K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 12 2018

VN THẮNG 1-0 RỒI

17 tháng 12 2018

cup về nc mk rồi đi bão đê......

\(\log_{ }\)

16 tháng 12 2018

MÌNH NGHĨ GIỐNG BẠN NÈ

Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.#1.Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị...
Đọc tiếp

Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.

#1.

Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị tai nạn xong còn hoảng hay sao ấy, mà không về nhà, rủ bạn bè ra quán cafe ngồi. Đang ngồi, bỗng dưng anh của em nói với bạn: “Cái bà này là ai mà nãy giờ cứ đi theo tao vậy bây?”. Bạn của anh xanh mặt hết, vì khuya rồi, quán vắng, có mấy thằng ngồi, lại có người đàn bà nào ở đây? Mọi người nghi nghi, mới hỏi lại, thì anh em tả người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ màu nâu, cứ đi theo nãy giờ, ảnh thấy mà. Mà bạn bè thì chẳng ai thấy. Mọi người phát hoảng, cứ sợ anh này lúc nãy tai nạn có bị đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến não không. Bạn bè định đưa anh tới bệnh viện, nhưng anh này nhất định nói không phải tưởng tượng, là thật, nghe nói cãi qua cãi lại mém thì đánh nhau. Một người trong nhóm thấy vậy mới quyết định cho anh em rưa mặt bằng nước tiểu, rửa xong, anh em không còn thấy người phụ nữ nào nữa hết.
Anh em là dân đi đêm, lại là con trai, ổng ít nói nhất nhà, và gan cực, vậy mà đêm đó về lại chủ động kể cho bà em nghe. Ai cũng tin hết, và suy nghĩ chung của mọi người là mẹ anh ấy lo cho con nên về.

Sẵn kể thêm chuyện này, dì út em hay kể lại, em cũng không nhớ là xảy ra ngoài quê hay trong này (nhà em gốc miền Trung, di cư vô đây), dì kể hồi dì L. mới mất, không rõ là bao lâu sau, một năm hay hai năm, nhưng năm đó các anh con dì còn nhỏ lắm. Có một lần ba đứa đang chơi ngoài ngõ thì đồng loạt chạy vào mếu máo, đứa nào cũng lắp bắp: “Có người…. có người…” Bà em bảo chắc các anh thấy mẹ về thăm, nhưng đứa lớn biết mẹ mất rồi nên mới không dám nói là thấy mẹ…

#2.

Ông bà em năm nay đều gần 100 tuổi rồi, nên chứng kiến nhiều lắm. Bà em kể, ngày xưa ngoài làng của em có nhiều ma quỷ lắm. Cữ hễ trời giông là ở hai đầu làng lại có hai cái đốm lửa to, bay từ hai đầu tới giữa làng, hai đốm lửa ấy gặp nhau lại bay ngược trở về hai phía. Mà bay đến đâu, lại nghe tiếng “cốc…cốc…”, tiếng hai thanh tre đập vào nhau ấy ạ, đến đấy. Được cái làng không ai sợ cả. Cứ hễ thấy là cả làng lại rủ nhau ra coi :3. Mới đầu nghe em cũng nghĩ là ma trơi theo khoa học bây giờ, cơ mà nếu vậy tại sao lại gặp nhau xong quay lại? Với nếu đó là photpho cháy thì tiếng gõ kia ở đâu ra?

À, ngoài đó hồi xưa theo người lớn kể là còn có một con quỷ thế này: hễ nó đứng ngõ nhà ai là nó sẽ giống y đúc người đàn ông chủ nhà đó. ĐỒng chí “quỷ” này từng một thời khiến thanh niên làng bà không dám đi chơi khuya luôn.

#3.

Ngoài quê em ấy, người ta hay trồng cây tra lắm (ai không biết cây này lên google gõ là sẽ có hình ạ). Mà người lớn bảo, cây này mà trồng lâu năm sẽ có quỷ ở. Hồi đó ngoài làng em có một nhà kia có một cây tra to lắm, ở trước sân. Tối nọ thanh niên chủ nhà mới dậy đi vệ sinh, mở cửa ra định ra bụi giải quyết thì thấy ngay chỗ cây tra ấy có một người đang đứng sẵn. Chẳng biết người hay ma, nhưng đang mắt nhắm mắt mở, thấy người lù lù trước mặt như vậy mà không giải quyết luôn tại chỗ là hay rồi. Thanh niên này mới quyết định lùi lại, vào nhà, đóng cửa và tiến về phía cửa sổ. Ngụ ý của anh ấy là tao không dám ra ngoài, nhưng tao sẽ có cách. Ai dè, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp hành sự, thấy bên ngoài cửa sổ có người cũng đang hành động y chang mình. Thế là thôi, chàng ấy quyết định ôm luôn “nỗi buồn” đi ngủ, dù sao trong hoàn cảnh ấy có cái ngủ chung vẫn an tâm hơn. Chắc vậy.

Em xin tạm dừng. Mong mọi người đóng góp ý kiến cho em với. Nhưng cũng mong mọi người không cmt kiểu em chém hay ảo nhé, vì đây đều là truyện người lớn kể lại, em tin tưởng 100%, hơn nữa, em được dạy rất kĩ “nói xạo về tâm linh là sẽ gặp m…a…”

1
DS
21 tháng 5 2024

cho bn 1 vé báo cáo

1 tháng 12 2018

nếu hay thì like nhé các bạn

2 tháng 12 2018

Trong dải Ngân Hà có một vũ trụ =))))))Hơi sai sai =)))))))))

Nghe nè:

Trong vũ trụ rộng lớn có Siêu cụm thiên hà Xử Nữ.

Trong Siêu cụm thiên hà Xử Nữ có Cụm thiên hà Địa Phương.

Trong Cụm thiên hà Địa Phương có thiên hà Milky Way-Ngân Hà.

Trong Ngân Hà có Tay Orion.

Trong Tay Orion có Hệ Mặt Trời.

Trong Hệ Mặt Trời có Trái Đất.

Trên Trái Đất có các lục địa.

Trong các lục địa có lục địa Âu - Á.

Trong lục địa Âu - Á có Đông Nam Á.

Trong Đông Nam Á có Việt Nam.

Trong Việt Nam có đồng bằng.

Trên đồng bằng có một mảnh đất.

Trên mảnh đất đó cỏ một cái tỉnh nho nhỏ.

Trong cái tỉnh nho nhỏ có một cái huyện to to.

Trong cái huyện to to có một cái xã nho nhỏ.

Trong cái xã nho nhỏ có một ngôi làng to to.

Trong ngôi làng to to có một cái xóm nho nhỏ.

Trong cái xóm nho nhỏ có một cái nhà to to.

Trong cái nhà to có một căn phòng.

Trong căn phòng đó có một cái tủ.

Trong cái tủ có một cái ngăn.

Trong cái ngăn có một hộp sắt.

Trong hộp sắt có một hộp nhôm.

Trong hộp nhôm có một hộp gỗ.

Trong hộp gỗ có một hộp xi (măng).

