt song song dưới giường, một chiếc quay phải, một chiếc quay trái, là một loại hành động của thuật nối mệnh, mang hàm ý ngươi đi đường âm, ta đi đường dương, âm dương vĩnh viễn cách xa nhau, sống chết không gặp. Có nghĩa bảo người bị hại không cần tìm hung thủ trả thù, cũng không có khả năng trả thù.

(*) Đại khái là mượn ánh sáng của sao Bắc Đẩu để kéo dài tuổi thọ.

Nghe nói thuật này bị liệt vào cấm thuật vì để hoàn thành không phải chỉ hồn phách một người là đủ, cần phải có hồn phách của 13 đồng nam đồng nữ dưới 15 tuổi mới có thể luyện chế thành công.

▼ Cơ thể trong tư thế khó thở dẫn đến t.ử vo.ng: Người giữ quan điểm này là những pháp y địa phương đã công bố kết quả khám nghiệm và “Tạp chí Pháp Y” kì 5 quyển 26 tháng 10 năm 2010 báo cáo pháp y về tình trạng t.ử von.g của cậu bé váy đỏ ở Trùng Khánh. Trong báo cáo chỉ rõ: trên giường nạn nhân tìm thấy nửa ngọn nến đã tàn, một lượng lớn đĩa phim hoạt hình Saint Seiya (圣斗士), máy tính học tập và một dây xích sắt. Nạn nhân mặc đồ bơi bó sát của phụ nữ, ở ngực và bụng có nhiều vết tròn do sáp nến để lại, ngoài ra phần ngực cũng được độn một lớp vải nhung tạo cảm giác như có ngực thật.

Báo cáo chỉ rõ, nạn nhân sống một mình trong quãng thời gian dài, tính cách hướng nội, sở thích ăn mặc khác thường, ngoài ra sáp nến và dây thừng rất giống cách chơi SM, kiểm tra nội y phát hiện tinh trùng của chính nạn nhân, mặt khác không tìm thấy bất kì dấu vết bị thương do vật khác gây ra hay trúng độc, từ đó suy ra nạn nhân do tư thế không đúng gây khó thở dẫn đến t.ử vo.ng.

Nhưng vẫn có người nghi ngờ: báo cáo có rất nhiều lỗ hỏng, nạn nhân sống một mình trong quãng thời gian dài, tính cách hướng nội, sở thích ăn mặc khác thường (không có chứng cứ xác thực) cũng không thể khiến tư thế không đúng gây khó thở dẫn đến tử vong. Lại nói, dựa theo vết sáp nến trên cơ thể nạn nhân để xác định người này có khuynh hướng tự ngược là không hợp lí, nếu vậy tay hoặc những nơi khác trên cơ thể nạn nhân cũng phải có dấu vết đã chạm vào nến trước khi chết, điều này báo cáo vẫn chưa chỉ ra. Thứ ba, trên đất có vết trầy, cách đặt giày của nạn nhân, và một đứa trẻ 13 tuổi làm cách nào tự mình cột tay, treo cổ tự tử, đâm kim, nhỏ sáp, cảnh sát và báo cáo pháp y cũng không giải thích với dư luận. Thứ tư, lỗ kim trên trán cậu bé có lẽ giống với vết kim tiêm, báo cáo khám nghiệm lại chỉ ra giống với kim rút máu, điều này rất khác với miêu tả tử thi của cha nạn nhân.

◆ Sau vụ án

● Tại Thiên Nhai, Chiết Giang, năm đứa trẻ mất tích bí ẩn, năm thi thể được phát hiện ở thôn Thủy Đường: Ngày 25 tháng 2, huyện Thiên Nhai, Chiết Giang thông báo thôn Vương xảy ra vụ án năm đứa trẻ t.ử von.g: trên người cả năm đều không tìm thấy dấu vết bị sát hại, tác động của ngoại vật, dấu vết vũ khí hay bị xâm hại. Đồng thời trong cơ thể nạn nhân cũng không tìm thấy thuốc ngủ. Vì vậy xác định cái chết của cả năm là do đuối nước, không phải bị sát hại.

● Tìm thấy thi thể nữ tại cái ao năm đứa trẻ ch.ết đuối ở Thiên Nhai, Chiết Giang: ngày 2 tháng 3, huyện Thiên Nhai, Chiết Giang vừa kết thúc vụ án năm đứa trẻ ch.ết đuối, ngày 1 tháng 3, người dân gần cái ao năm đứa trẻ t.ử von.g lại phát hiện thi thể một phụ nữ trung niên.

