Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em tham khảo:
Hôm nay, tôi cùng Biên ra sông câu cá. Trời mát mẻ và không khí trong lành quả là một điều kiện lí tưởng để chúng tôi tận hưởng một ngày chủ nhật đầy lí thú. Bỗng có một cậu bé ăn xin tiến lại gần về phía tôi, nói :
_ Bạn ơi, có thể giúp đỡ mình một ít được không, mẹ mình đang ốm ở nhà mà mình thì chưa có tiền mua thuốc cho mẹ.- Vừa nói, cậu bé vừa rơm rớm nước mắt.
Thấy vậy, tôi liền hỏi :" Thế bố cậu đâu, sao cậu phải đi xin như thế này". Cậu trả lời tôi :
-Bố tớ mất rồi, hic...hic... nhà tớ chỉ còn có hai mẹ con, mà giờ mẹ tớ cũng ốm luôn, tớ không biết phải làm sao bây giờ.
Nghe cậu nói, tự dưng tôi cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn ở trong cổ. " Có những người đáng thương đến vậy sao?"- tôi thầm nghĩ. Rồi bình tĩnh lại, tôi bảo cậu :
_ Thật ra thì mình cũng không có tiền, nhưng mình có mấy con cá vừa câu được đây. Bạn mang về nấu cho mẹ ăn. Có gì, bạn cho mình số điện thoại và địa chỉ gia đình bạn, mình sẽ nhờ bố mẹ mình giúp đỡ.
Nghe tôi nói vậy, cậu bé vô cùng cảm động. Cậu nhận lấy số cá và cảm ơn tôi. Ngay sau ngày hôm đấy, ba mẹ tôi đã tìm đến nhà cậu và giúp đỡ cho mẹ cậu tiền thuốc thang. Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của họ nở rộ trên môi, tôi cảm thấy mình cũng thật hạnh phúc khi làm được một việc có ích.
Sau cuộc gặp gỡ với cậu bé ăn xin ấy, tôi rút ra nhiều điều. Trong đó, bài học mà tôi tâm đắc nhất đó là tôi đã biết yêu thương con nguwoif nhiều hơn và tối cũng nhận ra rằng : mỗi con người chúng ta sống cần phải biết yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh. Tình yêu thương chính là phép màu nhiệm để cứu giúp con người.Qủa thực, mỗi người ta gặp trong cuộc sống đều khơi gợi ở ta rất nhiều điều. Và cậu bé ăn xin ấy đã khơi gợi ở tôi tình yêu thương con người- một tình cảm thật thiêng liêng mà chỉ khi đối diện với những số phận bất hạnh hơn mình tôi mới thực sự nhận rõ.
tham khảo Trong quá trình thực thi công vụ phòng, chống dịch, các chiến sỹ CAND đã đón nhận được tình cảm quý mến của người dân. Và cũng trong quá trình này, họ đã có những việc làm, hành động ngoài chức trách, phận sự gây xúc động. Đó là, sáng 14/7, các đồng chí Đội CSGT, Công an huyện Phong Điền (Cần Thơ) đang cùng phối hợp các lực lượng chức năng đảm bảo phòng, chống COVID -19 thì thấy bà cụ lưng còng khó nhọc mang theo túi măng ra chợ bán.