Trong hộp xi (măng) có một hộp giấy.

Trong hộp giấy có một món quà.

Trong món quà có một tập sách.

Trong tập sách có một quyển sách.

Trong quyển sách có một mùa.

Trong một mùa có một kì.

Trong một kì có một chương.

Trong một chương có một phần.

Trong một phần có một tập.

Trong một tập có một ghi chú.

Trong ghi chú đó có một ghi chú nhỏ hơn.

Trong ghi chú nhỏ hơn đó ghi là:

" MÀY RẢNH HƠN NỮA KHI ĐỌC CÁI Ở TRÊN XONG LẠI ĐỌC XUỐNG

CÁI NÀY =)))))))))"

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2....
Đọc tiếp

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.

Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…

Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2. Trong vòng 1 tháng từ ngày mình sinh ra thì 3 người trong gia đình của mình cũng lần lượt ra đi.

Và sinh nhật lần thứ 3 của mình. Người ta bảo con nít thì dễ gặp ma, nhưng người đó cũng phải có liên hệ gì đó mới có thể thấy được ma. Ừ thì mình tạm biết vậy đi. Năm đó mình vẫn nhớ như in, sinh nhật mình đang chơi trên cái giường của bà nội, nhớ cái cây đàn trẻ con mình được tặng, đánh vài nốt loạn xạ nghe thích lắm. Bên phải cây đàn là tấm hình của một ông vua (chẳng biết vua hay thằng hề nhưng mà nhớ có cái vương miện có 3 đỉnh nhọn) với nụ cười rất bình thường. Nhưng nhìn khoảng 5 giây thì bỗng khuôn mặt ấy … “cười” với mình với cái nụ cười rất đáng sợ. Theo quán tính của trẻ nít thì quăng cái đàn ngay và nhìn qua chỗ khác, xui cái mình nhìn đúng lên cái … cột xà ngang bắt qua phía trên nhà, cái chỗ nối giữa cột nhà với tường đen lại vì cũ cùng 2 cọng dây kẽm cong cong như 2 cái râu. Và đột nhiên ngay chỗ đó hiện ra… 1 cái mặt, đúng hơn là mặt trâu vì nó có cái mũi dài, đôi mắt lúc sáng rực màu trắng lúc thì đỏ quạch, nhưng cái mình nhớ nhất có lẽ là nụ cười của khuôn mặt đó, hàm răng đều trắng nhưng chỉ có 1 hàm. Mình sợ quá khóc thét lên và chui vào mền…

Chuyện đó tưởng đã dừng lại, nếu không có vấn đề … buổi sáng nhìn lên thì không sao hết, nhưng cứ hễ tối sụp xuống thì gương mặt đó lại hiện ra. Mình cứ bảo là có khuôn mặt ở trên đó mà cả nhà không tin, ai cũng dỗ dỗ qua loa cho mình cho đến khi mình bắt đầu thói quen ngủ ở giường bà trước, cho đến khi say thì ba mẹ ẵm vào phòng ngủ bên trong. Mình sợ ở phòng ngủ bên trong nhiều hơn vì nó tối, ko có sáng trừ ánh sáng mờ ảo của cái đèn ngủ màu đỏ, và ở đó đáng sợ lắm vì chỉ cần mình ngửa đầu lên 120 độ là đập ngay vào cái mặt đó…

Cho đến một ngày mình hoàn toàn ko còn sợ cái mặt đó nữa đến lớn. Lúc này, trước phương tiện truyền thong khoa học thì mình tin rằng ngày xưa chỉ là do tưởng tượng thôi. Nhưng rồi ôn lại câu chuyện đó, mình lại muốn lạnh xương sống 1 lần nữa khi biết rằng mình hết là nhờ một ngày gia đình đã lén kêu pháp sư về giải và từ đó mình mới hết chứ ko phải do “tự nhiên”. Sợ hơn nữa khi chỗ mình nhìn lên đó chính là chiếc xe đạp cũ của cô mình, người đã mất sau 3 ngày mình sinh ra trong một vụ tai nạn… thế nên, nếu bạn hỏi mình có tin ma không? Mình sẽ luôn trả lời với các bạn rằng: “có”

—————————–

Một câu chuyện khác liên quan đến cô mình.(cái này do được kể lại) Ngày đó cô mình bị tai nạn mà ko chảy máu (chảy máu trong) chỉ bị đập ngay má. Tới lúc gia đình mình phát hiện trong bệnh viện thì đã quá muộn… câu chuyện này tiếp tục với người đã “tông cô”. Vì người này quá nghèo nên không thể đền bù chỉ hỗ trợ gia đình mình trong việc ma chay. Nhưng khoảng 1 tháng sau thì người này quay trở lại gia đình mình với một đống quýt và đồ cúng. Số là lúc ẵm cô đi bệnh viện thì cô bị rớt chiếc dép, nên từ hôm đó ông ta liên tục năm mơ thấy cô út mình với mỗi một câu là :”trả…dép…lại…cho…em…anh…ơi” liên tục đến mức ông ta không thể chịu nỗi nên phải đến nhà cúng kiến cho cô. Và từ đó thì người đàn ông này cũng không xuất hiện nữa

—————————–

Còn đây là câu chuyện của dì mình: Có một ngày dì lên chùa gì ấy (quên tên rồi) nhưng cái chùa này rất là vắng nằm trên núi, xung quanh là rừng cây. Tối đó dì mình ngủ lại với cậu. Do mệt quá nên dì mình ngủ 1 mạch cho đến giữa khuya. Dì mình đi vệ sinh và quay lại nằm thì thấy cái gì đó tròn tròn bay bay giữa gian nhà, dì mình tưởng con dơi nhưng mà ko thấy cái này nó đập cánh mà có hình thù tròn tròn. Dì nằm xuống ngủ thì thấy một người nằm kế bên mình, cái lạ là người (chính xác hơn là cái bóng vì trời rất tối) không thấy cái đầu đâu cả… Dì tưởng cậu mình nên ngủ

Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm thì thấy không có ai nằm ở đó hết… còn cậu mình thì vẫn chưa dậy vì ngủ một mạch từ tối qua tới giờ nhưng… ở phòng khác

0
26 tháng 11 2021
Gia đình tui có 4 người. Đó là bố;mẹ;tui và em tui
26 tháng 11 2021

Câu 1. Gia đình bạn có mấy người? 

GIA ĐÌNH tôi có 6 người.

Câu 1. Đó là những ai ?

