Cuộc đời của mỗi người vốn là một chuỗi hành trình dài mà mỗi người trong chúng ta đều phải đi qua.Trên hành trình đó chắc chắn không chỉ chứa những đoạn đường bằng phẳng mà kém với đó là những con dốc quanh co,khúc khuỷu.Giông như con bướm hồng trong câu chuyện cũng giống như cô bé đang tập đi xe đạp.Khởi đầu mỗi chúng ta đều rất khó đi ,đều sợ hãi. Có đôi khi,con đường dài quanh co ấy làm ta vấp ngã,con bướm đi tìm kiếm hoa lá cũng có lúc lười biếng.Ban đầu sẽ có rất rất nhiều lúc ta ước sẽ có người ở phía sau chúng ta giữ vành xe đẹp để ta mãi mãi khong bị té,cũng sẽ đôi lúc chú bướm hi vọng mình có thể nằm yên một chỗ vô lo vô nghĩ mà chẳng cần phải tìm kiếm thức ăn.Nhưng đó lại nào phải cách để sống,cũng nào phải cách tốt.Bởi người bố nhốt con bướm hồng lại trong lon,nhét đủ loại lá cỏ vào,những tưởng như vậy sẽ khiến chú bướm đỡ vất vả nhưng thật ra đó chỉ là sự ích kỉ của người bố khi còn nhỏ,chỉ vì muốn giữ con bướm lại làm của riêng mà tước đoạt đi sự tự do vốn có của nó.Yêu thương mà xen vào đó sự độc đoán.ích kỉ đôi khi lại không hẳn là yêu thương nữa.
Như mọi chú bướm khác,chú bướm hồng có vẻ ngoài đặc biệt kia cũng có đặc tính là bay lượn,nó khao khát được bay đi muôn nơi.Đi qua từng tán cỏ,bông hoa xinh đẹp.Tuy rằng,có đôi lúc chúng tưởng như lười biếng một chút,nhưng chẳng bao giờ,nó muốn nhốt mình trong cái lon nhỏ hẹp kia.Người bố lúc ấy tưởng như cho nó những thứ tốt nhất,nhưng với chiếc lon bịt chặt để nhốt chú bướm vào đó.Những thứ mà người bố lúc nhỏ có thể cho con bướm chính là sự gò bó,bởi vì người bố cũng không phải là con bướm,làm sao hiểu con bướm thật sự cần gì và muốn gì? Mãi đến khi con bướm nhỏ chết đi,người bố mới hối hận,mới thương tiếc và rút ra bài học kinh nghiệm thật lớn qua nó. Để rồi,sau này khi tập lái xe đạp cho cô con gái nhỏ.Người bố hiểu được quy luật của sự sống,cũng biết rằng cô bé cần trải nghiệm để rút ra bài học cho riêng mình.Dù cho mới đầu cực kì sợ hãi và chỉ hi vọng bố đừng bao giờ thả tay ra,để cô bé có thể đạp mãi không lo té.Thế nhưng người bố không thể giữ xe cho cô bé cả đời,nên người bố để cho con loạng choạng tự đạp sau một lúc tập.Để con bé học cách đạp xe đi trên con đường.Để lùi lại phía sau nhìn cô bé từng chút khám phá ,nhìn cô bé trưởng thành và chạy theo ước mơ của bản thân cũng như chú bướm hồng kia thả về bầu trời xanh thẳm sẽ bay xa theo những lụm cỏ,xinh đẹp trong nắng mai chứ không phải chết rủ trong vỏ lon bia.
Có lẽ mỗi chúng ta đều có thể thấy được hình bóng của bản thân qua câu chuyện của người bố.Từ những việc bắt các con vật nhỏ bé xinh đẹp để nhốt lại hay việc hồi bé,được người thân giữ yên xe đạp cho tập đạp.Lúc đầu thì nói với giọng run run :"Ba ơi,đừng thả yên nhé" nhưng sau khi được ba đẩy xe và cổ vũ,ta lại học được cách đạp xe và đạp một cách hưng phấn.Đôi khi,cha mẹ là người yêu thương chúng ta nhất,nhưng lại không hiểu được cái chúng ta thật sự cần là gì.Có rất nhiều người cha,mẹ thường hay bắt buộc con phải như thế này,như thế kia.Giuwx chặt con lại giống như nhốt chú bướm lại trong chiếc lon tối thui.Lúc đó,chỉ tưởng như là có thể bảo vệ con khỏi mọi nguy hiểm,nhưng thật ra như thế cũng là đang gián tiếp hại con.Bởi vì đôi khi cái "ngành an toàn" mà ba mẹ nói lại không phải là đam mê ,ước mơ của người con,cái "vùng an toàn" mà ba mẹ nói với con cũng sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất khi một ngày nào đó cha mẹ không còn ở bên.
