Đại dịch covid năm nay rất lớn, đã có bao nhiêu người chết vì nó. Nhưng có một thứ để lại cho em một ấn tượng đó là các chiến sĩ áo trắng. Khi khu phố của em bị phong tỏa, em và mọi người đều phải vào khu cách ly tập trung. Em phải sống xa bố mẹ. Mấy ngày đầu, em rất buồn. Hằng ngày chỉ ở trong phòng và chỉ được nhận đồ ăn từ cửa sổ. Một ngày em ngó ra cửa, em thấy các bác sĩ làm việc rất bận rộn. Người thì phải chở xe cứu thương, đến nửa đêm vẫn chưa nghỉ. Còn những bác sĩ ở trong khu dã chiến gần đó thì hẵng ngày phải nhận hàng trăm ca cấp cứu. Lúc nào họ cũng khoác lên mình bộ đồ bảo hộ nóng bức. Có ngững bác sĩ còn bị ngất. Cả những người dân ở đó cũng góp sức nấu những bữa ăn cho mọi người trong khu cách ly. Từ ngày hôm đó, em rất hâm mộ và quý trọng các bác sĩ. Em mong ước lớn lên mình sẽ học thật giỏi để trở thành một bác sĩ.