ĐÓ LÀ: ÔNG / BÀ / BỐ / MẸ / TUI / EM TRAI TUI ///////////////////////////////////////////// 

Lẽ ra mình nên viết và gửi đến các bạn đọc trên fb câu chuyện này vào lúc nửa đêm mới hợp tình, hợp cảnh. Nhưng câu chuyện này mà kể lúc đó thì sợ rằng; ai lỡ đọc rồi sẽ chịu sự ám ảnh không ngủ được thì cũng không hay cho lắm. Bởi ám ảnh ở đây không phải chỉ từ những tình tiết “dã man và ma quái” nghe mà rùng mình, dựng tóc gáy, nỗi ám ảnh ấy còn ở lối sống phần...
Đọc tiếp

Lẽ ra mình nên viết và gửi đến các bạn đọc trên fb câu chuyện này vào lúc nửa đêm mới hợp tình, hợp cảnh. Nhưng câu chuyện này mà kể lúc đó thì sợ rằng; ai lỡ đọc rồi sẽ chịu sự ám ảnh không ngủ được thì cũng không hay cho lắm. Bởi ám ảnh ở đây không phải chỉ từ những tình tiết “dã man và ma quái” nghe mà rùng mình, dựng tóc gáy, nỗi ám ảnh ấy còn ở lối sống phần nào rất tự nhiên hoang dã của một số bà con nơi vùng cao, hẻo lánh cũng như cách ứng xử tàn nhẫn trước sinh mệnh của người thân… Lạnh lùng_Vô cảm_Thậm chí dã man… Nhưng nếu hiểu họ thì thấy, tất cả họ đều rất đáng thương.

Lại nói, mình không phải là một người viết văn hay sáng tác truyện. Những câu chuyện mà mình kể đều là những câu chuyện có thật mình gặp dịp chứng kiến, nghe kể rồi ghi chép lại. Hôm nay mạn phép gửi lên đây, ai đọc được thấy sợ thì sợ, thấy thương thì thương, thấy buồn thì buồn, thấy có chút gì bất bình cho số phận con người thì bất bình… nhưng trên hết mong mọi người đọc cảm nhận bằng trái tim yêu thương và hiểu biết trọn vẹn về con người và vùng đất nảy sinh câu chuyện đau lòng. Một vùng đất mà mặt trời của mẹ thiên nhiên chiếu rọi được vào còn khó bởi lớp sương mù luôn giăng giăng dày đặc chứ chưa nói gì đến “mặt trời tri thức khoa học, tâm linh tiến bộ” của một thế giới văn minh, hiện đại.

📷

Câu chuyện bắt đầu bằng sự rụt rè e ngại của anh bạn người H’Mông khi tiến lại gần ngồi nhà gỗ lợp mái tôn xanh tại Điểm trường của Bản Làng Sáng nằm sâu trong rừng núi thuộc xã Háng Đồng huyện Bắc Yên_Sơn La trong chuyến đi của mình vừa rồi. Câu nói đầu tiên anh thốt lên bằng một hơi thở méo mó có chút gì đó kìm nén cảm xúc: “Tại ngôi nhà đằng kia, bên bãi đất cỏ rậm ấy, có một câu chuyện rất đau lòng”…
…..
Trở lại bối cảnh của Làng Sáng từ cái thời bản chưa hình thành và còn chưa có cái tên Làng Sáng như bây giờ. Hồi đó, chỉ có một vài gia đình người H’Mông trên hành trình du canh du cư theo tập tục canh tác của dân tộc mình lỡ bước qua đây dựng nhà, làm nương rồi cư ngụ. Trong số đó có một gia đình mà người kể chuyện cũng không thể biết tên gia đình ấy là gì. Ngay cả những người được đề cập đến trong câu chuyện này cũng chỉ là Người ông già cả, Hai anh em người cháu, và Cặp bố mẹ nhẫn tâm… mà thôi.

Khi mới chuyển vào vùng đất mới, cả gia đình ấy rất chăm chỉ làm lụng, dẫu không no đủ nhưng cũng không bao giờ chịu cảnh đói lòng. Bởi vùng đất mới, đất luôn rất tươi tốt, và hạt giống luôn được người H’Mông dắt theo bên hông mình. Cuộc sống của họ có lẽ sẽ tiếp diễn tốt đẹp nếu như không có một ngày nọ Người ông già cả lâm bệnh nặng. Người ông ấy cứ yếu dần và gần như chỉ có thể nằm một chỗ. Bệnh gì? Cứu chữa ra sao? Dẫu có đứng giữa rừng mà gào thét Giàng ơi, Giàng hỡi… thì cũng chỉ vọng lại tiếng người vừa hét mà thôi. Cuộc sống vất vả, gia đình không chỉ có hai đứa trẻ nhỏ mà còn có ông già ốm yếu. Cặp vợ chồng ấy thấy người ông là một gánh nặng trong gia đình nên muốn bỏ người ông lại một mình để đi tìm một vùng đất khác để làm nương sinh sống. Nghĩ sao làm vậy, cặp vợ chồng ấy quyết chí ra đi, nhưng điều bất ngờ là hai người con của họ lại nhất quyết ở lại. Hai người con ấy đứa lớn tầm 8 tuổi và đứa nhỏ khoảng 5 tuổi. Chúng không nỡ nhìn ông chúng một mình sống thoi thóp giữa rừng già. Người ông ấy khi còn khỏe, trong những ngày bố mẹ chúng mải miết đi nương đã luôn bên cạnh chúng, chăm bẵm chúng, đục đẽo đồ chơi cho chúng, thổi cho chúng nghe những điệu khèn khỏe khoắn, vui vẻ… Chúng nhất quyết không bỏ ông ở lại một mình nhưng cha mẹ chúng lại… lạnh lùng đoạn tuyệt ra đi. Họ không những bỏ lại cha mà còn bỏ lại còn hai đứa con nhỏ dại. Vậy là, trong căn nhà ấy, bấy giờ chỉ còn lại hai đứa trẻ côi cút và một ông già ốm yếu.

Tuổi già đứng trước thời gian đã là rất mong manh và đáng sợ, huống gì tuổi già còn bệnh tật mà bệnh tật nơi vùng núi hoang vu thì con đường về với đất sẽ thật ngắn ngủi. Hai đứa trẻ chỉ biết ở cạnh ông mà khóc ròng, đói thì vét chút thóc, chút ngô còn sót lại trong nhà để nấu, hết thóc, hết ngô thì đi hái rau rừng để ăn. Rồi thì ông chúng cũng lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh viễn. Ngày ông chúng chúng mất, vì còn quá nhỏ nên dù đoạn đường từ nhà ra chỗ mà hai đứa nhỏ chọn để chôn ông có chừng 2-3 trăm mét thôi, nhưng chúng đã phải lôi kéo ông của chúng từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc không còn thấy mặt trời đâu nữa mới tới nơi. Xác của ông chúng được che lại bởi mấy tấm gỗ pơ mu và lớp đất mỏng do bàn tay yếu ớt của hai đứa trẻ cào cấu để vùi lấp. Và cũng vì quá bé nên chúng không biết được rằng, với người dân tộc H’Mông của chúng khi chết đi cần mang theo lửa. Người nhà phải đốt và để một đống lửa bên cạnh mộ thì ma mới yên ổn ra đi, nếu không sẽ trở lại dương thế đòi bằng được.

Chôn ông xong hai anh em dắt tay nhau trở về nhà, bỏ lại sau lưng ngôi mộ nhỏ lạnh lẽo, xác sơ nơi góc rừng.

