Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Cảm nghĩ của em khi đọc tình huống trên là em cảm thấy rất thương bạn nhỏ.Chắc là do nhà bạn ấy khó khăn quá nên bạn mới theo mẹ đi kiếm chỗ ở thì được 1 người dân thương tình cho ở tạm.Em cũng băn khoăn không biết bố và người thân của bạn đâu mà để cho mẹ với con như vậy.Nhưng dù sao bạn ấy cũng đã có 1 căn nhà để ở qua ngày rồi.Em mong bạn và mẹ của bạn ấy có thể tìm một 1 nhà mói mẻ để xây dựng lại cuộc sống.
LÀM :
Trong cuộc sống mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau . Người thì có nhà ở, có gia đình,có đc hạnh phúc và giàu sang nhưng cũng có những người ko có một ngôi nhà để ở hay ko có một gia đình đầm ấm ,ko đc giàu sang như những người khác. Cuộc sống luôn cho ta những thử thách, nghịch cảnh. Ai biết vượt qua sẽ tồn tại; ai biến khó khăn thành cơ hội sẽ là người chiến thắng......ko bt ns j nữa
Làm thế này thôi chứ bt sai ben bét r ==
Ý KIẾN ĐỀ BẠN RA :
ns thật tình huống bn đưa ra nó có vấn đề hay sao ấy >< như cái này :
- " Dạ... Thưa cô.... Em.... Gia đình em không có nhà để sống. Gia đình em là ở đợ cho người ta. Gia đình em cũng chỉ có hai mẹ con em, người chủ thương nên đã cho mẹ con em làm ở đợ và cho sống tại nhà của người ta. "
câu này : làm ở đợ và cho sống thấy nó hơi thừa bạn ạ >< cả câu gạch đen đó nữa ><
mk thừa nhận mk ko làm đc bài bn làm ra ... nhưng cũng muốn góp chút ý kiến vào đề bn ... nếu bn thấy khó chịu hay j j đó thì xl trước :(
*Ryeo*

Dưới đây là bài văn khoảng 600 chữ, phù hợp với học sinh lớp 10, viết theo phong cách nhẹ nhàng, gần gũi, mang dấu ấn riêng của tuổi học trò mới bước vào cấp ba:
---
**Dấu ấn mái trường THPT trong tôi**
Ba năm cấp ba là một hành trình rất đặc biệt trong cuộc đời mỗi người. Dù em chỉ mới là học sinh lớp 10, mới bước chân vào ngôi trường THPT chưa lâu, nhưng trong em đã có những dấu ấn đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên mà em biết chắc, sau này lớn lên sẽ luôn nhớ mãi.
Ngày đầu tiên bước vào cổng trường, lòng em vừa háo hức, vừa hồi hộp. Em nhớ rất rõ cái cảm giác tim đập nhanh khi nhìn thấy dãy phòng học mới, sân trường rộng và những gương mặt bạn bè xa lạ. Không còn những người bạn thân thiết từ hồi cấp 2, không còn cô giáo chủ nhiệm cũ mà em từng yêu quý – tất cả đều mới mẻ. Nhưng rồi, chính nơi đây đã dần trở thành một phần quen thuộc trong em.
Điều khiến em nhớ nhất chính là buổi sinh hoạt đầu tiên của lớp. Cô giáo chủ nhiệm – cô Hương – nhẹ nhàng bước vào lớp, nở nụ cười ấm áp. Cô kể cho chúng em nghe về những kỉ niệm dạy học, về những thế hệ học sinh mà cô từng gắn bó. Em cảm nhận được sự tận tâm và tình yêu nghề từ giọng nói trầm ấm ấy. Khi cô hỏi từng bạn giới thiệu bản thân, cả lớp còn ngại ngùng, nhưng chính cách cô trò chuyện thân thiện đã khiến chúng em cảm thấy gần gũi với nhau hơn.
Những ngày sau đó, em bắt đầu quen với nhịp học mới, với những buổi kiểm tra bất ngờ, những giờ học căng thẳng nhưng cũng đầy tiếng cười. Bạn bè trong lớp dần thân thiết. Em còn nhớ có lần em quên mang bài tập, bạn Vân đã lén đưa cho em chép để không bị cô la. Có hôm trời mưa, bạn Hương sẵn sàng che ô cho em từ cổng trường vào tận lớp, dù chính bạn cũng bị ướt. Những điều nhỏ bé ấy, nhưng làm em cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Và rồi, có cả những lần tranh cãi nhỏ trong lớp, những hiểu lầm vụn vặt giữa các bạn. Nhưng sau tất cả, chúng em học cách xin lỗi, học cách lắng nghe và hiểu nhau hơn. Mái trường không chỉ là nơi học chữ, mà còn là nơi dạy chúng em trưởng thành.
Mỗi ngày đi học, nhìn thấy bảng đen, phấn trắng, thấy tiếng trống vang lên báo giờ vào lớp, em lại thấy lòng mình bình yên đến lạ. Mái trường THPT giống như một thế giới riêng – nơi chúng em được sống đúng với lứa tuổi học trò, có buồn, có vui, có những kỉ niệm sẽ theo em suốt đời.
Dù hành trình cấp ba mới chỉ bắt đầu, nhưng em biết chắc rằng, những dấu ấn đầu tiên này sẽ mãi in đậm trong tâm trí em – như một phần tuổi trẻ đầy mơ mộng và yêu thương.