Trung tá Nguyễn Văn Ân và Đại úy Lê Hoàng Nghiệm liền lại hỏi thăm. Khi biết bà cụ 85 tuổi, đi chợ bán măng nhà trồng, lấy tiền mua thuốc, các anh đã mua hết măng, rồi đưa cụ đi mua thuốc và đưa về nhà cách đấy 2km. Hành động ân nghĩa của các anh khi giúp đỡ bà cụ được người dân ủng hộ. Chủ hiệu thuốc đã không lấy tiền khi các anh đưa cụ vào mua; người dân quanh chợ nhìn thấy hình ảnh ấm áp này đã ghi lại, đăng tải trên mạng xã hội…
Cách hành xử của người chiến sỹ CSGT, Công an TP Hồ Chí Minh trong tình huống gặp phải vào ngày 30/7 khi đang làm nhiệm vụ xử lý người ra đường khi không cần thiết cũng thật đặc biệt. Khi đó, tổ công tác yêu cầu hai người đi xe máy theo hướng TP Hồ Chí Minh – Đồng Nai dừng lại để kiểm tra. Sau khi biết người em trai mới tốt nghiệp đại học đang chờ xin việc, người chị là sinh viên, do chỉ còn 200.000đ, không đủ mua thực phẩm nên họ phải đi xe máy về quê Phú Yên, chiến sĩ CSGT đã xử lý rất có lý, có tình. Anh không phạt họ, giải thích không được đi xe cá nhân về quê mà liên hệ với địa phương để được đưa về, đồng thời anh đã biếu họ 500.000 đồng để chi dùng tạm khi quay lại nhà trọ.
Ngoài các cá nhân là chiến sỹ Công an, tổ công tác riêng lẻ hỗ trợ người dân khi họ gặp khó khăn trong quá trình làm nhiệm vụ, thời gian qua, nhiều tập thể, đơn vị Công an đã chung tay giúp người dân trong mùa dịch. Đó là, Công an tỉnh Bắc Giang hỗ trợ người dân thu hoạch vải đang chín rộ; Công an tỉnh Nghệ An cấy lúa khi cả làng đi cách ly; Công an tỉnh Đắk Lắk tặng xăng cho người dân về quê bằng xe máy… Đây là những việc làm vô cùng đẹp đẽ, nhân ái, để lại ấn tượng tốt trong cộng đồng.
Đề 2: Nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc với niềm thương cảm và sự xót xa cho số phận của người nông dân dưới chế độ phong kiến thực dân. Lão sống cuộc sống mòn mỏi trong chờ đợi và hi vọng mong manh mà cô đơn gặm nhấm tâm hồn lão. Con trai lão vì không có tiền cưới vợ phẫn chí bỏ đi làm đồn điền cao su . Cậu Vàng là kỉ niệm thiêng liêng mà con trai lão để lại, càng thương nhớ con lão càng quý con chó. Lão âu yếm trò chuyện với nó, nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến của người ông đối với đứa cháu nhỏ, tắm cho nó,cho nó ăn cơm bằng bát,... Yêu thương là thế nhưng khi bị dồn vào đường cùng lão buộc phải bán nó đi. KHI KỂ lại chuyện với ông giáo lão đau đớn xót xa tột cùng lão mang theo sự dằn vặt cho đến tận lúc qua đời. Ngay cả khi mất đi lão cũng chọn cái chết đầy dữ dội đầy buồn tủi như cái chết mà lão đã làm vs cậu Vàng.
2 nha
kết bạn
ZM hôm nay chán vãi, lên xem Stt toàn những đứa thất tình viết Stt sến ko tả được @@. Bỗng nó trố mắt khi thấy dòng chữ : " TAO THÁCH THẰNG NÀO TÁN ĐƯỢC TAO, TAO LẠY CẢ NHÀ NÓ ".
Đấy là ME của một đứa con gái ( bá đạo quá @@ ). - phải cho con này biết tay ( nó nghĩ thầm ).
- ê, con dở người kia.
-đứa nào đấy? Sút chết cha mày giờ. Ai dở người?
- sax. con gái mà ăn nói thế àk? Khiếp quá @@.
- thíx thế đấy, sao? Ý kiến àk?
- tao thấy mày viết ME bá đạo qúa nên hỏi thử thôi.
- thế tóm lại là mày muốn gì? - tao muốn tán mày : ).
- sax. Tán tao ák?
-Thế mày có xe ko?
- ko
- có tiền ko?
- ko
- hôhô, thế mà cũng đòi tán tao ák? Next đi thằng r2.
