K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 7 2021

Em năm tuổi, anh cũng năm.

Chiều mùa thu Hà Nội ấy, anh gặp em, cô gái nhỏ bé lạc lõng giữa khu chung cư, khóc rất thương tâm nhìn thấy em khóc anh không hề thấy hiếu kỳ. Tuy vậy, trong lòng anh phập phồng không yên, nhưng vẫn quyết định bỏ qua.

Nhưng,vào lúc ấy bàn tay nhỏ nhắn của em túm chặt lấy mép áo anh không hiểu do đâu Tim anh run rẩy và sung sướng cứ như... Đã chờ đợi em làm như thế… Từ lâu rồi gương mặt ngấn nước ấy long lanh như thế… Anh đã suýt nhầm lẫn tưởng rằng mình đã gặp được thiên sứ.

Và bắt đầu từ ấy… Mình quen nhau từ ấy.

Em trước đây, thích để tóc dài đen óng.

Thích nghe anh kể chuyện công chúa.

Thích cả những cây kẹo mút màu hồng.

Anh trước đây, thích biến em thành vật bất ly thân của mình.

Nhưng trong vô thức, trái tim anh đã bị em cám dỗ… Em thân yêu...trong vô thức, anh lỡ yêu em mất rồi.

Anh yêu đôi mắt của em.

Yêu cánh mũi em.

Yêu nụ cười em.

Yêu cả giọng nói của em.

Yêu mái tóc của em.

Yêu vạt áo em.

Yêu cả sự bướng bỉnh của em.

Anh đã yêu, yêu tất cả những gì thuộc về em.


Em mười lăm, anh cũng mười lăm.

Em thân yêu của anh, em bắt đầu kết giao với những bạn bè khác. Em bắt đầu uống rượu… Em, bắt đầu xa tầm nhìn của anh.

Anh rất sợ hãi, anh sợ rằng em sẽ bỏ anh mà đi, nếu như mất em rồi, anh cũng mất đi tất cả....

Và rồi thì anh cũng chẳng làm được gì em à. Nhìn em xa tầm tay anh dần, trái tim anh đau nhói. 

Em cùng những "người bạn" của em rời bước đi đến một cuộc sống khác, cái cuộc sống mà anh chẳng thể ngờ một cô bé như em, người mà anh xem là thiên thần lại dính vào.

Năm em mười tám, anh cũng mười mười tám. 

Em phát hiện em đang có thai, bố của đứa bé là ai em cũng không biết. Anh đề nghị sẽ nuôi đứa nhỏ nhưng em chỉ trao cho anh ánh nhìn căm phẫn bởi có lẽ em nghĩ anh thương hại em, nhưng không em ơi, anh yêu em… Và cả đứa bé. 

Em lưỡng lự, em không muốn đứa bé ấy xuất hiện trên đời, nhưng em lại không nỡ bỏ nó. 

Anh lưỡng lự, anh tự hỏi có nên thổ lộ với em và rồi sẽ làm lễ đính hôn sau đó đón em về nhà càng sớm càng tốt. 

Nhưng rồi em từ bỏ, em đã từ bỏ đứa bé. 

Và rồi anh cũng từ bỏ, anh từ bỏ lời nói trong thâm tâm. 

Em ơi, mùa thu này thật buồn, anh nhìn ra khung cửa sổ, mộng tưởng về những tháng ngày còn bên em và tự hỏi, liệu ta có thể quay lại khoảng thời gian đó được không? 

Căn chung cư cũ nơi anh và em gặp nhau đã bị giải thể, chúng đã bị đập đi em ạ, anh cảm thấy mình và toà chung cư cũ đó thật giống nhau, tan nát và vỡ vụn. 

Chúng ta quen nhau lâu đến nỗi anh chẳng thể nhớ được ta đã gặp nhau từ khi nào, anh chỉ có thể nhớ, đó là một mùa hạ thật đẹp, đẹp như em, cô gái anh yêu. 

Anh hối hận, hối hận vì đã không nói với em, nói những lời thật tâm của anh, nói rằng anh yêu em nhiều đến cỡ nào, và nói với em rằng đứa bé là con của anh. 

Đêm tối vào một mùa đông lạnh lẽo, em đến gặp anh, khóc lóc, trên người đầy mùi rượu nói về việc em bị một gã đàn ông lợi dụng, cầu xin sự an ủi đến từ anh.

“Đồ tồi” “Thằng khốn”

Đó Là những từ em nói trong tiếng nức về gã đàn ông tồi tệ ấy.

Và rồi, em hôn anh, một nụ hôn cháy bỏng, cả anh và cả em đều vượt quá giới hạn.

Khi anh tỉnh dậy, em vẫn còn ngủ. Và khi anh rời đi mua đồ ăn em yêu thích, dâu tây, nhưng khi anh về thì em đã rời đi không một lời nhắn. 

Sau đó hai ngày, anh thấy em cùng gã đàn ông em đã mắng chửi là "Thằng tồi" đang đi cùng với nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy… Như em đã trao cho anh. 

Ngày em đi bỏ đứa nhỏ mà không nói với anh một lời, em không biết rằng anh đã khóc như thế nào, em không biết rằng anh đã chạy theo em trong mưa mà trái tim anh tan vỡ như thế nào. 

Anh thấy em, em đứng trên tòa chung cư cũ ấy, tay em vuốt mái tóc đen dài mà anh luôn yêu, nhìn anh mỉm cười. 

Em buông tay, nhưng lần này anh nào muốn buông tay em, tuy vậy, em vẫn vụt mất khỏi tay anh. Rơi xuống con phố bên dưới cùng với đứa con của anh. 

Anh chỉ biết lẳng lặng nhìn em, anh không biết rằng anh đã khóc nhiều đến mức nào, anh gần như đã muốn đi theo em. Nhưng rồi anh lại sợ, không, anh không sợ chết, càng không sợ đau, anh chỉ sợ khi đối mặt với em, anh vẫn sẽ là một thằng ngu vô dụng. 

Năm ấy em mười tám, và sẽ mãi chỉ dừng lại ở tuổi mười tám thơ mộng. 

Năm anh hai mươi mốt, em vẫn mười tám. 

Em đã bỏ anh được ba năm rồi em ạ, anh nhìn vào di ảnh của em mà khóc, anh vẫn yêu em, anh vẫn yêu em dù cho em không còn nữa. 

Anh mỉm cười trong nước mắt, đưa tay vuốt ve bia mộ của em, thì thào: 

"Hãy đợi anh…" 

Anh yêu em, cô gái mùa thu năm ấy. 


Và rồi chàng thiếu niên si tình năm ấy, mãi dừng lại ở tuổi hai mươi mốt. 

Năm anh hai mươi mốt, anh gặp em, em nhìn anh mỉm cười, nụ cười chân thành và yêu thương. 

Năm anh hai mươi mốt, em đã hai mươi mốt…

Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn yêu em…

***

                                                                                                                                                          # Aeri # 

     Ps: lưu ý: bản quyền thuộc về Aeri hợp tác cùng Đài truyền hình Seren, vui lòng không copy, mang đi nơi khác. 

Link full ở đây : https://docs.google.com/document/d/1jHEYYT_EmvfRojcvlj4jVbQ5Q0OEAW2j5lE15Chr1T4/edit

                                                                                                                                                       # Aeri # 

                             




 

                                                                                            

16 tháng 9 2018

câu hỏi ????????

17 tháng 9 2018

câu hỏi là j z bn ?