● Bé gái 6 tuổi treo cổ ở buồng điện thoại, cảnh sát tuyên bố t.ử vo.ng ngoài ý muốn: Ngày 2 tháng 3, tại Thiên Nhai, Chiết Giang phát hiện một bé gái 6 tuổi dùng dây điện thoại treo cổ ở buồng điện thoại công cộng, bé gái ngay lập tức được đưa đến bệnh viện nhưng không qua khỏi, ngày 17 tháng 3, bộ truyền thông Thiên Nhai tuyên bố, sau khi điều tra, cảnh sát nhận thấy đây là một vụ t.ử von.g ngoài ý muốn, kết án, yêu cầu công ty viễn thông địa phương bồi thường cho người nhà nạn nhân 8.8 vạn nhân dân tệ.

● Cái chết kỳ lạ tại nhà của học sinh trung học ở Ngạc Châu, cả người bị trói chặt treo trên trần nhà: 5 giờ 40 chiều ngày 16 tháng 3, Hồ Cửu Vinh, người Ngạc Châu, sau khi tan tầm về nhà, phát hiện con mình, cả người bị dây thừng cột chặt, treo trên trần nhà, phóng viên trích lời cảnh sát, trước mắt, nguyên nhân t.ử v.ong đang được tiến hành điều tra, không tiện tiết lộ.

0
Mình là sinh viên y năm cuối, câu chuyện mình kể là có thật và người trong truyện là mình. Sinh viên y những năm đầu thường được phân công trực trường(ngủ canh ban đêm, đề phòng trộm), trong trường thì ngoài phòng học, trang thiết bị ra thì còn có 1 phòng riêng chứa xác để thực tập giải phẫu. Hôm đó tụi mình trực gồm 5 người, được bác bảo vệ cho mượn 5 cái ghế bố nằm ngủ....
Đọc tiếp

Mình là sinh viên y năm cuối, câu chuyện mình kể là có thật và người trong truyện là mình. Sinh viên y những năm đầu thường được phân công trực trường(ngủ canh ban đêm, đề phòng trộm), trong trường thì ngoài phòng học, trang thiết bị ra thì còn có 1 phòng riêng chứa xác để thực tập giải phẫu. Hôm đó tụi mình trực gồm 5 người, được bác bảo vệ cho mượn 5 cái ghế bố nằm ngủ. Mình thì nằm ngoài cùng, đầu hôm mình cũng nghĩ vẫn vơ “nằm ngoài liệu có thấy gì không?”. Tối đó mình ngủ, thì mơ thấy mình ngồi nói chuyện với một ông chừng hơn 30, da trắng, mặc sơ mi sọc kẻ và đóng thùng rất lịch sự. Sáng dậy thì hoàn toàn không có gì xảy ra, mình cũng không nói với ai. Cho đến khoảng 2 tháng sau mình về quê, dưới quê mình có 1 ông sư thầy, làm trụ trì trong 1 cái chùa nhỏ(mình hay kêu là sư phụ, vì mình với thầy cũng tương đối thân, ông có tài coi tướng rất hay). Gặp thầy, mình cũng chào như thường lệ. Thầy bảo “đợt này về con dắt theo ai về nữa vậy con”. Lúc này mình mới giật mình, mình mới hỏi sao thầy biết và nhờ thầy miêu tả(vì lúc này mình đã nghi ngờ giấc mơ đó, thường thì mình chỉ mơ gặp người quen, còn thấy người lạ không quen thì thường là đó đó :)). Thầy bảo “người này ở dưới chỗ con học, người ta theo con về” rồi thầy mới miêu tả hình dáng, hoàn toàn giống ng mình đã gặp.