@@! 5 phút sau. . ko thấy nó Rep lại, nhỏ thấy hơi hối hận : nó tự ái rùi àh? Chắc là giận thật rùi. Mà nói chuyện với thằng này hài phết. Quyết định pm.
- ê thằng kia!! Đi đâu rùi? Vẫn ko thấy nó Rep lại. - giận rùi àk? . . im lặng. .
- cho tao xin lỗi, lúc nãy hơi quá lời. Quay lại nói chuyện đi.
(><. 3 giây sau. .
- cái gì thế mày? tao Vừa mới đi ia? Xong. Mà mày bảo cái gì cơ? xin lỗi tao hả?
- ax, tiên sư cái thằng vô duyên. Lúc nãy nhắn nhầm thôi, tao gửi cho đứa khác cer. Đừng tưởng bở nhá.
- ôi vãi!! Thế thôi tao đi ia? Tiếp đây.
- ê ê! Quay lại, tao xin lỗi mày!! Được chưa? - xí, xin lỗi là xong vậy thì đẻ ra công an mà ăn kít àk?
- thế bây giờ mày muốn cái zề? -
thì nãy tao nói rồi mà, tao muốn tán mày.
- miẹ, mất cả hứng. Tao ko thích.
- ôi, đau bụng quá, nhà vệ sinh đâu rùi nhỉ?
- ê ê, quay lại đây ngay !! Tao chưa nói hết mà.
- hề hề, tự nhiên hết đau bụng rùi. Mày định nói gì?
- mày thíx tao àk?
- xí, ko dám. nhà em nghèo lắm, ko đủ khả năng đâu.
- sút chết cha mày giờ. Lúc nãy đuà thui. Hìhì.
- hì cái lì tì phì. Mà R2 là cái gì hả mày?
- hơ hơ. . . Là. . Là . . Là rắc rối. Hề hề @@!
- ồh thế hả? Thế thì nói luôn là rắc rối đi còn bày đặt.
- xì, bỏ qua đi. Mà quên chưa hỏi mày bao nhiêu tuổi?
- dạ. Em sinh năm 94 chị ạk.
- èo, thế hơn tao 1 tuổi àk?
- thế mày phải tao bằng anh chứ.
- mơ đi nhá. Hơn có 1 tuổi mà bắt ng tar gọi bằng anh.
- ôi tao lạy mày!! @@. - thế mày có muốn tán tao ko?
- đổi ý rồi, hehe.
- sax. Thế thôi tao out đây, bye.
- hé, đùa xíu thui mà. Hề hề.
- tát chết cha mày giờ. Thế thì bây tao cho mày 3 ngày, nếu mày tán được tao thì tao yêu mày luôn. Ok?
- ok.
- thế mày định tán tao thế nào đây?
- ơ cái con hâm này. Tán thế nào là việc của tao chứ. Bây giờ mày gọi tao là ck còn tao gọi mày là vk nhá. Tao thấy mấy đứa yêu nhau chúng nó toàn gọi thế àk.
- ok, miễn sao trong 3 ngày mày làm tao đổ là được, bây giờ tính luôn. Hehe
- ax, đổ cái ổ, con gái con đứa nói chuyện vô duyên.
- quen rồi.
- hì, tao đùa đấy. Mà vk này.
- sao hả ck?
- mai tao phải đi làm, mà dạo này nhiều việc lắm, chắc tao ít gặp vk hơn.
Buồn. . .
- hok sao đâu, công việc mà ck, hì. Ck mà léng phéng vs con nào là chít vs tao đấy.
- @@ thích ăn đấm àk? tao chỉ léng phéng vs vk thôi.
- ck ngoan. Giữ gìn sức khoẻ, ck mà ốm là tao bỏ ck luôn đấy.
- sax.. Dạ ck biết rồi ...