Giữa rừng sâu thăm thẳm, giữa cái lạnh se sắt của vùng cao, giữa những lớp sương mù dày đặc, giữa những tiếng kêu gào rùng rợn của chim rừng thú núi, đến cả tiếng côn trùng cũng rõ ràng đến tận cái đập cánh bay… Và giữa cái đêm đầu tiên mà hai đứa trẻ bắt đầu tập quen với sự vắng mặt của ông chúng trong nhà, bên bếp lửa, hai đứa trẻ dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi…

“Thật đáng thương quá”! Mình đã thốt lên như vậy khi nghe anh bạn người H’Mông kể đến đoạn này: “Còn chưa hết”. Anh bạn đường tiếp tục kể.

Đêm hôm đó vào lúc khuya, hai đứa trẻ bỗng giật mình vì có tiếng gõ cửa dồn dập. Ngoài trời sương xuống đang rất lạnh, đùn đẩy nhau mở cửa mãi không được, hai anh em cùng dựa vào nhau tiến về phía cửa chính. Tiếng đập cửa vẫn dồn dập, nhưng khi mở cửa ra thì cả hai anh em lại không thấy gì cả, chỉ có một luồng gió lạnh lùa vào làm hai anh em run rẩy nép gần vào nhau hơn. Không thấy có ai, hai an hem lại dắt nhau trở lại bên bếp lửa, lúc này bếp đã tàn tro, vì lạnh nên hai anh em nhóm lại cho lửa cháy rồi tiếp tục ngủ tiếp. Khi giấc ngủ vẫn còn chập chờn thì một tràng gõ cửa nữa lại vang lên, lần này tiếng gõ cửa lại dồn dập và mạnh hơn trước. Người anh tỉnh dậy, ra mở cửa, nhìn quanh lại cũng không thấy có ai đến cả. Lúc này người anh đã bắt đầu sợ hãi nên mau chóng đóng cửa lại rồi chạy sang ôm người em đang nằm cạnh bếp lửa. Vừa nằm xuống, một trận gõ cửa nữa lại vang lên dồn dập, lúc này cả hai anh em đều thức giấc và ôm sát vào nhau, sợ hãi. Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập, gió ngoài trời vẫn từng cơn gầm rú thật mạnh, tiếng cành cây gãy răng rắc đập vào mái nhà làm cho hai anh em thon thót giật mình. Bỗng người anh vùng dậy cầm cành củi đang cháy đỏ lửa, đi nhanh về phía cửa bằng bản năng tự vệ. Cậu mở toang cánh cửa rồi vụt lửa liên hồi vào không trung tĩnh mịch, sau đó vứt luôn thanh củi ra xa. Trong chốc lát cậu chạy vào kéo người em của mình ra khỏi nhà, lao vào đêm tối.

“Nghe nói, hai anh em ấy bây giờ đang sống ở vùng Suối Tọ – Phù Yên. Đêm ấy ông của chúng về đòi lửa mà chúng không biết cứ tưởng là có con thú dữ gì, nên cũng lấy lửa để đuổi thú rồi chạy nhanh không bị thú ăn thịt. Chúng còn nhỏ quá mà”.

Anh bạn của mình kết thúc chuyện chỉ bằng một câu đơn giản như vậy. Nhưng, những cảm xúc mà anh truyền đến cho mình thực sự không đơn giản một chút nào. Mình có chút thương, có chút giận, có chút sợ và mình cũng suýt nữa rơi vào sự phán xét. Nhưng không! mình chợt nhớ lại câu chuyện cách đây độ chừng hơn 2 tháng, ở phía ngoài Tà Xùa, cách Làng Sáng khoảng 90km cả đường mòn vào rừng, và đường lớn, có một người mẹ trẻ đã tự tử và trước khi treo cổ bên bìa rừng người mẹ ấy đã dùng con dao đi nương của mình cắt cổ hai đứa con nhỏ cho đến chết.

Khi nghe và chứng kiến cảnh này, hầu như ai cũng kêu: ‘Người mẹ ác độc, giết con” “Người mẹ dã man không có nhân tính’. Bao nhiêu tội lỗi và lời phán xét đều dồn lên linh hồn của người mẹ mới lìa đời. Mình không đồng tình với hành động giết con của người mẹ đó, nhưng khi tìm hiểu và hỏi lại thì mới biết. Người mẹ đó vì quá khổ sở, chồng đi theo người con gái khác, suốt ngày không chịu làm ăn gì. Vì cùng quẫn đã nghĩ đến cái chết, nhưng trước khi chết người mẹ đó lo rằng hai người con sẽ không có ai cho ăn và cũng sẽ chết đói. Vì vậy người mẹ dẫn con đi về cõi chết cùng mình.

Nếu ai đã lên vùng núi cao, lên nơi đồng bào dân tộc ít người sinh sống, sẽ rất dễ gặp hình ảnh những đứa trẻ còn rất nhỏ, trần truồng, nhem nhuốc bò lê trên nền đất, bụi cây. Dù trời giá rét, thân người đỏ hỏn vì lạnh thì cha mẹ của chúng cũng chỉ coi đó là chuyện bình thường. Bởi đơn giản họ cũng sinh và lớn lên như vậy. “Trời sinh voi, ắt thì sinh cỏ” họ sống dựa vào tự nhiên và tư duy, suy nghĩ cũng rất tự nhiên, thậm chí đôi khi có chút man dại.

Với mình, trong cuộc sống không bao giờ phân định chuyện đúng – sai. Nên với bài viết này, mình chỉ kể lại như vậy, ai thấy thương thì thương, ai thấy buồn thì buồn, ai thấy sợ thì sợ, ai thấy bất bình thì bất bình…

Cuộc sống vẫn tiếp diễn mỗi ngày, mỗi vùng đất, thậm chí mỗi con người là một dòng chảy riêng biệt dẫu gặp nhau cũng chỉ là duyên ngộ nhất thời. Vì vậy, luôn hiểu để thương nhau là cách chế tạo hạnh phúc cho mình và cho người.

0
Chào mọi người, lần đầu em viết truyện có gì sai xót m.n bỏ qua nhé ! Sau đây em xin kể một câu chuyện của chính bản thân mình.Em năm nay 16 tuổi , sống tại đăk nông và em là một người có thể nói là sợ ma nhưng vẫn thích nghe về ma. Em bị bệnh đau dạ dày nên khi bất cẩn em vẫn thường bị cơn đau hành hạ.Câu chuyện của em bắt đầu vào 2 năm trước , vào một đêm bệnh đau dạ dày...
Đọc tiếp

Chào mọi người, lần đầu em viết truyện có gì sai xót m.n bỏ qua nhé ! Sau đây em xin kể một câu chuyện của chính bản thân mình.

Em năm nay 16 tuổi , sống tại đăk nông và em là một người có thể nói là sợ ma nhưng vẫn thích nghe về ma. Em bị bệnh đau dạ dày nên khi bất cẩn em vẫn thường bị cơn đau hành hạ.