Câu chuyện thứ 2: đêm đó mình trực cấp cứu tại bệnh viện, nhà trọ thì chỉ cách bệnh viện chừng 200m. Nửa khuya mình mới vào khoa, khám sơ bộ vài bệnh mới vào khoa thì mình tìm chỗ ngủ(vì lúc này mình rất mệt, sáng đi bệnh viện, chiều học giảng đường và tối học thêm anh văn). Trong khoa có 1 phòng tách riêng với khu khám bệnh, nơi này chủ yếu để thiết bị máy móc và giường bệnh. Nhìn sơ qua thì có chừng 4 cái giường bệnh, nhưng 3 trong số đó thì đã có sinh viên khác ngủ rồi. Điều đáng chú ý là 3 cái giường kia rất tồi, có giường đến 2 người nằm trong kho giường tốt nhất lại để trống. Mình cũng nghĩ ngợi nhưng cũng mặc kệ, ngủ cái đã. Chợp mắt chút xíu thì giường rung bần bật như ai nắm và rung. Mình mở mắt ra xem thì mấy giường gần nhất cũng tận 3 bước chân và mấy sinh viên khác đã ngủ hết rồi. Mình ngủ tiếp, giường lại rung như khi nãy. Mặc nó, ngủ đến sáng luôn. Sáng dậy bạn rủ đi ăn “ê sáng mày ngủ mày có gặp gì không?”

“Có gì sao?”

“Hồi trước lúc mày vô có ông đó cấp cứu, nhưng không sống được nên chuyển về rồi. Chính cái giường mày nằm là hồi tối cấp cứu ổng, tụi tao sợ nên ko dám nằm”

0
Hôm nay rảnh rỗi, chợt nhớ lại câu chuyện ma từ cách đây gần 10 năm do chính bản thân mình trải nghiệm, từ cái thời mình còn là sinh viên ấy!!! thôi ko dài dòng, mình xin phép kể nhé…Ngày mình còn là sinh viên,mình có đi làm thêm cho 1 nhà hàng để có tiền trả tiền trọ và đỡ đần giúp bố mẹ. nhà hàng đó chuyên món đặc sản thịt dê, mình đc nhận vào do có người quen giới thiệu. công...
Đọc tiếp