Thế là những cuộc đi chơi, những tin nhắn dần ít đi. Còn nó, ko biết do áp lực công việc hay đua đòi bạn bè mà nó bắt đầu hút thuốc, nói trắng ra là nó nghiện thuốc lá.
Tối thứ 7, nó trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi, châm điếu thuốc phì phèo rồi lên Ola.
- Buzz!!
- hi, vk.
- hix, nhớ ck quá, mún nhìn cái mặt ngu của ck quá àk.
- =.-!, tao cũng nhớ vk lắm.
- mai có rảnh ko ck?
- mai đi làm rùi. Sao hả vk?
- hok có gì, hì hì.
- vk ngố, mai là chủ nhật mà, haha.
- á, ck dám lừa tao, giận, Ứ chơi vs ck nữa.
- híc. Định rủ vk đi chơi mà vk giận mất rùi, chắc vk ko đi đâu nhỉ?
- á á, hết giận rùi, hì, ck ngố đáng iu ai mà dám giận.
- @@ thay đổi nhanh thế? Mai 8h tao đón vk nhá.
- ok, hì hì...
8h15 sáng CN...
- ck đâu rùi?
- đằng sau nè vk.
- @@!
- vk đợi lâu chưa?
- từ 6h sáng cơ.
- uầy, sao ko gọi tao?
- tao đùa đấy, hềhề.
- con vk ngố này, cốc chít giờ. Thế đi đâu bây giờ hả vk?
- đi ăn kem đi ck.
- èo, mới sáng ra đã ăn kem, hok sợ sâu răng àk?
- sâu cái đầu ck ế.
- vk mà sún là tao ứ yêu nữa đâu đấy. Đi nào vk.
Nó cầm tay nhỏ bước đi, vẫn con đường ấy, quán cafê và cái bàn ngày nào như dành riêng cho 2 đứa. Chị chủ quán và mọi người đều đã quen, nhìn thấy 2 đứa mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
- 2 em dùng gì? - chị chủ quán gọi.
- kem dâu chị ạh - 2 đứa đồng thanh.
Chị chủ quán bưng ra 2 ly kem đặt lên bàn.
- 2 em ngon miệng.
- cảm ơn chị.
Nó đẩy ly kem sang cho nhỏ rồi móc bao thuốc trong túi ra châm rồi rít một hơi dài.
Nó chạy đến phòng bác sỹ trưởng khoa để hỏi cho rõ. Vị bác sỹ đăm chiêu nhìn nó, ông thở dài.
- cậu bị ung thư phổi giai đoạn II.....
- ck ơi.
- sao hả vk?
- tao yêu mày. <3
- tao cũng yêu vk. Thế có đẻ ko vk?
- sút chết cha mày giờ, đã cưới đâu mà đẻ.
- tao tưởng đẻ xong mới cưới.Ngày trước đẻ tao xong mama vs papa mới cưới mà.
- @@" tao lạy ck.
- hì, tao đùa đấy. Mà vk này.
- sao hả ck?
- mai tao phải đi làm, mà dạo này nhiều việc lắm, chắc tao ít gặp vk hơn.
Buồn. . .
- hok sao đâu, công việc mà ck, hì. Ck mà léng phéng vs con nào là chít vs tao đấy.
- @@ thích ăn đấm àk? tao chỉ léng phéng vs vk thôi.
- ck ngoan. Giữ gìn sức khoẻ, ck mà ốm là tao bỏ ck luôn đấy.
- sax.. Dạ ck biết rồi ...
Thế là những cuộc đi chơi, những tin nhắn dần ít đi. Còn nó, ko biết do áp lực công việc hay đua đòi bạn bè mà nó bắt đầu hút thuốc, nói trắng ra là nó nghiện thuốc lá.
Tối thứ 7, nó trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi, châm điếu thuốc phì phèo rồi lên Ola.
- Buzz!!
- hi, vk.
- hix, nhớ ck quá, mún nhìn cái mặt ngu của ck quá àk.
- =.-!, tao cũng nhớ vk lắm.