Câu chuyện của em bắt đầu vào 2 năm trước , vào một đêm bệnh đau dạ dày của em bị tái phát, nó khiến em k ngủ được, mọi lúc khi bị lên cơn đau em thường ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ hết, nhưng hôm đó cơn đau khiến em k tài nào ngủ được đôi lúc chợp mắt một tí thì mơ thấy bạn bè mình đi gọi ngoại đưa em vào bệnh viện, khi mở mắt ra thì không thấy ai , và cứ thế giấc mơ đều như nhau chỉ khác người để em cầu cứu như lúc là ba, mẹ, em trai… Cơn đau kéo dài dai dẳng, cứ như bàn tay ai đang bóp chặt bao tử của em vậy ! Em đã phải cố ngồi dậy để đi lên được phòng mẹ lấy gói thuốc P uống ( ai bị đau dạ dày sẽ biết loại thuốc này) uống xong em đi xuống phòng để ngủ , dù thế nào thuốc cũng không có tác dụng , em đành ngồi dậy gọi đi tới phòng em V ( em trai của em) để nhờ em gọi ngoại đưa đi bệnh viện. Ngoại nghe vậy chạy ngay vào phòng em, khuôn mặt em lúc đó xanh xao như người mất hồn, sẵn có xe oto ở nhà nên cậu chở đi viện. Lên tới viện em được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu , khám, tiêm thuốc rồi bác sĩ đưa thuốc giảm đau cho em , lúc đó thì cũng hơn 1h sáng rồi . Phòng cấp cứu rất vắng chỉ có một phòng nhỏ của bác sĩ và 2 người nữa là em và mẹ

2. gặp quỷ giữa đêm khuya – Tác Giả doremon

chào mọi người lần đầu tiên tôi viết truyện nếu đọc ko hay thì xin đừng ném đá.Đây là câu truyện xảy ra với chú tôi hoàn toàn có thật 100% không thêm bớt.

Vào năm 1985 cuộc sống của người dân nơi tôi ở rất nghèo khổ.cuộc sống hằng ngày của chú tôi là chạy xe ba bánh nơi ở của chú là quận tám thời lúc đó đèn điện rất hiếm bởi vậy đèn đường ko có, vào một đêm hôm đó như thường lệ chú tôi vẫn chở khách đi lấy hàng bà khách này là mối của chú hằng ngày đúng 1h khuya chú chở bà ấy đi mua vịt về bình hưng đi ngang cầu Hiệp Ân phường 13 quận 8 cũ có hai tên giang hồ đâm lộn một thằng chết, một thằng ở tù , thằng chết thành quỷ ở dưới sông .Cách 2 tuần sau chú tôi chở bà bảy đi mua vịt ở cầu hiệp ân .

Tự nhiên chú tôi đẩy lên dóc cầu ,tới gần hết dóc cầu tự nhiên tới đó xe xúc dây xên lúc đó sông nước cạn chú tôi nhìn xuống mé sông thấy bóng của một người đàn ông đang bò lên ngồi ngay dóc cầu lúc đó chú tôi gắn dc dây xên rồi tiếp tục chú đẩy gần tới người đó chú nhìn vào mặt người đó thì thấy mặt người bự như cái măm tóc tai bù xù mặt máu me như một con quỷ chú tôi hết hồn lên xe chạy bán sống bán chết , ngày hôm sau chú tôi hỏi ra lẽ mới biết thằng chết đâm dưới sông là hồn ma của nó.

Từ đó về sau chú tôi ko dám đi chở vịt nữa.

3. gặp ma sau xe – Tác Giả naishiteru

chào các bác, đọc chùa lâu nên muốn có chuyện góp vui! có j sai sót mong bỏ qua cho em ạ ! đây là chuyện đó ba mình kể lại! đầu đuôi là thế này: ngày xưa ba mình còn là một thanh niên “đập chai” thì tối hôm trời nóng wa, mà hồi xưa dell có quạt nhiều nên ba mik đạp xe hóng gió lòng vòng quanh khu phố

đi trên đường thì ko có đèn như giờ vậy nên tối om! Phải đi qua một đoạn đất đường sỏi đá! bỗng thấy 1 làn gió thổi buốt cả lưng, nổi cả da gà! Rồi nghe tiếng trẻ em khóc, gào thét như đòi bú ti mệ vậy! nó cứ khóc hoài như oán thán ai vậy đó! Ba mik ngoảnh đầu ra sau thì thấy….một đứa bé đang ngồi sau yên xe đạp khóc! lúc ấy ba mik cũng hoảng lắm chứ bộ, rồi ba đạp hết tốc lực, mồ hôi tuôn ra đầm đìa! LÚC đạp qua một đoạn đường đông người và có ánh sáng từ đèn điện phát ra thì ko nghe thấy tiếng khóc thét nữa!!

đứa bé cũng mất tiêu lun! từ hôm đó ba chẳng dám ra ngoài một mình nữa!
HẾT!