Hôm nay rảnh rỗi, chợt nhớ lại câu chuyện ma từ cách đây gần 10 năm do chính bản thân mình trải nghiệm, từ cái thời mình còn là sinh viên ấy!!! thôi ko dài dòng, mình xin phép kể nhé…
Ngày mình còn là sinh viên,mình có đi làm thêm cho 1 nhà hàng để có tiền trả tiền trọ và đỡ đần giúp bố mẹ. nhà hàng đó chuyên món đặc sản thịt dê, mình đc nhận vào do có người quen giới thiệu. công việc nhẹ nhàng với mức lương khoảng 500 ngàn/tháng ! cứ sáng đi học thì chiều mình đi làm, thỉnh thoảng ở lại trực tối ! Thời gian đầu thì ko có chuyện gì xảy ra , nhưng đc tầm vài tháng thì bắt đầu có chuyện lạ, cứ buổi tối nào mình ở lại là lại có cảm giác có người luôn ở phía sau lưng nhìn mình , rồi có hôm nhà hàng có việc mình ngủ lại còn bị nó dắt mộng du làm mọi người toán loạn đi tìm, cái vụ mình bị dắt đi mộng du thì mình kể sau nhé ! trc tiên để mình miêu tả sơ nhà hàng. Nhà hàng này gồm có là phòng vip, 1 nhà lá cọ, 1 nhà lớn như hội trường và ở ngoài trời ,nhân viên phục vụ tầm hơn chục ng, chủ yếu là sinh viên ,trong nhà hàng có 4 thằng tên Nhân, Bình,Hòa,Hiếu tên của 4 đứa nó ghép đc với chữ Bất đc thành Bất Nhân, Bất Bình, Bất Hòa , Bất Hiếu ,đc mỗi thằng Hiếu chơi đc nhất (mặc dù nó bất Hiếu), còn 3 thằng kia toàn thằng đểu đúng như cái tên của nó, đặc biệt là thằng Nhân là thằng đểu nhất, thời gian mình mới vào làm nó chuyên xúi dục mình lấy trộm đồ của ông chủ nhưng mình ko làm, đâm ra nó ghét mình !
Chỗ ưa thích của mình là nhà lá cọ vì nó lúc nào cũng mát. Buổi tối bắt đầu có cảm giác có ng luôn nhìn mình đằng sau , tối đó đến mình trực tối, đang ngồi trong nhà lá cọ , ngồi cái chỗ ưa thích của mình, đang ngồi xem khách có cần gì thì đi lấy, khách vẫn đang ăn uống bình thường chưa gọi gì ,mình bỗng thấy sao lạnh lạnh sau gáy , ngày nhỏ gặp ma nhiều rồi nên là mình biết ngay là có cái gì rồi !
Từ hôm đó, ngày nào mình cũng dò hỏi xem ngày trc ở đây có ai chết ko, tất nhiên là chỉ ngầm hỏi mấy nhân viên làm lâu năm trong nhà hàng thôi, chứ ngu gì hỏi ông chủ, mất công bị chửi mà có khi mất việc cũng nên , tất cả chỉ nhận đc cái lắc đầu. Càng ngày hiện tượng đó càng nhiều nên mình cũng bắt đầu ớn ớn, có hôm ban ngày hẳn hoi, mình đang bưng đồ ăn và bia ra bàn cho khách , đang đi rất chi là ngon lành, bỗng nhiên mình bị té 1 cái rất chi là vô lý, có cảm giác có ng xô mình té , đổ hết đồ ăn và mấy chai bia vỡ tan, may mà chỉ bị ông chủ quở 1 tý là thôi chứ ko bị mắng té tát như mình nghĩ, cũng cái tối hôm đó mình trực đêm , đang ngồi chơi rắn trên cái 1200 huyền thoại trong nhà lá thì mình nghe có tiếng tắc kè trong phòng hội trường, chắc mẩm tóm đc con tắc kè về ngâm riệu , vào đó mình nhìn thấy nó mờ mờ ở gần cửa sổ, cởi áo ra quấn vào tay thế là vồ đc nó , đang mừng vui vì sắp có bình riệu tắc kè, thì ôi mẹ ơi, ngay trc mặt mình là cái bóng mờ mờ của 1 đứa con gái tóc xõa che kín khuôn mặt đang cúi gằm. Mồm há hốc kinh hãi mà có la lên đc đâu, nó từ từ ngẩng mặt lên , ôi má ơi, e thề là e đái ra quần luôn , hai hốc mắt máu chảy ra xối xả, ngay lúc đó nghe thấy tiếng ông chủ kêu , chắc là khách cần gì mà gọi hoài ko thấy nên ông chủ đi tìm, ông ấy vào trong nhà hội trg bật điện lên thấy mình đang đứng trân trân, mặt xanh như tàu lá chuối , ông ấy tưởng mình trúng gió dìu vào phòng nghỉ trưa cho nhân viên, mình kể lại cho ổng nghe , ông ấy mới buồn rầu kể lại là cách đây gần 5 năm , có 1 chị cũng là sinh viên làm thêm ở đây, chắc là do