- mai có rảnh ko ck?
- mai đi làm rùi. Sao hả vk?
- hok có gì, hì hì.
- vk ngố, mai là chủ nhật mà, haha.
- á, ck dám lừa tao, giận, Ứ chơi vs ck nữa.
- híc. Định rủ vk đi chơi mà vk giận mất rùi, chắc vk ko đi đâu nhỉ?
- á á, hết giận rùi, hì, ck ngố đáng iu ai mà dám giận.
- @@ thay đổi nhanh thế? Mai 8h tao đón vk nhá.
- ok, hì hì...
8h15 sáng CN...
- ck đâu rùi?
- đằng sau nè vk.
- @@!
- vk đợi lâu chưa?
- từ 6h sáng cơ.
- uầy, sao ko gọi tao?
- tao đùa đấy, hềhề.
- con vk ngố này, cốc chít giờ. Thế đi đâu bây giờ hả vk?
- đi ăn kem đi ck.
- èo, mới sáng ra đã ăn kem, hok sợ sâu răng àk?
- sâu cái đầu ck ế.
- vk mà sún là tao ứ yêu nữa đâu đấy. Đi nào vk.
Nó cầm tay nhỏ bước đi, vẫn con đường ấy, quán cafê và cái bàn ngày nào như dành riêng cho 2 đứa. Chị chủ quán và mọi người đều đã quen, nhìn thấy 2 đứa mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
- 2 em dùng gì? - chị chủ quán gọi.
- kem dâu chị ạh - 2 đứa đồng thanh.
Chị chủ quán bưng ra 2 ly kem đặt lên bàn.
- 2 em ngon miệng.
- cảm ơn chị.
Nó đẩy ly kem sang cho nhỏ rồi móc bao thuốc trong túi ra châm rồi rít một hơi dài.
Nó chạy đến phòng bác sỹ trưởng khoa để hỏi cho rõ. Vị bác sỹ đăm chiêu nhìn nó, ông thở dài.
- cậu bị ung thư phổi giai đoạn II.....
- ck ơi.
- sao hả vk?
- tao yêu mày. <3
- tao cũng yêu vk. Thế có đẻ ko vk?
- sút chết cha mày giờ, đã cưới đâu mà đẻ.
- tao tưởng đẻ xong mới cưới.Ngày trước đẻ tao xong mama vs papa mới cưới mà.
- @@" tao lạy ck.
- hì, tao đùa đấy. Mà vk này.
- sao hả ck?
- mai tao phải đi làm, mà dạo này nhiều việc lắm, chắc tao ít gặp vk hơn.
Buồn. . .
- hok sao đâu, công việc mà ck, hì. Ck mà léng phéng vs con nào là chít vs tao đấy.
- @@ thích ăn đấm àk? tao chỉ léng phéng vs vk thôi.
- ck ngoan. Giữ gìn sức khoẻ, ck mà ốm là tao bỏ ck luôn đấy.
- sax.. Dạ ck biết rồi ...
Thế là những cuộc đi chơi, những tin nhắn dần ít đi. Còn nó, ko biết do áp lực công việc hay đua đòi bạn bè mà nó bắt đầu hút thuốc, nói trắng ra là nó nghiện thuốc lá.
Tối thứ 7, nó trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi, châm điếu thuốc phì phèo rồi lên Ola.
- Buzz!!
- hi, vk.
- hix, nhớ ck quá, mún nhìn cái mặt ngu của ck quá àk.
- =.-!, tao cũng nhớ vk lắm.
- mai có rảnh ko ck?
- mai đi làm rùi. Sao hả vk?
- hok có gì, hì hì.
- vk ngố, mai là chủ nhật mà, haha.
- á, ck dám lừa tao, giận, Ứ chơi vs ck nữa.
- híc. Định rủ vk đi chơi mà vk giận mất rùi, chắc vk ko đi đâu nhỉ?