0
Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung...
Đọc tiếp

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.
Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.
Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung đầy gió lào và mưa bão nên những câu chuyện của mình cũng ma mị như những giải đất ấy. Hôm đó là vào tầm khoảng tháng 9 , trời mưa rất to ông ngoại mình mới đưa vó đi cất ( Đi bắt cá , ai ở trung thì biết ). Ông mình mới đến chỗ quen thuộc vẫn thương hay đánh vó, và vẫn làm như mọi khi. Nhưng đêm đó mới lạ lùng làm sao, trời mưa rất to nhưng bắt mãi chả được con cá nào, mọi khi như vậy th cá rất nhiều. Ông mới lấy làm lạ và định ra về thì bổng thấy một người trên cây cầu gần đó và đang từ từ tiến về phía ông.
Ông hỏi : Trời mưa đi mô đó .
Người đàn ông : Đi chăn vịt mà mưa to quá, mi rảnh thì xắn dùm tao cái quần cái nó vướng quá
Ông tôi nhiệt tình nhận lời và xắn quần giúp, nhưng vừa đưa ống quần lên thì thấy chân ông đó rất là nhớt, và khi xắn thêm thì thấy thịt trên chân đang rơi ra.
Và theo kinh nghiệm cửa ông tôi thì đã gặp thứ dữ rồi, đó là con ma chết trôi lên chọc người và bắt người đi theo. Lúc đó nếu như ông tôi bỏ chạy thì rất dễ bị bắt dìm xuống sông. Ông đã làm một điều theo kinh nghiệm là lấy ít muối để trong túi xát vào hai tay và xát vào ống chân ông đó. Và nó biến mất liền. Và ông tôi cũng về nhà ngay lúc đó và không bao h ra khúc sông đó đánh cá nữa. Bởi vì theo quan niệm quê tôi, nó đã theo mình thì trước sau nó cũng bắt mình cách đề phòng tốt nhất là không ra chỗ mình bị dạo nữa.
P/S : Mình còn nhiều chuyện nữa nhưng để bữa sau minh ranh thì viết.
Chuyện Thứ 2 Căn Nhà Đất – Tác Giả Henry
Câu chuyện xãy ra đã gần 20 năm rùi. Lúc này, là mẹ chưa sinh em đâu. Nhà em hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà. Vì nhà còn rất nghèo nên xây căn nhà đất đủ che mưa, che nắng thôi. Từ lúc này, câu chuyện rùng rợn trong căn nhà đất bắt đầu.
Cha em là 1 người chuyên đi đốn cây rừng nói chung là lâm tặc á. Ông đi rừng quen rùi, nên thú dữ hay ma quỷ đối với ông là chuyện bình thường.
Ba em kể:
– Hồi lúc ngủ tại nhà cứ đến khuya đang nằm ngủ thì ông cảm nhận rỏ ràng có người leo lên người ông rùi ghì ông xuống. Lúc này, ông bất ngờ nên ráng mở mắt ra mà không được. Trong tâm trí ông biết lúc này là ma đè rùi. Ông ráng hết sức có thể để tung ra bàn tay ma quái đó. Tung 1 hồi, chắc con ma nó đè không nỗi nữa hay sao á , nên nó buông cho em ra . Cha em tỉnh dậy thì chẳng thấy ai hết. Nhưng lạ thay ở chỗ hai bắp tay ba em còn in rõ bàn tay của ai đó đăng siếc bắp ta ba em. Rùi câu chuyện thứ hai cũng căn nhà cũ đó. Cũng là khi ngủ, thì mẹ em nghe tiếng chảo, chén, xoang kêu rỗn rẻn nhưng có gì rung vậy. Mẹ em lúc này suy nghỉ lúc này chắc là chuột gì á. Lúc này mẹ em xuống bếp thì tiếng xoang, chém dừng lại.Khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mẹ em lúc này về giường ngủ. 1 lát sau, lúc này mẹ em tỉnh dậy vì không phải âm thanh xoang, chảo nửa mà là tiếng em đanh cười giỡn trong nhà. Khi tỉnh dậy bà như chết điến. Gần giường là người phụ nửa ẫm đứa con đứng trên không, mặt trằng bệch đang nhìn mẹ mình và hình như đang cười. Mẹ mình lúc này chỉ biết la lên thật to cho cha mình dậy. Lúc này cha mình nghe tiếng mẹ la thì tỉnh dậy. Cha mình hỏi sao vậy thì mẹ mình kể đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe rùi trấn an mẹ mình.
Nhưng sao này mẹ mình đẻ ra mình thì cũng mua được căn nhà khang trang gần kế bên nhưmg mà không gặp ma nửa. Khi cha mình hỏi bà mình thì bà mình kể. Hùi bà mình còn trẻ hình như đất nhà mình có chôn con của bà hàng xóm vì khó đẻ nên hai mẹ con kiệt sức mà chết.^^ đến lúc này cha mình nỗi da gà.

4
26 tháng 11 2019

hi hi

26 tháng 11 2019

eo oi

Chap 3Từ khi ông Năm Rô gặp chuyện đó thì cả làng chẳng ai dám đi ra đó vào đêm vì dần dần mọi người đã tin vào chuyện đó hơn , ai gan dạ không tin mà ra đó ban đêm thì coi như lần sau có cho tiền cũng chẳng dám bén mảng ra đó nữa , ai trong làng đi ngan đó ban đêm cũng bắt gặp một người con gái ngồi trên thành cầu , mái tóc bay bay cùng bộ đồ trắng toát , ai mà may mắn hơn thì được...
Đọc tiếp

Chap 3
Từ khi ông Năm Rô gặp chuyện đó thì cả làng chẳng ai dám đi ra đó vào đêm vì dần dần mọi người đã tin vào chuyện đó hơn , ai gan dạ không tin mà ra đó ban đêm thì coi như lần sau có cho tiền cũng chẳng dám bén mảng ra đó nữa , ai trong làng đi ngan đó ban đêm cũng bắt gặp một người con gái ngồi trên thành cầu , mái tóc bay bay cùng bộ đồ trắng toát , ai mà may mắn hơn thì được nó quay sang chào hỏi , ai được nó chào hỏi thì coi chạy như siêu nhân ấy , có người về nhà rồi mà còn run cầm cập , có người con tè cả ra quần , ai yếu bóng vía còn ngất ngay tại chỗ , sáng ra thì bệnh sốt ba bốn hôm mới khỏi