Cha mẹ lại luôn là người yêu thương chúng ta nhất,thế nhưng,yêu thương không tương đồng với việc kiểm soát,bắt buộc.Thế nên tình yêu thương đôi khi cũng cần phải có lý trí,có sự đồng cảm,thấu hiểu và sự cả sự hi sinh.Yêu thương không phải là nhốt con lại trong chiếc lon nhỏ tưởng là an toàn cũng không phải là mãi giữ chặt chiếc yên xe để con không bị témà yêu thương chính là dạy cho con những bài học cần thiết rồi thả con ra giữa cuộc đời quanh co khúc khuỷu,để con té,để con trải nghiệm và rút kinh nghiệm,để thời gian chữa lành vết thương cho con và để lại sau đó những bài học kinh nghiệm.Hãy cho con chạy theo đam mê,khát khao của bản thân một lần,để con chạy khỏi vùng an toàn của bản thân và trở nên trưởng thành hơn.Vậy nên mỗi chúng ta khi cảm thấy mệt mỏi,muốn được bay để khám phá nhiều điều như cánh bướm hồng kia,hãy can đảm nói với ba mẹ,chia sẻ với họ suy nghĩ của bản thân,để họ thả chiếc tay giữ chặt chiếc yên ra,mìm cười nhìn chúng ta trưởng thành.Bởi vì ba mẹ là người yêu thương chúng ta nhất nên họ cũng muốn cho chúng ta những thứ tốt đẹp nhất.Nên đừng bao giờ tức giận hay ghét ba mẹ chỉ vì cảm thấy họ kiểm soát và làm chúng ta cảm thấy mất đi tự do.Bởi họ chỉ đơn giản là muốn cho chúng ta những thứ tốt đẹp nhất đối với họ mà thôi.Thứ mà chúng ta cần làm là chia sẻ với ba mẹ,để họ hiểu hơn về cách yêu thương.Bởi giống như chúng ta,họ cũng từng làm con nhưng lại chưa từng làm cha mẹ,thế nên việc họ thấu hiểu hoàn toàn chúng ta cũng là rất khó.
Thông điệp qua câu chuyện rất ý nghĩa và để lại cho chúng ta nhiều bài học sâu sắc,để chúng ta phải ngẫm và ngẩn người suy nghĩ.Có phải không từ rất lâu rồi,bạn chưa nói với ba mẹ :"Ba mẹ ơi,con yêu ba mẹ nhiều lắm" sau những vất vả và khó nhọc họ phải gánh chịu để nuôi nấng chúng ta trưởng thành,hay cảm ơn họ vì đã yêu thương chúng ta suốt bao nhiêu năm tháng,quan sát và để chúng ta lớn lên từ lúc còn oa oa khóc nhè đến lúc đi học rồi đi làm.Bạn càng ngày càng lớn,ba mẹ bạn cũng một ngày một già đi.Thế nên hãy dành thật nhiều thời gian để ở bên và chăm sóc cha mẹ,đừng chỉ vì đôi lời ràng buộc hay kiểm soát của ba mẹ mà bỏ quên đi tất cả yêu thương mà họ đã dành cho ta.Và hơn nữa,hãy nỗ lực học tập thật tốt,trở thành một con người có ích cho xã hội để không phụ lại sự kì vọng và yêu thương của ba mẹ nhé.Mai sau,mai sau này,có lẽ chúng ta cũng sẽ trở thành ba ,thành mẹ của những đứa trẻ,hi vọng lúc đó ta nhớ rằng chú bướm cần bay lượn trên bầu trời xanh thẳm và đứa con cũng cần tự khám phá,cần tự do để bước đi theo con đường của nhịp đập ước mơ.
Bình luận (0)