thất tình nên tự tử , hôm chị ấy chết chị ấy làm tối, có mỗi mình chị ấy phục vụ , cũng ít khách, chỉ có 1 bàn ngồi ngoài trời. Kể thêm về cái chỗ ngoài trời , khá thú vị mỗi bàn có 1 tên riêng gồm Xoài (có cây xoài), Miếu (có cái miếu),Lan( có cây ngọc Lan) ,Táo (có cây Táo) và Bưởi( có cây bưởi ) . Xoài, Miếu,Lan ,Táo ,Bưởi mỗi tên có 4 bàn , hôm đó bàn khách cuối cùng ngồi ở dãy cây Bưởi dãy xa nhất , chị đó ngồi ở gốc cây Lan chờ coi khách có gọi gì thì nó lại , ở ngoài trời mà um tùm cây cối tranh tối tranh sáng nên có ai biết đâu, tới gần 22h khách gọi thanh toán, gọi mãi chị nhân viên ngay đó mãi mà ko trả lời cứ gục mặt trên bàn, nghĩ là nhân viên phục vụ ngủ gật nên khách vào tận trong quầy thanh toán với thu ngân ! Khách bảo là nhân viên của nhà hàng ngủ gật, ông chủ mới ra gọi , chạm vào thì người đã cứng ngắc rồi,hai tay buông thõng xuống dưới, trên tay còn lọ thuốc ngủ liều nặng đã dốc hết ! Trời lạnh nữa nên thân thể cứng ngắc rồi , công an đến điều tra thì kết luận là tự tử ! mãi sau này một trong những người khách đến nhà hàng ăn tối hôm đó mới kể là tối hôm đó thấy chị này quằn quại ở bàn gốc cây Lan( bàn Lan cách Bưởi tầm chục mét ) nhưng vì đang phê phê riệu với lại trời tối nên ông ấy nghĩ là mình hoa mắt nên ko để ý, tới khi phát hiện chị ấy chết rồi thì ông ấy mới té ngửa là chị ấy uống thuốc ngủ tự tử ,nhưng ko dám nói ngay lúc đó. Một thời gian dài nhà hàng đến khốn khổ , hay tin nhà hàng có ng tự tự chết đâm ra nhiều thực khách cũng e ngại mỗi khi đến ăn . Thời gian trôi qua, vụ tự tử đó cũng lắng xuống, nhà hàng lại đông khách trở lại, nhưng là nỗi ám ảnh cho mình vì hồn ma chị đó cứ quanh quẩn ko chịu siêu thoát..
Sau lần đó mình đã quen với việc có hồn ma trêu trọc, riết thành quen nên ko sợ nữa , chỉ tội mấy đứa nhân viên sau này mới vào làm nên ko biết,cá biệt có đứa con gái bị hù cho đến nỗi hất cả mâm đồ ăn mà bỏ chạy, chả phải nói hôm sau nó trốn biệt luôn ko dám đến làm nữa. Có lần mình bị trêu, hôm đó mình làm tối, đang ngồi cạnh gốc cây Lan thì bỗng thấy lạnh gáy, tự nhiên sao buồn ngủ thế , thế là ngủ luôn, ko biết mô tê gì luôn,sáng hôm sau tỉnh dậy thấy đang nằm trong phòng nghỉ rồi ! Mấy đứa làm cùng kể lại là hôm qua thấy mình gục mặt bất tỉnh tưởng trúng gió nên khênh vào đây, nhớ lại mà chưa hoàn hồn ! sau nhớ lại đúng cái chỗ chị kia chết mấy năm trc, đc vài hôm mình lại quên luôn chuyện đấy, hết giờ lên lớp là lại đi làm. Có hôm mình đang ngồi nhắn tin với mấy con bồ, tự nhiên nghe thoang thoảng có ai nói bên tai “ĐÀO LÊN ,ĐÀO LÊN ĐI “ , biết là lại gặp rồi nên mình mặc kệ..
Tối hôm đó lại ngủ mơ, lại mơ thấy chị đó, chị ấy dắt mình đi tới gốc cây Ngọc Lan rồi biến mất,mình choàng tỉnh mồ hôi nhễ nhại ! Dậy tắm rửa rồi đi học, học xong lại đi làm,công việc phục vụ chạy bàn lúc đông khách bận như chạy xô nên mình lại nhanh chóng quên, coi như ko có gì xảy ra,đc lúc rảnh rỗi đang ngồi trong nhà lá thì lại nghe tiếng gọi “ ĐÀO LÊN, ĐÀO LÊN ĐI “ ! Ngay lúc đó khách gọi lấy thêm đồ uống , làm mình như tỉnh mộng ! Công việc bận bịu lại làm mình quên chuyện đó thêm lần nữa,ko phải ra oai đâu nhưng mà trải qua mấy lần “gặp “ rồi nên mình ko sợ , với lại ông bà mình trông nghĩa trang, nhà cạnh ngay nghĩa trang luôn nên chả sợ gì cả , cái chuyện ban đêm vào nghĩa trang với mình nó là chuyện rất chi là bình thường. Mỗi lần gặp thì mình cũng thấy hồi hộp lắm, tim đập nhanh, nhưng đc cái vẫn giữ đc bình tĩnh, qua vài ngày lại quên hết ngay, như chưa có chuyện gì xảy ra cả !