📷

Mọi người càng ngày càng hoảng loạn hơn , ai cũng trong tâm trạng sợ hãi , lôi nhau đến nha bà bảy mà cầu cứu
“Bà bảy ơi coi giúp bắt con ma đó đi . Cứ đà này chắc làng mình không yên ổn ”
“Tôi và ông thầy đang tìm cách ”
Mọi người đang xôn xao thì vợ minh khóc lóc chạy đến chen vào đám đông mà gào lên
“Bà bảy ơi giúp con với , thằng Trung lại lên cơn , đập phá nhà cửa , còn đánh cả anh Minh kia kìa ”
Bà bảy lập tưc chạy ra mọi ngươif thấy thế cũng chạy theo mà hóng chuyện , đến nơi thì thấy Trung đang đập phá đồ đạt tuy chân đã bi một sợi xích to trói lại ngay chân giường của nó , nó cứ nghiến răng ken két , khuôn mặt hung dữ mà thốt lên
“Giết hết , tao giết hết , giết hết cái nhà mày ”
Bà sáu cùng vài người trong làng chạy đen khống chế Trung thì bị nó hất văng ra , bình thương nó yếu như sên , vác cái bao lúa còn không nổi mà bây giờ nó như con trâu cổ , hất văng ba bốn thanh niên to cao . Mấy thanh niên đứng ngoài thấy vậy cũng nhảy xổ vào tiếp viện , khi dùng dây thừng trói được nó thì ai cũng thở hồng hộc như mới văt được con trâu điên xổng chuồng vậy , nó cứ nằm mà gào lên hung dữ , bà sáu cầm nhánh liễu đến đập túi bụi mà quát
“Mày làm dữ với ai , tao đánh chết mẹ mày bây giờ ”
“Bà già kia , thả tôi ra ” nó vẫn hung dữ mà chữi bới , nó càng hung dữ bà càng đánh mạnh hơn , Minh với vơ đứng ngoài mà xót nhưng chẳng dám làm gì , đánh một hồi nó đau quá liền khóc lóc xuống giọng
“Bà bảy thả con ra , con phải theo chị My , chị kêu con ”
“Bây giờ con bình tĩnh không phá nữa , bà thả con ra rồi cho con ăn bánh , con chịu không ” bà bảy nhẹ giọng nói , nó cươi cười gật đầu , Minh định thả nó ra thì bà Bảy chặn lại
“Khoan , lấy ít tàn nhan trên bàn thờ phật tổ bỏ vào nước cho nó uống. Lây thêm một ít bỏ vào chén mang lên đây cho tao ”
minh chạy nhanh đi lấy mang đến đưa bà bảy , bà bay nhúng tay vào chén tàn nhan rồi cầm ly nước đuc cho trung uống
“Con uống nước đi rồi bà tháo cho con”
Nó hóp lia lịa ly nước mà không cần biết ly nước đang có cái màu xám xịt do có tàn nhan bên trong , uống rồi bà tháo dây cho nó , bà bảo
“Sao , giờ kể bà nghe , sao con đòi giết anh Minh , rồi sao con đòi theo chị My ”
“Là chị My kêu con giết á bà bảy , theo chị My vui lắm bà , có nhiều người bơi dưới sông vui lắm , bà cho con theo nha” nó nói bằng cái giọng ngây ngô
” không mấy người đo toàn là người xấu , con đi theo không tốt , ở nhà với bà ”
“Không , không , tao muốn theo chị My , bọn mày mà cảng tao giết hết ” nó bổng nhiên nổi điên quát lớn
Bà sáu dùng ban tay có tàn nhan tán ngay vào mặt khiến nó thét lên đau đớn năm xuống giường , bà dùng tay ấn vào nhân trung nó hồi lâu thì nó ngất đi , Minh hoảng hốt chạy lại xem em mình như nào thì bà nói
“Nó ngủ rồi , không sau , canh nó cẩn thận nếu không nó tư tử đấy, xui xui nó giết luôn hai vợ chồng bây , rồi con bây đâu ”
“Dạ con mang qua nhà bà con gởi rồi , tụi con định dọn qua đó ở tạm nhưng thăng Trung như vậy nên không tiện ” Minh nói
“Mấy đêm nay nhà bây có chuyện gì không ” bà bảy hỏi
“Dạ không , ngoài chuyện tiếng chó tru và tiếng lộp cộp trên nóc nhà thì không còn gì “vợ Minh nói
“Có đấy , nhưng do sợ vơ con nó sợ nên con không kể ” minh nói
“Chuyện gì kể tao nghe xem ” bà bảy gắt lên
“Mấy đêm liền con thấy bóng ai cứ lang thang trước cửa sổ , con sợ lắm nhưng không dám nói ” minh hốt hoảng
“Tụi bây nhờ lá bùa thầy cho chứ nếu không nó đã giết bọn bây rồi , Giơ có cúng nó cũng không nhận , chỉ muốn giết hại bọn mày cho tan nhà nát cửa nó mới chịu ”
Nghe đến đây thi vơ Minh khóc oà lên vì sợ , cô khóc van xin bà Bảy nhưng bà cũng đâu còn cách gì , chỉ còn cách nhơ sư thầy hôm trước giải quyết , bà quay sang thấy mọi người đứng trước bàn tán sôn sao , bà quát
“Cái mẹ gì mà bàn tán xôn sao vậy , lo mà đi buôn bán , ở đây hóng hớt cái mẹ gì ”
Nghe bà nói vậy thì ai cũng sợ nên giải tán hết , bà tuy không có chức quyền gì nhưng ai cũng sợ bà , ngày trước có một nhà nọ đến nhơ bà coi bối dùm ngày lành để xây nhà mới , bà đến coi thì hai vợ chồng nhà đó nge theo , nhưng thằng con ở thành phố về được mấy ngày mà phải dời ngày làm nhà đi thì anh bực lắm , đi ra quát
“Cha mẹ tin ai không tin , đi tin mấy bà ăn không ngồi rồi đi buông thần bán thánh , cứ làm theo dự kiến ”
Ngôi nhà làm theo dự định của thằng con , kết quả mới ở được nữa tháng thì nhà bị hoả hoạn , cháy hết sạch , thằng con sau đó thì làm ăn thua lỗ lại bị té xe gãy hết một chân phải ngồi xe lăng đâu mây tháng , hỏi bà thì bà giải thích
“Cái mảnh đất đó ngày xưa là nghĩa trang , toàn là âm khí mà xây nhà không xin phép thổ thần âm binh , lại chọn ngay tháng bảy , không chết cả nhà là mai lắm rồi ”
Từ đó về sau ai cũng tin bà , coi bà như thần thánh vậy vã lại bà coi có lấy tiền đâu , ai đưa tiền bà cũng chẳng thèm lấy bà cứ bảo là qua cái hàng nước bà uống ủng hộ để bà có tiền mua cơm gạo là được , ai ép lắm thì bà mới cầm một ít mang về , bà chỉ coi ngày lành tháng tốt cho việc cưới hỏi , sanh sưa nhà cửa , hay tảo mộ này kia , mấy bà mê số đề mà đến xin thì bà không xem , còn chưi
“Mẹ tụi bây , tụi bây mà va vào mấy thứ đó coi chừng con ma đề nó hại tụi bây tan nhà nát cửa , biến mẹ tụi bậy đi ”
Quay lại chuyện nhà Minh , từ ngày Trung nó quậy thì cư đúng 12 giờ trưa lại lên cơn , cứ đập phá cái gì mà nó vớ được , hai vợ chồng Minh cũng hoảng loạn tột độ , không nhờ lá bùa sư thầy cho chắc cả nhà cũng va vào tình trạng như vậy , tệ hơn là mất mạng . Nam nghe nhà anh Minh lục đục là qua phụ giúp mẹ anh bảo
“Con cứ qua đo hoài vậy , lỡ có chuyện gì thì sao ”
“Có sao đâu mẹ , hàng xóm láng giềng , bỏ sao đặng ” nam đang nói thì ba anh cũng tiếp lời
“Con nó nói đúng đấy , tuy nó ở ác nhưng trước kia thằng Nam đi làm con My thằng Trọng cũng qua hủ hỷ với mình , giờ coi như trả ơn cho hai đứa nó đi ”
Nói chuyện một lúc lâu thì Nam chạy qua định bụng là rủ Hoa đi chơi , nhưng đi qua thì thấy Hoa đang nằm trên giường , mẹ Hoa đang ở đó chăm hoa , Nam hỏi