- á á, hết giận rùi, hì, ck ngố đáng iu ai mà dám giận.
- @@ thay đổi nhanh thế? Mai 8h tao đón vk nhá.
- ok, hì hì...
8h15 sáng CN...
- ck đâu rùi?
- đằng sau nè vk.
- @@!
- vk đợi lâu chưa?
- từ 6h sáng cơ.
- uầy, sao ko gọi tao?
- tao đùa đấy, hềhề.
- con vk ngố này, cốc chít giờ. Thế đi đâu bây giờ hả vk?
- đi ăn kem đi ck.
- èo, mới sáng ra đã ăn kem, hok sợ sâu răng àk?
- sâu cái đầu ck ế.
- vk mà sún là tao ứ yêu nữa đâu đấy. Đi nào vk.
Nó cầm tay nhỏ bước đi, vẫn con đường ấy, quán cafê và cái bàn ngày nào như dành riêng cho 2 đứa. Chị chủ quán và mọi người đều đã quen, nhìn thấy 2 đứa mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
- 2 em dùng gì? - chị chủ quán gọi.
- kem dâu chị ạh - 2 đứa đồng thanh.
Chị chủ quán bưng ra 2 ly kem đặt lên bàn.
- 2 em ngon miệng.
- cảm ơn chị.
Nó đẩy ly kem sang cho nhỏ rồi móc bao thuốc trong túi ra châm rồi rít một hơi dài.
Nó chạy đến phòng bác sỹ trưởng khoa để hỏi cho rõ. Vị bác sỹ đăm chiêu nhìn nó, ông thở dài.
- cậu bị ung thư phổi giai đoạn II.....
Bác sĩ cho nó hay. . Nó bị ung thư phổi giai đoạn II.
Cả trời đất như sụp xuống, tay nó run lên, nó suy sụp, ko lời nào tả được tâm trạng của nó lúc này.
Bác sỹ khuyên nó nên nằm lại bệnh viện có thể nó sẽ sống thêm được vài ngày nhưng nó gạt phắt đi, sống như thế ko bằng chết.
Trở về nhà, nó tự nép mình vào góc, nó khóc, nước mắt của một thằng con trai, nó không khóc vì nó sắp chết, nóko sợ chết, nhưng gia đình nó, nhất là nhỏ, nhỏ sẽ thế nào đây??
với tay lấy quyển sổ, nó viết,hai hàng nước mắt chảy dài...
Reng. . Reng. .
- chồngàk, bây giờ ck có rảh hok?
- vk ngố àk, ck mệt lắm, ck muốn ngủ.
- híc, giờ này mà ck còn ngủ được àk? Hay là ck ghét vk?
- ck.. Mệt thật mà... Ck ngủ đây.. .
Phụt. . .
Máu. . . Nó thổ huyết, buông điện thoại nó ngả người trong ko gian, 2 mắt nhắm nghiền. . . nó ngủ rồi, nó sẽ ko tỉnh nữa.. .
- ck, ck sao thế? ck nghe máy đi. ..
Chắc ck ngố đang trêu mình đây đây mà - nhỏ nghĩ thế.
Đến phòng nó nhỏ chạy xộc vào.. .
- ck ơi, hum nay zui quá, dậy đi, vk đưa ck đến chỗ này.
Im lặng. . .
- ck sao thế. . ??
Ko có tiếng trả lời. . .
Máu. . .
- ck đang ngủ àk? Vk đến rùi nèk,đưa vk đi ăn kem đi ck, vk muốn ăn kem.
Im lặng. . .
- ck sao thế? Trả lời vk đi chứ. Sao ck ngủ mãi vậy. Dậy đi ck, đưa vk đi ăn kem.
Từng tiếng nấc nghẹn đến thắt tim. Nhỏ ôm nó vào lòng. Cuốn sổ cùng mấy tầm hình rơi xuống, trong đấy là những gì nó viết. . .
ngày. . Tháng. . Năm. .