Thời gian trôi qua, hôm dó nhà hàng có đơn đặt hàng đám cưới trọn gói, tập trung tất cả nhân viên trong nhà hàng để đi phục vụ, chỉ để lại nhà vài người thôi ! Tối trc hôm đám cưới ông chủ thết đãi tất cả nhân viên 1 bữa ra trò gọi là khao quân trc khi lâm trận , bia bật tưng bừng ! hôm đó mình nốc hết 7 hay 8 chai gì đó , ko say lắm nhưng chỉ khổ cái nhà vệ sinh thôi ! Tiệc tan cũng gần 12h đêm, buồn ngủ quá nên mình đi ngủ, mình lại mơ màng thấy chị kia, lại dắt mình ra gốc cây Ngọc Lan rồi mình nghe “ ĐÀO LÊN, ĐÀO LÊN “ ! Choàng tỉnh, chả hiểu mô tê gì, mình đang ngủ cạnh gốc Ngọc Lan rồi,trong tay có mảnh giấy viết 3 chữ” đào lên, gốc cây Ngọc Lan”, nhìn qua cũng biết là nét chữ con gai, cất mảnh giấy vào túi, xem đt thì mới gần 4h sáng, lững thững đi vào phòng , thấy mọi người đang nhớn nhác nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên. Thằng Nhân làm cùng nó bảo tất cả đang đi tìm mình, hỏi mình đi đâu, mình bảo là bị mộng du, ra ngủ ngoài gốc cây ngọc lan,tất cả chúng nó há hốc mồm vì “ bái phục “ ( tự hào ghê ) !Mọi ng bảo mình đang ngủ bỗng thức dậy rồi ra ngoài, bác đếp trưởng thấy mình đi ra ngoài, nghĩ là đi tè thôi, ai ngờ ca tiếng ko thấy quay về nằm,gọi tất cả dậy , tìm mãi ko thấy, ai ngờ mình ngủ gục ngoai gốc cây Lan, Nhớ lại giấc mơ mình gắn kết các chi tiết lại và suy luận chắc chắn hồn ma kia có điều gì đó trăn trối nên cứ luẩn quẩn ko chịu siêu thoát. Sáng hôm sau, tất cả lại đc ăn sáng trc khi đi phục vụ đám cưới. Sau khi xong đám cưới mình sẽ “ đào lên “ như hồn ma kia nói !
Đám cưới xong xuôi, mệt phờ người. 8h tối về tới nhà hàng, mệt rã ng nhưng lại phải làm tiếp vì nhà hàng đang đông khách. Tầm 10h tối đã vãn khách, mình lấy lý do ra xem khách cần gì thì lấy, ngồi cạnh gốc cây Lan luôn, mình dò dẫm tìm , đất trong gốc cây cừng ngắc, rồi mình thấy 1 viên gạch( gạch xây nhà ấy), nhấc nó lên là 1 cái hộp nhỏ bằng nhựa, đc chôn trong cái quấn băng dính kín hết bên ngoài, bên trong có 1 quyển sổ nhỏ , như là nhật ký ấybằng khoảng 3 ngón tay, 1 chiếc nhẫn và 1 chiếc khăn tay. Cất những thứ đó đi mình tiếp tục công việc. Về phòng mình mở đọc từng trang nhật ký mình biết sơ qua là chị này tển Ngọc Lan, yeu 1 ng con trai tên Tuấn , từng trang từng trang nhật ký vẽ lên bao nhiêu điều tươi đẹp của tình yêu đôi lứa, rồi đến gần cuối từng câu chữ có vẻ đẫm nước mắt , đại ý là chàng trai kia yêu người khác , làm chị ấy sống trong đau khổ. Trang cuối cùng chỉ vỏn vẹn vài dòng:
” tình yêu e trao anh là vĩnh cửu, xin chôn vùi giấc mơ đời e dưới gốc cây mang tên mình , gửi đến a , người em yêu Trần Minh Tuấn, mong ai đó sẽ gửi giúp đến a những kỷ vậy này “
Trong Nhật Ký có ghi lại địa chỉ của chàng trai tên Tuấn kia, từ đó mình chỉ gặp lại chị đó 1 lần nữa , trong mơ chị ấy nhờ mình đem những thứ đó tận tay đưa lại cho a Tuấn…
Mình tiếp tục làm cho nhà hàng đó thêm khoảng nửa năm nữa, vì học hành quá nhiều, mong muốn của chị Ngọc Lan mãi sau khi ra trg mình mới thực hiện đc vì quê a Tuấn ở xa. Lúc mình đến nhà a Tuấn thì a đã vợ con đuề huề rồi, mình kêu a ấy ra ngoài uống nc nói chuyện cho tiện, mình trao lại những thứ đó cho a ấy rồi xin phép ra về !
Truyện này do chính bản thân mình trải qua, ai ko thích cũng xin đừng ném đá, có ném cũng chả trúng đâu vì mình đang ở 1 nơi rất xa cơ ạ ! chúc các chế đọc truyện vui vẻ !!!!