“Hoa sao vậy bác ”
“Bác không biết , hôm qua nó còn khỏe lắm , nhưng nữa đêm cứ la sản , mình nó nóng như lửa ” mẹ hoa nói
“Chắc là sốt thôi , bác yên tâm ” nam rờ chán Hoa rồi nói
“Đung , đừng , không đi ra buông tôi ra ” Hoa chợt la lơn làm cả Nam và mẹ cô giật mình
“Hoa con sao vậy ” mẹ hoa nắm tay cô mà lay
“Hoa tỉnh dậy đi em , là anh, Nam đây ” nam lay lay Hoa
Cô mở mắt ra thì ôm chầm lấy Nam làm anh bối rối trước hành động đó , anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô rồi nói
“Không sao , không sao có anh đây , em sốt cao quá , để anh chở đi bệnh viện ”
Cô oà khóc lên nói trong nước mắt
“Anh ơi , cô My đêm qua , đêm qua ..”
“Sao bình tỉnh kể anh nghe ”
Cô vẫn khóc kể cho Nam và mẹ nghe ,cô kể đêm qua không ngủ được nên cô đi dạo trước nhà , cô thấy có ai đứng trước nhà vẫy vẫy tay trước cỗng , cô chạy ra thì thấy đó là My , người đã chết cách đây không lâu , cô hoảng hốt chạy vào nhà chui vào mùng nằm rung rẫy , được một lúc sau thì cô như uống nhầm thuốc ngủ , mí mắt cứ nhắm lại , khi cô ngủ cô thấy mình đang ở cái nơi nào kỳ lạ lắm , cô chưa từng đi đến đó một lần , nơi đó rộng lắm , có đầy hoa và một sân cỏ xanh tươi , lúc đầu cô thích lắm chạy nhảy hát ca , nhưng cô đi một lúc quay lưng lại thì thấy nơi đó hoang tàn , đầy nhưng người ăn mặc lôi thôi khuôn mặt nhot nhạt , thân thể không còn nguyên vẹn , có người bị mất tay , mất chân , mất đầu cứ cầm phần thân thể mất của minh mà đi đi lại lại , còn có người tay cứ vịn con dao đang ghim trên bụng , có người lại đang cố tháo sợi dây trên cổ mình cho dù hai đầu dây đang năm trên tay của mình , chỉ cần buôn một tay là có thể lấy sơi dây ra . Hoa hoảng loạn ngồi ôm đầu mà khóc lóc , cô không muốn thấy những cảnh đó nên nhắm ghiềm mắt lại , bổng nhiên cô cảm thấy có ai đó đang quàng tay qua lưng cô vỗ về , nói bằng một giọng vang vang như từ một nơi xa xăm vọng về
“Đừng sợ , mấy người đó không làm hại Hoa đâu”
Khi mở mắt ra thì cô càng hoảng loạn vì người đó chính là My , Hoa lấp bấp
“Cô cô đã chết rồi ma , xin xin xin tha cho tôi , tôi không muốn ở đây , tôi van cô ”
” ha ha thì tôi đã chết mới ở đây ”
My cười và nói bằng một giọng nói vang vang ghê rợn
“Đây đây là đâu , thả thả tôi ra ”
“Đây là đâu à , đây là nơi những người chết oan mang đầy oán khí muốn trả thù ở đây ” cô my nói
“Tôi muốn cô xuống đây làm hầu cho tôi , đi đi theo tôi ” cô My nắm tay Hoa kéo đi
“Không không , cô tránh xa tôi ra ” hai mắt hoa đỏ hoe do khóc nhiều , cô nói trong nước mắt gạt tay My ra mà chạy , cô chạy té lên té xuống nhưng không biết mình đang đi đâu , giọng My cười Vang vang phía sao
“Ha ha , nơi này không thuộc về dương giang , không phải âm ty càng không phải Thiên giới , xem cô chạy đi đâu hahaha ”
Cô cứ chạy chạy thì thấy nơi có ánh sáng , cô cứ chạy đi về nơi đó , đi đến thì nghe giọng anh Nam , cô chạy qua ánh sáng thì tỉnh dậy , Mẹ cô nghe xong chuyện thì oà lên
“Trời ơi là trời , con My nó ám gia đình này rồi ”
“Thôi bác yên tâm , để con đi qua kêu bà Bảy đến giúp , sẽ không sao đâu ”
Nam vừa nói xong thì chạy ra ngoài leo lên xe mà chạy cấm đầu lại nhà bà Bảy , nhém tý là bị lọt xuống ruộng nhưng mai mắn vẫn bình yên mà đến mời bà Bảy đến , khi chở bà Bảy đến Hoa định nói thì bà nói
“Thôi con nằm nghĩ , trên đường thằng Nam kể bà nghe hết rôi”
“Nơi đó là đâu thế bà ” Nam hỏi
“Là U Minh nơi Đó không thuộc nơi nào trong tam giới , thần nhân quỷ , nó là nơi oán khí của con người tạo thành , nhưng người đó không đi đầu thai mà đi tìm đến đó , chỉ cần có cơ hội là trả thù nhân gian ngay , khi trả thù xong thì họ cũng hồn siêu phách lạc , nếu muốn đâuf thai phải có người thế mạng ”
“Trời ơi con gái tôi , nó có tội tình gì chứ , tôi xin bà bảy , bà cứu con tôi , tôi chỉ có một đứa này ” mẹ hoa nắm tay Bà Bảy quỳ dưới đất mà xin
“Bà yên tâm , tôi sẽ giúp con gái bà , nhưng chuyện này tôi cần Nam đồng ý với tôi một chuyện ”
“Chuyện gì bà bảy ”
“Trong những đêm này , bà cần con ở bên cạnh Hoa , kể cả nó ngủ , con cũng phải vào phòng mà ngủ với nó ” bà bảy nói
“Bà nói sao , chuyện này , con e là không tiện ” nam e ngại nhìn qua Mẹ Hoa
“Không sao , bác tin con là người tốt ” mẹ hoa nắm chặt tay Nam như cầu xin , Nam đồng ý nhưng lại hỏi vì sao lại là anh , bà bảy nói
“Lúc nãy sư thầy có nói với tao là tìm người tuổi dần , bát tự là chí dương , hộ pháp cho ông để thu con ma , nhưng không phải bây giờ , ta nhớ ra bát tự con trùng khớp , bây giờ con hãy ở đây vơi Hoa , dương khí con mạnh Hoa sẽ không bị ma quỷ nó hại , đe tao nói với mẹ con , không sao đâu ”
Nói rồi bà bỏ đi về , Mẹ Hoa ra tiễn đoạn rồi đi vào
“Bác cảm ơn con đã giúp bác ”
“Dạ không sao bác , con chỉ ở đây chăm Hoa chứ đâu có mắc công cán gì đâu mà cảm ơn ”
“Rồi công việc trên thành phố con sao ”
“Dạ bác yên tâm , con về lần này chơi khá lâu vì cửa hàng con buôn bán khá tốt nên con giao cho nhân viên làm hihi ” Nam cưoi , Mẹ Hoa bỏ đi xuống bếp nấu miếng cháu cho Hoa vì cả ngày cô không ăn gì rồi , Hoa nói trong mệt nhọc
“Em cảm ơn anh ”
“Nữa , hết mẹ em tới em , hết bệnh dắt anh đi ăn bù là được ” Nam nói
“Anh lên giương ngồi với em ” hoa nói
Nam leo lên giường ngồi hoa cảm thấy yên tâm nên thiếp đi vì mệt , anh cảm thấy bối rối vì anh chưa vợ , Hoa lại chưa chồng mà bây giờ lại ở chung , ai đồn bậy thì coi như xong , anh thì không sao chỉ sợ Hoa mang tai mang tiếng lên người , nhưng vì tính mạng của Hoa nên anh đồng ý , anh dưa lưng vào thành giương mà lim dim ngủ quên cả việc cả ngày nay anh chưa ăn gì . Chuyện càng ngày càng rắc rối ,một người vô tội đang bị đe doạ , một người bị điên , hai người đang sống trong sự chỉ trích của người làng , sống trong sự sợ hãi một thế lực vô hình nào đó và cả làng đang phải sống trong cảnh sợ hãi , câu chuyện chỉ kết thúc khi oan hồn My bị thu phục , nhưng cho đến bao giờ thì không ai nói trước được điều gì
#> còn tiếp

0