Hôm nay đi chơi với vk ngố vui quá, vk cười tít mắt, chắc là thíx mình rồi. =))...
ngày. . Tháng. . Năm.
Cuối cùng thì mình cũng tán được vk ngố rùi, mất bao nhiêu thời gian mới tán được đấy. . .
ngày. . tháng. . năm.
Vk ngố àk, ck xin lỗi, ck sai rồi,ck ko nghe lời vk, ck vẫn hút thuốc nèk, vk phạt ck đi. ..
Vk đã nói là sẽ ko khóc rùi đấy nhá. Hì hì, trời cũng lạnh rồi vk nhớ mặc áo ấm vào nhá.. Thôi, viết đến đây thôi, ck mệt quá, ck ngủ đây. . .
- ck đừng ngủ nữa, ck tỉnh lại đi sao ck ngủ lâu vậy? Sao người ck lạnh thế này? để vk sưởi ấm cho ck nha. Ck ngủ một lúc thôi ck nha, ck còn phải đưa vk đi ăn kem nữa đấy. . .
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặtnhỏ, mím chặt môi kìm nén nỗi đau, nhỏ khóc ko ra tiếng.. .
Bước trên con phố cũ ngày xưa nhỏ và nó từng đi qua, ký ức ùa về nhỏ bước đến cái quán cafe cũ. . . Vẫn là cái bàn ấy nhưng giờ chỉ còn có mình nhỏ.
Gọi 2 ly kem nhỏ đặt một ly về phía đối diện.
- ck àk. Kem dâu ck thíx nè, ck ăn đi. . .
- để vk đút cho ck nha. . .
- ck ko thíx àk? Vậy để vk ăn nha..
Mọi người xung quanh chỉ biết lắc đầu thở dài, như hiểu ra chuyện nên ko ai lên tiếng.
- ck à, nhìn vk ăn này.
Đưa thìa kem vào miệng, nhỏ mếu máo, hai hàng nước mắt đẫm lệ, nhỏ lao ra khỏi quán như người mất hồn.
Trong vô thức nhỏ thấy nó đang đứng ở bên kia đường, nhỏ chạy vụt sang mà ko biết đằng sau có một chiếc xe máy đang lao tới. . RẦM. .
- có người bị tai nạn kìa. .- tiếng bà bán nước gần đấy.
Nhỏ được đưa đến bệnh viện,sau một hồi ngất đi cuối cùng nhỏ đã tỉnh. Lao ra khỏi giường bệnh nhỏ gào thét tên nó như một người điên.
Bác sỹ cho biết vùng đầu nhỏ bị tổn thương nặng có lẽ đã gây ảnh hướng tới tâm lý, bố mẹ nhỏ chỉ biết khóc khi người ta đưa nhỏ vào khoa tâm thần.
Họ nói nhỏ bị điên. Ko, nhỏ ko điên, họ đâu hiểu được nỗi đau mà nhỏ phải chịu. . .
Bữa cơm chiều hôm ấy nhỏ tỏ ra tỉnh táo hơn, giấu chiếc thìa sắt vào áo, nhỏ trốn vào một góc khuất mở tấm hình mà 2 đứa chụp chung, nhỏ cười trong nước mắt...
Mây đen kéo đến, tiếng sét ầm ầm như xé tan bầu trời. . .
Xoẹt. . .
Kèm theo tiếng sét là những giọt máu đỏ phun ra.
Cơn mưa cuối thu rơi ào ào như .. Mưa hoà chung vào máuvà nước mắt.
Sáng hôm sau, người ta thấy xác một người con gái đang ôm chặt tấm hình, cổ tay đã khô máu, đôi môi nở một nụ cười .
Nhỏ đi rồi, nhỏ đang rất hạnhphúc, ở nơi đó nhỏ và nó đang cầm tay nhau bước đi
trên đồng cỏ xanh, đến miền đất hạnh phúc.
Hết