0
"Đỗ Hạ Du!"Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ...
Đọc tiếp

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.

Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk xin ý kiến nhoa !

8
9 tháng 1 2019

hay viết típ ik bn

11 tháng 1 2019

hay😙 😙 😙

Mình đang theo học tai một trường đại học ở tp Hồ Chí Minh ,mình cũng vừa được nge bác bảo vệ kể lại vào tối thứ 7 vừa rồi sau khi rảnh rỗi ngồi tán dóc với bác bảo vệ trước khi vào lớp học môn tin . Da gà nổi lên khi mà bác bảo vệ nhấn mạnh Phòng máy 2 nơi mà tôi đang học mỗi tối . Tối hôm ấy là buổi tối cuối cùng cho sinh viên thi lại và học lại . Phòng máy 1 thì có lớp...
Đọc tiếp

Mình đang theo học tai một trường đại học ở tp Hồ Chí Minh ,mình cũng vừa được nge bác bảo vệ kể lại vào tối thứ 7 vừa rồi sau khi rảnh rỗi ngồi tán dóc với bác bảo vệ trước khi vào lớp học môn tin . Da gà nổi lên khi mà bác bảo vệ nhấn mạnh Phòng máy 2 nơi mà tôi đang học mỗi tối . Tối hôm ấy là buổi tối cuối cùng cho sinh viên thi lại và học lại . Phòng máy 1 thì có lớp học nên sinh viên phải dồn qua phòng máy 2 , phòng máy nhỏ với số lượng sinh viên thi đông nên chia ra làm 2 đợt . Đợt đầu vào phòng máy ngồi thi được hơn 20 mấy bạn . , giờ thi bắt đầu vào 7h tối kết thúc sau 60 phút . Tới 8h là bắt đầu đợt 2 đến . Nhưng phải đến 9h10 mới thi xong hết . Do mình cũng sắp kết thúc môn nên thời gian có nắm rõ . Thầy giáo Phong là người chấm thi phải ở lại chấm xong bài cho sinh viên để nộp gấp cho trường .Ai cũng về còn mình thầy ở lại . Biết là chấm tới khuya nên thày mua ly cafe đen uống cho tỉnh .

Đang kể gió lạnh làm mình và bác bảo vệ nổi da gà . Thầy Phong tiến về PM 2 trên con hành lang dài bỗng thấy gì đó vụt qua nhanh trên tấm gương cửa PMáy 1 nhưng thầy không để ý . Mở của bước vào chấm bài như thương lệ 10h10 Tối chấm được mấy máy thầy bước đến chiếc máy tính tiếp theo đang cặm cụi vào bài thi thì ánh đèn ngoài hành lang chập chập lại vụt sáng vụt tắt thầy ngó ra cửa sổ thấy lạ đang suy ngĩ thì đèn phòng tắt thầy giật mình nhanh trí thầy xuống nói bác bảo vệ nhưng vừa tới cửa thì dèn sáng lại nhưng đèn hanh lang vẫn mờ mờ ảo ảo , Thầy đang chấm bài thêm dược 20 phút thì thầy nge tiếng gõ của bàn phìm máy tính giật mình thầy quay lại thì không thấy gì đầu óc đang suy ngĩ lung tung thì đèn phòng lại vụt tắt lần nữa những màn hình máy tính nhảy sáng lộn xôn gió ùa manh làm giật cánh cửa sổ .

Một bóng trắng lướt qua . Thầy hoang mang do bệnh tim nên thầy ngất đi . Bác bảo vệ ở dưới thấy đèn khong binh thường + thêm PM 2 của thầy phong tắt đèn nên bác bảo vệ lên xem sao. Bước nốt những bậc cầu thang hút điếu thuốc cho ấm bác bảo vệ đi tiếp trên dãy hành lang . Hơi lạnh làm bác nổi da gà điện chạy dọc sống lưng . Giaatj mình bác qua nhìn thấy bóng một người con gái bận đồ trắng bên kia dãy hành lang rôi biến mất rất nhanh bác bảo vệ bắt đầu thấy sợ nhưng bác cố xua tan sự sợ hãi bằng sự cứng rắn của mình . Tới phòng máy 2 bác bảo vệ kêu ten thầy phong rất to nhưng không ai trả lời mở cửa bước vào bác bảo vệ thấy thầy phong đang bất tỉnh cố lay thầy dậy lay mãi cuối cùng cũng dậy nhưng ánh mắt thầy lại vô hồn nhìn vào máy tính số 23 theo ánh mắt đó bác bảo vệ nhìn theo thì cả 2 giật bắn người là một cô gái trẻ toc xõa dài ngồi nhìn 2 người nhe răng cười gê rợn .