bài này mình cũng đã từng đọc qua.thật hay và thấm thía biết bao
Cảm ơn bạn đã chia sẻ bài văn rất xúc động và sâu sắc này. Bài viết của chị Nguyễn Thị Hậu không chỉ là một bài tả người – tả bố – mà còn là một bản ghi chép chân thật, đầy cảm xúc về tình phụ tử, về nghị lực sống và những hy sinh thầm lặng mà người cha dành cho gia đình.
Bài văn khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào, bởi lối kể chuyện gần gũi nhưng chân thành, giàu hình ảnh và cảm xúc. Tác giả không chỉ miêu tả hình ảnh bên ngoài của bố mà còn đi sâu vào nội tâm, vào những chi tiết rất thật – từ cơn đau bệnh tật, công việc cực nhọc, đến những kỷ niệm nhỏ như chăm sóc giỏ lan, dạy con học mỗi tối… Những chi tiết ấy không chỉ khắc họa một người bố mà còn thể hiện rõ tình cảm sâu sắc, lòng biết ơn và cả nỗi đau mất mát khôn nguôi.
Đặc biệt, bài văn còn chứa đựng một thông điệp mạnh mẽ: **Hãy yêu thương và trân trọng cha mẹ khi còn có thể**. Có lẽ chính điều đó đã khiến người chấm điểm không chỉ nhìn thấy kỹ năng viết mà còn cảm nhận được cả tâm hồn và trái tim của người viết.
Nếu bạn thích bài này và muốn mình giúp bạn viết một bài tương tự (ví dụ: viết về mẹ, ông bà hay một người thân yêu), mình sẵn sàng giúp nhé. Bạn muốn thử không?

Cô Serena được nhà vua phong làm nữ hoàng vì cô đã rất trung thực ki trồng đúng hạt giống hoa mà nhà vua ban. Cô không tìm mọi cách để có chậu hoa đẹp như người khác mà chỉ chăm sóc hạt giống nhà vua đã ban.

Nội dung chính của văn bản trên:
Kể về việc một vị vua muốn lựa chọn người kế vị bằng cách thử lòng trung thực của mọi người từ những hạt giống hoa đã được nướng chín. Có duy nhất cô gái tên Serena là người chiến thắng nhờ lòng trung thực của mình . Thông qua câu chuyện để khẳng định tính trung thực sẽ đem lại cho chúng ta những món quà bất ngờ.
câu hỏi đâu?
Bạn có thể đặt cuâ hỏi để được sự trợ giúp nha bạn