Bác bảo vệ và thầy dìu nhau mà chạy khoi đó mới ra khoi phòng đèn vụt tắt hết chỉ còn bóng đêm dày dặc gió lạnh và giọng cười man rợ của người con gái bí ẩn đó . càng chạy bác bảo vệ và thầy càng thấy hành lang dài hơn bóng trắng của nhưng hồn ma và người con gái vẫn còn chay theo 2 người trong cơn sợ hãi bác bảo vệ nhanh trí quay lại quì lạy người con gái đó và các oan hồn khấn vái <…..>. người con gái biến và các oan hồn biến mất, mồ hôi tuôn bác bảo vệ chạy xuống dưới trệt thì thấy thầy phong nằm đó máu chảy lênh láng ( bác bảo vệ kể do thầy sợ chạy nhanh và cuống nên té cầu thang ) …………………… lúc sau này bác bảo vệ trực đêm còn thấy bóng trắng của người con gái đó vài lần lướt dài trên dãy hành lang rồi ngôi trên lan can . Có hôm được nge hát nữa. Sự xuất hiện của bóng trắng của người con gái và các oan hồn được bác bảo vệ đoán là do lịch sử của trường. Truyện có thật 100% và mình ngồi sau máy 23 nổi cả da gà……
——–

Đáp ứng lại sự quan tâm của các bạn mình sẽ kể phần lịch sử của trường như sau: Mới lúc đầu vô học mình cũng lạ lẫm về ngôi trường ĐH này . Dạo quanh trường 1 vòng thấy 1 cái bảng nhỏ nằm trên cột ngay lỗi ra vào gi lại rõ lịch sử của trường như sau . Trường được xây dựng từ thời kì Pháp thuộc . Lúc đó Pháp dùng nơi này làm bệnh viện quân đội Mà các bạn chắc cũng biết bệnh viện là nỗi gê sợ như thế nào về tâm linh . Theo mình biết được từ người thầy dạy lâu năm(chắc cũng được nge kể lại ) thì nơi này còn gê rợn hơn nhiều những binh lính chết trong đau đớn tay chân không lành lặn .Tiếng gào thét vang vọng dài trên dãy hành lang . Máu nhỏ giọt trên nền nhà , loang lổ trên các bức tường . Đặt biệt theo lời thầy mình nói thì Khu C trước đay giờ thì đâp bỏ hết rồi xây lại trường mới như bây giờ là nơi có nhiều vong nhất .

Khu C cũng là khu vực của bệnh viện . Sơ đồ của khu vẫn còn nhưng được lưu trữ trong thư viện trường . Theo hướng thầy kể thì khu C toàn bộ là phòng bệnh , phòng mổ …. Cuối dãy hành lang bên phải là nơi của bệnh nhân tâm thần Và cũng là nơi chôn những người lính chết trận các bệnh nhân tâm thần …. Bác bảo vệ lớn tuổi nhất trường ngồi bên cũng thêm vô chuyện là lúc chưa xây trường mới ca trực đêm nào bác cũng nge tiếng la đồ đạc bị va đập những bóng trắng lướt dài qua từng ô cửa sổ . Sau khi pháp sụp đổ bệnh viện bị bỏ hoang một thời gian Đến năm 1965 thì Mỹ dùng làm nơi in ấn tài liệu con dấu… . Lúc này cũng có một sự kiện như sau mà báo Mỹ cũng từng đưa tin trên toàn nước VNCH bấy giờ .

Một cô thư ký xinh đẹp của tướng cấp cao của Mỹ đã bị giết và hiếp đến chết . Tên tướng Mỹ sau đó cũng nhảy lầu mà chết . Đến năm 1996 thì trường em mới bắt đầu thành lập ngay trên mảnh đất này . Nhưng đén năm 2007 thì nó mới bắt đầu sửa sang lại hoàn chỉnh hơn . Nhưng những câu chuyện ma quái này vẫn còn được thầy cô , bác bảo vệ , nhà bếp còn truyền miệng nhau mãi . Mà em có dịp mới gặp được ngồi lại nge học kể ngay tại phòng trực của bác bảo vệ . Nơi mà bác bảo vệ bị nhát đến 2 lần ngay vào rằm tháng 7 và tối 30 tết …. .Oan hồn nữ kia chắc là cô thư ký năm nào . Chết oan nên còn ở lại . Kể chuyện mà nổi hết da vịt…… truyện có thật nha

thay nhan vat a nhe

0